Khi bước ra khỏi phòng, ta thấy mưa lại lất phất rơi trên đầu. Năm nay, mưa thu đến mang theo cái lạnh lẽo. Sân viện đầy những cánh hoa tàn úa, trong đám cỏ úa vàng, có những con châu chấu đang hấp hối.
Sau khi việc hôn sự được định, theo lệ, ta được nghỉ hai ngày. Trên đường đến khu viện ngoài, ta gặp Ân Dật.
"Nghe nói ngươi sắp gả đi?"
Ánh mắt hắn nhìn ta, mang theo một phần cảm xúc khó tả.
"Là người ngươi muốn gả sao?"
Ta gật đầu: "Tiểu thư ban hôn, chắc chắn là cực tốt rồi."
Ánh mắt hắn khẽ d.a.o động. Im lặng một hồi lâu, hắn nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Bôn Tiêu đã sinh một con ngựa con, biểu ca rất thích."
"Chúc mừng."
Vốn dĩ đã hẹn là sẽ giúp Bôn Tiêu sinh con, nhưng sau đó Bôn Tiêu lại theo hắn ra ngoài làm nhiệm vụ. Khi trở về thì đã hạ sinh con non rồi. Rốt cuộc là thiếu chút duyên phận.
Trong sân viện nổi gió, thổi đèn lồng dưới hiên kêu xào xạc. Lúc chuẩn bị rời đi, người kia chợt lên tiếng: "Ta đã hứa với biểu ca, dùng nó để đổi lấy một người."
Qua nửa cây hoa phù dung, ánh mắt hắn tha thiết và chân thành: "Nếu ngươi không muốn, bây giờ vẫn còn kịp."
Bôn Tiêu là ngựa Hãn Huyết Tây Vực, giá trị ngàn vàng. Ngựa con do nó sinh ra càng là thứ ngàn vàng khó kiếm. Hắn đã bỏ ra một số vốn rất lớn.
"Đổi một người. Muốn ngươi qua đó."
Vốn dĩ ta cho rằng việc đổi một nha hoàn giữa các công tử nhà quyền quý cũng giống như đổi một cây bút lông gà, lông vịt thông thường.
Trong mắt hắn, ta đáng giá một con ngựa con quý hiếm. Có lẽ, ta nên lấy làm vinh dự, thân giá của mình còn cao hơn cả lông gà, lông vịt, lông ngỗng.
Giống như Hàn Triệu Vân đắc ý vì mình là chính thất cao môn, chứ không phải là thiếp thất thấp hèn.
Lồng n.g.ự.c ta hơi nghẹn lại. Ta đã từng nghĩ có thể tôn trọng, đối xử bình đẳng, coi ta như một người bạn. Con thuyền tình bạn đã lật.
"Không cần đâu, Ân công tử."
Ta ngửa mặt, đón nhận ánh mắt của người kia, mỉm cười: "Chuyện hôn sự này, ta rất hài lòng."
Chưa đợi đến ngày ta xuất giá. phủ họ Tạ đã đón nhận sự thanh tra của Đại Lý Tự. Tạ Như Tùng bị tình nghi tham ô tiền cứu trợ thiên tai, bị cách chức điều tra.
Khi quan binh đến khám nhà, họ đã tìm thấy hai trăm lượng bạc quan có in dấu đúc trong kho của phủ. Tạ Như Tùng mắt đầy vẻ không thể tin được: "Không thể nào, ta rõ ràng..."
Rõ ràng đã đưa số bạc tham ô vào ngân hàng ngầm, chứ không hề đưa vào phủ. Nhưng tại sao trong kho của phủ lại có bạc quan?
Quản sự nhỏ giọng nhắc: "Số bạc đó hình như là lễ tạ ơn mà phủ Hầu tước Lâm Giang đã gửi cho cô nương 'Lông Heo' lúc trước, là thiếu phu nhân hạ lệnh đưa vào kho."
Lễ vật do Hầu phu nhân gửi đến có cả một hộp lớn, bạc được đặt ở lớp dưới cùng của hộp. Hàn Triệu Vân sợ ta dòm ngó, trực tiếp sai người mang cả hộp đến nhà kho, thậm chí còn không thèm xem kỹ.
Nhưng không ngờ, đó lại là bạc quan mà quan viên và dân chúng đều không được phép tư dùng. Số lượng hai trăm lượng không lớn, nhưng tư tàng bạc quan là trọng tội.
Kết hợp với vụ án mất tiền cứu trợ thiên tai lần này, đây chính là tang vật không thể chối cãi. Nói ra thì cũng nhờ có mợ cả tham lam và cay nghiệt, số tiền này mới có thể thuận lợi vào kho Tạ gia.