Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh

Chương 21

Cô nhớ về những lời Diêu Hủy kể.

 

Trên chuyến tàu đi về phía Tây Bắc, cô ấy ngồi ghế 062, còn anh chàng chủ tiệm hoa ngồi ghế 063, ngay bên cạnh cô ấy.

 

Anh ta là một người đàn ông lãng mạn, thanh lịch, luôn biết cách lịch thiệp cảm ơn phụ nữ. Khi thấy cô ấy chán chường nhìn ra cửa sổ, anh ta khẽ hỏi liệu cô ấy có muốn đọc báo không. Ngay lần đầu gặp mặt, anh ta đã tặng cô ấy một bông hoa, chúc cô ấy chuyến đi thật nhiều niềm vui.

 

Đó là chuyến tàu kéo dài 19 tiếng đồng hồ.

 

Khi mọi người đã bắt đầu ngái ngủ, Diêu Hủy đeo tai nghe nghe nhạc, anh ta liền hỏi xem mình có thể nghe cùng không. Cô ấy đưa một bên tai nghe cho anh ta, hai người vai kề vai, lặng lẽ tận hưởng, ngắm nhìn bầu trời xanh và biển xanh bên ngoài cửa sổ, cảm nhận phong cảnh Tây Bắc.

 

Tối hôm đó họ trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ thế giới bao la cho đến những triết lý cuộc sống. Họ nói rất nhiều, có vô vàn đề tài để bàn. Diêu Hủy vừa kết thúc một mối tình nửa năm, chưa biết tương lai sẽ đi về đâu. Còn anh ta cũng vậy, độc thân đã lâu, đi du lịch để tìm kiếm sự an ủi cho tâm hồn.

 

“Rồi sao nữa?” Ôn Tri Dư tò mò hỏi.

 

Diêu Hủy nằm trên chiếc giường đơn trong căn phòng thuê, kể tiếp: “Sau đó à, tụi tớ xuống cùng một trạm, rồi hẹn nhau đi ngắm cảnh, thăm hang động Mạc Cao, xem Ngỗng Mương, nhiều lắm, nhiều nơi lắm.”

 

“Một cuộc tình chớm nở trong sương sớm, một cuộc gặp gỡ chỉ cầu lãng mạn không cần hỏi đến kết quả.”

 

“Rồi tối hôm đó… ừm, chỉ ngủ thôi.”

 

Ôn Tri Dư ngạc nhiên: “Chỉ ngủ thôi sao?”

 

“Ừ.” Diêu Hủy đáp, “Sao nào? Tụi tớ đều là những người trẻ biết tự kiềm chế mà. Chỉ ngủ thì có sao đâu, hormone thu hút nhau ấy mà, cậu hiểu mà.”

 

Ôn Tri Dư mím môi, không bày tỏ ý kiến.

 

Diêu Hủy trước đây đã trải qua một mối tình đau khổ, yêu đương với anh chàng kia được nửa năm thì phát hiện anh ta ngoại tình. Cô nghĩ thầm, mặc kệ anh ta, cuộc đời ngắn ngủi, ai cũng chỉ sống được vài chục năm chẳng dễ dàng gì, tôi không động đến anh, anh cũng đừng làm phiền tôi.

 

Cô ấy thả lỏng bản thân, đi học đua xe, học nhảy Latin, đi thi chứng chỉ. Năm đó cô ấy làm rất nhiều, thật nhiều thứ. Câu nói Diêu Hủy nhắc

 

nhiều nhất là: “Tri Dư à, đời người ngắn ngủi lắm, hãy tận hưởng niềm vui trước mắt.”

 

Gặp được người mình thích thật khó, nếu đã gặp được thì nhất định phải nắm chắc lấy. Dù không thành công thì trải qua một đoạn duyên ngắn ngủi trong cuộc đời cũng chẳng sao.

 

Những lời này, đến giờ cô vẫn nhớ như in.

 

Giờ đây ngồi trong chiếc xe thể thao của Cố Đàm Tuyển, Ôn Tri Dư chưa bao giờ nghĩ mình lại được đi ăn cùng anh.

 

Cô không kìm được nghĩ, liệu mình có dám không?

 

Thực ra lần trước thấy anh ở quán bar, cô đã rất muốn hỏi, khi mọi người đều phấn khích như vậy, trong lòng anh có thực sự không gợn sóng?

 

Anh có thật sự không có h*m m**n với bất kỳ ai không? Trước đây cô thường thấy anh thanh cao, lạnh nhạt, trưởng thành và lý trí.

 

Cô cũng tò mò, không biết một người như anh khi thân mật sẽ như thế nào, muốn được ngồi trong vòng tay anh, muốn cùng anh thì thầm những lời riêng tư, muốn không phải chịu đựng cảm giác cô đơn như thế này nữa.

 

Cô nhắm mắt lại.

 

Giọng anh bỗng đánh thức cô: “Ôn Tri Dư.”

 

Khiến cô giật mình, theo phản xạ siết chặt ngón tay, như thể bị phát hiện điều gì đó trong lòng.

 

Cố Đàm Tuyển nhìn về phía trước, thần thái bình thản: “Lát nữa ăn cơm xong thì đi với tôi, có chuyện gì cần nói thì nói, không muốn nói cũng không sao.”

 

Ôn Tri Dư vô thức ngồi thẳng lưng, như thể làm vậy có thể che giấu những suy nghĩ ngượng ngùng vừa hiện lên trong đầu.

 

Cô hiểu anh đang nhắc nhở mình. Cô gật đầu, khẽ “vâng” một tiếng.

Nghĩ gì thế chứ, đây là đi làm việc mà, sao suy nghĩ lại bay đi đâu vậy. Đến nơi đã có người đón tiếp.

Một nhà hàng truyền thống có tiếng trăm năm, phong cách kinh doanh sang trọng, có cả phòng ăn và phòng trà, quy mô rất lớn.

 

Cố Đàm Tuyển vừa bước vào, thậm chí không cần báo tên người ta đã biết anh là ai, gọi “Cố tiên sinh” rồi dẫn vào trong. Nhiều người còn liếc nhìn Ôn Tri Dư đầy ý tứ sâu xa.

 

Hiếm khi thấy Cố Đàm Tuyển dẫn theo ai, nay lại cùng đi với một người.

 

Ôn Tri Dư chỉ nhìn qua trang trí của nơi này, cửa treo bảng thực đơn hôm nay, phía sau có dãy số mà ban đầu cô tưởng là số thứ tự món ăn, sau mới nhận ra đó là giá tiền.

 

3000 một món.

 

Một món ăn đã vài nghìn, vậy chỉ ngồi ăn bữa cơm uống chén trà thôi cũng tốn bao nhiêu tiền không biết. Cô chỉ hiểu rằng có những người có thể chi trả những khoản xa xỉ như vậy, cuộc sống của họ quả thật ngợp trong vàng son.

 

“Lát nữa vào trong, em biết nên giới thiệu mình là ai chứ?” Trước khi lên lầu, anh đột nhiên dừng bước hỏi.

 

Cô đáp: “Em Biết, em là Ôn Tri Dư.” Ánh mắt anh thoáng ý vị sâu xa.

Cô chợt nhớ ra điều gì, vội thẳng người lên nói: “Không phải, em là Ôn Tri Dư, đồng sáng lập của Dawn Studio.”

 

Lúc này anh mới mỉm cười: “Trương Gia Mậu dạy em không tồi.” “Đều nhờ anh cho cơ hội ạ.”

“Tôi đâu có làm gì đâu.”

 

Những lời khách sáo, ai cũng biết nói.

 

Khi bước vào, bên trong đã có vài người, người mặc vest, người mặc thường phục, người đeo kính. Thấy Cố Đàm Tuyển họ đều đứng dậy chào đón.

 

Cố Đàm Tuyển trong giới kinh doanh rất lợi hại, lịch thiệp từ tốn, không nhanh không chậm, có thể trò chuyện vui vẻ, cũng có thể đỡ được những câu nói xảo quyệt.

 

Tóm lại, anh có thể làm chủ tình thế.

 

Ôn Tri Dư vô cùng ngưỡng mộ khả năng giao tiếp của những người như họ.

 

Những người có thể làm chủ tình thế ở chốn rượu chè, nơi công sở, có thể dẫn dắt mọi người, đầu óc nhanh nhạy biết nên nói gì để xã giao – những bậc thầy giao tiếp như vậy, cô đều thật lòng khâm phục.

 

Cô thì không được, chỉ cần đối diện với đám đông là đã luống cuống.

 

Có khi chỉ để kính một ly rượu mà phải suy nghĩ trong đầu cả chục phút, lo lắng lát nữa mình nên nói gì, nghĩ nếu mình đứng lên mà mọi người đều nhìn thì phải làm sao, tay chân cứ lóng ngóng không yên.

 

“Này Cố Tuyển, hôm nay đến muộn nhỉ, Trương tổng của các cậu cũng đã đến rồi.”

 

Một người đàn ông trung niên bắt tay anh, Cố Đàm Tuyển đáp: “Đường hơi kẹt xe ạ.”

 

Người đó lại nhìn Ôn Tri Dư phía sau: “Còn đây là…”

 

Thường thì họ sẽ không hỏi, chỉ thấy đi cùng Cố Đàm Tuyển nên hỏi cho có lệ.

 

Ôn Tri Dư cong môi cười: “Tôi là đối tác của Gia Trinh, đồng sáng lập Dawn Game Studio ạ.”

 

Dawn thì ai mà biết, nhưng chỉ cần nhắc đến Gia Trinh thì dù không quan tâm đến điều gì khác, người ta cũng sẽ nhớ. Người đối diện bừng tỉnh “à” một tiếng, quay sang nhìn Trương Gia Mậu đã ngồi sẵn bên trong: “Hân hạnh.”

 

Ôn Tri Dư bắt tay đối phương, đành phải mượn thế của những người có tiếng tăm, trong lòng cũng thấy hơi bất an.

 

Sau khi ngồi xuống, Cố Đàm Tuyển vẫn đang trò chuyện với mọi người, trong không gian công cộng anh luôn là tâm điểm chú ý.

 

Ôn Tri Dư ngồi cạnh Trương Gia Mậu, anh liếc nhìn cô: “Em đến cùng Cố Đàm Tuyển à?”

 

Cô ừ một tiếng.

 

Ánh mắt Trương Gia Mậu có chút ý vị sâu xa, nhưng không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Uống gì không?”

 

Cô đáp: “Tôi uống nước là được ạ.”

 

Anh ừ một tiếng, hơi nghiêng người rót nước cho cô.

 

Cô lại muốn nhắc đến công việc, cứ gặp nhà đầu tư là luôn muốn báo cáo hết tiến độ công việc của mình, muốn họ yên tâm, muốn chứng minh với họ rằng mình đã cố gắng, chứng minh quá trình làm việc không phải là đùa giỡn.

 

Ôn Tri Dư vừa mở miệng định nói về tiến độ lần này thì Trương Gia Mậu giơ tay: “Không cần.”

 

Cô ngẩn ra: “À…”

 

“Hôm nay không phải là buổi công việc, chuyện công việc thì không nói.”

 

Thế đấy, chưa kịp mở miệng người ta đã biết cô định nói gì.

 

“Em cũng đừng căng thẳng quá, cũng chỉ là một bữa cơm thôi.” Trương Gia Mậu khẽ nhếch cằm: “Bên kia là Trần tổng, người đứng đầu ngành. Còn bên kia, em gọi là Chủ nhiệm, quan hệ quen biết rồi, sau này làm việc cũng dễ dàng hơn. Cơ hội rèn luyện của các em vẫn còn quá ít.”

 

“Vâng, cảm ơn Trương tổng.” “Không có gì.”

Rất nhanh mọi người đều đã ngồi xuống. Thực ra hôm nay, việc Cố Đàm Tuyển đích thân dẫn Ôn Tri Dư vào là điều không ngờ tới. Vào những nơi như thế này, đi cùng ai rất quan trọng, nó liên quan đến vị thế của bạn.

 

Nếu hôm nay cô đến một mình, có lẽ sẽ trở thành người vô hình, vốn đã không giỏi nói chuyện, lại càng phải ngồi thu mình vào góc.

 

Nhưng đi cùng Cố Đàm Tuyển thì hoàn toàn khác.

 

Trên bàn ăn, vài doanh nhân nhắc đến Ôn Tri Dư, hỏi về công ty của cô.

 

“Trước đây hình như chưa từng nghe nói đến Dawn Studio, các cô mới mở năm nay phải không?”

 

Ôn Tri Dư đáp: “Dạ không, chúng tôi có ý tưởng thành lập từ năm ngoái.”

 

“Năm ngoái? Vậy cũng mới được một năm.”

 

Ôn Tri Dư chịu áp lực gật đầu: “Vâng, một năm ạ.”

 

“Ban đầu hình như không nghe nói Cố tổng định làm game.” Mọi người lại nhìn về phía Cố Đàm Tuyển.

Anh thản nhiên ngồi một bên, vẻ mặt điềm đạm: “Đúng là không có ý định, cũng là năm nay mới bàn bạc với Trương tổng, có một số chuyển hướng chiến lược mới.”

 

Mọi người tò mò: “Chuyển hướng mới? Như thế nào?”

 

Ôn Tri Dư lặng lẽ uống nước, âm thầm quạt cho mình dưới bàn. Thật đáng sợ.

Cô vẫn chưa thể quen với cảm giác ngồi trên bàn ăn thế này, nói chuyện phiếm với nhiều người trong ngành như vậy, việc rèn luyện tâm lý không phải chuyện nhỏ.

 

Cố Đàm Tuyển trả lời câu hỏi của người khác xong lại liếc nhìn cô, nói: “Tuy nhiên, dự án của Dawn làm khá tốt, nếu theo dõi thị trường sẽ thấy tốc độ tăng trưởng rất nhanh, lượng người chơi hàng tháng đều đột phá không ít.”

 

Anh nói nhẹ nhàng, tự nhiên, nhưng đã khéo léo chuyển sự chú ý về phía Ôn Tri Dư.

 

Cô lấy lại tinh thần, sau đó, đối phó với sự chú ý dồn về phía mình từ khắp nơi.

 

“Vâng, Trần tổng, Lưu tổng, đây là giới thiệu sơ lược về studio của chúng tôi.” Cô đứng dậy, lấy ra vài tấm danh thiếp mang theo bên mình đưa ra.

 

Ban đầu không định làm gì, nhưng hiếm khi được Cố Đàm Tuyển gợi ý như vậy, cô chợt cảm thấy bỏ lỡ cơ hội tốt thế này mà không nói gì thì thật đáng tiếc.

 

“Cho phép tôi giới thiệu chính thức, chúng tôi là Dawn Game Studio. Hiện tại chúng tôi đang có một dự án game chiến thuật thi đấu trực tuyến nhiều người chơi mang tên ‘Night Vision’, đã ra mắt trên các nền tảng lớn. Hình thức kinh doanh là trả phí…”

 

Hai vị đại lão này quả thật không phải người bình thường.

 

Họ có thể có background “khủng”, cũng có thể là người có thực lực, nhưng chắc chắn không phải loại người tầm thường.

 

Mọi người lúc này mới thực sự tò mò và hỏi han kỹ về tình hình công ty của họ. Ôn Tri Dư kiên nhẫn giới thiệu từng chi tiết, từ thành tích hiện tại đến tầm nhìn phát triển trong tương lai.

 

Nghe có vẻ rất chuyên nghiệp, nhưng ai cũng hiểu, họ chỉ tò mò về background của cô mà thôi.

 

Có người hỏi thẳng: “Cô còn trẻ như vậy, sao lại có quyết tâm lớn đến thế để làm game? Ngành này đâu phải dễ. Cô có gì để đảm bảo một công ty mới có thể thành công?”

 

Câu hỏi như mũi kim chạm vào huyết mạch, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

 

Ôn Tri Dư khựng lại, theo bản năng liếc nhìn về phía anh.

 

Lúc này anh đang tựa lưng lười biếng vào ghế, tay cầm điếu thuốc, có vẻ không để tâm lắng nghe, nhưng cũng chẳng làm gì khác.

 

Cô lấy lại bình tĩnh và đáp: “Tôi không muốn nói dài dòng về chủ đề này. Nói đơn giản thì, có lẽ là vì thời cấp 3 của tôi.”

 

“Ồ?” Mọi người tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

“Tôi học cấp 3 vào năm 2007, đó là thời kỳ máy tính và công nghệ mới bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Quán net lúc đó rất hot, học sinh đua nhau vào chơi như măng mọc sau mưa. Tôi cũng thích chơi game, có lẽ mọi người không ngờ một nữ sinh ngoan hiền chăm học như tôi cũng chơi game, nhưng tôi thật sự thích.”

 

Nhắc đến quá khứ, không hiểu sao trái tim Ôn Tri Dư bỗng bình yên đến lạ.

 

“Lúc đó có rất nhiều thể loại game thịnh hành, từ Võ Lâm đến Mu Online… Sau khi tốt nghiệp đại học tôi nghĩ, đã có game PC, sao không thể có game mobile? tôi cảm thấy đây là thời đại thông tin thay đổi chóng mặt, mọi thứ đều có thể xảy ra.”

 

Nhớ đến phong thái hào sảng của Cố Đàm Tuyển khi nói chuyện, cô mỉm cười: “Tôi nghĩ ngành nào cũng không thể thiếu người mới, càng không kỳ thị máu mới, giống như đất nước ta đang cố gắng vì thế hệ học sinh, họ là những ngôi sao mới, họ mới là tương lai. Nên nếu nghiêm túc làm việc thì chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng, phải không ạ?”

 

Nói xong, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Cố Đàm Tuyển. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, như đang mỉm cười.

Tim cô khẽ rung động, không biết những điều mình nói có ổn không.

 

Nhưng những người khác gật đầu tán đồng: “Có lý đấy, khó trách Trương tổng ủng hộ cô. Lúc trước quen biết Trương tổng cũng vì công việc trong ngành phải không?”

 

Câu hỏi này khiến cô im lặng.

 

Cô khó có thể nói rằng đó là nhờ Cố Đàm Tuyển.

 

Không biết định nghĩa thế nào, quen biết là duyên phận, nhưng có lẽ cũng không hẳn là duyên phận. Mọi sự việc xảy ra luôn có nhiều yếu tố ảnh hưởng.

 

Nếu không…

 

Cô đang định nói thật thì Cố Đàm Tuyển gẩy tàn thuốc, bỗng ngồi thẳng dậy: “Cô ấy có năng lực thực sự. Dù sao, tôi thấy cô ấy làm được.”

 

Một câu nói ngắn gọn, không cần hỏi gì thêm.

 

Cố Đàm Tuyển đã công nhận, điều đó nói lên tất cả.

 

Bất kể quen biết từ đâu, hợp tác vì lý do gì, thành quả trong tương lai mới là điều quan trọng nhất.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment