Ôn Tri Dư lặng im không nói. Câu hỏi đó quá khó để trả lời. Đúng hay không đúng, cô đều không thể khẳng định được. Cũng chẳng biết phải nói sao cho phải.
Anh chỉ nhìn cô như thể đã hiểu được câu trả lời.
Hạ mi mắt xuống, anh thở dài: “Sao em lại thích anh chứ, Ôn Tri Dư?” “Anh đâu phải người tốt gì.”
Cô không hiểu ý nghĩa sau câu nói đó của anh, nhưng anh đã buông tay cô ra và nói: “Thôi, không vội. Em về nghỉ sớm đi.”
Anh đi rồi, trên bàn chỉ còn lại ly cà phê băng xanh uống dở. Màu xanh trắng hòa quyện, dần lắng xuống đáy cốc.
Ôn Tri Dư không biết đó có phải là lời từ chối hay không. Hai ngày sau đó, cô sống trong trạng thái hoang mang, cứ nghĩ mãi về những lời anh nói. Cô nghĩ có lẽ Cố Đàm Tuyển đã từ chối, nhưng tại sao anh lại hỏi sao cô có thể thích anh? Là vì không được phép thích, hay vì cô không có quyền thích anh?
Quả thật cô đã hơi xúc động, dù không muốn thừa nhận, nhưng tối hôm đó cô đã quá đà.
Cô thường tự nhủ mình còn trẻ, nhưng thực tế cho thấy ở tuổi 25, cô không còn được xem là quá trẻ nữa.
Cô phải gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể còn trẻ con, không thể nghĩ ngợi linh tinh, không thể hành động bồng bột như một cô gái nhỏ nữa. Nhưng cô vẫn thường có những suy nghĩ riêng. Mẹ cô thuộc phái bảo thủ, từng dạy cô: Con gái không được có quan hệ trước hôn nhân, đi học không được yêu đương với người khác giới, chuyện t*nh d*c tốt nhất là sau khi cưới.
Nhưng đêm đó, khi đối diện với Cố Đàm Tuyển, ôm anh trong vòng tay, cô lại nghĩ: Không sao cả.
Dù chỉ một lần, dù chỉ là một cuộc tình không màng hậu quả, cũng không sao. Nếu người có thể cùng cô vượt qua ranh giới là anh, cô cũng tự nguyện. Cuộc đời có được mấy cơ hội để sống thật với cảm xúc của mình? Bị giam cầm trong những khuôn khổ và định kiến xã hội, sống theo từng bước, từng quy tắc, thật mệt mỏi.
Nếu thật sự có một xã hội lý tưởng như cô mơ ước hiện ra trước mắt, liệu cô có thể kìm lòng không đắm chìm trong đó?
Nhưng anh quá mực chính nhân quân tử, còn nói với cô rằng anh không phải người tốt.
Cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Những suy nghĩ trong đêm tối khi đặt dưới ánh mặt trời, chỉ khiến người ta khó chịu.
Hiếm khi thức trắng đêm ở văn phòng, Ôn Tri Dư đeo quầng thâm mắt trở về, vừa đến dưới lầu thì gặp Thời Lâm đang đứng đánh răng ở ban công tầng một. Anh chàng Makeup Artist (MUA) vừa tan ca đêm về nhà, cầm bàn chải điện đánh răng, tóc rối bù, miệng đầy bọt kem đánh răng nói không rõ: “Sếp Ôn về rồi à.”
Ôn Tri Dư đáp: “Tớ đâu phải sếp, không bằng cậu làm MUA, có tạp chí bán chạy.”
Anh nhìn cô kỳ lạ: “Đừng gọi tớ thế, tháng trước mới tiếp một khách hàng là ngôi sao, vốn dĩ nên chụp cho kỳ này nhưng bị họ cho leo cây, khiến cả tòa soạn chờ hai tiếng, suýt mất cả độc giả.”
“Vậy cậu có phản ứng gì không?”
“Dĩ nhiên là có, sau đó tớ cho đối phương một cái nhìn lạnh như băng.” Hai người cùng cười, vẫn thích đùa như mọi khi.
Ban công nhà Thời Lâm vừa trồng hai chậu sen đá, Ôn Tri Dư rảnh rỗi liền đứng tựa lan can nghịch nghịch mấy cái lá.
Anh lại hỏi: “Lần trước về, cậu với anh sếp kia thế nào?”
Ôn Tri Dư tựa lan can đáp: “À, sao nhỉ. Không có gì cả. Anh ấy không phải sếp tớ đâu.”
“Thật hả, vậy sao mọi người tôn trọng anh ấy thế?”
“Có khi về sau có thể.” Ôn Tri Dư ngồi thẳng dậy, nói: “Trừ phi sau này anh ấy đầu tư cho tớ một nghìn vạn, thì có lẽ sẽ là sếp tớ.”
“Sao cậu ý chí khí thấp thế, đã kêu gọi đầu tư thì phải một trăm triệu chứ.”
Cô cười: “Tớ đâu dám, nói đùa thôi, tớ vui vì tự kiếm được số tiền này.”
Thời Lâm tựa lan can lại gần, hạ giọng thì thầm: “Nhưng anh ta đẹp trai thật đấy, thực ra nếu cậu theo đuổi, tớ rất ủng hộ.”
“Thật à?”
“Đương nhiên, tớ làm về trang điểm, hiếm thấy ai có tỷ lệ khuôn mặt đẹp như vậy, muốn trang điểm cho anh ấy một lần.”
“Thôi đi.”
“Đừng che chở người trong lòng thế chứ.”
Ôn Tri Dư hơi yếu ớt: “Nhưng tớ không có tự tin, nắm không được.”
“Có gì mà nắm không được, tớ thấy ổn mà, cậu phải tự tin lên, thật ra Dư của chúng ta cũng siêu xinh đẹp đấy, một mỹ nữ thuần khiết!”
Đối mặt với lời khen nhỏ nhẹ, Ôn Tri Dư hiếm khi đỏ mặt.
Về cụm từ “người trong lòng”, Ôn Tri Dư không có cảm giác gì đặc biệt.
Thực ra con người sống cả đời, tình cảm không phải điều quan trọng nhất. Tình cảm chỉ là gia vị của cuộc sống, cô hiểu rõ điều này, nên giữ thái độ có cũng được, không cũng chẳng sao.
Có thể thích một người nhưng không thích bản thân thì chưa tính. Cứ làm những việc cần làm – đọc sách, học tập, rảnh rỗi thì vẽ vời, cố gắng làm nhiều việc để nâng cao bản thân.
Dù vậy, đôi khi nghĩ đến anh, tim vẫn thắt lại.
Cô vẫn thường nhớ về mười năm trước, khi cô 16 tuổi, hình ảnh chàng thiếu niên trong chiếc áo sơ mi trắng, đứng giữa khung cảnh xanh trong của tuổi học trò, phong thái rạng rỡ khiến người ta không thể nào quên.
Nhưng cô nghĩ, hai người mỗi người tỏa sáng trong lĩnh vực của mình như vậy cũng tốt rồi, cô không đòi hỏi gì nhiều hơn.
Hoàn thành công việc trong tay, tạ ơn trời đất. Biến cố đến vào ngày hôm đó.
Cuối tháng 7, Ôn Tri Dư hiếm khi đến công ty Gia Trinh để gặp Trương Gia Mậu tặng đồ, tiện thể cũng muốn hỏi về khoản đầu tư đợt hai. Dù sao làm văn phòng cũng cần nhiều tiền, không có tài chính thì phải tìm anh ta thôi, đành chịu vậy.
Văn bản cần ký tên thì phải tự mình đến.
Không ngờ nói chuyện được nửa chừng thì bên kia có điện thoại. Trương Gia Mậu giơ tay ra hiệu, Ôn Tri Dư biết điều im lặng.
“Gia Mậu à, bên kia có chuyện, nghe nói là cãi nhau về vấn đề tình cảm với người ta xong lái xe đụng người, giờ đều vào bệnh viện rồi, Cố Đàm Tuyển cũng ở đó.”
Câu cuối cùng khiến mí mắt cô giật giật. Cãi nhau về vấn đề tình cảm, vào bệnh viện.
“Ai cãi nhau tình cảm vậy, Cố Đàm Tuyển à?”
“Cũng gần như vậy, bạn gái cũ thời đại học của cậu ta mấy hôm trước ở Nam Hoa mà, nghe nói vốn đang chơi với bạn bè ở đó tốt, bỗng nhiên lại đi tìm Cố Đàm Tuyển. Lúc cuối mọi người định về, con nhỏ đó không biết thế nào lại đạp nhầm chân ga.”
“Vậy không sao chứ?”
“Không biết, tụi tôi cũng phải qua đó, Cố Đàm Tuyển không nghe điện thoại.”
“Được, tôi biết rồi.”
Ôn Tri Dư bắt đầu nhìn Trương Gia Mậu.
Anh ta cúp điện thoại rồi nói: “Không nói chuyện nữa, khoản đầu tư đợt hai tháng 8 sẽ chuyển cho cô, cô về trước đi.”
Tình hình có vẻ rất gấp, Trương Gia Mậu cầm chìa khóa xe trên bàn định đi ra ngoài, cô cũng không biết lấy đâu ra can đảm, gọi với theo: “Trương tổng, anh cần người lái xe không? tôi có bằng lái.”
Trương Gia Mậu sững người.
Cô biết mình không nên đường đột như vậy, nhưng nghe tin này, vẫn không thể tránh né, không thể kiểm soát được.
Cô nói: “Bạn anh gặp chuyện, trên đường chắc có nhiều thông tin cần xử lý, tôi có thể làm tài xế, tôi mang theo bằng lái đây.”
Trương Gia Mậu vốn do dự, nhưng thấy cô nói chuyện giọng còn run run, liền nói: “Được.”
Trên đường cao tốc, tay Ôn Tri Dư cầm vô lăng cũng run.
Cô biết. Ba năm trước, Cố Đàm Tuyển từng có một người yêu.
Cô không biết thời sinh viên của anh như thế nào, nhưng cô biết anh từng có bạn gái thời đại học.
Có lẽ biết là qua tin tức.
Hoặc có lẽ là vô tình cô mở group trường cấp 3 khoá 07, lúc đó trong group có người thảo luận, đăng một tấm ảnh gái xinh, nói là bạn gái hiện tại của Cố Đàm Tuyển.
Ai mà chẳng biết Cố Đàm Tuyển, từ khi vào Stanford đã thành danh nhân của trường, năm ấy trường cấp 3 tuyển sinh không thiếu lấy anh làm quảng cáo. Tag gắn đại loại là: Thiên tài trường cấp 3, Thủ khoa toàn thành phố, Ngôi sao tương lai. Mọi người đều kỳ vọng vào anh, chờ đợi anh đóng góp cho nhà trường, cho cá nhân, cho sự nghiệp xã hội.
Người xuất sắc như vậy.
Đương nhiên có rất nhiều người muốn đứng bên cạnh anh.
Người khác đều tò mò không biết anh sẽ thích kiểu con gái nào, là nữ sinh giỏi giang xinh đẹp từ trường danh tiếng, hay là nữ minh tinh đứng dưới ánh đèn flash rực rỡ đến không gì sánh được?
Quả thật là rất xinh đẹp. Ôn Tri Dư khi ấy nhìn thấy bức ảnh của cô gái đó, đứng trước tòa nhà kỷ niệm của Harvard, mặc áo cử nhân, nụ cười làm đôi mắt cong lên như vầng trăng non.
Cô nghĩ, anh ở San Francisco, cô ấy ở Boston, chắc là hai người yêu xa.
Có thể quen nhau qua câu lạc bộ, cũng có thể là gặp nhau trong một buổi giao lưu học thuật. Khi anh làm nghiên cứu, cô ấy chắc chắn có thể giúp đỡ, lúc đi học cô ấy nhất định có thể bên cạnh anh.
Họ hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Ít nhất trong tưởng tượng của Ôn Tri Dư, mọi thứ đều hoàn hảo như vậy. Nhưng cũng năm đó, Cố Đàm Tuyển gặp một tai nạn ở San Francisco.
Đêm hè, chiếc Cayenne màu đen của Cố Đàm Tuyển và bạn bè gặp tai nạn giao thông trên đường núi, hiện trường hỗn loạn, vụ tai nạn ấy suýt khiến anh không thể về nước thuận lợi. Nghe nói, khi được cứu ra khỏi khoang lái sau nhiều giờ kẹt trong đó, Cố Đàm Tuyển toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, môi tái nhợt.
Anh không sao, nhưng mọi người đều biết được rằng Cố Đàm Tuyển ưu tú ngăn nắp kia mắc chứng sợ giam cầm.
Bác sĩ tâm lý từng nói, đa số chứng sợ giam cầm đều do những tổn thương thời thơ ấu gây ra. Năm đó, Cố Đàm Tuyển phóng khoáng tùy tính im lặng mất vài tháng, sau đó mới hoàn thành việc học đồng thời tiếp tục công việc, về nước tiếp quản sự nghiệp.
Sự việc đó chưa bao giờ được nhắc lại, nhưng Ôn Tri Dư nhớ rõ từng chi tiết.
Cô nghe Trương Gia Mậu ở ghế sau hỏi qua điện thoại: “Bạn gái cũ của cậu ta? Đụng kiểu gì vậy, định trả thù hay cầu tình không được? cậu ta không sao chứ, đừng nói là trả thù vì tình đấy?”
Đối phương trả lời: “Không phải, chỉ là đụng thôi. Đệt không biết sao lại đạp nhầm chân ga, hai xe đụng nhau, dù sao cô ta nói vậy, nhưng tụi tôi không tin.”
Anh ta liếc nhìn Ôn Tri Dư đang lái xe phía trước, hỏi: “Thế, Cố Đàm Tuyển không sao chứ?”
“Lúc này chưa nói rõ được, đến rồi nói tiếp.”
Đến nơi, Trương Gia Mậu nói: “Tôi vào trong xem thử.”
Ôn Tri Dư ừ một tiếng, biết trong đó toàn người cô không quen, nên đứng ngoài chờ.
Nhìn vào trong, cô thấy một cô gái tóc dài ngồi trên giường bệnh, mặc đồ bệnh nhân. Trương Gia Mậu vào hỏi chuyện gì xảy ra, họ có vẻ quen nhau, cô gái còn chào anh ta. Ôn Tri Dư nhìn kỹ thêm, cô gái không
trang điểm, dù vừa gặp chuyện, chỉ với gương mặt mộc cũng đẹp đến nỗi người ta liếc một cái là không thể quên.
Nhưng cô cũng thấy Cố Đàm Tuyển, anh ngồi một bên, cúi đầu, người vẫn ổn, chỉ là sắc mặt rất lạnh, gần như không có biểu cảm.
Ôn Tri Dư như chạm phải lò xo, quay người lại. Thực ra Cố Đàm Tuyển cảm thấy rất phiền.
Mấy chuyện dây dưa không dứt kiểu này, anh không thích làm, trước đây cũng từng nói với người lớn trong nhà, chuyện của anh, không cần lo, anh làm gì, đừng hỏi.
Cho dù lúc trước anh chết ở San Francisco đi, cho dù chết trong vụ tai nạn xe đó đi, cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Anh phản đối, anh bất mãn, anh cũng tìm cách có người yêu, hai người tình cảm lạnh nhạt, ngược lại trong buổi tiệc sinh nhật đáng lẽ phải vui vẻ lại cãi nhau với anh, anh đi ra ngoài với bạn bè, rồi xảy ra chuyện.
Đôi khi chính anh cũng không biết, những chuyện đã trải qua đó rốt cuộc là vì cái gì.
Nghe cô ta vẫn còn khóc, nói mình không cố ý. Anh mới ngẩng đầu lên, nói: “Đừng khóc.” Tiếng khóc trong phòng bệnh ngừng bặt.
“Chúng ta cũng chưa nói gì, đụng thì đụng rồi, xe tôi bỏ đi, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Cô ta nói: “Em với bạn trai cũ chia tay rồi, hồi xưa nói chia tay với anh cũng là muốn cho anh tức, tại anh không phản ứng gì.”
“Không liên quan đến tôi.” Cố Đàm Tuyển lười cả nhấc mí mắt: “Chia tay cũng mấy năm rồi, chuyện thời đại học không cần cứ nhớ mãi.”
Đối phương nhìn anh, thậm chí không biết trong hai tháng đó anh có từng thích mình không.
Tình cảm anh luôn vậy, dù lúc yêu đương cũng không quá thiên vị cô ta, luôn giữ vẻ mặt lý trí như vậy, nhưng có cô gái nào trong tình yêu lại không muốn được thiên vị đâu.
“Anh thích người khác rồi sao?” “Tôi chẳng thích ai cả.”
“Vậy sao anh lúc nào cũng tuyệt tình như vậy?” “Câu này cô không cần hỏi.”
Cố Đàm Tuyển đứng dậy, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Chẳng có gì tuyệt tình không tuyệt tình, đều là người lớn cả rồi, lý trí một chút.”
Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, tay cho vào túi, mắt nhìn về một hướng, như xuyên qua hành lang nhìn về quá khứ xa xôi nào đó.
Tầm mắt dần dần tập trung.
Nhìn thấy Ôn Tri Dư đang đứng trên hành lang cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi, bấu víu những ngón tay của mình.
Im lặng bao trùm khi Ôn Tri Dư tự véo ngón tay mình. Giữa đôi mày khẽ nhíu, cảm xúc không ổn định. Ôn Tri Dư đang chìm trong dòng suy nghĩ, nhưng nửa chừng ngẩng đầu chạm phải ánh mắt anh, tim bỗng đập nhanh hơn, vai vội thẳng lên và cất tiếng gọi: ‘Cố tổng.’
Ánh mắt của anh vẫn thế – như thể mọi hành động đều vô tình. Cảm giác bực bội ban đầu tan biến như giọt nước vỡ tan. Mất hút.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt dò xét cũng toát lên vẻ ngạc nhiên. ‘Sao em lại ở đây?'”
------oOo------