Chính vì tin nhắn của Cố Đàm Tuyển mà Ôn Tri Dư hôm nay cứ như người đi trên mây vậy.
Anh ấy chưa trả lời tin nhắn của mình mà đột nhiên nhắn làm gì nhỉ? Lại còn muốn gặp mặt hỏi han nữa… – Cô thầm nghĩ.
Nghĩ vậy, Ôn Tri Dư bất giác nhìn ra ngoài, không biết Cố Đàm Tuyển đã đến được bao lâu và sẽ ở lại bao lâu nữa. Cuộc họp của cô kéo dài hơn một tiếng, có lẽ khi kết thúc anh đã về mất rồi.
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì tên cô được gọi. Người gọi là Ken – trưởng nhóm tinh anh, người vừa làm kiểu tóc mới trông hơi giống thợ làm tóc ở tiệm Tony.
“Ôn Tri Dư, vừa rồi chúng tôi thảo luận một số nội dung, cô có ý kiến gì không?” – Ôn Tri Dư quay lại và nhận ra mọi người đang nhìn mình.
Ken đã đậy nắp bút, mỉm cười với cô: “Vừa hay cuộc thảo luận sắp kết thúc. Trương tổng có nói trước đây cô học chuyên ngành Truyền thông Thị giác, tự học nhiều môn về lập trình và vẽ concept rất giỏi phải không?”
Ôn Tri Dư ngồi thẳng lưng, ừ một tiếng: “Cũng không đến mức giỏi lắm, hồi học chuyên ngành thì cũng tạm được.”
“À, làm mảng này vừa phải biết phân cảnh vẽ, vừa phải thiết kế bản thảo, công sức bỏ ra không ít đâu.”
“Cũng không đáng là bao so với các anh chị làm phát triển trong văn phòng.”
Cô trả lời từng câu, Ken cười nhạt: “Được thôi, nhưng lần sau đừng có mơ mộng trong lúc trao đổi kinh nghiệm nữa nhé. May là chúng ta không làm chung dự án, chứ không thì có đồng nghiệp hay mơ màng như cô, chắc tôi sốt ruột lắm.”
Lời nói có gai nhọn, nhưng Ôn Tri Dư mặc kệ, trả lời qua loa vài câu rồi kết thúc.
Ôn Tri Dư cầm sổ ghi chép đi ra ngoài, Đàm Phong ghé tai nói nhỏ: “Lần sau anh không đến nữa đâu, cảm giác người ở đây nhìn anh khó chịu quá. Nếu không phải Trương tổng mở lời thì việc quái gì phải cho dự án của tụi mình đụng độ với đám người này chứ.”
Họ vốn chẳng có điểm chung gì, nếu không phải Trương Gia Mậu nhìn trúng, và team “Bạo Phá” của anh ta lại rất thành thạo làm MOBA nên muốn họ đến học hỏi kinh nghiệm, thì đã chẳng có sự giao thoa này.
Trùng hợp thay, Ken lại chính là tổng giám đốc kế hoạch của nhóm này, và anh ta thì nói năng khá chướng tai.
Ôn Tri Dư nói: “Thôi, cũng chỉ vài lần thôi mà.”
Trước đó cô nghe Đông Đảo nói riêng rằng: Ken dù giỏi đến mấy cũng chỉ là làm thuê cho người khác, có lẽ anh ta luôn ấp ủ giấc mơ khởi nghiệp, nên khi thấy họ có thể tự làm dự án và còn được Trương Gia Mậu đánh giá cao đầu tư thì có chút cảm xúc riêng.
Đó cũng là tâm lý bình thường thôi.
“Em lát nữa định đi đâu? Anh nói trước nhé, anh có việc gấp phải đi trước đây.” – Trước khi lên thang máy, Đàm Phong đã lấy chìa khóa xe của mình.
Ôn Tri Dư vốn định đi cùng anh, nhưng thấy mình còn cầm thẻ cổng tạm thời nên nói: “Anh cứ đi trước đi, em còn phải trả thẻ.”
“Vậy được.”
Trên đường về gặp Đông Đảo, hai người chào hỏi nhau.
“Về sớm vậy à, thật ghen tị với cậu không có giờ tan ca cố định.” Ôn Tri Dư chỉ cười: “Thì cũng phải làm việc thôi, đánh 24/24 mà.”
Đông Đảo đưa cho cô miếng Tiramisu: “Vậy ăn miếng bánh đã, mình phát hiện ra tiệm này ngon thật đấy, nhìn sang trọng lắm, không biết Tổng Cố đặt ở đâu nữa, ngon tuyệt.”
Nhắc đến Cố tổng, Ôn Tri Dư vô thức liếc nhìn về hướng văn phòng vừa rồi, nhưng chẳng thấy ai.
Chắc anh về rồi.
Ôn Tri Dư bất giác nhún vai, trong lòng tiếc nuối cơ hội gặp mặt lần này, ngay cả nói chuyện cũng chưa kịp.
“Chưa ăn đâu, còn phải về văn phòng làm việc.” – Ôn Tri Dư xách túi lên, Đông Đảo cười với cô: “Được rồi, vậy cậu bận hơn mình, đi nhanh đi.”
Cô biết Đàm Phong vội gặp bạn gái, anh chàng này miệng lưỡi trơn tru nhưng làm việc hơi lười biếng, có bạn gái rồi thì tâm trí càng phân tán, nếu không thì dạo gần đây cũng không đẩy nhiều việc cho Ôn Tri Dư như vậy.
May là cô không có việc gì, với lại bận rộn vì sự nghiệp của mình cũng thỏa mãn.
Đang định ra ngoài gọi xe thì đột nhiên có điện thoại.
“Alô, có phải Dư không? Cô là dì Út đây, mẹ con hôm nay đi làm thì đột nhiên ngất xỉu ở phòng học, giờ đã đưa vào viện rồi nhưng chúng ta chưa biết tình hình thế nào, con mau đến một chuyến đi.” – Giọng người thân có tiếng nấc nghẹn, khiến bàn tay Ôn Tri Dư lạnh toát.
Nếu hỏi điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời Ôn Tri Dư trước 22 tuổi. Cô sẽ nói, công việc, kiếm tiền, không gì quan trọng bằng tiền.
Còn nếu hỏi Ôn Tri Dư sau 22 tuổi câu hỏi này, cô sẽ dứt khoát và chắc chắn trả lời, gia đình. Sức khỏe của người thân mới là điều quan trọng nhất.
Ba năm trước, mẹ Ôn Tri Dư bị u ác tính, không khỏe nhưng giấu gia đình không nói, cho đến khi ngất xỉu ở phòng học và được đưa vào viện mới phát hiện ra. Năm đó Ôn Tri Dư vừa đi làm, giữa ngày hè oi bức, đầu đẫm mồ hôi chạy đến nơi, khi biết tin tức cảm giác như cả bầu trời sụp đổ.
Hôm đó khóc bao lâu ở hành lang cô cũng không còn nhớ nổi.
Cô không hiểu, mẹ mới hơn bốn mươi tuổi sao lại mắc phải căn bệnh này, sao cuộc sống lại như sụp đổ trong phút chốc.
Sau khi mẹ phẫu thuật cắt bỏ u, Ôn Tri Dư đã thầm thề trong lòng, tương lai cô nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt, không làm mẹ giận, không để mẹ khó chịu, cũng không muốn thấy người thân xảy ra chuyện gì nữa.
Nên khi nhận được cuộc điện thoại này, cả người cô lạnh như rơi xuống hầm băng.
“Đàm Phong, bây giờ anh còn rảnh không, em có việc gấp, mẹ em xảy ra chuyện cần đến bệnh viện, anh có thể đi vòng đón em không?” – Gió thổi ở đầu phố, Ôn Tri Dư bấm số gọi cho Đàm Phong.
Không để ý rằng giọng mình đang run. “Dì xảy ra chuyện á? Chết tiệt, vậy thì…”
Đàm Phong cũng hơi lo lắng: “Vậy giờ làm sao đây, anh đang ở Trường Long này, mẹ kiếp đi đường này trước đó cũng gặp sự cố anh đã hối hận rồi, hay em đợi anh khoảng hơn mười phút.”
Hơn mười phút, cô còn không chắc mình chờ được không, cô quá sợ.
Ôn Tri Dư suýt khóc ngay lập tức, vội vã cúp máy để đặt xe, ngón tay chạm màn hình cứ run không ngừng.
Cũng lúc này, thấy một đoàn người từ cao ốc đi ra, Ôn Tri Dư thoáng nhìn thấy Cố Đàm Tuyển đang đứng trong đó nói chuyện với người khác.
Như thấy được cứu tinh, Ôn Tri Dư chạy đến tìm anh, vừa đến đã gọi: “Cố tiên sinh, Cố tổng!”
Mọi người quay lại nhìn với ánh mắt khác nhau, rồi lại nhìn Đàm Tuyển.
Người đàn ông nổi bật nhất trong đám người rõ ràng có chút ngạc nhiên, lần đầu thấy cô luống cuống, vội vàng như vậy.
Ôn Tri Dư nghẹn ngào nói: “Cố Đàm Tuyển, em… mẹ em bệnh xảy ra chuyện, em không đặt được xe, anh có thể…”
Cô đã không thể bình tĩnh nữa.
Những người khác đều không thể tưởng tượng nổi, nhìn nhau không hiểu cô gái này từ đâu ra mà dám đến tìm Cố Đàm Tuyển như vậy.
“Có chuyện gì vậy?” – Anh hỏi khi nghe giọng gấp gáp của cô. Ôn Tri Dư gật đầu lia lịa.
“Bệnh viện nào?” “Bệnh viện số 3.”
Anh đưa đồ trong tay cho người bên cạnh, nói nhẹ: “Xin lỗi, buổi họp hôm nay hoãn lại nhé, tôi cần đưa một người đi gấp.”
Ban đầu định dẫn Ôn Tri Dư ra bãi đỗ xe, nhưng người bên cạnh ngăn lại: “Đường đến bệnh viện số 3 đang kẹt xe ghê lắm, xe của anh Lưu bị hỏng trên đường đó, đi kiểu này chậm lắm.”
Cố Đàm Tuyển dừng bước, suy nghĩ rồi quay lại nhìn người kia: “Xe máy của tôi còn ở đây không?”
Trước giờ chưa thấy Cố Đàm Tuyển đi loại xe này, hồi cấp 3 nam sinh thường chạy xe đạp thể thao đủ màu, nổi bật nhất trong đám học sinh và được các bạn nữ ngưỡng mộ.
Cố Đàm Tuyển khác biệt, cô nhớ chiếc xe đạp của anh rất ngầu. Màu đen tuyền với chữ tiếng Anh cá tính, nghe nói là hàng Đức giá mấy chục
triệu. Loại xe này không có yên sau để chở người, phần lớn phải ngồi ghi đông trước, có nữ sinh bị thầy cô bắt gặp khi ngồi xe nam sinh kiểu đó.
Cho đến khi thực sự nhìn thấy chiếc xe máy màu xanh băng bên đường, cô chưa bao giờ tưởng tượng một Cố Đàm Tuyển trưởng thành và chín chắn như bây giờ lại đi loại xe này.
Cô hơi do dự. “Lên xe đi.”
“Được không anh?” – Cô hỏi.
“Có gì đâu.” – Giọng Cố Đàm Tuyển nhẹ tênh. “Đây là cách nhanh nhất.”
Cô đội mũ bảo hiểm và ngồi lên xe. Tưởng yên xe cứng nhưng khi ngồi xuống lại êm ái đến bất ngờ, khiến cả hai người hơi lắc lư. Ôn Tri Dư muốn đỡ anh nhưng ngại ngần, cuối cùng chỉ để tay lơ lửng phía sau.
“Ngồi vững rồi thì ôm lấy tôi.” – Anh nói. Cô mới rụt rè vòng tay qua eo anh.
Thực ra cô sợ lắm. Khi nhận được điện thoại, lo lắng cho tình trạng của mẹ đến mức sắp khóc, cảm giác trong giây phút đó mọi thứ đều không còn quan trọng nữa – công việc, cuộc sống, tất cả đều như bọt biển tan vỡ.
Nhưng khi thực sự được ngồi sau lưng anh, có anh bên cạnh, dường như mọi thứ không còn đáng sợ như vậy nữa.
Xe lao đi, tiếng gió rít qua mũ bảo hiểm.
Tiếng động cơ xe xé gió chói tai, như ngày nào siêu xe ghé đến.
Ôn Tri Dư nắm chặt áo anh, vô thức nghiêng người về phía trước, tựa sát vào cổ anh.
Dù đội mũ bảo hiểm, làn da không thể chạm vào nhau.
Nhưng có anh chắn gió phía trước, chỉ cách nhau vài milimet mà tiếp xúc, cũng đủ khiến trái tim cô được an ủi.
Cô không dám nghĩ, trong khoảnh khắc sợ hãi và khó khăn nhất, người có thể giúp cô lại là Cố Đàm Tuyển. Một người kiêu hãnh như vậy, vốn song song như hai đường thẳng không giao nhau với cô, luôn là người duy trì, động viên và mang đến hy vọng cho cô như thế.
Ôn Tri Dư hít hít mũi, kìm nén cảm xúc sắp òa khóc. Cố Đàm Tuyển phía trước cảm nhận được.
Khi cô gái tựa đầu vào lưng anh, anh mơ hồ nhận ra cơ thể cô run nhẹ.
Qua gương chiếu hậu nhìn lại, thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, ánh mắt tan rã, nước mắt như sắp rơi ra.
Rõ ràng đây là hình ảnh anh đã thấy nhiều lần.
Nhưng không hiểu sao, nhìn cô như vậy, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt.
Đến bệnh viện, cô của Ôn Tri Dư đón họ. Hai người xuống xe vội vàng chưa kịp chỉnh trang, vào trong là bắt đầu hỏi han tình hình, làm thủ tục, đóng viện phí.
Qua lời kể của dì, họ mới biết mẹ cô bị viêm ruột thừa cấp tính. Từ trưa đã đau bụng nhưng cố chịu đựng, đến chiều đang dạy học thì không chịu nổi ngã xuống. Lúc đó học sinh dưới lớp ùa lên xem, lo lắng cho cô giáo. Sau khi đưa đi cấp cứu, vào phòng mổ, cô ruột cũng không rõ tình hình nên hoảng hốt gọi điện cho Ôn Tri Dư, khiến cô sợ đến thót tim.
Biết không phải u tái phát, Ôn Tri Dư mới thả lỏng phần nào.
Sau đó, dì xuống mua cơm, Ôn Tri Dư ở lại một mình trước phòng mổ chờ đợi, Cố Đàm Tuyển bên cạnh làm bạn.
Anh đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn cô gái ngồi thất thần trên ghế dài.
Thật sự hiếm khi thấy cô gái này rối bời đau khổ như vậy. Dù trước đây sự nghiệp gặp trở ngại, bị người ta quay lưng, hay lúc mới làm quen với quy trình kinh doanh còn bỡ ngỡ, cô tuy tự ti nhưng vẫn cứng cỏi, không than vãn, cũng không dễ dàng bỏ cuộc.
Như đêm mưa hôm ấy đứng dưới mái hiêm tùng yến, lưng thẳng tắp, tâm trong như nước, tính tình nhẹ nhàng như cúc.
Nhưng hôm nay chỉ vì nghe tin mẹ có thể xảy ra chuyện, người con gái ấy đã mất kiểm soát, như muốn khóc trong từng giây.
“Không sao chứ?” – Anh lên tiếng hỏi.
Ôn Tri Dư giật mình khỏi dòng suy nghĩ vì giọng anh, ngước mắt lên, lắc đầu: “Không sao ạ.”
Giờ đã đỡ hơn lúc trước nhiều. Ít ra còn suy nghĩ được, còn tự hỏi được, chỉ là lo lắng ca mổ tiến triển thôi.
“Viêm ruột thừa xem như ca mổ nhỏ, sẽ nhanh thôi, tỷ lệ nguy hiểm cũng không cao.”
“Em biết.”
“Mẹ em trước đây có từng bị bệnh tương tự không?” “Ừ?”
Thấy ánh mắt cô, anh đổi cách hỏi: “Ừm… nhìn em gấp gáp thế, có vẻ như sức khỏe mẹ em trước đây không tốt lắm?”
Ôn Tri Dư cụp mắt: “Mẹ em trước đây bị u ác tính, lúc đó phẫu thuật rất nguy hiểm, sau mới khỏi. Em vừa nghĩ u tái phát. Có lẽ ở trước mặt bạn bè hay đồng nghiệp của anh không giữ được hình ảnh, xin lỗi anh.”
“Không sao, không có gì đâu.” Anh lại hỏi, “Ba em đâu?”
“Ba em đang lái xe, giờ ở Vô Tích, một năm nay ông bận lắm. Chắc dì cả còn chưa báo tin. Ba em hay sợ bên ngoài không an toàn, em và mẹ cũng không dám báo cho ông.”
“Ừm.”
Cố Đàm Tuyển gật đầu, cũng hiểu thêm đôi chút về hoàn cảnh gia đình cô gái này.
Thẳng thắn, kiên định.
Điều kiện gia đình có lẽ không phải tốt nhất, nhưng đáng quý ở chỗ đầy ắp tình thương.
“Sẽ không sao đâu.” – Anh an ủi.
Thực ra đến giờ Ôn Tri Dư đã không còn quá lo nữa, nếu một mình ngồi có lẽ còn đỡ hơn. Có anh bên cạnh, vừa nghe anh an ủi, cảm xúc chua xót lại dâng lên đầu mũi.
Cô cúi đầu, cố kìm nước mắt đang chực trào trong hốc mắt.
Thực ra mẹ cô rất tốt, đừng thấy bà Lục Cần hay càu nhàu cô, nhưng mẹ nào chẳng thích nói con gái vài câu, quan hệ tốt mới hay cãi nhau. Trước đây vì học hành của Ôn Tri Dư, từ cấp hai đã vất vả nhiều, vừa soạn bài vừa dạy thêm còn phải thức sớm nấu cơm, sau này mắc bệnh cũng là do lúc đó để lại.
Nên cô học chăm, học liều mạng, chính vì khi mẹ bệnh, cô thực sự rất rất sợ, lúc mẹ phát hiện u bướu, cô cảm giác cả đời không muốn trải qua cảm giác đó lần nữa.
Cố Đàm Tuyển thấy cô nghẹn ngào, lòng khó chịu khó tả.
Anh quay đầu đi, thất thần nhìn cánh cửa phòng mổ, ký ức tản mác, chợt nhớ như cũng đã rất lâu về trước, anh cũng từng rơi nước mắt ở một nơi như thế này. Những hình ảnh cãi vã, hỗn loạn, điên cuồng chớp nhoáng qua mắt.
Anh nghĩ đến hai người lạnh nhạt đến không giống người kia, cùng với sự tồn tại đã phủ đầy bụi trong trí nhớ, lâu rồi không dám nghĩ đến.
Tim anh nhói đau như nghẹt thở.
Anh cúi đầu, theo bản năng định mò thuốc, nhưng động tác dừng lại. Cuối cùng vẫn quay lại nhìn cô, thở dài nhẹ, bước tới đưa khăn giấy. “Khó chịu thì khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn.”
Ôn Tri Dư lắc đầu: “Không cần đâu.”
Anh cũng không biết an ủi thế nào, biết vào lúc này, an ủi cũng vô ích, khó chịu là điều tất yếu, anh hiểu.
Chỉ là, nghĩ đến việc cô vừa rồi vội vã chạy đến, người đầu tiên tìm là anh.
Rõ ràng trong đám đông, ánh mắt đầu tiên chỉ hướng về anh.
Anh hỏi: “Mà này, có phải chỉ khi em có chuyện ngoài ý muốn mới nhớ đến tôi?”
Ôn Tri Dư ngơ ngác: “Hả?” Anh chỉ nhìn cô, không nói gì.
Cô chậm rãi nhận ra điều gì đó, nói: “Không phải.”
“Vậy sao hôm nay ở Gia Trinh em lại giả vờ không quen biết tôi?”
Ôn Tri Dư suýt quên mất, lúc đó đáng lẽ phải trả lời tin nhắn, dù sao cũng là công việc lại ở công ty của nhà đầu tư, không nên tỏ ra thân thiết quá.
Cô định giải thích: “Em…”
“Thôi.” Anh nói, “Không có ý trách em đâu. Chỉ là, tình cảm của em với mẹ tốt thật.”
Cô ừ một tiếng.
“Mẹ em, có lẽ cũng giống như vô số người mẹ bình thường trên đời này, nói chuyện thích lớn tiếng, hay chống nạnh mắng em, nhưng bà lại yêu em một cách rất lặng lẽ. Hồi cấp hai em đi học xe hỏng, bà đội mưa to đưa em đi. Cấp ba, lần đầu em tập xe điện nhất định đòi chở bà, làm bà ngã đầu gối chảy máu, đêm đau không ngủ được mà không một lời trách em.”
“Trước đây em vừa sợ bà vừa yêu bà, em không nỡ để bà bị bệnh dù chỉ một chút, xảy ra chuyện gì. Em chỉ mong mẹ em khỏe mạnh bình an.”
Anh nghe xong, im lặng, chỉ nói: “Thật tốt.” “Sao thế ?”
Anh cười: “Mẹ tôi chưa bao giờ như vậy cả, họ đều là người thành đạt trong sự nghiệp, cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này của tôi.”
Nghĩ đến điều gì đó, cô lại hỏi: “Em kéo anh đến đây đột ngột vậy, bạn anh không nói gì chứ?”
“Ừm, không sao đâu, có lẽ nói cho đúng thì họ cũng không phải bạn, chỉ là đồng nghiệp trong công việc thôi.”
“Vậy họ…”
“Giờ mới nghĩ đến những chuyện này à?” Nét mặt cô đông cứng.
Anh lại cúi đầu, an ủi: “Không sao đâu, tôi đã nói với mọi người, họ đều hiểu. Chỉ là quay lại chắc trong giới lại đồn đại một chút, tôi đang họp công việc bỗng bị một cô gái gọi đi. Nhưng thôi, cũng không quan trọng. Chuyện bình thường, làm gì có nhiều người quan tâm đến thế.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, chỉ có cô mới hiểu đâu có dễ dàng như vậy.
Cố Đàm Tuyển là ai chứ, đang nói chuyện gì, vì cô hoảng hốt lo lắng mà tìm đến là có thể gác lại dễ dàng sao, không chừng sau này còn có thiệt hại gì nữa.
Ôn Tri Dư vẫn muốn khóc, nãy giờ cứ ngăn lại, giờ vì những điều này nước mắt tuôn rơi không thể kìm được nữa.
“Xin lỗi anh, lúc nào cũng làm phiền anh, gây rắc rối cho anh.”
Cô không phải người thích gây phiền phức cho người khác, việc của mình làm không tốt, giờ công việc lại xảy ra chuyện này, không biết có ảnh hưởng đến mình không mà còn phải làm phiền anh, một người kiêu ngạo và nổi bật như vậy.
“Không phiền đâu.” – Anh nói.
Ba chữ ngắn gọn khiến Ôn Tri Dư khóc dữ dội hơn.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, thở dài nhẹ, “Ôn Tri Dư này, chưa có cô gái nào khóc nhiều trước mặt tôi như thế.”
Cô nén nức nở nói: “Lương Huỳnh, cô ấy không phải sao?” Cô vẫn nhớ rõ video ngày đó.
Anh im lặng một lát rồi nói: “Em khác với cô ấy.”
“Cô ấy khóc vì tính cô ấy vốn hay khóc, bao nhiêu năm có chuyện gì là dễ mất kiểm soát. Em không giống vậy, em sống nội tâm, em giấu tất cả vào lòng, mọi ủy khuất đều một mình gánh vác. Đừng như thế nữa, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi, cuộc sống sẽ tốt lên, mẹ em nhất định cũng sẽ khỏe mạnh.”
Cô che miệng, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.
Cô thật sự không hiểu, tại sao người trước mắt lại là người mình thích.
Anh tốt như vậy, ưu tú như vậy, tốt đến mức một người như cô ở trước mặt anh chỉ có quyền tự ti. Nhưng dù là người như vậy, cũng có thể dịu dàng với cô thế này, động viên cô, cho cô dũng khí, khi mẹ cô bệnh, anh cũng có thể đưa ra sự giúp đỡ một cách thiết thực đến thế.
Cô thích anh, đã thích anh mười năm rồi.
Ôn Tri Dư chợt nghĩ về những tháng ngày u ám của mình. Mười năm thầm yêu, một sớm gặp lại.
Cô có phải người hoàn hảo không? Không phải, cô không thể chắc chắn mình đủ tốt để có thể đứng bên cạnh anh, để có thể khiến anh cũng thích mình. Nhưng liệu cô có thể chịu đựng không? Chỉ làm bạn với anh, làm
đồng nghiệp, hoàn toàn thu hồi tình cảm của mình không để lộ dù chỉ một chút?
Không được, không thể làm được.
Ngay cả lúc này, cô cũng đau lòng cho chính mình, đau lòng vì mối tình này chắc chắn sẽ tan biến trước khi được thấy ánh mặt trời.
“Em sợ.” – Cô nói. “Sợ gì?”
“Sợ người thân xảy ra chuyện, sợ có người rời xa mình.”
“Ừm.” Anh nghĩ nghĩ rồi nói, “Ai cũng vậy cả, tôi cũng sợ. Nhưng biết làm sao đây, không có cách nào cả, Ôn Tri Dư à, điều chúng ta cần làm là bình tĩnh chờ đợi, thuận theo tự nhiên.”
“Hoặc nếu thật sự không được, thì cầu nguyện trong lòng vậy. Cầu cho mẹ Ôn Tri Dư mãi mãi bình an khỏe mạnh.”
Cô chỉ nhìn anh, nước mắt tuôn rơi càng dữ dội.
Anh định nói sao càng an ủi cô càng khóc nhiều thế, nhưng chưa kịp mở miệng, cô gái trước mắt đột nhiên nắm lấy áo anh, cúi người đổ vào lòng anh.
Eo anh bị vòng lấy, hương thơm dịu nhẹ từ người con gái thoang thoảng lan vào hơi thở, không chỉ là cái ôm thân mật bất ngờ trong khoảnh khắc ấy, mà còn có mùi hương tóc mềm thoảng qua mũi anh trong tích tắc.
Cô ôm lấy anh.
Cố Đàm Tuyển định nói gì đó nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
------oOo------