Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh

Chương 49

Cô gặp Thi Tinh Huy vào một ngày nắng đẹp của tháng 6.

 

Họ hẹn gặp ở quán cà phê. Ban đầu anh định rủ cô đi ăn tối luôn, nhưng cô từ chối với lý do không muốn bị phân tâm trong lúc thảo luận công việc. Thế là họ chỉ hẹn uống trà chiều.

 

Ấn tượng đầu tiên của cô về anh khá giống với những gì cô tưởng tượng. Một người đàn ông với phong thái nhẹ nhàng điển hình của vùng Giang Nam, pha chút khí chất của doanh nhân thành đạt. Hôm đó anh mặc vest công sở chỉnh tề, còn cô cũng vậy – đến thẳng từ công ty, mang theo laptop để thảo luận công việc.

 

Họ nhanh chóng vào việc. Cô gọi cà phê xong là mở máy tính ra ngay: “Anh Thi, chúng ta bắt đầu thảo luận nhé?”

 

Thi Tinh Huy nhìn cô, có lẽ đang nghĩ đến chuyện mai mối mà các bác đã sắp đặt. Nhưng thấy cô nghiêm túc tập trung vào công việc, anh chỉ mỉm cười và nói: “Em cứ trình bày ý tưởng trước đi.”

 

“Vâng.”

 

Ôn Tri Dư bắt đầu trình bày về phương châm và ý tưởng thiết kế của công ty. Cô từng học chuyên ngành này ở đại học, và dù mới khởi

 

nghiệp được một năm, không còn nhiều cơ hội thực hành thiết kế, nhưng niềm đam mê vẫn còn nguyên vẹn. Gặp được người cùng chuyên môn, cô nói chuyện rất hào hứng.

 

“Tôi chưa từng làm mảng này nhưng cũng hiểu sơ về UI design. Đây thực sự là thử thách với nhà thiết kế trong việc hình dung giao diện nguyên mẫu. Về bố cục, màu sắc, tỷ lệ – tất cả đều ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên của khách hàng khi chúng tôi quảng bá game. Nên tôi hy vọng bên anh có thể thật cẩn thận trong thiết kế. Tôi muốn sáng tạo nhưng không muốn trùng ý tưởng với các đối thủ. Mong anh cân nhắc điều này.”

 

Trong suốt buổi nói chuyện, Thi Tinh Huy ngồi tựa lưng, lắng nghe một cách chăm chú.

 

Cách Ôn Tri Dư trình bày rất lịch sự nhưng cũng rất rõ ràng và chuyên nghiệp khi đề cập đến các yêu cầu.

 

“Được.” Anh đáp.

 

Cô tiếp tục: “Tôi còn vài ý tưởng nữa, tôi có thể xem qua không? Nếu được, tôi hy vọng công ty anh có thể đảm nhận toàn bộ phần thiết kế hình ảnh cho ‘Night Vision’ phần 2 và các dự án mới sau khi chúng tôi xác định hướng đi. Nếu hợp tác suôn sẻ, tôi mong muốn được giao cho bên anh.”

 

“Được.” Thi Tinh Huy trả lời.

 

Cuộc họp kéo dài một tiếng, họ đã thảo luận xong hầu hết các ý tưởng. Cũng chẳng còn gì nhiều để nói vì công việc cụ thể sẽ được giao cho các nhà thiết kế thực hiện.

 

Trước khi đứng dậy ra về, Ôn Tri Dư còn hơi do dự.

 

Thi Tinh Huy nhận ra điều đó. Khi cô định nói gì đó, cô liếc nhìn anh rồi chần chừ, tay vô thức chạm nhẹ vào chiếc túi bên cạnh, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

 

“Có chuyện gì sao?”

 

“Tôi biết công việc là công việc, làm sao thì làm vậy, không thiên vị. Nhưng… tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”

 

“Em cứ nói.”

 

“Vì đây là dự án mới của chúng tôi, và công ty anh rất có thực lực, tôi cũng rất thích những thiết kế trước đây của các anh. Tôi chỉ hy vọng… khi làm việc với đơn hàng của chúng tôi, đội ngũ bên anh có thể dành thêm một chút tâm huyết. Bởi vì chúng tôi thật sự rất coi trọng dự án này và không muốn có bất kỳ sai sót nào. Về giá cả, chúng ta có thể thương lượng.”

 

Ôn Tri Dư đột nhiên nói vậy không phải không có lý do. Công ty thiết kế họ từng hợp tác trước đây thường mắc lỗi, như bản thiết kế cuối cùng khác xa với những gì đã thảo luận, hoặc vì gấp rút mà cẩu thả với đơn hàng của họ. Đàm Phong đã phải cãi vã với người ta không ít lần vì chuyện đó.

 

Cô thấy Thi Tinh Huy là người khá tốt, nếu có được sự ưu ái đặc biệt thì càng tốt.

 

Rõ ràng vừa nãy còn nói chuyện rất thẳng thắn, đến lúc này, cô lại có chút e thẹn như con gái.

 

Thi Tinh Huy mỉm cười, thấy sự tương phản này thú vị. Anh nói: “Được.”

 

“Cảm ơn anh.”

 

“Nhưng…” Anh bỗng lên tiếng. Cô nhìn sang.

Người đàn ông vẫn giữ tư thế tựa lưng, nhưng ánh mắt đã nhìn thẳng vào cô: “Nhưng nhân tình phải có qua có lại. Nếu anh đối xử đặc biệt, vậy cô Ôn có thể cho anh một đáp lễ không?”

 

“Gì ạ?”

 

“Anh có thể mời em đi ăn tối được không?”

 

Đàn ông thường rất giỏi chơi chữ, khéo léo thả thính trong những khoảnh khắc bất ngờ.

 

Ngay khi anh nói ra những lời đó, cô đã hiểu ngụ ý của anh.

 

Cô không quên mục đích ban đầu khi họ quen nhau – xuất phát từ gia đình, từ việc mai mối. Ngoài công việc, anh vẫn là đối tượng mai mối của cô.

 

Cô biết, có lẽ anh khá hài lòng về cô.

 

Tim Ôn Tri Dư đập nhanh hơn, cô cụp mắt xuống, do dự vài giây. Rồi bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở một thứ gì đó.

 

Có thể là chiếc laptop công việc trên bàn, có thể là giao diện WeChat đang sáng trên điện thoại.

 

Cô nói: “Được ạ.”

 

Ngày hôm đó sau khi kết thúc công việc và trở về, Ôn Tri Dư cứ suy nghĩ mãi về chuyện này.

 

Ăn tối, nên ăn ở đâu? Ăn như thế nào? Đó là một vấn đề.

 

Không ngờ cô chưa kịp quyết định thì mẹ cô đã trực tiếp mời anh đến nhà.

 

Nguyên nhân là vì một tối cuối tuần, Ôn Tri Dư vô tình nói muốn rủ Diêu Hủy và mọi người đi ăn khi có thời gian.

 

Lục Cần đang lau bàn thì nói: “Sao phải phiền phức vậy? Mẹ cũng muốn gặp Diêu Hủy, cứ gọi họ đến nhà ăn là được, vừa tiện lợi vừa đỡ tốn kém.”

 

Ôn Tri Dư suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

 

Mẹ cô lại nói thêm: “À đúng rồi, mẹ còn mời thêm một người nữa.” Cô hỏi: “Ai vậy ạ?”

Lục Cần lúc đó không trả lời thẳng, đến ngày hẹn cô mới biết, mẹ cô đã mời Thi Tinh Huy.

 

Qua vài mối quan hệ họ hàng, việc mời người cũng thuận tiện. Thi Tinh Huy mang theo quà đến, lịch sự gọi dì. Anh mặc đồ thường phục, nhìn khá văn nhã giản dị.

 

Lục Cần đón tiếp: “Ôi, đến nhà dì còn mang quà gì nữa. Đường đi có tắc không? Nghe nói đường vành đai hai đang sửa?”

 

“Cũng may, không tắc ạ.”

 

“Khổ thân, nhà cậu ở tận phía nam thành phố, đến đây tìm Tri Dư phải mất một hai tiếng, phiền phức quá.”

 

“Không sao đâu ạ, không phiền đâu.” “Ba mẹ cậu khỏe không?”

“Đều khỏe ạ.”

 

Hai người nói chuyện ở cửa, mẹ cô nhiệt tình quá mức, nhưng thái độ của Thi Tinh Huy cũng khá tốt.

 

Ôn Tri Dư hơi ngượng, đi qua phụ xách đồ, gọi: “Mẹ.”

 

Cô thật sự không muốn hai người không thân thiết phải cố tỏ ra thân thiết như vậy, nhưng người lớn lúc nào cũng thế, vội vã không biết là để ai xem.

 

Lục Cần đưa đồ cho cô: “Tri Dư, con tiếp khách đi, mẹ vào bếp xem canh gà.”

 

Ôn Tri Dư nhìn đối phương, chỉ có thể cười: “Thật ra anh không cần mang quà đâu.”

 

Thi Tinh Huy cong môi: “Lễ phép vẫn phải có.”

 

Ôn Tri Dư gật đầu: “Anh tốn kém quá.” “Không sao đâu.”

Được rồi, hai người không thân thiết, vẫn có chút ngượng ngùng như vậy.

 

Một lát sau, Diêu Hủy và mọi người cũng tới, vài người ngồi chung một xe.

 

Họ đến mang theo một bầu không khí hoàn toàn khác, nói nói cười cười như pháo nổ.

 

“Ơ, Tri Dư, dì đâu? tớ bảo Đàm Phong đi chợ mua hai mươi cân thịt bò tươi, mau bảo dì cất tủ lạnh đi.”

 

Có khách mới đến, mẹ cô vội chạy ra đón: “Ôi trời, đến ăn cơm thì cứ đến ăn cơm thôi, sao đứa nào cũng mang đồ vậy. Hai mươi cân ai ăn cho hết.”

 

Miệng thì nói vậy, tỏ vẻ xót của, nhưng vẫn vội vàng đi theo mấy chàng trai để cất đồ vào tủ lạnh.

 

Thấy trong phòng khách có người lạ, Diêu Hủy vội kéo Ôn Tri Dư sang một bên thì thầm: “Tình hình là sao đây?”

 

Ôn Tri Dư đáp: “Thi Tinh Huy, người hợp tác thiết kế mỹ thuật ấy, cũng là người mẹ tớ giới thiệu.”

 

Diêu Hủy trợn tròn mắt, đã hiểu ra.

 

Cô ấy lập tức liếc nhìn ra ngoài: “BMW đấy, không tệ nhỉ.”

 

Họ đều là người tinh ý, Diêu Hủy biết thế cũng có nghĩa là mọi người đều biết.

 

Khi Lưu Ký và những người khác ra, lập tức đến bắt tay chào hỏi.

 

Đàm Phong nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chúng tôi là đối tác văn phòng sáng tạo.”

 

Thi Tinh Huy cười: “Tôi biết, Ôn Tri Dư có nói với tôi.”

 

Đàm Phong gật đầu: “Vâng, sau này có thể còn hợp tác nhiều, mong anh chiếu cố.”

 

Nói rồi đưa điếu thuốc ra ngoài. “Vâng, mọi người đều là bạn à?” “Ừ, đồng nghiệp.”

“Được.”

 

Thực ra theo lời mẹ cô, Thi Tinh Huy là người điều kiện tốt, tính cách phóng khoáng, mọi mặt đều dư dả.

 

Đúng vậy, qua công việc cảm nhận cũng thế. Nếu phải nói thì quả thật về sau phát triển cũng có thể, ít nhất Ôn Tri Dư biết những người lớn trong nhà chắc chắn sẽ rất vui mừng.

 

Trên bàn ăn, đám đàn ông nâng ly trò chuyện, bàn về thị trường, ai cũng nói chuyện sôi nổi.

 

Ban đầu, người ta định sắp xếp cho Ôn Tri Dư ngồi cạnh Thi Tinh Huy. Cô ngượng ngùng, vẫn không thoải mái, ngồi một lúc rồi đứng dậy lấy cớ đi rót nước, quay lại ngồi cạnh Diêu Hủy. Thi Tinh Huy cũng hiểu, không nói gì.

 

Không hiểu sao, càng ở chung càng thấy không thích hợp, cứ có điều gì đó vướng mắc trong lòng.

 

Gần cuối bữa ăn, Diêu Hủy nói với cô: “Lúc nãy bắt tay với Thi Tinh Huy, có một khoảnh khắc tớ chợt nhớ đến năm ngoái cậu dẫn bọn tớ gặp Cố Đàm Tuyển. Lúc đó đi hội công nghệ, cậu dẫn đi gặp các trưởng khoa, chủ nhiệm. Ấn tượng sâu nhất của tớ là lúc vào phòng nghỉ, người đàn ông ngồi ở đó cũng đứng dậy bắt tay chúng ta, nhưng không khách sáo như thế này.”

 

“Hiền hòa nhưng xa cách, lúc ấy tớ đã nói, cảm giác kiểu người tài như vậy thật khó gần gũi.”

 

Đột nhiên nhắc đến cái tên đó.

 

Tim Ôn Tri Dư đập mạnh, cô nâng ly Coca trong tay, ừ một tiếng.

 

Diêu Hủy chợt nhớ ra điều gì, biết cô để tâm, vội nói: “Xin lỗi, tớ không cố ý nhắc đến.”

 

Ôn Tri Dư đáp: “Không sao, người trong ngành, nhắc đến cũng bình thường.”

 

Diêu Hủy nhìn cô, hỏi: “Nhưng mà Tri Dư này, cậu thật sự muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới sao?”

 

Ôn Tri Dư nhìn chằm chằm bàn ăn, không nói gì.

 

Buổi tối ăn xong, Lục Cần giữ mọi người ở lại chơi tiếp, nói có thể tâm sự chuyện đời, chuyện công việc.

 

Nhà Ôn Tri Dư có thiết bị karaoke, khi đã cài đặt xong thì không khí phòng khách sôi động hẳn lên. Mấy người đàn ông ngồi một chỗ trò chuyện, trong TV phát nhạc. Thi Tinh Huy trong giao tiếp cũng không xa cách, thực tế, anh cho người ta cảm giác rất giống với những đồng nghiệp của cô, không hề khách sáo, nhanh chóng hòa nhập với Đàm Phong và những người khác.

 

Họ cởi áo khoác, mặc sơ mi ngồi cầm micro hát.

 

Thi Tinh Huy người khá cao và gầy, tay áo xắn lên, vừa hát vừa cười, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Ôn Tri Dư.

 

Ôn Tri Dư ngồi sofa với Diêu Hủy.

 

Ánh mắt chạm nhau, Ôn Tri Dư nâng ly cười đáp lại.

 

Nhưng sau đó, nhìn người đàn ông lịch sự mà xa lạ trước mắt, trong lòng cô lại trống rỗng vô hạn.

 

Cô nhớ đến những buổi tụ tập dịp Tết năm nay cũng như thế này. Cô đã hát bài “Xa đến mấy cũng phải ở bên nhau”.

Đêm giao thừa hôm đó, cô khóc rất lâu. Và giờ đây cô chợt nhớ về đêm mưa ấy, người đàn ông mặc sơ mi đen tựa tay trên quầy bar mua thuốc lá, giữa tiếng cười nói vẫn thờ ơ như gió thoảng mây bay.

 

Anh cũng rất gầy, kiểu gầy có sức đàn hồi.

 

Anh có thể nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, cũng có thể dịu dàng dỗ dành cô. Khi cô khóc, anh ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói: Tiên nữ sao có thể khóc được. Khi cô làm sai công việc, anh luôn chỉ cho cô cách làm đúng.

 

Những người đàn ông gặp sau này cũng tốt, cũng có vài phần thanh lịch, nhưng không ai là anh cả.

 

Ai cũng giống anh, nhưng rồi chẳng ai là anh. Cũng không thể gặp được một người như anh nữa.

Bài hát tiếp theo chuyển sang “Gợn sóng” của Vương Phỉ. Cô từng khao khát được ở gần anh đến nhường nào.

Nhưng trái tim, ánh mắt, lời nói, và đôi tai của anh – cô chẳng có duyên với bất cứ thứ gì.

 

Cô nắm không được.

 

Sợ bi kịch lặp lại trong số phận của mình. Càng đẹp đẽ, cô càng không dám chạm vào.

Lịch sử cứ lặp lại trong thành phố phiền muộn này.

 

Làm sao có thể yêu không lý do mà không có gợn sóng?

 

Tình cảm kiểu gì mới khiến người ta dám yêu mà không dám đụng vào?

 

Tình cảm mập mờ không rõ ràng, mối quan hệ không có định nghĩa, mối tình đơn phương vô vọng của cô.

 

Khi nhắc đến, có khoảnh khắc nào cô đã nghĩ đến không? Thôi vậy, hòa giải với cuộc đời, dùng một tình yêu mới để thoát khỏi màn sương mù.

 

Đối phương thấy cô có thể, và cô cũng đang bị thúc ép gấp gáp. Nhưng có những điều cô hiểu rõ, lại không thể dễ dàng chấp nhận.

Ôn Tri Dư tựa vai Diêu Hủy, nói: “Cậu muốn biết câu trả lời thật lòng không?”

 

Câu hỏi trên bàn ăn đã trôi qua lâu, Diêu Hủy gần như đã quên. Cô ấy đáp: “Hả?”

Ôn Tri Dư nhìn chăm chú vào lời bài hát trên TV, nói: “Không muốn.”

 

Không muốn bắt đầu một tình cảm mới, cũng không muốn một khởi đầu mới.

 

Cô thà mãi mãi một mình chìm đắm trong công việc và bận rộn còn hơn lại chìm vào tình cảm.

 

Nhưng nhìn một người đàn ông khác trước mắt. Nghe bài hát này trong đêm.

 

Cô chợt thấy bi thương.

 

Bởi vì trái tim cô nói với cô rằng, cô nhớ anh.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment