Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh

Chương 40

Nếu hỏi bạn điều gì ấn tượng nhất cách đây 9 năm, có lẽ nhiều người đã không còn nhớ rõ.

 

Là Thế vận hội Olympic 2008, hay thời kỳ Internet bắt đầu phát triển mạnh mẽ, hay là mùa đông năm đó với những bông tuyết trắng bay lả tả?

 

Ôn Tri Dư còn nhớ như in, năm ấy điện thoại nắp gập vẫn còn thịnh hành, cô vừa tạo tài khoản Q đầu tiên trong đời, mọi người vẫn thường “dẫm” vào không gian của nhau. Trong buổi lễ tốt nghiệp, bạn học vỗ vai cô nói: “Ôn Tri Dư, nhớ viết lời nhắn vào sổ lưu bút nhé.”

 

Phải rồi, thời đó sổ lưu bút đang rất thịnh hành. Chỉ với 5 đồng một cuốn vở, bạn có thể ghi lại rất nhiều ấn tượng về nhau.

 

Tháng 6 tốt nghiệp, tháng 9 xách vali lên đại học. Sinh nhật của Ôn Tri Dư là ngày 18 tháng 9. Ba mẹ gọi điện cho cô: “Con gái à, nhớ mua bánh kem ăn sinh nhật ở trường nhé. Với lại, thiếu tiền thì cứ xin ba mẹ, nhà mình không thiếu đâu.”

 

Ôn Tri Dư không thích xin tiền. Vừa vào đại học, cô đã biết vẽ tranh kiếm tiền. Tuy nhà không thiếu thốn, nhưng cô luôn muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

 

Ngày ấy, nhóm chat của lớp cấp ba sau bữa tiệc tốt nghiệp cũng đã im lặng từ lâu.

 

Lướt qua nhóm chat khóa, cô nhìn thấy một ID quen thuộc mà cô luôn tìm kiếm. Avatar màu xám, cô biết đó là ai, nhưng có lẽ người ấy sẽ không bao giờ online nữa.

 

Cô nghĩ, chắc anh ấy đã rời đi rồi.

 

Năm đó, tặng thiệp chúc mừng tốt nghiệp là một trào lưu, mọi người viết những lời chúc khi rời trường lên đó. Lớp cô có 36 người, Ôn Tri Dư chuẩn bị 37 tấm, tấm cuối cùng được kẹp trong vở của cô.

 

Cô biết số điện thoại của Cố Đàm Tuyển lớp Tự nhiên 9, chắc chắn anh nhận được rất nhiều lời chúc tốt nghiệp.

 

Cô cũng đã soạn một tin nhắn.

 

Năm tốt nghiệp ấy, cô đã viết: “Tình yêu thầm lặng sẽ không bao giờ thấy ánh mặt trời. Cố Đàm Tuyển, chúc anh tiền đồ rộng mở, hạnh phúc an vui.”

 

Nhưng cô không dám gửi đi.

 

Tin nhắn ấy vẫn còn đó, Ôn Tri Dư từng kiểm tra, sạc pin chiếc điện thoại cũ, và nó vẫn còn.

 

Cô mỉm cười.

 

Ôn Tri Dư à, khi đó làm sao cô có thể ngờ được rằng nhiều năm sau, điều ước của cô sẽ thành hiện thực.

 

Không phải mơ đâu.

 

Là thật đấy, cô đã được ở bên người mình thương.

 

Một ngày trước sinh nhật, cô văn thư trong văn phòng mang đến chiếc bánh kem nhỏ: “Chị Ôn, chúc chị sinh nhật vui vẻ trước nhé.”

 

Ôn Tri Dư đáp: “Cảm ơn em.”

 

Thật khó tin là lại một sinh nhật nữa trôi qua, nhưng thật ra cô vẫn cảm thấy mình trẻ lắm. Ừm, con gái mãi mãi 18 mà.

 

Diêu Hủy người thích náo nhiệt đến vỗ vai cô: “Dư Dư định tổ chức sinh nhật thế nào?”

 

Ôn Tri Dư nghịch hộp bánh kem trên bàn, nói: “Chưa biết nữa.”

 

Ban đầu định qua sinh nhật với Cố Đàm Tuyển, anh còn bảo sẽ tặng quà sinh nhật cho cô. Cô nói không cần đâu, hai người cùng ăn một bữa cơm, gặp nhau là được rồi. Nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức gì từ anh.

 

Cô đứng dậy: “Được rồi, để tôi mời mọi người ăn cơm.”

 

Ban đầu định đợi Thời Lâm, nhưng dạo này cậu ấy đi làm xa, nghe đâu tận… Cô chưa từng đến nơi đó, chỉ cảm thấy rất xa, lại nghe nói bên ấy vừa vào đông rất lạnh.

 

Nghĩ vậy, cô lại nhớ đến Cố Đàm Tuyển, ừm, cô vẫn muốn trải qua sinh nhật cùng anh.

 

Tháng 9 vẫn còn rất nóng.

 

Cố Đàm Tuyển ghé qua hiệu sách tư nhân của bạn, định mua vài cuốn sách thiếu nhi cho em gái. Anh không mấy quan tâm đến cô em gái ấy, nhưng chợt nghĩ đến việc trẻ con vào tiểu học cũng cần phải học hành.

 

Tiện đường lái xe nên ghé vào.

 

Vừa bước vào cửa, luồng khí lạnh từ điều hòa đập vào mặt, giúp dịu bớt cái nóng bụi bặm bên ngoài. Cố Đàm Tuyển tiện tay đặt chìa khóa xe lên bàn, bên cạnh có hai cô gái đang đọc sách, nghe tiếng động liền lén nhìn anh.

 

Anh không để ý, chỉ hỏi: “Có sách phù hợp cho trẻ con không?”

 

Người bạn của anh đang bận rộn sau kệ sách, vọng ra: “Đã chọn rồi, đồ đã chuẩn bị sẵn cho cậu ở quầy phía trước.”

 

Cố Đàm Tuyển liếc nhìn: “Cảm ơn.”

 

“Cảm ơn gì chứ, bình thường có thấy cậu quan tâm em gái đâu, sao đột nhiên lại mua sách cho nó thế?”

 

“Tiện thôi.”

 

Người bạn nhìn anh, không tin lắm. Hai người cùng dựa vào quầy, cầm ly trà đá, trò chuyện.

 

Đối phương nói: “À này, nghe họ nói. Ôn Tri Dư là ai vậy, dạo này trong ngành hình như hay xuất hiện lắm, còn tham gia hội lớn nữa?”

 

Anh ừ một tiếng, hỏi: “Sao?”

 

Bạn anh có vẻ nghe người ta kể lại: “Đại học Nam, ngành Truyền thông, thật ra ngành này cũng được, nhưng không ngờ cô ấy giỏi thế.”

 

Cố Đàm Tuyển nhìn những khung ảnh danh nhân treo trên tường, nói: “Cô ấy giỏi từ hồi cấp ba rồi.”

 

“Lần này nghiêm túc đấy à?”

 

Anh im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Ừ.”

 

Ít nhất, có vẻ chưa từng nghiêm túc với một mối quan hệ nào như thế. Dù anh vẫn luôn nghĩ về năm đó, về anh trai mình.

Qua bao nhiêu năm, nhiều ký ức rõ ràng đã nhạt nhòa. Anh ấy trông như thế nào? Không quan trọng, chỉ biết anh ấy vẫn luôn tồn tại.

 

Hai năm đầu khi anh mới đến San Francisco, cuộc sống không tốt đẹp như người khác nhìn vào. Như ba anh nói, sa đọa, không làm ăn đàng hoàng, yêu đương, đua xe, đêm đến thì tụ tập tiệc tùng. Nói thật, khá là buông thả.

 

Mỗi lần yêu đương cũng chẳng kéo dài, giống như đã nói với Ôn Tri Dư, thực ra mối quan hệ nghiêm túc cũng chỉ có hai người.

 

Nhắc đến Ôn Tri Dư, anh lại nhớ đến lần trước cô khóc trong xe anh. Cô gái ấy thật mềm yếu, nói với anh là để ý đến bạn gái cũ của anh, là để ý đến thái độ của anh.

 

Điều đó đến giờ anh vẫn nhớ.

 

Cố Đàm Tuyển ngẩng đầu nhìn trần nhà. Không nhịn được cười.

Ôn Tri Dư.

 

Thật là thú vị.

 

Đôi khi anh cũng tự hỏi, sao trước đây lại không quen biết cô ấy nhỉ.

 

Nghe nói hồi cấp ba Ôn Tri Dư từng thích anh, không biết lúc đó trông cô ấy như thế nào nhỉ.

 

Mua xong đồ, Cố Đàm Tuyển cầm chìa khóa xe đứng dậy đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa không lâu thì gặp một người bất ngờ, đây là khu nhà giàu, mẹ kế Hàn Dung của anh sống ở đây, bà vừa đi mua đồ ăn về.

 

Anh liếc nhìn, không mấy thân thiện.

 

Hàn Dung nói: “Trùng hợp quá, con đến nhà A Tôn mua sách à?” Cố Đàm Tuyển ừ một tiếng.

 

“Con định về à? Có muốn ghé nhà mẹ ăn cơm không?”

 

Hàn Dung rất nhiệt tình với anh, chủ động mời gọi, như thể thấy con trai hiếm khi vui vẻ: “Em gái con nó mới biết đi đấy, dạo này còn học gọi anh trai nữa, ở lại nhà mẹ ăn bữa cơm đi, muộn một chút hãy về.”

 

Vừa thấy bà tiến lại gần, Cố Đàm Tuyển theo phản xạ nhíu mày, nói: “Không ăn, có việc.”

 

Hàn Dung cũng nhận ra, đưa tay ra rồi lại thu về. “Vậy cũng được, con định đi đâu?”

“Đi chơi.”

 

“Dạo này thế nào, công việc có ổn không?”

 

Cố Đàm Tuyển khẽ nhếch môi mỉa mai: “Chơi đùa thôi, có gì đâu.” Hàn Dung khựng lại, biết anh cố tình nói vậy để châm chọc họ.

Im lặng vài giây, bà nói: “Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan, trong lòng trách bố mẹ. Con không phải người như vậy, nhưng không cần phải nói chuyện với mẹ kiểu đó. Chuyện đã qua bố mẹ cũng áy náy lắm, bố mẹ biết con có tổn thương, nhưng mọi chuyện đã qua lâu rồi…”

 

Anh không nói thêm lời nào, mở cửa xe rồi lên xe luôn. Nhìn anh lái xe đi, Hàn Dung thở dài.

 

Thực ra buổi tối không phải thời điểm thích hợp để tìm Ôn Tri Dư, nhưng sau chuyện này, Cố Đàm Tuyển thật sự không còn tâm trạng nào. Anh đến quán bar nổi tiếng gần đó, định uống rượu, rồi mở WeChat, gọi người.

 

Thấy tên Ôn Tri Dư trong danh bạ, tay anh chợt dừng lại. Ngày mai là sinh nhật Ôn Tri Dư.

Cũng là ngày kỷ niệm 10 năm bố mẹ anh ly hôn.

 

Rất muốn chân thành chúc mừng cô, nhưng tâm trạng không tốt. Anh nghĩ, đợi mai vậy.

 

Dụ Nhạc Âm và mấy đứa kia đến, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế này?” Giang Ngõa cho câu ta một cái nhìn ám hiệu.

Cậu ta chợt nhớ ra, à, ngày đặc biệt.

 

Bố mẹ và anh trai – đó là nỗi đau cả đời của Cố Đàm Tuyển.

 

Thật ra Cố Đàm Tuyển là người rất tốt, anh trai anh ấy cũng vậy. Hồi nhỏ Dụ Nhạc Âm bọn họ thường gặp, chỉ là nhiều năm rồi nên không còn ấn tượng lắm, chỉ biết anh trai anh ấy thích ở trong phòng nghiên cứu, không thích nói chuyện. Nghe nói mấy người có chỉ số thông minh cao thường có vấn đề về tâm lý.

 

Đáng tiếc, họ không gặp được bố mẹ tốt.

 

Cố Đàm Tuyển cô đơn một mình lang thang, ở San Francisco, ở New York, sống mập mờ, suýt chết ở cái thành phố tội ác đó.

 

Anh nghiêm túc, có thể làm nên sự nghiệp, anh như cơn gió, không người phụ nữ nào trói buộc được. Vì thế, không ai nghĩ rằng cô gái dịu dàng như Ôn Tri Dư lại có thể thu phục được anh.

 

Dụ Nhạc Âm thở dài, nói: “Cũng còn may, vốn định tối nay đi ăn tối lãng mạn với bạn gái, thôi vậy, liều mình phục vụ huynh đệ.”

 

Cố Đàm Tuyển chống tay, nhìn quanh quán: “Vậy gọi bạn gái cậu lên đây luôn đi.”

 

“Không được, tôi đã hứa với cô ấy gần đây sẽ bỏ rượu hoàn toàn, gọi cô ấy lên đây thì tôi tiêu đời.”

 

Cố Đàm Tuyển khẽ nhếch môi: “Ngoan thế.”

 

Dụ Nhạc Âm không phục: “Gì mà ngoan, có bản lĩnh thì cậu gọi Ôn Tri Dư đi.”

 

Anh cầm ly rượu lên: “Thôi đi.”

 

Uống một ngụm chất lỏng màu vàng cam, ánh mắt anh dõi theo bartender xoay người pha chế. Gọi Ôn Tri Dư á? Thế thì anh cũng tiêu đời.

 

Bọn họ lại nói: “Tối nay chuyển địa điểm không, hay cứ ở đây? Bình thường cũng đâu hay đến chỗ này.”

 

“Không biết.”

 

Giang Ngõa vỗ vai Dụ Nhạc Âm, nói: “Nhìn mấy em bên kia kìa, đang nhìn đấy.”

 

Dụ Nhạc Âm đáp: “Có bạn gái rồi, không làm bậy.” “Mấy em xinh thế kia mà.”

Bọn họ đang buôn chuyện, có lẽ liếc nhìn mấy cô gái đó vài lần, không ngờ một trong những cô gái đó đã mon men lại gần: “Anh đẹp trai ơi, để lại số liên lạc được không?”

 

Nhìn thì nhìn Dụ Nhạc Âm, nhưng lại xin số của Cố Đàm Tuyển.

 

Trong đám bạn họ, số lần được con gái xin số nhiều nhất vẫn là Cố Đàm Tuyển.

 

Cố Đàm Tuyển liếc nhìn đối phương, nói: “Xin lỗi, không hứng thú.”

 

Đối phương nhận ra anh, nói: “Bọn em biết anh, anh là học trưởng Cố Đàm Tuyển khóa 07 trường trung học 32 phải không? Bọn em là học muội khóa 11. Là đồng môn mà.”

 

Nghe đến trường trung học 32, anh mới nhìn kỹ hơn. Cố Đàm Tuyển đáp: “Xin lỗi, không có ấn tượng.”

Dụ Nhạc Âm và mấy người khác cười khúc khích, thì thầm: “Khóa 11, vậy là nhỏ hơn bốn tuổi. Cố Đàm Tuyển đúng là đào hoa thật.”

 

Ôn Tri Dư tan làm vốn định đi hát karaoke với bọn họ, ai ngờ không hiểu sao lại rẽ vào quán bar.

 

Ăn tối xong, Tiểu Văn đứng ra đề xuất: “Chị Ôn, tụi mình đi quán bar mới khai trương đi, em mới thấy trên mạng, đang hot lắm. Chị Ôn có

 

tiền, chị bao được không?”

 

Mọi người nghe vậy đều thấy thú vị.

 

Ôn Tri Dư cười, nói: “Được, vậy đi đặt phòng VIP nhé, mọi người muốn uống gì cứ gọi.”

 

Cả đám reo hò, nói Ôn Tri Dư vạn tuế.

 

Trong bầu không khí vui vẻ hòa thuận, Ôn Tri Dư nhìn giao diện WeChat, lòng nặng trĩu.

 

Đã 7-8 giờ tối, tin nhắn cô gửi cho Cố Đàm Tuyển từ chiều vẫn chưa được hồi âm.

 

Mối quan hệ với Cố Đàm Tuyển, mỗi lần đến những lúc thế này đều khiến cô cảm thấy tim như bị treo lơ lửng, như buổi sáng tỉnh giấc sau một giấc mơ, thực tại nhắc nhở cô rằng: Nhìn đi, thật ra ngoài chiếc điện thoại ra, các người chẳng là gì cả.

 

Nếu anh không muốn liên lạc với cô, cô thậm chí còn không tìm được anh.

 

Ngày mai là sinh nhật cô. Còn hơn 4 tiếng nữa.

Không cầu anh phải nhớ nhiều, cô chỉ cảm thấy… Cố Đàm Tuyển, anh hẳn là biết chứ?

 

Những người đang yêu luôn khiến bản thân trở nên lo lắng như vậy.

 

Cô không thích bản thân mình như thế, nhưng lại không thể dứt ra một cách dễ dàng.

 

Đến nơi mở phòng VIP xong, Ôn Tri Dư đi cùng Tiểu Văn ra quầy bar lấy đồ uống, vừa ngước mắt lên đã thấy hình ảnh đó.

 

Bên quầy bar, có người đưa rượu, dựa vào tường làm nền, người đàn ông tay áo xắn lên tùy ý, cổ tay đeo chiếc đồng hồ bạc mà cô hay ngắm. Anh nhận ly rượu từ cô gái ở quầy, trò chuyện với bạn bè, thưa thớt vài câu, không chút bận tâm, chẳng hề vội vàng.

 

Là người quen thuộc.

 

Là người cô không lúc nào không nhớ tới. Là anh.

Ôn Tri Dư dừng bước, nhất thời không nói nên lời, ngay cả việc mình đã quay lại như thế nào với đôi tay lạnh cóng cũng không nhớ nổi.

 

Trong phòng VIP, có người thấy môi cô tái nhợt, hỏi: “Chị Ôn, chị sao vậy? Máy lạnh quá lạnh à, sao về mà tái mét thế?”

 

Cô cũng không nói nên lời.

 

Cô nhìn những đồng nghiệp trong phòng, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn đến khó chịu, đặc biệt khó chịu, thở không ra hơi. Cô lắc đầu nói không sao, ngồi xuống bên cạnh rồi lại xem tin nhắn gửi cho anh hai tiếng trước.

 

Anh căn bản không phản hồi.

 

Ngày mai là sinh nhật cô.

 

Bạn bè đưa cho cô đĩa trái cây, nói: “Lại tụt huyết áp rồi phải không Dư Dư, bảo chiều phải ăn nhiều vào mà có thấy cậu ăn được mấy miếng đâu, gầy thế này mà chẳng chú ý ăn uống gì cả, ăn chút đường đi.”

 

Cô gượng cười đáp: “Cảm ơn.”

 

Thật ra cô muốn hỏi liệu cô có thể về không, cô muốn chạy, cô không muốn ở đây. Nhưng mọi người vừa tới, không khí đang vui, cô cũng không muốn phá hỏng niềm vui của người khác.

 

Đến lúc này Ôn Tri Dư lại không thể không nghĩ, cô cứ thế này hoài, cứ lo lắng cảm xúc người khác, để ý người khác, nhưng bản thân cô thì sao. Áp lực cảm xúc dâng trào, không thế nào kìm nén được.

 

Cho đến khi bên kia vang lên tiếng nói mới biết tối nay có người sinh nhật.

 

Diêu Huỷ lén đi nói chuyện với DJ, muốn bật một bài “Happy Birthday” tặng Ôn Tri Dư.

 

Mọi người cũng không biết là ai, dù sao bản Disco của “Happy Birthday” cũng là lần đầu được nghe. Mọi người đang uống rượu vui vẻ, bỗng nghe nhạc trong sân ngừng bặt, ngay sau đó bài hát sinh nhật vang lên.

 

Bên kia, Cố Đàm Tuyển vốn đang xem điện thoại, mẹ lại gửi tin nhắn cho anh, nói với anh rằng em gái anh sắp sinh nhật muốn anh đến, còn xin lỗi anh về chuyện hôm nay. Nhưng bà xin lỗi anh cái gì chứ, đó là gia đình họ, không phải của anh.

 

Anh chỉ có một người anh trai, đã qua đời từ hơn mười năm trước.

 

Đang nghĩ như vậy, trên sân khấu bỗng vang lên tiếng pháo hoa nhân tạo và beatbox, Dụ Nhạc Âm đột ngột dùng tay huých anh, anh quay đầu lại, liền nhìn thấy Ôn Tri Dư trong đám đông.

 

Bên đó vây quanh một đám đông, đều là vì bài hát sinh nhật đột ngột này, mọi người đều đang xem náo nhiệt chúc mừng sinh nhật người lạ này.

 

Tâm trạng phiền muộn vốn có bỗng bị cái gì đó chạm đến. Bong bóng bay khắp nơi, phủ kín không gian.

Ôn Tri Dư cũng không ngờ bạn bè bên cạnh lại chuẩn bị nhiều đến thế.

 

Nhìn mọi người đột nhiên lấy ra những thứ đó, cô mãi không hoàn hồn, cho đến khi Diêu huỷ nói: “Ngẩn người làm gì, ước nguyện đi.”

 

Chiếc bánh kem ngay trước mắt.

 

Đúng vậy, may mắn thay, không có đàn ông, cô vẫn còn bạn bè, vẫn còn tình cảm, vẫn còn vô số người yêu thương ở bên cạnh. Cô rất sợ hãi, biết mọi người hôm nay đều ở cùng một nơi, cô biết anh chắc chắn biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại bình tĩnh.

 

Ngày mai mới là sinh nhật, nhưng đây là bất ngờ họ dành cho cô. Cô chắp tay trước ngực, nhắm mắt, ước nguyện trong lòng.

Khoảnh khắc đó, cô nhớ về Ôn Tri Dư 18 tuổi.

 

Năm đó sinh nhật cô ước gì nhỉ, hình như chỗ nào cũng liên quan đến anh.

 

Nhưng bây giờ.

 

Cô nghĩ, không cầu tình cảm thuận lợi, chỉ cầu những người bên cạnh bình an thôi.

 

Cô thổi nến.

 

Trong tiếng vỗ tay hoan hô, cô thấy được Cố Đàm Tuyển đứng ở vị trí gần cô nhất.

 

Anh đứng đó, nhìn cô.

 

Tim cô bỗng bị cái gì đó đánh trúng.

 

Dù đã chuẩn bị tinh thần, vẫn không thể chống đỡ nổi

 

Những người có mặt đều nhận ra được điều gì đó. Họ liếc nhìn nhau đầy ẩn ý, rồi cung kính gọi “Cố tổng”. Anh chỉ khẽ liếc mắt, môi hơi cong lên như một cách gật đầu xác nhận.

 

“Ở đây đang tổ chức sinh nhật à?” Anh hỏi. “Vâng ạ,” họ đồng thanh đáp lại.

Cố Đàm Tuyển gật đầu rồi nhìn sang Ôn Tri Dư. Cô quay mặt đi, không nói lời nào.

 

Cô nghĩ, cứ giả vờ như không biết vậy.

 

Dù cố tỏ ra không để tâm đến tin nhắn đó, nhưng cô biết, có lẽ mọi biểu hiện hiện tại của cô đều đang tố cáo cô. Làm sao có thể không để tâm chứ? Cô nhớ rõ anh đã không trả lời tin nhắn của cô, vậy mà giờ lại xuất hiện ở đây. Cô muốn anh phải giải thích.

 

“Vậy cho tôi tham gia cùng nhé,” anh nói.

 

Anh cầm cây nến, cắm lên bánh kem, một tay cầm bật lửa châm lửa. “Chúc Ôn Tri Dư sinh nhật vui vẻ.”

Trong nhà vệ sinh, Diêu Hủy hỏi: “Cậu mời anh ấy đến à? Cố tổng ấy?” Giữa tiếng nước chảy ào ào, Ôn Tri Dư chậm rãi rửa tay: “Không phải.” Nếu thật sự là cô mời anh đến thì có lẽ cô đã không buồn đến thế này. “Họ vốn đã ở đây rồi.”

“Sao lúc đó tớ không thấy nhỉ?” Ôn Tri Dư khẽ mím môi.

Nơi này rộng thế này, cô không đi lấy rượu thì làm sao mà thấy được. Nhưng giờ thì cũng chẳng quan trọng nữa.

 

Họ vừa bước ra thì gặp ngay Cố Đàm Tuyển đứng trước cửa nhà vệ sinh. Anh đứng đó một mình, cô đơn.

 

“Ra ngoài nói chuyện nhé? Ôn Tri Dư.” Ôn Tri Dư khẽ ừ một tiếng.

Diêu Hủy lập tức hiểu ý, nháy mắt với cô rồi đi trước. Cô đứng im, không muốn nhúc nhích.

Anh bước tới nắm tay cô, cô né tránh, không để anh nắm được. Ngón tay anh khựng lại hai giây, rồi vẫn kiên quyết nắm lấy tay cô, kéo cô ra ngoài.

 

Họ đi qua đám đông ồn ào.

 

Cô không biết có ai nhìn thấy không, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng sao.

 

“Em không phải nói không thích ăn bánh kem sao? Bảo quà sinh nhật chỉ cần anh là đủ.” Dựa vào lan can ngoài trời, giữa làn gió đêm, Cố Đàm Tuyển châm điếu thuốc, nhìn cô.

 

“Bạn bè chuẩn bị, em cũng không ngờ tới,” Ôn Tri Dư đáp. “Sinh nhật không phải ngày mai sao?”

“Ừ.”

 

“Giận anh à?” “Không có.”

 

“Vậy nhìn vào mắt anh nói chuyện đi.”

 

Ôn Tri Dư cụp mi mắt, cuối cùng cũng hơi run rẩy. Cuối cùng cô cũng nhìn lên.

Ngước mắt lên, trong đôi mắt ấy lại ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh, không phải sự chờ đợi như anh tưởng.

 

Cô gái này lại kiêu kỳ quá. Lại sắp khóc rồi.

Anh chống tay, có chút bất lực, cũng không biết nói gì.

 

“Thực ra anh có chút việc, không phải cố ý không trả lời.” Anh nói.

 

Có lẽ lúc đó nhìn thấy tin nhắn cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ là mệt mỏi, nên không trả lời, cảm thấy ngày mai, như thể cũng không gấp lắm.

 

Vả lại, anh biết nói thế nào đây?

 

Nói nhà anh thế này thế kia, con người anh ra sao, đem tâm sự kể cho cô nghe? Thôi đi, anh không quen như vậy.

 

Nên cuối cùng, chỉ nói được có thế. Cô không đáp.

Anh biết nói vậy không thể dỗ được cô.

 

“Anh nhớ rõ, anh biết, sinh nhật Ôn Tri Dư là ngày 18 tháng 9, em sinh lúc 8 giờ tối, mẹ em sinh em rất vất vả, mẹ mong em biết cho đi, biết cống hiến, mong em trở thành một người dịu dàng, nên đặt tên em là Ôn Tri Dư.”

 

Biết anh vốn có tài ăn nói.

 

Những lúc thế này muốn bắt đầu dỗ dành cô thì lời lẽ cũng đặc biệt ngọt ngào, có thể giữ thể diện.

 

Cô nhìn anh, vẫn không lên tiếng.

 

Điếu thuốc trên tay anh cháy dần, không ai để ý. Anh quay đầu: “Em tin anh chân thành không?”

“Anh nhớ sinh nhật em mà. Thật đấy, không phải cố ý.”

 

Ôn Tri Dư cụp mắt xuống, nước mắt cũng theo đó rơi xuống. Không thể nào ngăn được.

Cô nói: “Thực ra, em không quan tâm sinh nhật thế nào. Em nói, có anh là được rồi, em cũng không cần anh cho em cái gì, em chỉ mong chờ thái độ của anh, anh có thể ở bên em hay không thôi.”

 

“Anh đang ở đây này.” “Chỉ là…”

 

Cô nhìn về phía anh, ngắt lời anh.

 

“Em vẫn luôn muốn hỏi, Cố Đàm Tuyển, có phải không có em anh vẫn ổn không?”

 

“Em chỉ muốn hỏi anh một câu, cuộc đời Cố Đàm Tuyển có phải không có Ôn Tri Dư vẫn được không, em biết, em không phải là người xứng đôi, em không phải là người tốt nhất, so với anh, em thậm chí như một chú vịt con xấu xí.”

 

Ba chữ đó anh nghe không nổi nữa, không nhịn được ngồi thẳng dậy định ngắt lời: “Không phải thế, Ôn Tri Dư.”

 

“Em biết bên cạnh anh có rất nhiều người tốt, em không bằng họ, nhưng, họ sẽ không yêu anh như em.”

 

“Anh có thể gặp được Ôn Tri Dư, chỉ có một lần này thôi.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment