Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh

Chương 47

Năm ấy, Ôn Tri Dư đối mặt với một thử thách hoàn toàn mới trong sự nghiệp của mình.

 

Cô đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng: tiếp tục sống với số tiền dành dụm hiện tại, hay mạo hiểm để sáng tạo điều gì đó mới mẻ? Đó là một sự lựa chọn không hề đơn giản.

 

Trong cuộc trò chuyện với Trương Gia Mậu về vấn đề này, mặc dù quy mô công ty của họ vẫn còn khiêm tốn và kinh nghiệm trong ngành chưa thực sự dày dặn, Ôn Tri Dư đã cùng các đối tác nghiên cứu và thảo luận một kế hoạch khởi đầu mới. May mắn thay, kế hoạch đã được phê duyệt.

 

Thị trường phát triển quá nhanh, dù cho một dự án có sáng tạo đến đâu, hình ảnh có hoàn hảo đến mấy, thì lưu lượng cũng chỉ có một khoảng thời gian đỉnh cao nhất định. Công chúng không chỉ cảm thấy mệt mỏi, mà còn dễ dàng bị thu hút bởi những phát minh mới của đối thủ cạnh tranh. Muốn thu hút được sự chú ý, buộc phải khai phá những điều mới mẻ.

 

Nhưng làm cái gì? Theo hướng nào? Đó là những câu hỏi mà Ôn Tri Dư vẫn chưa tìm được câu trả lời.

 

Cô thường cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi. Mỗi ngày mở mắt ra là đối mặt với đủ loại thách thức mới. Vô số lần nằm trên giường, cô nghĩ hay là cứ để mọi chuyện như vậy. Nhưng rồi chuông báo thức vang lên, cô vẫn ngoan ngoãn bò dậy, đối mặt với một ngày làm việc mới đang chờ đợi.

 

Đi trên đường, cô vẫn có thể nhìn thấy biển quảng cáo của công ty họ treo ở những vị trí đắc địa. Mỗi lần như vậy, lòng cô lại dâng trào cảm xúc khó tả.

 

Bận rộn thế này, nhưng cũng tốt. Đó là tháng 6 năm 2017.

 

Lại một kỳ họp báo cáo số liệu, cô đến Gia Trinh, dọc đường chào hỏi những người quen.

 

Sau đó ghé văn phòng Trương Gia Mậu, không mất nhiều thời gian, chỉ cần gõ cửa, chào một tiếng “Trương tổng”, công việc xử lý theo quy trình, rồi cô có thể về.

 

À phải rồi, vừa qua Tết Đoan Ngọ, cô còn xách theo một túi bánh: “Trương tổng, chúc mừng Tết Đoan Ngọ.”

 

Trương Gia Mậu ngồi tại vị trí làm việc liếc nhìn: “Cảm ơn.”

 

Ôn Tri Dư định ra về thì Trương Gia Mậu lại hỏi: “Lần trước các cô đi Thâm Quyến họp, cô Diêu Hủy trong phòng các cô không gây ra chuyện gì chứ?”

 

Từ năm ngoái, khi đi kiểm tra tiến độ công việc của họ, anh ta bị Diêu Hủy làm đổ ly nước nóng lên quần, anh ta đặc biệt để ý đến cô gái làm việc bộp chộp này. Không vì lý do gì khác, giống như một giáo viên chủ nhiệm theo dõi học sinh dễ gây rắc rối nhất trong lớp vậy.

 

anh ta không thể tưởng tượng được một cô gái như vậy làm sao có thể có năng lực ra ngoài làm kinh doanh. Nói chuyện vội vàng, làm gì cũng như lửa cháy, không điềm tĩnh chút nào. Năm ngoái đến Gia Trinh họp còn đeo dây xích.Anh ta không biết nói sao nữa.

 

Ôn Tri Dư “à” một tiếng: “Diêu Hủy à.”

 

Cô biết Trương tổng chắc trong lòng có ý kiến về Diêu Hủy, có lẽ một người làm lâu năm như anh ta thật sự không quen với phong cách làm việc kiểu đó của Diêu Hủy, còn thắc mắc sao cô ấy có thể làm nhân viên sale nữa, Nhưng không có cách nào, thực ra nhà Diêu Hủy rất có tiền, trước đây những lúc khó khăn phần lớn đều nhờ Diêu Hủy chống đỡ mới có đường lui.

 

Cô nói: “Cô ấy làm tốt lắm, phát biểu trong cuộc họp cũng rất tốt.” Trương Gia Mậu nhìn chằm chằm máy tính, bỗng nhiên bật cười. Ôn Tri Dư không hiểu anh ta cười gì.

Anh ta chỉ cười, cô gái đó phát biểu, được, anh ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thảm hại đó.

 

“Không có gì, cô về đi.”

 

Ôn Tri Dư đi ra ngoài đóng cửa lại, rời đi.

 

Khi trở về văn phòng mọi người đã chuẩn bị tan làm, Ôn Tri Dư đi lấy đồ.

 

Diêu Hủy hỏi: “Lần này đi họp báo cáo thế nào?” Ôn Tri Dư: “Cũng được, giống như mọi khi thôi.” “Trương Gia Mậu đó không nói xấu gì tôi chứ?” “Không, Trương tổng tốt lắm, còn khen cậu nữa.”

“Khen tôi?” Diêu Hủy như thể mặt trời mọc đằng tây, “Chắc đánh giá kiểu: May mà lần này Diêu Hủy không gây rắc rối. Thế mà gọi là khen á? Đàn ông, tôi có thể tưởng tượng được.”

 

Ôn Tri Dư chỉ cười.

 

Diêu Hủy nhìn cô thu dọn đồ đạc, hỏi: “Định đi đâu thế?”

 

“Họp mặt bạn học cũ, chắc ngồi hai bàn.” Ôn Tri Dư ném điện thoại vào túi: “Tết không đi được, lần này phải đi thôi.”

 

“Ồ, thế thì không được rồi, chúng ta biết đại mỹ nữ Tri Dư đến đó không thu hút đủ ánh nhìn sao.”

 

“Thôi đi, đừng trêu tôi nữa.”

 

“Có gì đâu.” Diêu Hủy chống tay lên bàn: “Xem có anh chàng đẹp trai nào không, biết đâu, lại là một mối nhân duyên.”

 

Ôn Tri Dư khựng lại, rồi lập tức cụp mắt xuống. “Rồi nói sau.”

Đầu năm nay, Lục Cần lại nhắc đến chuyện tình cảm của cô.

 

Thế hệ trước cứ rảnh là thích nói mấy chuyện này, khi nào tìm bạn trai, khi nào kết hôn, cô không có ý định, cũng không muốn nghĩ đến.

 

Chỉ là khi ông ngoại Ôn Trì Dư bị bệnh, nguyện vọng duy nhất của cụ là được thấy cô thành gia lập nghiệp, nắm tay cô trên giường bệnh nói: “Dư Dư à, ông chỉ muốn đưa cháu về nhà chồng.”

 

Lục Cần bị câu nói này kích động, lúc ấy nhờ người giới thiệu cho cô một người, nói anh ta khá tốt, đẹp trai lịch sự, lương một năm cả trăm vạn, cũng là giáo viên trường cấp 3 số 32 của họ, Ôn Tri Dư đã xem qua ảnh, cũng được, nhưng vẫn không chịu gặp mặt.

 

Rõ ràng thế, cũng không biết đang né tránh cái gì.

 

Mờ mịt, không biết đang kéo dài điều gì.

 

Đầu năm nay, trong buổi họp mặt bạn bè, cô cười khổ và thở dài: “Cuộc đời có nhất thiết phải chấp nhận những gì mình không mong muốn không?”

 

Bạn cô đáp: “Cũng có thể lấy người mình yêu mà.”

 

Ôn Tri Dư nhẹ nhàng lắc đầu: “Có lẽ điều đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực với tôi cả.”

 

Buổi gặp mặt đồng học chẳng có gì đặc biệt, chỉ là uống trà, tâm sự chuyện đời và dùng bữa cùng nhau.

 

Khi đến nơi, không khí đã rất náo nhiệt.

 

Có người vẫy tay mời Ôn Tri Dư ngồi xuống – bạn cùng bàn thời cấp ba của cô.

 

Cô ấy vừa mới kết hôn năm nay, nhìn Ôn Tri Dư và nói: “Tri Dư này, mấy năm không gặp mà càng xinh ra.”

 

Ôn Tri Dư khách sáo: “Đâu có, cậu cũng vậy, sao lại gầy thế?” Con gái mà, cứ nói gầy là vui.

Đối phương che miệng cười, lại ghé tai cô: “Cậu nhìn bên kia kìa, nhận ra ai không?”

 

Ôn Tri Dư nhìn theo, thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ trông như hơn ba mươi tuổi, thật sự không nhận ra.

 

“Ngày xưa là lớp trưởng lớp mình đấy, không ngờ phải không, mấy năm nay trôi qua, lớp trưởng mập ra, không còn như ngày xưa nữa.”

 

Ôn Tri Dư bừng tỉnh, rồi không nhịn được cười theo. “Thời gian trêu người thật.”

“Cũng không có cách nào, à, cậu uống trà không?” “Được, cảm ơn.”

Họp mặt bạn học, mọi người quen thuộc mà lại khách sáo, không còn được như xưa.

 

Trên bàn ăn, có người dẫn theo vài người bạn từ lớp 9 tới, không thân lắm, nhưng mấy anh con trai thì quen nhau.

 

Vừa nhắc đến lớp 9 có người nhớ ra, nói: “Này, các cậu còn nhớ Cố Đàm Tuyển khóa chúng ta không?”

 

Bàn tiệc bỗng im lặng, cả Ôn Tri Dư cũng vậy. Có người đáp: “Biết chứ, ai mà không biết.”

“Hình như mấy khóa sau cũng chẳng có ai vượt qua được cậu ấy.” “Thế nên người ta mới có thực lực chứ.”

“Tôi nhớ năm ngoái còn thấy cậu ấy trên quảng cáo nào đó, công ty to lắm, mà nhà lại giàu có, tốt thật.”

 

Trong mắt mọi người Cố Đàm Tuyển là người như thế nào nhỉ? Ôn Tri Dư nghĩ.

Có lẽ, nhìn lên đều giống nhau cả.

 

“Cố Đàm Tuyển, người ta là rồng bay phượng múa, người ta ở tận chân trời. Nghĩ xem anh ấy đã qua bao nhiêu mối tình, chưa kể chính thức, ngay từ cấp ba đã có biết bao người theo đuổi. Tôi cũng chẳng tiếc nuối gì, tay chơi như thế, ai dám chắc mình là người cuối cùng.”

 

Có người chen vào: “Nhưng học giỏi mà, đâu có chơi bời gì.”

 

“Cũng na ná thế thôi. Tôi có quen bạn anh ấy, nói công tử như vậy khó mà chung tình.”

 

“Người có tiền, làm sao nắm bắt được.”

 

Mọi người râm ran bàn tán, chỉ mình Ôn Tri Dư im lặng cầm ly nước.

 

Có người nhìn thấy, tò mò: “Tri Dư này, còn cậu thì sao? Ngày xưa chúng tôi toàn bảo Tri Dư là cô gái trầm lặng học giỏi nhất lớp, mấy năm nay đã yêu đương gì chưa?”

 

Ôn Tri Dư đáp nhẹ: “Vâng, có rồi.”

 

Mọi người ngạc nhiên: “Thật á? Ai vậy?”

 

Ôn Tri Dư mỉm cười: “Không ai đặc biệt, chỉ là người bình thường thôi, hai ba tháng, chia tay lâu rồi.”

 

Mọi người lại thở dài.

 

Nhưng Ôn Tri Dư không dám nói cho bạn học biết. Cô chỉ có thể nói với họ rằng đã từng có một mối tình, một đoạn tình ngắn ngủi, nóng bỏng nhưng mong manh. Và người đó đã sớm ra đi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.

 

Ly nước trong tay hơi lạnh, cổ họng cô hơi khô, không còn nếm ra được vị.

 

10 giờ tối buổi họp mặt mới kết thúc, mọi người lần lượt ra về.

 

Ôn Tri Dư cùng người đi tính tiền, có người mời cô đợi chút nữa tính sau, nhưng cô bảo không sao, rồi đưa mã QR trên điện thoại ra.

 

Có cô gái hơi say đến vỗ vai cô: “Ơ Tri Dư, có dây buộc tóc không? Cho mình mượn cái?”

 

Ôn Tri Dư vừa tháo dây buộc tóc trên cổ tay xuống, nhưng đối phương đã bị người khác kéo đi mất.

 

“Ngô Tư Manh, xe đến rồi, nhanh lên!” “À, khoan đã Tri Dư, thôi không cần nữa!”

Ôn Tri Dư nhìn theo bóng họ, đặt dây buộc tóc lên quầy, nói với nhân viên: “Tôi thanh toán trước nhé.”

 

Quét mã xong, bên ngoài cũng có người gọi cô. Dây buộc tóc màu hồng nhạt của cô vẫn nằm lại đó.

 

Ra ngoài rồi mới nhớ ra chưa lấy. Bên ngoài nhà hàng, đêm đã khuya.

Cố Đàm Tuyển vừa xuống xe thì bị một cô gái gọi lại: “Cố Đàm Tuyển, anh có bạn gái chưa?”

 

Cả nhóm người, ai nấy đều dừng bước vì câu hỏi này. Cố Đàm Tuyển quay đầu lại: “Sao vậy?”

Đối phương không nói gì, tay tựa cửa sổ xe, chỉ nhìn anh. Quen biết ở Mỹ bấy lâu, cả nhóm bạn, cô chỉ để ý mỗi người đàn ông này. Người xuất sắc luôn thu hút người khác, lần này hiếm có dịp cùng bạn về nước tiện đường, cô vẫn không nhịn được mà hỏi.

 

“Sao anh không trả lời? Em thích anh đấy.”

 

Người khác nghiêng đầu cười: “Lại thêm người muốn tán đổ Cố Đàm Tuyển này.”

 

Cố Đàm Tuyển dĩ nhiên nghe ra, anh lạnh nhạt nói: “Thôi, tôi không hứng thú.”

 

Đối phương nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh còn quay lại Mỹ không?” Anh lắc đầu: “Không.”

Vừa bước vào, Dụ Nhạc Âm đón gió hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”

 

Cố Đàm Tuyển đáp: “Bạn cùng chuyến bay. Là Randy, bạn cũ từ Mỹ.” Dụ Nhạc Âm khẽ “à” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.

Họ tới quầy lễ tân nhà hàng.

 

Giang Ngõa rút điếu thuốc, cười: “Lại nhắc tới anh Tuyển này, hỏi anh ấy có bạn gái chưa.”

 

Du Nhạc Âm nhìn anh với ánh mắt ý như đã hiểu chuyện gì “Thế, nói chuyện sao rồi?”

 

Cố Đàm Tuyển tựa tay lên bàn: “Tôi là kiểu người vừa gặp đã thu hết vào máy quay à?”

 

Cả nhóm bật cười.

 

“Vậy đặt phòng lớn đi. Hôm nay có set nào không? Hay gọi món lẻ?” Bạn anh đang trao đổi với nhân viên lễ tân.

Dụ Nhạc Âm gác tay như anh, nói: “Cũng phải, mối tình trước vừa kết thúc, đừng vội bắt đầu cái mới.”

 

Dù sao cũng đã hơn nửa năm. “Nhớ Ôn Tri Dư không?”

Trong phòng vang lên bài “Thể diện”, Cố Đàm Tuyển cụp mắt, không đáp lời.

 

Một lúc sau, anh chỉ hỏi: “Có thuốc không?”

 

Dụ Nhạc Âm biết anh muốn hút loại gì, đưa cho anh bao Marlboro, bật lửa sẵn.

 

Bật lửa lên, cuộn khói trong miệng.

 

“Đừng nhắc những chuyện đó nữa.” Anh nói.

 

“Nói chuyện công việc đi.” Anh ngồi thẳng lưng hỏi Dụ Nhạc Âm: “Dạo này ba cậu không quản chi tiêu của cậu nữa à?”

 

Dụ Nhạc Âm thở dài: “Cậu toàn nói chuyện không nên nói.” Ba anh ta gần đây đông băng mấy thẻ ngân hàng của anh, chỉ để ép anh tìm người kết hôn, chuyện này Cố Đàm Tuyển còn không rõ sao?

 

Cố Đàm Tuyển mỉm cười, nụ cười trong sáng nhưng ẩn chứa đôi phần chua xót. Anh cười, đáy mắt vẫn trong veo.

 

“Cậu không phải cũng vậy sao?”

 

Du Nhạc Âm chưa chịu bỏ qua chủ đề kia, càng muốn nhắc tới. Du Nhạc Âm hỏi: “Này, cô ấy có biết anh về không?”

Cố Đàm Tuyển chỉ chăm chú nhìn về một hướng.

 

Anh nhìn thấy trên bàn có một sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt, còn mới, nhưng lại quen thuộc đến lạ.

 

Anh với tay cầm lên.

 

“Chắc không biết đâu.” Thực ra, anh cũng không rõ nữa.

 

“Nghe nói tháng trước Dawn còn đoạt giải Ngôi sao triển vọng đấy. Lần trước còn thấy cô ấy đi ăn với Trương Gia Mậu nữa. Bây giờ thế nào, cô ấy còn ở Nam Hoa không? Chắc là ở Thâm Quyến rồi. Cô nàng Ôn Tri Dư này, năm nay sự nghiệp thăng hoa phết nhỉ.”

 

Cố Đàm Tuyển không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm sợi dây buộc tóc trong tay.

 

Như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Bỗng ngẩng đầu hỏi lễ tân: “Vừa nãy ai tới đây ăn vậy?”

 

Nhân viên lễ tân đang nói với bạn anh về thực đơn hôm nay, nghe Cố Đàm Tuyển hỏi thì hơi ngạc nhiên: “Có mấy nhóm khách… Dạo này gần tới Tết Đoan Ngọ, nhiều nhóm học sinh hoặc gia đình tụ họp lắm, có chuyện gì ạ?”

 

Cố Đàm Tuyển thu hồi ánh mắt, ậm ừ.

 

Anh nhìn sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt, rõ ràng chỉ là một vật dụng bình thường, nhưng không hiểu sao lại gợi lên bao ký ức, khiến người ta bất chợt khó bình tâm.

 

Du Nhạc Âm hỏi: “Sao vậy? Chỉ là dây buộc tóc thôi mà, giờ nhà hàng nào chẳng chuẩn bị sẵn mấy cái cho khách, có gì lạ đâu.”

 

Cố Đàm Tuyển đặt nó xuống: “Không có gì lạ cả.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment