Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh

Chương 29

“Em không…”

Cô gái nói không được tự tin cho lắm: “Lần trước em nói muốn ngủ với anh, là vì đùa giỡn kiểu đó với bạn bè, không biết sao em cũng thay đổi vô thức. Cũng chẳng nhớ là say thế nào mà lại nói ra những lời như vậy.”

 

“Vậy, đó là đùa giỡn sao?” “Cũng không hẳn.”

Không phải đùa giỡn.

 

Thực ra cũng không phải là… chưa từng nghĩ tới.

 

Chuyện nam nữ vốn thuận theo tự nhiên, nếu cảm thấy được thì đương nhiên có thể, nếu đối tượng là anh, thì cũng có thể.

 

Chỉ là chắc chắn cô sẽ theo bản năng lùi lại, đó là phản ứng sinh lý bình thường, không phải ghét anh hay gì cả.

 

Chỉ là hôn thôi, cô có thể.

 

Cô ngước mắt nhìn anh, nắm chặt áo anh, lấy hết can đảm định chủ động tiến lên.

 

Nhưng anh lại hơi lùi lại, cười: “Anh vừa nãy chỉ dọa em thôi.”

 

Động tác đột ngột dừng lại.

 

Ôn Tri Dư bỗng thấy khó xử, cảm giác mặt lại nóng bừng lên, định bước xuống bàn nhưng bị cánh tay anh chặn lại.

 

“Vội vã đi đâu vậy.”

 

Cô đứng im, do dự một lúc, vẫn ngồi yên đó. Cô khó xử, nhưng cũng không hài lòng.

Cô phản đối anh: “Anh trêu em, em đã khổ sở thế này rồi, anh còn trêu em.”

 

Anh cong môi: “Trêu em cái gì?” Cô không nói, chỉ nhìn anh.

Môi Cố Đàm Tuyển rất mỏng, lúc này dưới ánh sáng mờ ảo gần kề, còn ửng hồng nhàn nhạt.

 

Trước đây từng thấy anh nói chuyện với các cô gái khác, có người hỏi anh: “Cố Đàm Tuyển, anh đã hôn ai chưa?”

 

Anh tựa hành lang lười biếng trả lời: “Hôn hay không hôn, liên quan gì đến cô?”

 

Đám con trai kia là ai, lập tức có người trêu: “Sao thế, cô muốn nói là muốn hôn anh Tuyển à.”

 

Một đám con trai đùa dai, trêu cho cô gái đỏ mặt, nhưng nói chuyện cả buổi, anh vẫn thản nhiên không dao động.

 

Cô đã từng nghĩ, hôn Cố Đàm Tuyển sẽ có cảm giác thế nào.

 

Muốn xem dưới lớp mặt nạ công tử phong lưu ấy thực sự là như thế nào, muốn biết dưới lớp áo sơ mi kín đáo kia người đàn ông này ra sao.

 

Anh nói: “Muốn hôn tôi đến thế à, Ôn Tri Dư.” “Không có.”

“Vậy là gì.” Là gì ư?

Cô đang nghĩ cách trả lời.

 

Nhưng anh bỗng cúi đầu, bất ngờ hôn lên môi cô, rất nhanh, như chuồn chuồn chạm nước.

 

Nhanh đến nỗi Ôn Tri Dư chưa kịp phản ứng.

 

Khi hoàn hồn, nhận ra anh vừa làm gì, mặt cô lập tức đỏ bừng.

 

Chỉ là, thật sự rất mềm, nên những giây phút ấy cô toàn tâm cố gắng hồi tưởng cảm giác đó, hồi tưởng hơi thở xa lạ bao trùm trong khoảnh khắc chớp mắt ấy. Đầu óc cô gần như ngừng hoạt động.

 

Cố Đàm Tuyển nói: “Không phải vừa nãy muốn hôn sao, tôi đâu thể để em chủ động được.”

 

Cô thật sự chịu không nổi nữa, e thẹn vùi mặt vào ngực anh, nói: “Em không nói chuyện với anh nữa.”

 

Anh vẫn đang cười, sợ cô ngồi không vững ngã xuống, tay vẫn ôm eo đỡ cô.

 

Cảm nhận được cô gái trong lòng ngượng ngùng, Cố Đàm Tuyển khẽ bật cười thành tiếng.

 

“Ôn Tri Dư, da mặt em mỏng thật đấy.” Anh nói.

 

Ôn Tri Dư chỉ biết vùi mặt, cảm nhận nhịp tim đập nhanh của mình. Cô vòng tay ôm eo anh, lặng lẽ cảm nhận.

Eo Cố Đàm Tuyển đặc biệt gầy, đúng như nhìn thấy. Ngày trước gặp anh, anh hay mặc áo sơ mi đen, càng làm nổi bật vóc người mảnh khảnh, nhớ khi nói chuyện với anh cô cứ nghĩ, sao lại có người đàn ông có sức hút thế nhỉ, cao cao gầy gầy, cũng không phải kiểu khiến người ta nhìn thấy khó chịu.

 

Đứng giữa đám đông nói chuyện nhẹ nhàng, cảm giác trầm ổn và vững vàng, thật có ý vị.

 

Cô cứ tự hỏi được thân mật với người đàn ông như vậy sẽ có cảm giác thế nào.

 

Giờ thực sự cảm nhận được rồi. Là thật.

 

Đây là người cô thích, người cô thích đã lâu, trước kia chỉ có thể nhìn từ xa. Mà giờ anh đang ôm cô, cô đang ở trong lòng anh, như giấc mơ.

 

Cảm giác khi thực sự có được điều hằng ao ước là như thế nào? Là thật hay ảo giác, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Khoảnh khắc ấy cô nghĩ rất nhiều, về quá khứ của mình, trường học, công việc, những năm tháng cô đơn đã qua.

 

Là đêm xuân anh chú ý, là khoảnh khắc cửa sổ xe trượt xuống anh thò đầu ra cười với cô, hay là khi anh đột ngột xuất hiện dưới nhà cô nói Ôn Tri Dư anh đang ở ngoài nhà em, là cảnh anh tựa tay lười biếng lên bàn hỏi cô có phải đang chơi game không?

 

Cô nhắm mắt, thầm siết chặt tay, ôm anh chặt hơn.

 

Cô khẽ nói: “Cố Đàm Tuyển, em thật sự rất thích anh.”

 

“Ừm.” Cố Đàm Tuyển nghe thấy, nói: “Anh cũng rất thích em.” Cô hỏi: “Thật không?”

“Thật.”

 

Cô cắn môi, thậm chí muốn hỏi, vậy anh thích em từ khi nào, lại thích em điểm gì.

 

Trạm 520: Đổi qua anh-em cho ngọt ngào đường mật tí được không nà

^^

 

Lời nói mới được một nửa, cô lại nuốt trở vào.

 

Nghĩ lại thì cũng không đến nỗi nào, có lẽ tình cảm của Cố Đàm Tuyển chỉ là thiện cảm, có lẽ anh chỉ thích cảm giác được ở bên cạnh cô mà thôi.

 

Bây giờ chưa phải lúc để nói về chuyện này, còn quá sớm.

 

Bất chợt có người gọi từ bên kia: “Cố Đàm Tuyển, Giang Ngõa với mấy đứa nói lát nữa muốn đổi người chơi, chút nữa cậu có lên sân không…”

 

Vốn dĩ là gọi người một cách bình thường, nhưng khi bắt gặp cảnh tượng bên này, người đó như đạp phải cái gì đó mà khựng lại.

 

Anh ta khẽ thốt lên một tiếng “Wao” rồi định quay đi.

 

Nhưng chưa gọi được người, quay đầu lại cũng không xong, l*m t*nh huống trở nên vô cùng ngượng ngùng.

 

Ôn Tri Dư cũng tỉnh táo lại, vội vàng rời khỏi vòng tay anh.

 

Cố Đàm Tuyển nghe thấy tiếng gọi, ngoảnh đầu nhìn qua. Biết Ôn Tri Dư ngại ngùng, anh liền thu tay về túi quần, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Người kia nghiêng đầu, rõ ràng chẳng có gì nhưng vẫn làm ra vẻ ngượng ngùng như đã thấy được điều gì đó.

 

“Giang Ngõa với mấy đứa muốn tìm người chơi, thiếu người, muốn gọi cậu qua.”

 

Nói đến chuyện chính, Cố Đàm Tuyển ừ một tiếng: “Được, tí nữa tôi qua.”

 

Người đó vừa đi, anh lại nhìn về phía cô.

 

Lúc này Ôn Tri Dư đã xuống khỏi bàn, cúi đầu, cả người ngượng ngùng mà nghịch nghịch cạnh bàn. Anh cảm thấy nếu ở đây có cái hầm nào đó, có khi cô gái này sẽ chui xuống mất.

 

Anh thấy buồn cười, định nói không cần ngượng ngùng như vậy, nhưng chỉ nói: “Họ gọi anh, anh phải qua đó.”

 

Cô ừ một tiếng: “Vậy anh qua đi.” “Còn em, còn định đi không?”

Anh vẫn nhớ chuyện cô khóc lúc nãy.

 

Ôn Tri Dư nhìn anh, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ. Cô muốn nói, anh nói đi.

 

Anh không nhìn ra được sao, cô có thật sự muốn bỏ đi không?

 

Anh lại cười, như thể đã nhượng bộ: “Được rồi, đừng đi nữa, hôm nay cứ theo anh đi.”

 

Dù có nhớ lại bao nhiêu lần trong tương lai, Ôn Tri Dư vẫn luôn nhớ rõ khoảnh khắc ấy. Họ ở phòng bóng bàn, bên cạnh bàn bóng, lần đầu tiên cô và Cố Đàm Tuyển thực sự ôm nhau, lần đầu tiên bày tỏ tâm tình là như thế nào.

 

Có lẽ cũng không hẳn là bày tỏ tâm tình, chỉ là mối quan hệ có tiến triển thêm một bước.

 

Cô không còn hoang mang nữa, mọi thứ đều như cô hằng mong ước. Cô cảm thấy cuộc đời chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, hạnh phúc đến mức không thực, như thể không còn đứng trên mặt đất nữa.

 

Tuy chẳng nói gì cả, nhưng có những điều dường như đã thấu hiểu trong lòng mà không cần phải nói ra.

 

Khi họ quay lại, phòng bên kia vẫn đang chơi sôi nổi. Đúng như anh nói, không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi, không ai cười cô, cũng không ai nói gì cô cả. Nhưng lòng bàn tay Ôn Tri Dư vẫn toát mồ hôi vì hồi hộp.

 

Cô nắm tay Cố Đàm Tuyển đi về.

 

Mọi người nhìn thấy, ai nấy đều hiểu trong lòng nhưng không nói gì.

 

Đối với cô mà nói, nắm tay trước mặt mọi người là gì? Là bạn trai bạn gái như Dụ Nhạc Âm và người yêu của anh ta, hay chỉ là cử chỉ đơn giản khi gần gũi nhau?

 

Được bàn tay dài và lạnh của anh nắm lấy, trong đêm hè oi ả, cô hồi hộp đến không ngừng đổ mồ hôi.

 

Cô sợ anh phát hiện ra chi tiết lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi này, Cố Đàm Tuyển là người rất yêu sạch sẽ, thanh cao như vậy, liệu anh có khó chịu trong lòng không, có ghét bỏ cô không.

 

Nhưng không phải vậy, anh nắm chặt ngón tay cô, dẫn cô vào nói chuyện với đám người phía sau. Có người đưa thuốc lá, anh cũng không nhận.

 

Người khác gọi anh lên sân, anh cũng không vội.

 

Suốt quá trình, Ôn Tri Dư ngồi một bên đợi anh, nhìn anh nói chuyện một lúc rồi quay lại hỏi: “Em còn muốn chơi không? Họ đang thiếu người đấy.”

 

Ôn Tri Dư nói: “Kỹ thuật bóng của em thế nào anh còn không biết sao, còn hỏi em làm gì.”

 

Vừa nãy chơi với người tên Giang Ngõa là đủ rồi, thực ra cô không biết chơi, để người ta đứng đợi ở đó ngượng lắm, người ta cuối cùng đứng đến mức gần như muốn gãi đầu bứt tóc.

 

Cố Đàm Tuyển cười: “Nên anh mới hỏi thử em thôi.” “Còn anh thì sao?”

“Ừm, anh không muốn qua lắm.”

 

Ôn Tri Dư biết anh sợ cô một mình ở đây ngại, nên nói: “Thực ra, em ở đây một mình cũng không sao đâu.”

 

Cố Đàm Tuyển không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn mặt cô. Vừa khóc dữ quá, lúc này hốc mắt còn hơi sưng, khóe mắt cũng đỏ hồng.

 

Nhìn một lúc, anh lấy tờ khăn giấy ướt ra lau mặt cho cô, hỏi: “Mắt có đau không?”

 

Cô lắc đầu.

 

Anh nói: “Khóc lâu như vậy mà không đau sao. Ôn Tri Dư, em có phải ngày nào cũng khóc không, sao con gái có nhiều nước mắt thế nhỉ.”

 

Ôn Tri Dư nói: “Em đâu có khóc ngày nào, nhưng phải xem anh đã gặp những cô gái khác có như vậy không. Con gái không phải nhiều nước mắt đâu, chỉ là khi khổ vì tình yêu thì mới nhiều thôi.”

 

Câu nói khiến Cố Đàm Tuyển bật cười.

 

Xem kìa, rõ ràng lúc trước là một cô gái nhỏ dịu dàng như thế, mà trước mặt anh lại hay chua ngoa, điều quan trọng là còn chua ngoa đến mức nghe rất có lý.

 

“Cái gì gọi là khổ vì tình, em đã từng khổ chưa?” “Em chưa, nhưng em sợ em sẽ khổ.”

Câu nói này ý vị sâu xa khiến người ta không khỏi nhìn cô thêm một cái. Anh chợt cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.

Cô gái trước mắt này, quả thật khó dỗ dành.

 

Tâm tư tỉ mỉ, nói chuyện lại hay khiến người ta phải suy ngẫm.

 

Nhưng nhìn cô nói những lời chua ngoa với mình như vậy lại thấy, thật mới mẻ.

 

Anh giơ tay dùng lòng bàn tay vuốt má cô, rồi ôm eo cô đo đo, thở dài nhẹ: “Em sẽ không khổ đâu, Ôn Tri Dư, cô bé à sao lại nghĩ nhiều thế. Đi chơi đi, không thì em ở đây cũng chán, chúng ta không thể cứ ngồi như này mãi được.”

 

Ôn Tri Dư định nói thực ra cũng có thể tìm việc khác để làm.

 

Chỉ là những lời như thế lại ngại ngùng không nói ra được, sẽ khiến người ta hiểu lầm.

 

Anh bảo cô đi chơi, cô cũng đi theo. Dụ Nhạc Âm với mấy người vẫn đang đứng cạnh bàn nói chuyện, thấy cô lại gần, khói thuốc còn chưa tan hết đã chào: “Ồ, học bá nhỏ tới rồi.”

 

Ôn Tri Dư thực ra cảm thấy tính cách hài hước của Dụ Nhạc Âm không đáng ghét, nhưng cái giọng điệu cũ rích của anh ta làm cô chán.

 

Lần này cô không nhịn được đáp lại: “Sao anh lúc nào cũng gọi tôi là học bá nhỏ vậy, chúng ta cũng không chênh nhau nhiều tuổi đâu.”

 

Dụ Nhạc Âm cười vui vẻ: “Ồ, có tính cách rồi đấy. Hai đứa mình không chênh nhiều tuổi, vậy tôi chắc chắn lớn hơn em rồi, em sinh tháng mấy?”

 

Ôn Tri Dư nói: “Tháng chín.”

 

Anh ta nói: “Trùng hợp ghê, tôi tháng tám, vậy tôi vẫn lớn hơn em mà, ở đây ai cũng phải gọi anh là anh đấy.”

 

Mọi người đều cười, Ôn Tri Dư cũng không biết phải đối đáp thế nào với kiểu nói chuyện của họ.

 

Cố Đàm Tuyển đã lên tiếng: “Dụ Nhạc Âm, cậu không thể tìm người khác để trêu à?”

 

Dụ Nhạc Âm vốn kiêng dè Cố Đàm Tuyển, hay bị anh trị, liếc nhìn anh nhưng miệng vẫn không chịu thua, quay sang cười với mọi người: “Thấy

 

chưa, tôi nói rồi mà, anh Tuyển nhanh thế đã bênh người của mình rồi. Được rồi, biết cậu che chở rồi, tôi không dám bắt nạt nữa.”

 

Từ trước tới nay, anh luôn bảo vệ cô một cách trực tiếp như vậy.

 

Thực ra những trò đùa kiểu đó cũng chẳng có gì, Ôn Tri Dư thấy bình thường, nhưng những cử chỉ theo bản năng của anh bên ngoài luôn khiến người ta ấm lòng.

 

Cố Đàm Tuyển muốn cô chơi bóng với họ, nhưng Ôn Tri Dư không biết chơi. Tuy vừa nãy Cố Đàm Tuyển đã dạy cô một số điều cơ bản, cô cũng thích chơi, nhưng vẫn ngại khi để người khác phải đợi.

 

Cầm vợt lên bàn với mọi người, mỗi lần đến lượt cô đều thấy ngượng ngùng.

 

Họ liền nói: “Không sao đâu, em gái cứ chơi thoải mái.”

 

Ôn Tri Dư nghe theo những gì anh vừa dạy, cách đứng thế nào, cách vung tay ra sao, tìm hướng đánh, đánh quả bóng chính.

 

Thực ra trong mắt những người chơi lâu năm ở đây, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng chỉ như chim non tập bay, họ dùng chân cũng có thể thắng được, nhưng cứ mỗi lần đánh được một quả là Ôn Tri Dư lại vui đến mức nhảy cẫng lên nhìn về phía Cố Đàm Tuyển. Anh dựa vào một bên chống tay, cũng cười với cô.

 

Hai người họ nhìn thấy nhau, trong đầu chẳng còn nghĩ được điều gì nữa.

 

Ai mà ngờ được Cố Đàm Tuyển lại thích cô đến thế. Đêm đã khuya, bên ngoài gió lặng yên thổi.

 

Cả hội chuẩn bị giải tán để đi ăn khuya, xem thử nửa đêm còn chỗ nào mở cửa. Ngồi trong nhà đã lâu, mọi người đều quên mất tình hình bên ngoài như thế nào.

 

Ôn Tri Dư cũng vậy, đến khi hoàn hồn mới nhận ra mưa đã ngớt từ lúc nào. Mùi đất ẩm ướt thoang thoảng trong không khí, mang theo chút se lạnh.

 

Cố Đàm Tuyển đi theo người khác nói chuyện, cô thấy tin nhắn Thời Lâm gửi cho mình từ một giờ trước.

 

Anh chàng này quan tâm đến tiến triển của cô quá. Thời Lâm: [Bạn yêu, tình hình chiến sự thế nào?]

Xin lỗi nhé, đọc mấy dòng này Ôn Tri Dư chỉ muốn mắng cậu ta. Cái gì mà tình hình chiến sự, làm người ta hiểu lầm.

 

Cô trả lời: [Ừm, rất tốt.]

 

Anh chàng này vẫn thức khuya, tin nhắn gửi về ngay lập tức. Thời Lâm: [Anh ấy đồng ý à?]

Ôn Tri Dư: [Không biết nữa. Nhưng mà dù sao thì… cũng rất tốt.] Thời Lâm: [Bạn ơi, Bạn sa lưới rồi, Bạn rơi vào bể tình rồi.]

Ôn Tri Dư: [Tớ cũng không biết nữa, có thể vậy.]

 

Thời Lâm: [Thế tối nay còn về nhà không, hay không về?] Về không…

Ôn Tri Dư cũng chẳng biết nữa. Bình thường thì chắc chắn phải về. Dù thực ra không về cũng được.

Đang phân vân thì Thời Lâm nhắn: [Mẹ cậu vừa nhắn WeChat hỏi tớ kìa, bảo cậu đi ra ngoài tìm ai. Trời ơi, tớ cũng không biết trả lời sao, đang nghỉ hè mà mẹ cậu rảnh cậu biết rồi đấy.]

 

Cô đi vô cùng vội vàng, ngay cả bản thân Ôn Tri Dư cũng thấy bất ngờ.

 

Một giây, trong nháy mắt, không biết nghĩ gì, mưa to tầm tã cũng chẳng quan tâm, bỏ cả bữa tối chạy thẳng ra ngoài.

 

Đúng vậy, quá trình thì thấp thỏm lo âu, nhưng kết quả thật tuyệt vời. Tuyệt vời đến nỗi Ôn Tri Dư đắm chìm trong đó, có chút không muốn về đối mặt với thực tại.

 

Về nhà sao? Ở đây cảm giác tốt thế này, về có khi giấc mộng này sẽ tan biến, có khi ngủ một giấc tỉnh dậy chẳng còn gì.

 

Bên kia, Cố Đàm Tuyển cầm chai nước đến đưa cho cô, hỏi: “Uống không?”

 

Giọng nói kéo cô về thực tại. Cô tắt điện thoại, nói: “Cảm ơn.”

 

Cố Đàm Tuyển nhận ra động tác thu tay của cô hơi vội vàng, anh hỏi: “Nhắn tin với ai thế?”

 

Cô đáp: “Bạn ấy mà. Chính là cái anh bạn em kể với anh lúc nãy đó, cậu ấy hỏi em khi nào về.”

 

Anh “ừm” một tiếng: “Vậy à.”

 

Như thể cũng nghĩ đến điều gì, anh nói: “Đi thôi. Về nhà, anh đưa em về”

 

Cô hỏi: “Còn anh thì sao, khi nào anh về?”

 

“Chưa biết được. Mai là cuối tuần, tụi anh ra ngoài thường thức trắng đêm.”

 

Ý tứ câu nói rất rõ ràng.

 

Ôn Tri Dư nắm chặt chai nước, lòng bàn tay từ từ đổ mồ hôi.

 

“Đưa em về trước đã, vừa nãy họ có gọi anh, sau nửa đêm anh cũng không chắc.”

 

Anh định bước đi, nhưng áo bị cô giữ lại.

 

Anh quay đầu nhìn lại, thấy Ôn Tri Dư do dự đứng đó, theo bản năng anh định nắm tay cô, nhưng cô lại rụt về.

 

Tay anh lơ lửng giây lát, hơi bất ngờ.

 

Cô có vẻ khó xử: “Tay em… ra mồ hôi.”

 

Anh như vừa nhận ra, “à” một tiếng, nói: “Không sao, anh cũng vậy.”

 

Anh cong môi cười, giải thích: “Vừa nãy anh cũng hồi hộp, nói thật, anh cũng ít khi nắm tay con gái lắm.”

 

Tim cô lại bắt đầu đập thình thịch.

 

Ôn Tri Dư nói: “Nhưng em chưa từng nắm tay con trai nào cả, Cố Đàm Tuyển à.”

 

Anh cười: “Sao, giờ hối hận à?” Cô lắc đầu: “Không phải.”

Làm sao có thể hối hận được, vĩnh viễn sẽ không hối hận.

 

Nhưng chỉ là sợ anh đi mất, Ôn Tri Dư hơi ngập ngừng, đảm bảo không có ai mới dám đưa tay nắm áo anh, tiến lên phía trước, khẽ nói: “Cố Đàm Tuyển, thực ra em cũng không nhất định phải về…”

 

Cô thật sự không có cảm giác an toàn, đến giờ phút này, cô vẫn không biết vừa rồi tính là gì.

 

Thì, ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn rồi.

 

“Em có thể ở đây bên anh, anh đi chơi gì với họ, em sẽ ở bên cạnh anh.” “Họ định chơi suốt đêm, em chịu không nổi đâu.”

“Vậy anh có thể đừng đi không, em không muốn ở một mình.” Anh nói: “Được thôi, nhưng mà, hai đứa mình ở đây làm gì?”

 

Cô cắn môi, không nói nên lời.

 

Rõ ràng chẳng nói gì cả, nhưng anh vẫn nhìn ra.

 

Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu, hôn lên khóe môi cô: “Mẹ em chắc sẽ lo lắng đấy. Ngoan, về sớm nghỉ ngơi nhé.”

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment