Ôn Tri Dư vòng tay ôm cổ anh, lúc này mới miễn cưỡng nở một nụ cười. Cố Đàm Tuyển quả thực rất biết cách dỗ dành người khác.
Ôn Tri Dư cũng không hiểu sao anh lại có thể nói chuyện như vậy, và càng không hiểu tại sao chỉ với vài câu nói của anh mà cô đã nguôi giận. Cảm xúc đến nhanh, và cũng tan biến nhanh chóng.
Sau đó, ngồi trong xe, anh cẩn thận lau khô những giọt nước mắt cho cô, rồi giúp cô chỉnh lại quần áo. Khi đã về chỗ ngồi, anh hỏi cô có muốn quay lại chơi không, nhưng Ôn Tri Dư lắc đầu. Thực ra, mục đích chính của cô khi đến đây là để gặp anh, và giờ đã gặp được rồi, những thứ khác dường như không còn quan trọng nữa.
Cố Đàm Tuyển lái xe đưa cô về nhà. Trước khi xuống xe, sợ mẹ phát hiện, Ôn Tri Dư nói: “Đưa em đến đây là được rồi, em tự về.”
Cố Đàm Tuyển tay vẫn đặt trên vô lăng, hỏi: “Định đi như vậy sao?”
Ra ngoài chơi một chuyến, kết quả chẳng chơi được gì, chỉ có khóc và được anh dỗ dành.
Cô gái này, thật khó hiểu.
Ôn Tri Dư ngập ngừng: “Vậy… anh muốn sao?” Cố Đàm Tuyển khẽ cười: “Không có gì.”
Cô khẽ “ừ” một tiếng, có chút thất vọng.
Anh tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía con hẻm nhà cô: “Thực ra lần trước đến dưới nhà em, anh cũng có chút mong đợi.”
“Mong đợi gì ạ?”
“Không biết khi nào anh mới có thể cùng em vào nhà gặp mẹ em? Không phải dì luôn muốn em đi xem mắt sao? Anh tự hỏi, liệu anh có đủ tư cách không.”
Tim Ôn Tri Dư đập mạnh, cô nói: “Vậy… lần sau?” Anh cũng cười.
Thực ra, anh chỉ đùa thôi.
Nhưng vẫn nói: “Được, vậy để lần sau.”
Ôn Tri Dư cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, vừa định mở cửa thì chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại gần và hôn nhẹ lên má anh.
Cố Đàm Tuyển không kịp đề phòng, cứ thế bị cô hôn trúng. Anh ngạc nhiên nhìn cô.
Nhưng cô gái này như vừa thực hiện được điều gì đó mong ước đã lâu, không dám nhìn anh, vội vã quay đầu bước xuống xe. Cánh cửa tự động đóng lại, một tiếng “cạch” vang lên, trong xe và ngoài xe như bị ngăn cách thành hai thế giới.
Anh lặng lẽ nhìn theo hướng cô rời đi. Sau đó khẽ mỉm cười.
Từ ngày hôm đó, những điều bấy lâu nay đeo đẳng trong lòng Ôn Tri Dư cuối cùng cũng được buông xuống.
Cô hay ngắm nhìn ba chữ cái “Jul” trên WeChat của anh. Liệu có phải trùng hợp không nhỉ, tên tài khoản của anh là “Tháng Bảy”, và hiện tại cũng đang là tháng Bảy.
Tháng Bảy, khi Ôn Tri Dư 16 tuổi, lần đầu tiên gặp anh. Tháng Bảy, khi cô 25 tuổi, lần đầu tiên có những rung đ*ng t*nh cảm với anh.
Cô lén lút đổi ghi chú tên anh thành “bạn trai”. Có thật sự là bạn trai không nhỉ? Phải không?
Thứ Hai đi làm, Diêu Hủy vốn đang ngồi ở vị trí của mình bỗng xoay ghế lại gần cô: “Này Tri Dư, cuối tuần trước cậu đi hẹn hò với ai vậy? Đột nhiên hỏi tớ những thứ đó.”
Ôn Tri Dư đang chăm chú nhìn màn hình máy tính chợt nhíu mày, có chút giật mình.
Cô bấm chuột, ậm ừ: “Không có ai đâu, chỉ là bạn bè thôi.”
“Bạn bè á?” Diêu Hủy nhìn đầy nghi ngờ: “Chỉ là bạn bè mà cậu phải tốn công sức chọn đồ như vậy sao?”
Ôn Tri Dư đáp qua loa: “Nhưng cuối cùng cũng chỉ mặc đại thôi mà.”
Biết không thể khai thác được gì thêm, Diêu Hủy thờ ơ nói: “Thôi được rồi, vậy tớ cũng kể cho cậu một chuyện, chị đây chia tay rồi.”
“Khi nào vậy?”
“Mới đây thôi, gặp một anh chàng đẹp trai ở quán bar. Ban đầu tớ còn nghĩ trẻ đẹp trai thế này thì tốt chứ sao, ai ngờ chưa được mấy ngày đã đòi chia tay. Này Tri Dư à, sau này cậu cũng đừng dễ dàng vướng vào đàn ông nhé, bị tổn thương trong tình cảm, đau lắm.”
Miệng nói vậy, nhưng Ôn Tri Dư chẳng thấy chút dáng vẻ đau khổ nào trên mặt cô ấy cả.
Tuy nhiên Ôn Tri Dư lại thấy có lỗi, theo phản xạ bóp nhẹ điện thoại. Cô nói: “Chắc là… không đâu.”
Cố Đàm Tuyển vừa mới nhắn tin cho cô, nói rằng đám bạn trai của họ đầu tháng Tám sẽ tổ chức một bữa tiệc đêm. Theo lời Cố Đàm Tuyển, tháng nào cũng có, toàn là mấy anh chàng độc thân rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới tìm cớ tụ tập. Tháng trước là Dụ Nhạc Âm bỏ tiền, anh ta và cô bạn gái mới tình cảm tốt lắm, chiều chuộng đối phương đủ điều, lần trước còn tổ chức sinh nhật, tặng thẻ 7 tỷ.
Nghe đến đó Ôn Tri Dư còn kinh ngạc thốt lên, thầm nghĩ, thế thì quá hoành tráng rồi.
Lúc ấy cô nhìn anh, anh liền hỏi: “Sao, em cũng muốn à?” Cô đáp: “Không có.”
Lúc đó đang ngồi trong xe anh, anh chỉ cười nhạt.
Ôn Tri Dư liền hỏi: “Trong mắt anh em là kiểu người chỉ quan tâm đến tiền sao? Em không cần những thứ đó, chỉ cần anh thích em là đủ rồi.”
Câu nói này nghe có vẻ ẩn ý.
Cố Đàm Tuyển chống tay nhìn cô: “Thích anh đến vậy sao, Ôn Tri Dư?” Ôn Tri Dư khẽ cúi đầu, nhỏ giọng: “Đúng vậy.”
Yêu anh đã mười năm rồi.
Cô lại hỏi: “Còn anh thì sao?” Anh ừ một tiếng, cũng nói: “Có.”
Chỉ một chữ “có” thôi, đã khiến cô vui cả nửa ngày.
Mỗi lần nhớ lại đêm hôm đó, cảnh cô ngồi trên đùi anh khóc, anh dỗ dành cô đủ điều, lòng cô vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Diệu Hủy đứng dậy đi pha cà phê, lúc đi còn nói: “Sao lại không thể chứ, dù sao tớ tin cậu, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ôn Tri Dư nhìn bóng lưng cô ấy, không dám đáp lời. Cô hiểu rõ Diệu Hủy, phóng khoáng tự do, tình cảm thế nào cũng được, nhưng cô không giống vậy, cô không có tính cách phóng khoáng đó cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm.
Cô chỉ có tình cảm chân thành, và trái tim nóng bỏng dành cho tình yêu.
Ngày họp mặt đó, Ôn Tri Dư tan làm sớm để về nhà. Khi đang ngồi xe buýt chưa tới nhà, đột nhiên nhận được tin nhắn thoại từ Thời Lâm.
Anh chàng MUA này vừa mới nghỉ phép, mấy ngày nay đều ở nhà.
Trong tin nhắn, giọng cậu ấy cực kỳ phấn khích: “Ôn Tri Dư, ghê thật đấy, dưới lầu nhà cậu có chiếc Bentley đậu, số xe đuôi bốn số 5, không biết là công tử nhà giàu nào nhỉ, hàng xóm đều đang xem kìa.”
Tim Ôn Tri Dư đập thình thịch, tay cầm điện thoại như bị tê liệt. Cô mơ hồ linh cảm được điều gì đó, chưa tới gần đã nhìn thấy.
Đúng là một chiếc Bentley, thân xe màu đen bóng bẩy, đường nét vừa sang trọng vừa thanh lịch. Cố Đàm Tuyển đang tựa vào cửa ghế lái, mặc áo sơ mi ôm sát người, cúi đầu châm thuốc, khói thuốc theo gió tản đi, làm nổi bật gương mặt sạch sẽ đầy cuốn hút của anh.
Xung quanh, hàng xóm đều dừng lại nhìn.
Dù sao khu phố cũ này bỗng xuất hiện loại xe này, mọi người chỉ có một suy nghĩ – không biết cô gái nhà nào được đại gia để ý.
Ôn Tri Dư đi tới, mặt đỏ bừng cả đường. Vì từ nhỏ lớn lên ở đây, gần như ai cũng quen biết cô, toàn là những người cô phải gọi chú dì bác thím.
Cô nói: “Sao giờ này anh tới?”
Nhìn thấy cô, anh mới dập tàn thuốc, đứng thẳng người dậy: “Muốn tới thì tới thôi. Sao về muộn vậy, Ôn Tri Dư, anh đợi em nãy giờ.”
Ôn Tri Dư vốn mặt mỏng. Biết đây không phải lần đầu anh tới, nhưng chưa lần nào đặc biệt như lần này.
Biết có hàng xóm quen đang nhòm ngó qua cửa sổ, cô ngượng ngùng, nhưng trong lòng không kìm được cảm giác tự hào.
Cô biết, được một người như vậy tự mình tới tìm, là chuyện rất có mặt mũi.
Cô nói: “Em muốn về thay đồ đã, anh đợi em một chút.”
Thấy cô xách túi định chạy về như trốn, Cố Đàm Tuyển cười: “Ôn Tri Dư, anh xấu đến mức không dám ra mặt à?”
Ôn Tri Dư khựng lại bước chân, bất ngờ quay đầu nhìn anh. Trong lòng lại bị câu nói đó của anh làm xáo trộn.
Cố Đàm Tuyển khẽ nhếch môi: “Đùa em thôi, anh lên xe đợi, em nhanh lên nhé.”
Cảm xúc vừa dâng lên đã rơi xuống nhanh chóng.
Cho đến khi về nhà, Ôn Tri Dư vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Soi gương thay đồ mà màu đỏ trên mặt vẫn không thể che giấu, không nói rõ được là tâm trạng gì, chỉ là… rất vi diệu, cũng rất vui, không phải vì anh có thể cho người ta mặt mũi hay bản thân chuyện này làm người ta vui sướng, mà chỉ là vì người mình thích chủ động tìm đến mình.
Giống như lần đầu anh tới dưới lầu nhà cô, đột nhiên nhận được tin nhắn đó, tâm trạng y hệt nhau.
Mỗi lần thái độ nghiêm túc của đối phương, luôn có thể khiến lòng người an yên.
Cô phối đồ, may là ba mẹ không có nhà, không thì lại phải giải thích.
Lục Cần hay nói, đừng tìm người quá giàu, những người giàu có đó, phần lớn sẽ không nghiêm túc với tình cảm của con, tìm người bình thường, đáng tin là được, những người mẹ giới thiệu cho con đều rất tốt.
Cô cũng không biết nếu Lục Cần thật sự gặp Cố Đàm Tuyển sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng cô chỉ muốn nói, không quan trọng có tiền hay không, cũng không quan trọng đáng tin hay không.
Cô muốn tìm, chính là tìm người mình thích nhất, có thể gặp được trong thời thanh xuân và đến bây giờ vẫn luôn thích, chắc chắn là đáng giá nhất.
Ra xe lên xe, Cố Đàm Tuyển đã ngồi ở ghế lái đợi lâu rồi, cửa sổ xe mở một nửa, cánh tay dài của anh tựa lên thành cửa, lười biếng kẹp điếu thuốc đang cháy, chiếc đồng hồ trên tay nổi bật.
Thấy cô lên xe, anh nói: “Quả nhiên, đợi các cô gái luôn lâu. Nửa tiếng đồng hồ đấy, Ôn Tri Dư.”
Anh không phải trách, chỉ là đùa cợt.
Ôn Tri Dư nói: “Anh cũng có thể không đợi mà.”
Cố Đàm Tuyển liếc nhìn dáng vẻ mềm mại yếu ớt của cô đang giận dỗi, chỉ cong môi cười.
Chân ga vừa đạp, xe hơi gầm rú phóng đi, anh lái xe hòa vào dòng xe cộ, trở thành cảnh tượng nổi bật nhất trên đường.
Ôn Tri Dư ngồi ở ghế phụ, lưng dựa vào ghế theo quán tính, được giữ chặt bởi dây an toàn, cô nhìn dòng xe cội ngoài cửa sổ bỗng cảm thấy mê hoặc, cũng nghĩ rằng, được trải nghiệm bữa tiệc xa hoa này thật tốt.
Không cần lo lắng gì, không cần nghĩ ngợi gì. Chỉ cần đi theo anh là được.
Nhóm người này rảnh rỗi nhiều, thích nhất là đi ăn chơi, rõ ràng là chỗ đắt đỏ, sang trọng, nhưng miễn là xứng với đẳng cấp cao, họ sẽ tới tiêu xài, như thể chỉ có những nơi này mới xứng với thân phận của họ.
Ôn Tri Dư không hiểu, chỉ đi theo sau Cố Đàm Tuyển.
Khi họ tới nơi, không gian party đã đông người, mọi người tự tìm chỗ trò chuyện, Cố Đàm Tuyển dẫn cô lên cầu thang, dọc đường có những cô gái phục vụ mặc áo sườn xám chào hỏi anh, Ôn Tri Dư liếc nhìn, ai cũng
trắng trẻo xinh đẹp, không khỏi nghĩ, đám nhà giàu này quả thật biết hưởng thụ.
Lên đến nơi, nhóm của Dụ Nhạc Âm đang vây quanh làm gì đó, tiếng cười nói vui vẻ, đến gần mới biết họ đang chơi phi tiêu.
Một công tử mặc xanh buộc khăn che mắt, xung quanh người ta đưa đĩa trái cây, đưa phi tiêu, ném trúng chín vòng, mọi người vỗ tay cổ vũ.
Cố Đàm Tuyển đi tới, cầm một cây phi tiêu ném nhẹ. Chính xác trúng ngay tâm đỏ.
Mọi người đều quay lại nhìn, mới thấy hai người họ.
Dụ Nhạc Âm gỡ khăn che mắt xuống, nói: “Ồ, nhân vật chính đến rồi. Ôn cô nương cũng ở đây.”
Lần trước gọi cô là học bá bị Cố Đàm Tuyển chê, lần này anh ta rất tự giác, đổi cách xưng hô thành Ôn cô nương.
Cố Đàm Tuyển nói: “Hôm nay định chơi mỗi trò nhàm chán này à?”
“Không. Nguyễn Huy nói đặt một cái bánh kem dát vàng cực đắt đang trên đường tới, loại có lá vàng ấy, nói đợi lát nữa sẽ mở tiệc.”
Cố Đàm Tuyển ừ một tiếng.
Dụ Nhạc Âm lại nói: “Mấy chục triệu đấy, này Cố Đàm Tuyển, khoản chi tiêu này để cậu bao luôn nhé.”
Cố Đàm Tuyển mí mắt không chớp: “Được.” Chỉ vài câu nói, lại một khoản tiền bay đi.
Ôn Tri Dư chưa từng thấy những cảnh như thế này, cũng không biết bọn họ tiêu tiền dễ dàng vậy, đứng bên cạnh, không khỏi sờ túi mình, nếu bắt cô phải lấy ra vài chục triệu mua cái bánh kem, có khi đau đớn mà chết mất.
Một lát sau nhóm họ tụ tập lại, bàn tán về cách nhảy Disco trong club là như thế nào, âm nhạc điều chỉnh thử rất sôi động, Ôn Tri Dư không thích nói chuyện, chỉ đứng một bên.
Cố Đàm Tuyển hỏi: “Ăn gì không?” Cô lắc đầu: “Em không thấy đói.” “Vậy em uống gì không?”
Cô lại lắc đầu.
Cố Đàm Tuyển mới nhìn cô, như hiểu ra điều gì, nói: “Không ăn lại không uống, Ôn Tri Dư, em định thành tiên à.”
Cô cũng không biết nói sao, có nhiều điều muốn hỏi anh quá.
Nhìn những cô gái tụ tập quanh Dụ Nhạc Âm bên kia, còn có mấy cô gái mặc áo sườn xám vừa thấy lúc lên lầu, cô nói: “Cố Đàm Tuyển, em có điều muốn hỏi anh.”
Anh tựa tay ra sau, nhẹ giọng: “Ừ, em hỏi đi.”
Họ đứng ở phía sau đám đông, không ai chú ý, tựa vào ban công và rèm cửa, hoặc có thể có người nhìn thấy, nhưng biết mối quan hệ của họ nên có con mắt không tới quấy rầy.
Cô tựa vào người anh, nói: “Những nơi như thế này, anh hay tới không?” “Cũng không thường, chỉ khi tụ tập thì tới thôi, sao vậy?”
Cô biết nơi này tuy là kinh doanh, nhưng dù sao cũng là hạng nhất nhì Nam Hoa, có nhiều hình thức giải trí, những cô gái này chắc chắn cũng không đơn giản.
“Mấy cô gái kia là các anh gọi tới à?” “Cũng đúng, nhưng không hẳn tất cả.”
“Mặc áo sườn xám là để tiêu khiển, đúng không?” “Coi như vậy.”
“Là gọi tới để chiều các anh phải không?” “Coi như vậy.”
Tâm trạng cô bỗng không tốt, ý tứ trong lời: “Cố Đàm Tuyển, anh hiểu rõ thật đấy.”
Cố Đàm Tuyển nghe ra ý của cô, cố tình trả lời vậy, thấy sắc mặt cô thay đổi, liền cười.
“Hiểu gì chứ? Em tưởng anh làm gì, anh là người như vậy sao?”
Anh nói: “Người ta chỉ là tiêu khiển không nghiêm túc, họ thích chơi kiểu đó, em nghĩ gì vậy?”
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bạn anh thích vậy, em làm sao biết anh có thích không.”
Cô nói vậy khiến anh nghiêm túc, ghé sát tai cô thấp giọng: “Anh thích gì em không rõ sao? Còn dám cãi lại trêu anh nữa.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, khiến tứ chi đều tê dại.
Không chỉ có họ ở đây, đứng sau đám đông, Ôn Tri Dư cũng hơi sợ. Nhưng, lại thích cảm giác này.
Cô ôm cổ anh, nhìn vành tai anh, bỗng nhiên nhón chân cắn nhẹ. Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Rồi thấy cô nhìn thẳng vào anh: “Vậy, em còn dám dùng miệng trêu anh đây.”
Cố Đàm Tuyển mặt không đổi sắc, nói: “Ôn Tri Dư, em gan lớn thật.” “Vậy anh muốn từ chối không?”
Âm nhạc đã điều chỉnh xong, bên trong phát một bài DJ, Ôn Tri Dư không biết là bài gì, chỉ biết là loại nhạc có nhịp điệu mạnh mẽ, có thể khiến người ta quên hết mọi thứ.
Mọi người đang vây quanh náo nhiệt.
Sau đám đông, Cố Đàm Tuyển một tay ôm eo cô, bỗng cúi xuống hôn.
Ban đầu chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng, nhanh đến mức Ôn Tri Dư còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng l**m môi.
Môi anh rất mỏng, có chút mềm mại.
Họ đối diện nhau, rồi ôm lấy nhau, bắt đầu một nụ hôn triền miên nóng bỏng kéo dài vài phút.
Ôn Tri Dư luôn cảm thấy Cố Đàm Tuyển là người rất lạnh lùng, làm việc lạnh lùng, nói chuyện lạnh lùng, lần đầu gặp anh, anh cũng chỉ lười biếng đứng ở quầy bar sang trọng thờ ơ mua thuốc, trong mắt chẳng để ai vào.
Nhưng dù anh lạnh lùng, nụ hôn của anh lại khiến người ta rung động đến thế.
Anh có thể như muốn nuốt chửng người ta vậy, khiến người ta kinh ngạc thầm nghĩ, à, hóa ra một người đàn ông như anh cũng có mặt này.
Cô rất thích nhìn anh như vậy, cũng thích anh quan tâm đến mình, thích cảm giác mọi hơi thở của anh đều chỉ thuộc về mình.
------oOo------