Ôn Tri Dư biết anh đang nhắc đến chuyện lần trước. Cô nói: “Về em bận công việc quá nên quên mất.”
Anh chỉ “ừ” một tiếng nhẹ.
“Anh biết là bên em đang trong giai đoạn phát triển, bận lắm.” “Ừ…”
Anh quay đầu lại, gương mặt góc cạnh rõ ràng như được tạc từ đá cẩm thạch, toát lên vẻ lãnh đạm khó gần.
Tim cô thắt lại, nắm chặt tay không hiểu vì sao.
“Thực ra lần trước em định đưa cho anh một thứ, nhưng không có cơ hội.”
Ngón tay cô càng siết chặt hơn, không hiểu tại sao giọng điệu của anh lại có vẻ xa cách đến thế.
“Thôi không sao, em cứ bận việc của em đi.”
Cô định nói gì đó nhưng anh đã hỏi: “Em định gặp người lập trình viên lương 30 triệu lần trước nhắc à?”
Anh vẫn còn nhớ.
Cô nuốt lại những lời định nói, chỉ “ừ” khẽ một tiếng. Nhưng thực ra cô không muốn đi.
Anh cũng “ừ” lại: “Vậy cứ cố gắng nhé, chúc em may mắn.”
Anh lái xe đi, tiếng động cơ siêu xe gầm rú xé toạc bầu không khí. Người đi đường dừng bước ngắm nhìn, tiếng xe ấy như báo hiệu sự xuất hiện của một đại gia nào đó, có lẽ đang trên đường đến một bữa tiệc xa hoa.
Ôn Tri Dư đứng lặng tại chỗ, tay xách ly cà phê đã nguội ngắt cùng món phụ kiện hình chó ngọc quế, im lặng hồi lâu.
Về đến công ty, cô ngồi nơi bàn làm việc, mân mê con chó ngọc quế trong tay, suy nghĩ mãi về những lời Cố Đàm Tuyển vừa nói.
Lòng khó chịu vô cùng, như có gì đó nghẹn ứ. Cô tự trách mình.
Sao không nói được gì, sao không giải thích với anh rằng thực ra không phải vậy, ý cô chỉ là có thể sẽ đi thôi. Nhưng trong lòng không muốn, nếu có lựa chọn khác chắc chắn cô sẽ không đi.
Thực ra nhìn thấy anh đến tìm, cô vui lắm, rất muốn cùng anh đi ăn, vậy tại sao đối diện anh lại không thể nói ra?
Cái giọng điệu của anh khiến lòng cô nghẹn đến khó thở, không biết là do áp lực xã hội hay lo âu từ công việc mang lại.
Nhưng thực ra cô lại trách anh.
Cô đâu có bận, chỉ là có chút cảm xúc thôi. Cái gì mà “thôi bỏ đi”, cái gì mà “em bận”, những lời đó không phải đang có ý kiến với cô sao? Vậy anh lấy tư cách gì mà có ý kiến chứ, họ có quan hệ gì đâu?
Cô thật sự không hiểu nổi anh.
Không hiểu nổi kiểu đàn ông như vậy, vậy mà lại si mê, đắm chìm trong cảm giác đó. Cô biết mình chắc chắn không nắm giữ được người đàn ông kiểu này, nhưng vẫn muốn có được, vẫn muốn nếm trải cảm giác đâm đầu vào tường đau đớn ấy.
Diêu Huỷ thấy cô ngồi im lặng một mình suốt nửa ngày, bèn lại gần hỏi: “Tri Dư à, sao thế? Nói chuyện gì với sếp Cố vậy?”
Cô đứng dậy, lắc đầu: “Không có gì.”
Ôn Tri Dư có một người bạn thanh mai trúc mã tên Thời Lâm, hai đứa cùng lớn lên từ nhỏ. Thuở bé chạy nhảy trong ngõ nhỏ, đánh nhau, chơi trốn tìm. Hồi tiểu học nhờ cậu mang giúp đồ ăn sáng, lên cấp hai thì cậu chủ động chở cô đi học bằng xe đạp.
Đến cấp ba, cậu theo mẹ chuyển đến thành phố bên cạnh. Trước khi đi, ngồi ở ghế sau xe hơi vẫy tay với cô: “Ôn Tri Dư này, tớ đi học mỹ thuật đây, cậu phải học hành chăm chỉ nhé, đại học gặp lại!”
Ôn Tri Dư luôn nghĩ những người làm nghệ thuật tính cách nhất định rất tinh tế. Có thể vẽ ra những màu sắc đẹp đẽ như vậy, Thời Lâm đúng là
như thế – tinh tế, đôi khi khá giống con gái. Sau khi tốt nghiệp, ai cũng không ngờ cậu lại đi làm nghề Makeup Artist (MUA).
Hiếm có con trai nào làm công việc này, nhưng cậu ấy lại thích thế.
Mấy ngày nay cả nhà cậu đã về, dọn dẹp sửa sang lại căn nhà. Thấy Ôn Tri Dư tan làm về như người mất hồn, Thời Lâm chào hỏi: “Lại bị bọn tư bản bóc lột rồi hả? Nhìn cậu kìa, máu me bị hút khô hết rồi, chẳng còn chút sinh khí nào.”
Ôn Tri Dư cười với cậu: “Biết làm sao được, tự làm tự chịu mà.”
Thời Lâm nói: “Không vui thì nghỉ ngơi đi, đi dạo phố uống rượu, tớ đi cùng cậu.”
Nhắc đến uống rượu, Ôn Tri Dư chợt nhớ ra, lần gặp Cố Đàm Tuyển lần thứ mấy đó, vốn chị Khiết định dẫn cô đi uống, nhưng đột nhiên bị anh gọi vào với lý do có việc. Sau này mới nhận ra anh đang giúp cô chặn đường.
Dùng rượu để đổi lấy cơ hội làm ăn, những mối quan hệ kiểu đó chỉ là bạn nhậu, không phải đồng minh lâu dài.
Cô thật lòng biết ơn anh.
Ôn Tri Dư đáp lấy lệ: “Được thôi, nhưng tớ không uống giỏi lắm.”
Thời Lâm nói: “Có gì đâu, rủ mấy người bạn đồng nghiệp của cậu luôn, mai tan sở sớm tớ đón.”
Ôn Tri Dư không hay đi bar, Diêu Huỷ và đám bạn gọi họ là “tài xế già”. Thế nên khi cô gái ngoan hiền lần đầu nhắc đến chuyện muốn đi bar vũ
trường, họ còn hơi ngạc nhiên, như thể thấy người suốt ngày thức khuya bỗng dậy sớm 5 giờ chạy bộ 5km vậy.
“Tiểu ni cô đổi tính rồi, còn chủ động xin đi bar với tớ thế” Ở văn phòng, Diêu Huỷ đưa tài liệu cho cô, tiện miệng nói.
Ôn Tri Dư đáp: “Không, chỉ là thấy áp lực cuộc sống quá lớn, muốn giải tỏa thôi.”
“Đúng rồi, vậy cậu tìm đúng người rồi đấy. Bar chính là phương thức giải tỏa áp lực số một, không thì sao thời buổi này nhảy Disco lại hot thế. Bạn tớ có quán bar năm ngoái mua được căn hộ ở Nam Hoa, mấy trăm triệu đấy.”
“Ghê thật.”
“Thế đi không? tớ dẫn cậu đi chơi.”
“Tớ còn một đứa bạn thân.” Ôn Tri Dư nói.
“Được, đừng nói một đứa, dù mười anh chàng đẹp trai cũng chẳng sao.”
Ngày nay, con người giải tỏa lo âu trong cuộc sống nhanh chủ yếu bằng cách hát karaoke, tập thể dục, tập gym, hoặc thứ bảy không cần dậy sớm, tối đến trang điểm thật đẹp đi bar, quẩy nhiệt tình, nhảy Disco, có khi còn có một cuộc tình đẹp hoặc không đẹp.
“Cuộc tình” không chỉ dành cho đàn ông, phụ nữ cũng thế.
Diêu Huỷ từng kể: “Tớ đã tình cờ gặp một anh chàng ngoại quốc, một người Na Uy đầu đinh mắt xanh, nghe nói chỉ số hạnh phúc bên đó rất cao, cậu nghĩ sao?”
Ôn Tri Dư hỏi: “Na Uy là đâu, Bắc Âu hả?”
“Ừ, nhưng chắc bên đó lạnh quá, ngay cả cách kể chuyện cười của anh ta cũng lạnh lùng, nên ngủ với nhau một lần rồi chia tay trong hòa bình.”
Ôn Tri Dư không biết hài hước ở chỗ nào, nhưng vẫn bật cười.
Tối đi bar đó, không khí Nam Hoa rất khô ráo, mùa hè đã đến, trong bar mở điều hòa mát rượi. Lúc vào, mấy vũ nữ trên sân khấu đang uốn éo thân hình, phía dưới toàn những tiếng trầm trồ của cả nam lẫn nữ.
Ôn Tri Dư liếc nhìn đám người bên dưới, có cả con gái.
Thời đại này không chỉ đàn ông thích ngắm mỹ nữ, phụ nữ còn thích hơn, xem còn say sưa hơn.
Nơi này rất rộng, có chút không khí giống các quán rượu ở London. Ôn Tri Dư chưa từng đến London, chỉ nghĩ vẩn vơ. Diêu Huỷ ngồi xuống ghế dài, hỏi: “Bạn trai cậu đâu? Người mà nói là đẹp trai ấy.”
Ôn Tri Dư nói: “Đang trên đường.”
Vốn dĩ Thời Lâm hẹn đi cùng, nhưng cấp trên đột ngột giao việc bảo phải sửa gấp, thế là anh chàng khổ sở phải ở lại văn phòng.
Diêu Huỷ vắt tay qua vai cô hỏi: “Đẹp trai không?”
Ôn Tri Dư biết cậu ấy thích mẫu đàn ông chín chắn, nghĩ đến vẻ ngoài của Thời Lâm, đáp: “Thôi, cậu không thích đâu.”
Diêu Huỷ cười: “Tớ chưa nói tớ thích kiểu nào mà đã hiểu tớ quá nhỉ.”
Chẳng mấy chốc Thời Lâm đến, mọi người tụ tập một chỗ. Anh chào hỏi cả nhóm, Ôn Tri Dư giới thiệu hai người với nhau. Thời Lâm quả thật nhìn được, cao gầy, chỉ có điều da hơi trắng và trang điểm. Thời buổi này con trai trang điểm cũng chẳng có gì lạ.
Diêu Huỷ bắt tay anh, nhìn mái tóc nhuộm xanh: “Màu tóc anh đẹp đấy, năm ngoái tôi cũng nhuộm màu đó.”
Thời Lâm: “Thật hả, cảm ơn, tôi cũng thích.”
Họ mỉm cười với nhau, nhưng quay đi Diêu Huỷ liền thì thầm với Ôn Tri Dư: “Cậu nói đúng, tớ không thích thật.”
Cô ấy không thích kiểu con trai cách điệu thời thượng thế này, cứ cảm thấy khách sáo quá.
“Tớ thích người chín chắn, trưởng thành.” Nghe vậy Ôn Tri Dư cười.
Cô ghé tai nói nhỏ: “Tớ cũng thế.”
Hai cô gái ôm chai rượu, nhìn nhau cười.
Diêu Huỷ lại hỏi: “Sao tớ thấy dạo này tâm trạng cậu không tốt thế?” “Có sao?”
“Viết hết lên mặt rồi, lúc nào cũng như đang nói: Tôi không vui.”
“Có thể…”
Cứ nghĩ đến anh mãi.
Ôn Tri Dư cảm thấy nếu không nhắc thì còn đỡ, cứ nhắc đến là không kìm được nữa.
Đặc biệt là trong không khí xa hoa này, mọi người như không còn là những người đi làm chen chúc trong đám đông, mọi phiền não đều buông bỏ, theo đuổi thứ mình thích, phóng túng.
Ôn Tri Dư uống chút rượu, thử tâm sự với Diêu Huỷ: “Cậu biết không, thật ra tớ có người tớ thích.”
“Thật hả.” Diêu Huỷ không mấy ngạc nhiên.
“Tớ đã nói sao dạo này nhìn cậu không ổn mà, thì ra cậu thế này là vì một thằng con trai? Ai vậy, anh ta có biết không?”
“Anh ấy không biết.”
“Vậy gọi điện nói đi! Với điều kiện là cậu thật sự thích anh ta.” “Ừm.” Ôn Tri Dư mơ màng đáp: “Là thích, thích nhiều năm rồi.” Cô hơi say, ôm chai rượu nhìn đèn trần, ánh đèn như nhòe đi.
“Thích từ hồi học sinh đến giờ, đã gần mười năm rồi, Diêu Huỷ à, cậu có biết cảm giác đó không? Cứ cảm thấy chỉ có anh ấy là có sức hút. Anh ấy đẹp trai, anh ấy có tư tưởng, nói chuyện vui vẻ, còn hài hước thú vị nữa. Anh ấy thật sự có cá tính, có lúc tớ còn thấy anh ấy có sức hút đến chết người.”
Diêu Huỷ chưa từng thấy Ôn Tri Dư như vậy, như người đang mê muội, nhớ đến người mình thích mà cả người mềm nhũn, mắt long lanh như có sao.
Giọng lẩm bẩm khiến cô ấy nổi da gà.
“Sức hút đến chết người cơ đấy.” Cô cố ý bắt chước giọng Ôn Tri Dư, rồi nói: “Trời ơi, sao tớ thấy cậu như sắp thương nhớ đến chết luôn rồi.”
Ôn Tri Dư quay mặt đi cắn môi, không nói gì. Chẳng phải thế sao.
Diêu Huỷ bắt đầu hỏi han: “Anh ấy trông thế nào?”
Ôn Tri Dư đáp: “Đẹp trai lắm, kiểu đặc biệt đẹp trai ấy, đẹp đến mức làm người ta chân run.”
Diêu Huỷ cười phá lên: “Cậu từng thấy bao nhiêu đàn ông rồi. Cậu yêu đương cũng chưa đàng hoàng bao giờ, biết thế nào là chân run chứ?”
“Thật mà, thật sự là thế.”
Ở bên Diêu Huỷ lâu, cách nói chuyện của Ôn Tri Dư cũng tự nhiên hơn, cô thử dùng kiểu diễn đạt như chị ấy: “Kiểu đẹp trai đến mức… tớ muốn lên giường với anh ấy.”
Diêu Huỷ sửng sốt.
“Đm, cậu nói vậy làm tớ thật sự tò mò là ai quá.”
Mắt Ôn Tri Dư lại đỏ lên, đỏ hoe, cũng không biết vì sao. Nghĩ đến chuyện gần đây, cảm xúc dâng trào trong phút chốc.
Cô biết đây chỉ là những lời cô dám nói với Diêu Huỷ khi say, đó là ảo tưởng của cô, là điều không thể.
Cô nghĩ sao cuộc đời lại khốn nạn thế này, đã trải qua bao nhiêu đả kích trong công việc, chịu đựng bao nhiêu áp lực, lại thêm chuyện mẹ bệnh, có lần cô suýt nghĩ mình không chịu nổi nữa.
Nhưng anh lại xuất hiện như thế. Anh cứu cô, cứu cô, rồi lại buông tay.
Nước mắt tự nhiên trào ra, Ôn Tri Dư ôm chai rượu bắt đầu khóc.
Diêu Huỷ lo lắng: “Cậu thật sự say rồi à, đây là vũ trường mà, là nơi cậu đến để giải phóng tâm hồn vui vẻ mà.”
Cô lắc đầu: “Tớ không giải phóng nổi, cũng vui vẻ không nổi. Tớ nhớ anh ấy.”
“Tụi này còn không biết cậu có người thích sâu đậm thế này, cậu chưa từng nói. Đừng khóc nữa, nhớ anh ấy thì gọi điện cho anh ấy đi, nói cho anh ấy biết Tri Dư của tụi này thích anh ấy, tớ muốn xem rốt cuộc là thánh nhân phương nào dám làm ngơ bạn yêu của tớị.”
Ôn Tri Dư bắt đầu thút thít: “Tớ không dám.”
“Có gì mà không dám.” Diêu Huỷ lấy điện thoại của cô lật danh bạ: “Tên gì, nói nhanh!”
Ôn Tri Dư vẫn sợ hãi, cô còn tỉnh táo, biết mình đang làm gì. Nhưng ý nghĩ cứ như dây leo, không kìm nén được.
Cô sợ Diêu Huỷ gọi điện sẽ nói điều gì không nên nói, cô giật lại điện thoại, tự mình bấm số gọi đi.
Ngày 6 tháng 7, ngày họp mặt thường niên của nhóm Dụ Nhạc Âm.
Đám công tử con nhà giàu rảnh rỗi không việc gì làm, thường tụ tập chơi khi nghỉ ngơi, toàn đến những chỗ sang chảnh bậc nhất. Bạn gái của Dụ Nhạc Âm mở cửa hàng mới, anh ta liền rủ mấy người bạn đến phá.
Mấy người đang đánh bóng bàn, không khí rất thoải mái.
Khi điện thoại reo, Cố Đàm Tuyển vừa rảnh, thấy là Ôn Tri Dư, anh đặt gậy golf xuống, uống ngụm nước nói: “Mấy cậu cứ đánh đi.”
Anh lùi ra xa vài bước mới nghe máy, “Alo.”
Đầu dây bên kia ồn ào, rõ là tiếng nhạc quán bar. Ban đầu im lặng một hồi như không ai nói chuyện dù điện thoại đã kết nối. Tiếng ồn khiến Cố Đàm Tuyển nhíu mày.
Anh định “alo” thêm lần nữa thì bỗng nghe tiếng nức nở, thở dồn dập.
“Cố Đàm Tuyển.” Cô gọi tên anh, giọng mềm hẳn đi, khác hẳn ngày thường.
Anh bật loa ngoài, khiến mấy người anh em phía sau tò mò nhìn qua. Anh đút tay vào túi, đi xa thêm chút mới trả lời.
“Sao thế, có chuyện gì không?”
Cô nói: “Cố Đàm Tuyển, em muốn gặp anh.” Một câu như hòn đá ném xuống hồ sâu.
Anh không đáp, cô đang đợi.
Anh im lặng vài giây, quay đầu nhìn đám bạn phía sau, nói: “Tôi đang bận.”
Một lát sau, giọng dịu đi.
“Mấy người bạn hiếm khi tụ họp.”
Ôn Tri Dư hiểu, anh chịu giải thích đã là tốt lắm rồi. Ai mà chẳng có việc riêng.
Bình thường cô rất kín đáo, không muốn làm phiền ai, nhưng hôm nay lại như trở nên tàn nhẫn.
Tựa lưng vào ghế dài trong quán bar, nhắm mắt, lau nước mắt trên mặt, đặc biệt cố chấp.
Cô nghẹn ngào nói: “Em muốn gặp anh, chỉ là muốn gặp anh thôi, ngay bây giờ.”
Anh mới nhận ra cô đang khóc, rồi thoáng hiểu ra điều gì đó. “Sao vậy, ai bắt nạt em à?”
Cô vẫn không nói gì.
Cố Đàm Tuyển im lặng một lúc, nói: “Gửi địa chỉ cho tôi đi.” Sau khi cúp máy, địa chỉ của Ôn Tri Dư được gửi đến rất nhanh. “Tôi không chơi nữa,” Cố Đàm Tuyển bước vào lấy quần áo nói. “Sao vậy?” Dụ Nhạc Âm hỏi.
“Có việc.”
Mọi người đã nghe ra ý tứ, cười: “Em gái nào gọi vậy? Ở bar phải không?”
“Ừ, ở bar.”
“Vậy tụi này đi cùng nhé,” mấy người bạn nói. “Được thôi,” Cố Đàm Tuyển đáp.
Đám bạn của Cố Đàm Tuyển đều là những người phóng khoáng, muốn làm gì thì làm. Nửa đêm đổi địa điểm đến bar, nhảy nhót uống rượu cũng là chuyện bình thường.
Ban đầu Cố Đàm Tuyển định đi một mình, nhưng cả đám rủ nhau đi cùng thì cũng được, coi như là party đêm muộn.
Khi cả nhóm đến nơi, bar đang sôi động. Một đám người với khí chất nổi bật vừa bước vào đã thu hút mọi ánh nhìn từ cửa. Toàn là những công tử hàng đầu trong giới, trên người toát ra thứ mùi của đồng tiền đậm đặc, chỉ nhìn qua đã biết là dân có tiền.
Diêu Hủy đang ngồi với Ôn Tri Dư. Cô nàng này khóc đến sắp không thành hình, ngồi ở góc như muốn khóc hết mọi ủy khuất trong đời. Diêu Hủy cũng không hiểu, rốt cuộc thích ai mà phải gọi điện thoại khóc lóc thế này.
Cho đến khi nhìn thấy Cố Đàm Tuyển đến.
Mi mắt giật giật, cô hiểu ra. Chuyện này không bình thường.
“Rốt cuộc chuyện gì vậy?” Cố Đàm Tuyển hai tay trong túi quần, mặc đồ thường nhưng chỉ với áo đen quần dài đơn giản đã đẹp trai không chịu nổi. Vừa đến đã nhìn Ôn Tri Dư, hỏi: “Ở đây cô ấy cãi nhau với ai à?”
Diêu Hủy ừm một tiếng, nhìn anh mà chẳng còn chút không khí phóng khoáng của bar nữa, như học sinh cá biệt gặp giáo viên chủ nhiệm vậy.
“Cậu ấy không sao, chỉ là uống nhiều nên hơi xúc động thôi.” “Xúc động cái gì?”
Diêu Hủy ấp úng, liếc nhìn Ôn Tri Dư, khó nói quá.
Cô đại khái đã hiểu Ôn Tri Dư thích ai. Thảo nào phản ứng thế này, nếu thích một người giỏi như vậy thì cô ấy cũng sợ thật.
Lúc trước còn nói đợi biết người Tri Dư thích thì nhất định phải làm mai, sao không cảm nhận được tình cảm của Ôn Tri Dư, sao lại…
Rồi nhìn thấy Cố Đàm Tuyển.
Cái máu này của cô, bùm một cái, tắt ngấm.
Làm sao dám chứ, Cố Đàm Tuyển là ai, biết bọn họ hay đùa với nhau, nhưng ai ngờ cô ấy thật sự dám.
“Hay là… anh tự hỏi cậu ấy đi.”
Ôn Tri Dư từ cuộc điện thoại đó đã tỉnh táo hơn nhiều. Thực ra cô rất rõ ràng, biết mình đã làm gì nói gì. Cô do dự, cô chần chừ, cô biết có những việc một khi đã làm thì không còn đường lui.
Cô chắc chắn xong rồi.
Cũng không biết đối mặt với anh thế nào, chỉ là cô lại nghĩ, anh thật sự chịu đến, anh đã đến thật rồi.
Dụ Nhạc Âm đến còn chào cô: “Học bá nhỏ, lần này gan thật đấy, giờ cả gan đến bar quẩy, còn dám gọi tụi này đến, ngầu quá.”
Ôn Tri Dư nhỏ giọng: “Không.”
Cố Đàm Tuyển nói: “Cậu nói ít thôi.”
Câu này là nói với Dụ Nhạc Âm, những người khác đều hiểu ý rời đi, chỗ này chỉ còn hai người họ.
Cố Đàm Tuyển mới nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, rồi nhìn rượu trên bàn, khóe môi cong lên: “Giờ chơi wild thế, dám uống nhiều vậy. Trước đây tôi còn tưởng em không được, giúp em chắn rượu đấy.”
Anh cúi người, định lấy chai rượu trong lòng cô ra, cánh tay lại bị cô giữ chặt.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Biết người khác đang nhìn, nơi này cũng rất đặc biệt, mắt anh khẽ thay đổi, đặt chai rượu lại lên bàn: “Nói gì?”
Anh phong khinh vân đạm, phản ứng lạnh nhạt, như đã trải qua chuyện này rất nhiều lần, quen thuộc lắm rồi.
Trong thoáng chốc cô đều nghĩ.
Đến giờ này anh vẫn không nhìn ra cô muốn nói gì sao, chắc chắn anh nhìn ra được, ai cũng nhìn ra được. Cô không dám nói, nhưng anh cũng không nói rõ.
Cô dám không?
Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc. “Có thể tìm chỗ vắng người hơn không?” Anh cụp mắt, ừ một tiếng: “Được.”
Anh định rút tay ra nhưng lại bị cô giữ chặt. Anh ngạc nhiên, quay đầu lại, rồi thấy cô gái này đột ngột nhào vào lòng mình.
Cũng là cảm giác mềm mại và bất ngờ như lần trước, cũng là hơi thở dịu dàng của người con gái ấy. Cô ôm lấy anh, cuộn tròn trong lòng anh.
Nhưng tính chất hoàn toàn khác với lần trước.
Anh nhìn sàn nhảy, ở đây người ta phóng khoáng, tùy ý, dù có ôm hôn cũng là chuyện bình thường thời đại này. Nhưng khi chuyện này xảy ra giữa anh và cô, tình huống đột ngột thế này, không bình thường chút nào.
Thật sự khó quá. Ôn Tri Dư cảm thấy có những tình cảm nếu không nói ra, sẽ khiến cô phát điên mất.
Chi bằng can đảm một lần còn hơn để theo thời gian mà chẳng bao giờ thấy được ánh sáng.
Cô nghĩ vậy khi ôm Cố Đàm Tuyển.
“Cố Đàm Tuyển, em…” Cô nói: “Em thích anh.”
Mặc kệ người khác có nghe thấy hay nhìn thấy, trong lòng cô đúng là nghĩ như vậy.
Dù cô không dám nói hết ra. Thật sự rất thích anh.
Cố Đàm Tuyển hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Thực ra, Cố Đàm Tuyển biết không?
Không biết, cũng có thể đã sớm biết.
Nhiều người thích anh như vậy, cảm giác đó thế nào làm sao anh không hiểu được. Có thể là từ cái ôm bất ngờ lần trước, cũng có thể là từ câu “em muốn gặp anh” đột ngột trong điện thoại, có những chuyện chỉ cần thoáng nhìn là biết ngay.
Anh chỉ là không hiểu, thật sự không hiểu.
Sao cô gái này lại có thể thích anh đến mức này, đến nỗi phải ra bar khóc lóc thế này?
Không nên thế.
Anh im lặng hồi lâu, cô cũng đã hiểu.
Anh không có tình cảm đó với cô, không có cảm xúc ấy. Toàn thân cô lạnh dần.
Cả người run rẩy, cô cảm thấy cuộc đời mình chẳng còn hy vọng gì, nước mắt tuôn rơi trước cả lời nói, cảm xúc vỡ òa trong thoáng chốc.
“Em thật sự rất thích anh.” Ôn Tri Dư vừa khóc vừa nức nở, nắm chặt áo anh nói lộn xộn, “Thích nhiều lắm, nhiều lắm, anh có biết không?”
Cố Đàm Tuyển chợt nhớ đến lần trước ở bệnh viện. Cũng như thế này, cô nắm chặt áo anh, khóc trong lòng anh như hoa lê đẫm mưa, không ngừng xin lỗi anh.
Nhưng thực ra anh muốn nói gì đâu.
Có gì phải xin lỗi chứ.
Ôm thì ôm, chuyện đã làm thì đã làm, có sao đâu, anh là đàn ông việc này đâu có hại gì, các cô gái mới là người thiệt thòi, sao lại phải xin lỗi anh.
Anh cố giúp cô đứng vững: “Em bình tĩnh đã.”
Nhưng cô càng bám chặt hơn: “Anh thật sự không có chút cảm giác nào với em sao?”
Anh khựng lại, nghe cô thì thầm bên tai.
“Lần trước anh ôm em, cũng không đẩy em ra, anh còn chủ động đi tìm em nữa. Tại sao vậy?”
Cô đang chất vấn, nhưng giọng nói thật mềm, như lần trước, giống như lông vũ khẽ chạm vào tai người ta ngứa ngáy. Cử chỉ của họ không giống đang giải bày tình cảm, trong mắt người khác, càng giống nam nữ đang tình tứ.
Anh không trả lời.
“Nhiều người thích anh như vậy. Em cũng thích, vậy em phải làm sao đây, bảy năm qua em tưởng cuộc đời em cứ thế thôi, sao lại đột nhiên gặp được anh, tại sao anh lại phải tốt với em như vậy?”
Uống rượu dễ khiến người ta nóng lên, Cố Đàm Tuyển khi vào thấy lạnh vì điều hòa, nhưng ôm cô vào lòng lại thấy đâu đâu cũng mềm mại, đâu đâu cũng ấm áp.
Nhưng quả thật là đang ôm.
Cô vẫn đang chất vấn anh, vẫn đang truy hỏi tâm ý, tình cảm của anh.
Nhưng anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy, cô gái này hóa ra gầy thế, eo nhỏ như không có vậy.
Im lặng hồi lâu, anh nói: “Ôn Tri Dư, nơi này khác với chỗ khác. Nhiều người đang nhìn, em với tôi ôm ấp thế này không hay đâu.”
Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: “Em không quan tâm, thật đấy.”
Những lời mềm mại, ấm áp, như lời thì thầm tình tứ của đôi tình nhân say đắm.
Cố Đàm Tuyển chớp mi, vẫn không lộ cảm xúc.
Thực ra, Cố Đàm Tuyển cũng không phải người đặt nặng chuyện tình cảm, hay nói cách khác, không dễ bị tình cảm chi phối.
Anh quá lý trí, quá tỉnh táo, nhưng nhìn Ôn Tri Dư để ý đến anh như vậy, thấy cô khóc thành ra thế này, anh dám nói trái tim như đá của mình hoàn toàn không gợn sóng sao?
Cũng không.
Như đã nói trước đó, là thấy cô gái này thú vị. Hay đẩy tính cách đến cực đoan, nhìn mềm mại nhưng đi đứng rất cứng cáp, như không chịu nổi đả kích nào, nhưng lại có thể điềm tĩnh vững vàng như cúc trắng.
Vừa khóc, như trận mưa rào vậy, làm như cả thế giới đều nợ cô ấy.
Tình cờ thay, chẳng phải đúng là nợ cô sao. Ngày đó anh không đẩy cô ra, không từ chối.
Được, như lời cô nói, anh hoàn toàn không có ý gì sao? Bàn tay đàn ông có thể cam chịu, cũng chưa chắc.
Thấy anh không trả lời, cô lại kiễng chân, nửa tựa vào người anh, ôm cổ anh chặt hơn: “Cố Đàm Tuyển.”
Gọi tên anh, gọi đến nỗi làm mềm lòng người.
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, đôi môi mềm mại.
“Em muốn hôn anh.”
------oOo------