Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh

Chương 11

Sau buổi gặp gỡ đó, Trương Gia Mậu thực sự đã cử người đến văn phòng của họ để thảo luận. Khi mọi người biết được tên công ty này, ai

 

cũng không dám tin – làm sao Ôn Tri Dư có thể kết nối được với một ông lớn trong ngành như vậy?

 

Sau khi nhận được thông tin, họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để đón tiếp đoàn của Gia Trinh đến thăm văn phòng. Dù văn phòng của họ nhỏ, nhưng họ đã trưng bày tất cả những ưu điểm có thể.

 

Về lý lịch và ý tưởng dự án của từng người, tuy không hoàn toàn chuyên nghiệp nhưng họ đã cố gắng hết sức.

 

Còn về phía Trương Gia Mậu, những người ở cấp độ của anh ta đều rất bận rộn. Nghe nói ngay sau buổi gặp tối đó đã bay ngay đến Thâm Quyến, dĩ nhiên là có cấp dưới đến xem xét tiếp.

 

Họ đề xuất một mức giá không cao – 3 triệu cho toàn bộ quá trình nghiên cứu, phát triển và ra mắt game tiếp theo. Thực ra với Ôn Tri Dư và nhóm, số tiền này không có gì đáng kể, nhưng để làm tốt thì ngân sách phải đủ.

 

Đoàn bên kia không có phản ứng gì đặc biệt về mức giá, chỉ ghi lại và nói sẽ báo cáo lại cho Trương tổng.

 

Sau đó, Lưu Ký cảm thán: “Này Gia Trinh, các cậu biết game ‘Bạo Phá’ không? Năm ngoái doanh thu thuần đã lên đến vài tỷ rồi. Chúng ta chỉ xin có 3 triệu, với một người như Trương tổng thì đó có là gì?”

 

Đàm Phong gặng hỏi: “Ý cậu là sao? Nghĩ là chúng ta đòi nhiều quá họ sẽ không đầu tư à?”

 

“Không không,” Lưu Ký đáp, “Ý tôi là, thời gian của họ chính là tiền bạc, họ sẽ để ý đến một dự án nhỏ như hạt vừng của chúng ta sao?”

 

“Này Tri Dư, em quen biết mối quan hệ này từ đâu vậy? Cơ hội thành công có cao không? Chúng ta có phải đang đi cửa sau không?”

 

Mọi người đều cảm thấy có điều gì đó bất thường.

 

Ôn Tri Dư bắt đầu: “Tối hôm đó em đi tìm Liên Hùng…”

 

Cô ngừng lại, định nói về việc quen biết Cố Đàm Tuyển nhưng nghĩ đến thân phận của anh, nên thôi không nói nữa.

 

Cô tất nhiên hiểu rõ năng lực của mình. Nếu không phải tình cờ quen biết Cố Đàm Tuyển, đừng nói là cơ hội này, ngay cả gặp mặt cũng khó.

 

Làm sao một ông lớn trong ngành lại để ý đến cô chứ? cọc đi tìm trâu- Cố Đàm Tuyển xuất sắc nên xung quanh toàn người cùng đẳng cấp. Có lẽ với anh đây là chuyện đơn giản bình thường, nhưng với cô, nó giống như cô bé Lọ Lem leo lên lâu đài hoàng gia vậy.

 

Cô cúi đầu làm vẻ bận rộn: “Chỉ là tình cờ gặp thôi, họ thấy hứng thú với dự án của chúng ta, nói chuyện vài câu rồi thôi.”

 

“Đơn giản vậy sao?” Mọi người ngạc nhiên thốt lên, “Vậy xem ra dự án của chúng ta cũng có điểm đặc biệt, được một ông lớn như vậy để mắt tới, vui thật. Ít ra bao nhiêu ngày nỗ lực không uổng phí.”

 

Ôn Tri Dư mỉm cười, không nói gì.

 

Diêu Hủy ghé tai hỏi nhỏ: “Tri Dư này, có phải người đưa em về tối hôm đó không? Cái xe biển số có năm số 3 ấy. Chị tra thì thấy biển số đó không đơn giản đâu.”

 

“Không phải,” cô đáp.

 

Nhưng quả thực, cô nên cảm ơn Cố Đàm Tuyển cho phải. Dù anh làm vậy vì lý do gì, hay hợp tác này cuối cùng có thành công hay không.

 

Chiều về, cô nhắn tin cảm ơn anh một đoạn dài theo phong cách công việc.

 

Anh chỉ trả lời một chữ “Ừm.”

 

Thực ra Cố Đàm Tuyển rất bận, họ cũng không thường xuyên liên lạc, trừ lần giúp cô hôm đó, những lúc khác đều rất nhạt nhẽo.

 

Nhưng Ôn Tri Dư ôm điện thoại nhìn chữ này, trong lòng rất thỏa mãn. Đắn đo mãi, cô lại thử hỏi.

[Ôn Tri Dư: Cuối tuần này anh rảnh không?]

 

[Ôn Tri Dư: Em thực sự rất cảm ơn anh, em có thể mời anh ăn cơm được không?]

 

[Ôn Tri Dư: Nếu anh không chê] Bên sân golf.

Cố Đàm Tuyển vừa chơi xong một vòng với bạn, đang đợi bạn đánh bóng thì thấy màn hình điện thoại sáng lên.

 

Chưa kịp trả lời thì bạn đã cắt ngang suy nghĩ: “Lương Huỳnh hôm qua về nước, cậu biết không?”

 

Cố Đàm Tuyển ngước mắt nhìn anh ta.

 

“Nghe nói vừa xuống máy bay đã đến nhà cũ của cậu, mang theo nhiều quà lắm, cậu nghĩ cô ta đến nói gì với ba cậu?”

 

Anh bỏ điện thoại xuống, thuận tay cầm gậy golf. Đôi mắt đen nhìn xa xăm dưới ánh nắng chói chang. “Bảo cô ta đừng can thiệp vào chuyện của tôi.”

Bạn anh cười: “Bao nhiêu năm rồi, bao giờ cậu thấy lời khuyên của chúng ta tác động được đến cô ta? Cô ta theo đuổi cậu đâu phải ngày một ngày hai đâu, chỉ cần cậu còn thở, cô ta sẽ không từ bỏ đâu.”

 

“Vậy cứ để cô ta coi như tôi đã chết.”

 

Lương Huỳnh là người cùng thời trung học với họ.

 

Trước đây cũng học trường Trung học số 32, là tiểu thư con nhà giàu, từ hồi cấp ba đã nổi tiếng lắm rồi. Lúc đó ngày nào cũng đi theo nhóm Cố Đàm Tuyển chơi, bề ngoài cười cười nói nói, đến đại học bỗng nhiên tỏ tình với anh. Cố Đàm Tuyển không đếm xỉa gì, vậy mà cô ta đeo bám suốt bao nhiêu năm như thế.

 

Hai người đã nhiều năm không gặp, đột nhiên trở về, chẳng biết lại muốn làm trò gì.

 

Cố Đàm Tuyển đã về chỗ, tiện tay ném điện thoại lên bàn bên cạnh, vặn nắp chai nước, ngửa cổ uống.

 

Dưới ánh nắng, yết hầu nhô lên như một nét vẽ.

 

Chợt nhớ ra gì đó, anh lại cầm điện thoại trả lời tin nhắn. Thấy tin nhắn cuối của cô gái đã là 10 phút trước, anh gõ vài chữ: [Ăn gì?]

 

Giang Ngõa lại chống tay lên bàn: “Tiểu thư nhà họ Lương xinh đẹp thế, bao nhiêu năm rồi, cậu chưa từng động lòng lấy một chút sao?”

 

Câu nói như gặp phải bức tường vô hình, Cố Đàm Tuyển không đáp. Cô gái kia như đang canh điện thoại vậy, trả lời ngay lập tức.

[Ôn Tri Dư: Đi ăn mì nhé?] [Jul: Ăn ở đâu?]

[Ôn Tri Dư: Em cũng không biết, em thấy trên Meituan có một quán khá ngon.]

 

Meituan.

 

Cố Đàm Tuyển nhìn hai chữ này liền nghĩ đến hình ảnh những quán ăn bình dân. Khi đi ăn với bạn bè, anh hiếm khi dùng app này.

 

Cô nhanh chóng gửi địa chỉ qua, là một quán mì trà sa, giá 35 đồng/bát. Giờ không chỉ là app, cả giá cả cũng khiến anh bất ngờ.

Lần đầu tiên có người nói muốn mời anh ăn cơm lại mời ăn bát mì 35 đồng.

 

Như sợ anh không tin, cô còn thêm: [Thật đấy.] Cố Đàm Tuyển không kìm được bật cười.

Giang Ngõa hỏi: “Cậu cười gì thế?”

 

Cố Đàm Tuyển ném áo khoác vào lòng anh ta: “Không có gì, đi ăn mì với người ta.”

 

 

Trước khi đi anh hỏi địa chỉ Ôn Tri Dư, cô chỉ bảo anh đi trước. Anh lại hỏi: [Ý tôi là nhà em ở đâu, biết đâu tiện đường.]

Ôn Tri Dư đắn đo một lúc, gửi định vị nhà mình qua. Vài giây sau.

[Jul: Rất tốt, không tiện.]

 

Ôn Tri Dư cười cười, đặt điện thoại xuống bắt đầu tìm quần áo trong tủ.

 

Cô thường ngày ít đi chơi, ít trang điểm, quần áo đẹp không nhiều. Cuối cùng chọn được một chiếc váy nhỏ khá đơn giản, bà Lục Cần đang quét dọn bước vào, thấy cô như vậy, buông lời: “Làm gì thế, đi hẹn hò à mà chọn kỹ thế?”

 

Ôn Tri Dư buông quần áo xuống, nói: “Không, chỉ là đi ăn cơm với bạn thôi.”

 

“Bạn à?” Lục Cần nhìn ra điều gì đó: “Từ bao giờ con đi ăn với bạn mà ăn mặc thế này?”

 

Ôn Tri Dư không đáp, mẹ cô tỏ ra hứng thú: “Ồ, có người thích à? Ai vậy? Muốn ăn cơm thì gọi về nhà ăn cũng được mà.”

 

Gọi về nhà ăn.

 

Ôn Tri Dư nhìn nhìn nhà mình, lại nghĩ đến căn nhà của Cố Đàm Tuyển, chắc người ta cũng ngại, nói: “Thôi ạ.”

 

“Thôi? Vậy cậu con trai này điều kiện chắc tốt lắm, còn hơn cả những người mẹ giới thiệu cho con phải không?”

 

Ôn Tri Dư không muốn nói nữa, đẩy người ra ngoài: “Được rồi, mẹ ra ngoài đi, con thay đồ đã.”

 

Lục Cần còn đứng trên gác, không quên ngoái đầu lại gọi với theo: “Này, đừng mặc cái váy đó, xấu lắm. Con trai người ta không thích đâu.”

 

Tiếng nói vọng ra ngoài cửa, Ôn Tri Dư tựa lưng vào cánh cửa, cố nén cơn xúc động trong lòng.

 

Cô nhìn chiếc váy mà mẹ bảo là xấu. Váy dài màu xanh trắng thêu hoa, cô thấy khá ổn và định mặc nó. Đó là chiếc váy cô đã mặc ngày đi thi khoa học kỹ thuật.

 

Sau bao nhiêu năm, cô lại được gặp Cố Đàm Tuyển.

 

Ban đầu định chuẩn bị quà để cảm ơn, mấy hộp quà linh tinh, nhưng nghĩ lại thấy tặng quà cho con trai không ổn lắm. Thật ra cô đã nghĩ đến nhiều thứ – thắt lưng, quần áo, giày dép. Nếu là hàng hiệu, tốn mấy nghìn mua một món cũng không sao.

 

Anh đã giúp cô rất nhiều.

 

Nhưng cô nhớ lại Cố Đàm Tuyển là người tiêu xài như thế nào.

 

Anh giàu có thế, món quà gì chưa từng nhận, đồ đắt tiền nào chưa từng thấy?

 

Từng có một chuyện ầm ĩ ở trường cấp 3 số 32.

 

Giai đoạn trước khi thi đại học, trước cửa lớp khoa tự nhiên 9 có người để một cái túi LV, hộp đựng có logo, phiên bản cao cấp nhất. Đồn là bạn gái ngoài trường của Cố Đàm Tuyển gửi tới tỏ tình với anh.

 

Mọi người đùa rằng, có người để ý Cố Đàm Tuyển, muốn bao nuôi anh, phải thích đến mức nào.

 

Cô còn nhớ người ta nói bộ túi đó giá bao nhiêu, sáu bảy chục triệu gì đó, lúc ấy cả tầng chạy đến vây xem.

 

Nhưng còn chuyện ầm ĩ hơn là phản ứng của Cố Đàm Tuyển. Lúc đó anh thậm chí không chớp mắt ném thẳng món quà vào thùng rác.

 

“Không biết là ai, nhưng lần sau đừng tùy tiện mạo danh như thế.” Đó là nguyên văn lời anh nói lúc đó.

 

Cố Đàm Tuyển không để tâm những thứ đó.

 

Anh có tiền, có năng lực, càng đắt đỏ trong mắt anh càng bình thường, còn không bằng đơn giản một chút.

 

Bên ngoài trời đã tối, hai ngày nay gió to, ẩm ướt.

 

Cành cây ngoài cửa sổ lay động, đang định thay giày thì nhận được tin nhắn.

 

[Jul: Chưa xong à?] [Ôn Tri Dư: Sắp rồi.]

[Jul: Ôn Tri Dư, tôi đứng ngoài nhà em sắp bị gió thổi bay rồi.]

 

Ôn Tri Dư sững người, theo phản xạ cầm điện thoại nhìn ra ngoài, kinh ngạc trước lời anh nói.

 

Cô vội chạy ra cửa sổ dòm, muốn xem bên đường có phải là anh không. Không thấy bóng người, nhịp tim dồn dập không giấu nổi cảm xúc hồi hộp.

 

Anh lại trực tiếp đến đây.

 

Cô vội vàng trả lời: [Xuống ngay.]

 

Thay xong giày liền chạy ra ngoài, cả tiếng mẹ gọi với theo bảo đi chậm thôi cũng không nghe.

 

Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến nay, chưa từng hồi hộp như vậy. Ngay cả lúc xách cặp đi thi đại học cũng không thế này.

 

Bên ngoài hơi tối, đèn đường khu này đã cũ, không thấy rõ ánh sáng. Cô không biết Cố Đàm Tuyển đứng đâu, sợ anh thấy mình đi xuống, vậy thì động tác của cô chắc chắn sẽ rất ngượng.

 

Cho đến khi ra khỏi ngõ tới đường lớn.

 

Vẫn là chiếc xe biển số màu xanh đậm số 3 lần trước.

 

Anh dựa bên xe hút thuốc, áo sơ mi trắng khoác hờ trên người hơi rộng như treo trên mắc áo, vừa lười biếng vừa quý phái, đặc biệt bảnh, trông thật không hợp với con phố nhà cô.

 

Ôn Tri Dư đi tới, anh kẹp điếu thuốc nhìn sang: “Chờ các cô gái như các em đều thế à, bảo nửa tiếng mà thực tế hai tiếng vẫn chưa xong.”

 

Ôn Tri Dư ngạc nhiên: “Anh đợi hai tiếng à?” “Không, nói phóng đại thôi.”

“Anh không báo trước là sẽ qua.” Ôn Tri Dư nói, “Không phải đã hẹn gặp ở địa chỉ gởi qua rồi sao.”

 

“Không sao, tôi thấy tiện đường nên qua trước.”

 

Ôn Tri Dư định hỏi không phải bảo không tiện đường sao. Anh đứng dậy: “Lên xe đi.”

Ôn Tri Dư vẫn nghĩ về câu chuyện vừa rồi, định lên xe thì khẽ nói: “Em nhanh mà, nhưng muốn xem anh chờ mấy cô gái khác có lâu thế không. Người ta có khi mới đúng là hai tiếng.”

 

Tay Cố Đàm Tuyển đang mở cửa xe khựng lại, hơi suy tư nhìn cô một cái rồi cười.

 

“Câu này có ý gì?”

 

“Không có ý gì cả.”

 

“Người khác không biết, nhưng tôi thật sự không chờ lâu thế.”

 

Anh đưa tay cho cô xem, nói: “Ôn Tri Dư, em xem tay tôi lạnh thế nào này.”

 

Cô không biết thật giả, nhìn tay anh, chỉ thấy dưới ánh đèn đường trắng ngần thon dài đẹp đẽ.

 

Nếu là bạn trai bạn gái chắc lúc này sẽ nói, vậy để em sưởi ấm cho anh nhé?

 

Cô không dám, chỉ nhìn lại anh. Anh nói: “Đùa thôi.”

Lên xe, anh nói: “Địa chỉ này hơi quen.” “Trường cấp 3 số 32. Nhà em ở đây à?” Ôn Tri Dư ừ một tiếng.

Anh nói: “Vậy nhà em điều kiện cũng tốt đấy, ở được khu này.”

 

Thật ra cũng bình thường, Ôn Tri Dư từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua khó khăn gì, chỉ là gia đình bình thường, từ bé cũng không có khái niệm gì về tiền bạc, lớn lên mới nhận ra quả thật không có lo lắng gì về kinh tế.

 

Cố Đàm Tuyển vặn vô lăng, nhìn phía trước: “Hồi học ở trường hình như không để ý em lắm.”

 

Cô nói: “Ừm.”

 

“Em có từng chào hỏi tôi không?” Cố Đàm Tuyển hồi tưởng, “Có một nữ sinh đến lớp tìm tôi, có phải em không?”

 

Ôn Tri Dư sững người, nói: “Không có.” “Vậy à. Chắc nhớ nhầm, không phải em.” Giọng anh nói chuyện rất nhạt nhẽo.

Ôn Tri Dư cúi đầu, bấu nhẹ vào quần áo, khó nhận ra.

 

Đúng vậy, lúc đó, người tìm anh nhiều lắm.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment