Trung tâm thương mại tầng trệt đông đúc người qua lại, tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp nơi. Tiếng reo hò phấn khích của cô cháu gái vừa rồi đã thu hút không ít đám trẻ vây quanh, liên tục cổ vũ cho cô.
Đây chỉ là một khu phố bình dân, không có gì sang trọng.
Việc anh xuất hiện ở đây khiến người ta ngạc nhiên, dù sao thì Ôn Tri Dư cũng không ngờ tới.
Tay cầm bao thuốc đã dúm dó một nửa, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc máy arcade. Cô vẫn mảnh mai như xưa, nhưng nổi bật giữa đám đông.
Lúc nãy họ đang chơi ở đây, ngồi trên ghế băng mà không hề nhận ra sự hiện diện của anh.
“Trò chơi mười năm trước, phải không?” Anh lên tiếng.
Ôn Tri Dư như bừng tỉnh: “Chắc vậy. Nhưng không phải ‘Quyền Vương Tranh Bá’.”
“Không sao, anh chơi được.”
Anh tiến lại gần, kéo ghế ngồi đối diện với cậu bé Tôn Hạo.
Cậu bé mũm mĩm có vẻ ngây thơ, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, khiến anh phải mỉm cười: “Sao thế nhóc?”
“Chú biết chơi trò này hả? Vừa nãy dì út của cháu chơi ba lần mà không qua được.”
Cố Đàm Tuyển khẽ ừ.
“Chú biết chứ, chú giỏi hơn dì út của cháu nhiều.” “Thật ạ? Cháu muốn xem!”
Cố Đàm Tuyển đặt bao thuốc lên bàn điều khiển, nghiêm túc bước vào vị trí.
Tôn Hạo tỏ vẻ hứng thú, trong khi Ôn Tri Dư và Diêu Hủy đành đứng bên cạnh chờ đợi.
Anh đột nhiên quay đầu lại: “Màn nào?”
Anh đang hỏi Ôn Tri Dư.
Cô đáp: “Màn 5. Boss đó đánh không lại.”
Anh quay lại nhìn màn hình, khẽ “ừ” một tiếng.
Quan sát nhanh hai giây, một tay anh nắm cần điều khiển bên phải, tay còn lại thao tác nhanh nhẹn trên các nút bấm bên cạnh.
Dù sao Ôn Tri Dư cũng không thấy rõ cách anh chơi như thế nào, trong ấn tượng của cô, con trai chơi game thường có vẻ hơi lười biếng.
Trung tâm thương mại tầng trệt đông đúc người qua lại, tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp nơi. Tiếng reo hò phấn khích của cô cháu gái vừa rồi đã thu hút không ít đám trẻ vây quanh, liên tục cổ vũ cho cô.
Đây chỉ là một khu phố bình dân, không có gì sang trọng.
Việc anh xuất hiện ở đây khiến người ta ngạc nhiên, dù sao thì Ôn Tri Dư cũng không ngờ tới.
Tay cầm bao thuốc đã dúm dó một nửa, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc máy arcade. Cô vẫn mảnh mai như xưa, nhưng nổi bật giữa đám đông. Lúc nãy họ đang chơi ở đây, ngồi trên ghế băng mà không hề nhận ra sự hiện diện của anh.
“Trò chơi mười năm trước, phải không?” Anh lên tiếng.
Ôn Tri Dư như bừng tỉnh: “Chắc vậy. Nhưng không phải ‘Quyền Vương Tranh Bá’.”
“Không sao, tôi chơi được.”
Anh tiến lại gần, kéo ghế ngồi đối diện với cậu bé Tôn Hạo.
Cậu bé mũm mĩm có vẻ ngây thơ, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, khiến anh phải mỉm cười: “Sao thế nhóc?”
“Anh biết chơi trò này hả? Vừa nãy dì út của cháu chơi ba lần mà không qua được.”
Cố Đàm Tuyển khẽ ừ.
“Biết chứ, giỏi hơn dì út của cháu nhiều.” “Thật ạ? Cháu muốn xem!”
Cố Đàm Tuyển đặt bao thuốc lên bàn điều khiển, nghiêm túc bước vào vị trí.
Tôn Hạo tỏ vẻ hứng thú, trong khi Ôn Tri Dư và Diêu Hủy đành đứng bên cạnh chờ đợi.
Anh đột nhiên quay đầu lại: “Màn nào?” Anh đang hỏi Ôn Tri Dư.
Cô đáp: “Màn 5. Boss đó đánh không lại.”
Anh quay lại nhìn màn hình, khẽ “ừ” một tiếng.
Quan sát nhanh hai giây, một tay anh nắm cần điều khiển bên phải, tay còn lại thao tác nhanh nhẹn trên các nút bấm bên cạnh.
Dù sao Ôn Tri Dư cũng không thấy rõ cách anh chơi như thế nào, trong ấn tượng của cô, con trai chơi game thường có vẻ hơi lười biếng.
Kiểu như những chàng trai gầy gò, xương xương, dựa lưng uể oải vào ghế net, đeo tai nghe, vẻ mặt lười nhác nhưng ánh mắt lại sáng rực tập trung, ngón tay gõ bàn phím điêu luyện trong khi những hình ảnh rực rỡ của trò chơi nhảy múa trên màn hình. Không biết người khác nghĩ sao, nhưng với cô, kiểu con trai như vậy trông thật ngầu.
Cô có hai ấn tượng về Cố Đàm Tuyển thời cấp ba.
Thứ nhất, anh học cực kỳ giỏi, là học sinh xuất sắc khối tự nhiên. Thứ hai, anh chơi game rất đỉnh, đến nỗi trên hành lang lớp học thường vang lên những tiếng la: “Màn này khó quá, đi tìm Cố Đàm Tuyển đi!”
Cô chưa bao giờ tận mắt thấy anh ngồi ở quán net.
Chỉ biết anh thường xuyên ra vào đó, xung quanh luôn có một đám bạn nam nữ vây quanh, như những vì tinh tú quây quần bên trăng sáng.
Hồi lớp 12, cô từng chống cằm trên bàn học, tưởng tượng.
Không biết dáng vẻ anh đeo tai nghe gõ bàn phím trông như thế nào nhỉ? Có phải rất nghiêm túc không? Chắc chỉ cần chơi qua loa cũng đứng top đầu bảng xếp hạng.
Nhưng đó đều là những suy nghĩ của cô thời con gái.
Bây giờ nhìn anh chơi, thật sự rất nghiêm túc, là kiểu người hễ làm việc gì cũng toàn tâm toàn ý. Anh không hề phân tâm, ánh mắt dán chặt vào
nhân vật trên màn hình, ngón tay di chuyển như bay. Những ngón tay thon dài của anh, như của một công tử nhà giàu kiêu hãnh vậy.
Dù không thấy rõ thao tác cụ thể ra sao, nhưng màn 5 đã nhanh chóng bị anh phá đảo. Boss trong game kêu thét thảm thiết, nhấp nháy hai cái rồi ngã xuống biến mất.
Màn hình hiện chữ to “GAME OVER”.
Đám trẻ đứng xem từ nãy giờ đều reo hò vui sướng, ngay cả cô cháu gái cũng trố mắt kinh ngạc, vỗ tay không ngớt.
“Chú giỏi quá!”
Cố Đàm Tuyển cười: “Gọi anh, không phải chú.”
Ôn Tri Dư bước tới lấy hai cái túi: “Em là dì út của nó, nên đúng là phải gọi chú thật.”
Cố Đàm Tuyển quay sang nhìn cô. “Hôm nay em ra ngoài trông trẻ à?”
Động tác lục túi của Ôn Tri Dư khựng lại, cô ừ một tiếng: “Đại khái vậy.”
“À.” Cố Đàm Tuyển đứng dậy, đáp nhẹ: “Anh cũng thế.” “Anh cũng…?”
“Em gái anh.”
“À.”
Cố Đàm Tuyển tưởng cô sẽ hỏi tiếp em gái anh là ai.
Nào ngờ Ôn Tri Dư chỉ đeo bình nước có dây đeo vào cổ Tôn Hạo, rồi nắm tay đứa trẻ chuẩn bị đi.
“Em còn có việc, em đưa thằng bé đi trước.” Ôn Tri Dư nói. “Nhanh vậy sao? Ở đâu thế?”
“Gần đây thôi, ở nhà hàng Đan Vân.”
“Ồ, trùng hợp ghê. Hôm nay anh cũng được bạn mời đến đó.” Ôn Tri Dư hơi ngạc nhiên.
“Đi cùng nhau không?” anh hỏi.
Cả nhóm cùng xuống dưới. Trên đường đi, Ôn Tri Dư nắm tay cháu trai, nhìn thằng bé nhảy nhảy chạy chạy vui vẻ. Cậu bé liên tục hỏi Cố Đàm Tuyển là ai, tên gì, hoàn toàn không hề nhút nhát.
Cố Đàm Tuyển cũng rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cậu bé.
Ban đầu định đi thẳng xuống bãi đậu xe, nhưng khi đi ngang qua một quán trà sữa ở tầng một thì nghe Cố Đàm Tuyển nói chờ một chút. Anh bước vào và ẵm ra một bé gái tóc tết hai bím.
Chủ quán là bạn của anh, trêu: “Ngắm con người ta nãy giờ à? Đi mua đồ lâu thế, cửa hàng tiện lợi ngay đó mà.”
“Không phải, lên tầng 3 chơi game chút.”
“Chơi game hả? Kiếm cớ cho đỡ xấu hổ đi, nói vậy ai mà tin.” “Thật mà.”
Bạn anh không tin, Ôn Tri Dư và mọi người đứng đợi phía sau. Rồi nghe anh gọi: “Ôn Tri Dư.”
Cố Đàm Tuyển bế em gái lại gần, nói: “Dù sao cũng đi chung bữa tiệc, để anh lái xe đưa mọi người đi.”
“Không cần đâu. Lát nữa có bạn em đến, người đông lắm.” “Ai vậy? Trịnh trọng thế?”
Là Thi Tinh Huy hẹn cô ăn cơm. Ban đầu cũng chẳng có gì, nhưng biết cô và Diêu Hủy dẫn cháu trai đi chơi nên mới rủ, còn chưa biết có thêm những người bạn này, quả thật hơi bất tiện.
“Chỉ vài người bạn thôi, bữa cơm bình thường thôi.”
Anh đáp: “À, anh cũng thế. Ban đầu không định đi, nhưng dẫn em gái ra ngoài chơi nên tiện đường nhận lời mời, định dẫn con bé đi chung luôn.”
Ôn Tri Dư mới để ý đến cô bé trong lòng anh.
Từ lúc ra, bé gái cứ nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt bé to tròn xinh xắn, nhìn rất bé bỏng nhưng lại rất ngoan, được Cố Đàm Tuyển bế mà không hề khóc nhè.
“Em gái anh à?” Cô hỏi. Anh ừ: “Bên mẹ.”
“Bé tên là Bé hả?” Anh lại ừ.
Ôn Tri Dư mới bước lại gần, nhìn kỹ cô bé vừa ngoan vừa xinh này, còn nhẹ nhàng chạm vào má bé, rồi mới khẽ cong môi mỉm cười.
“Dễ thương quá. Còn nhỏ phải không?”
Anh nhìn nụ cười của Ôn Tri Dư: “Ừ còn bé lắm. Hai tuổi.” “Vậy mà dám dẫn ra ngoài chơi? Không sợ bé quấy à?”
“Bé ngoan lắm, không khóc, cũng không quấy. Biết nghe lời.” “Vậy tốt quá.”
Vừa dứt lời, bé bất ngờ lên tiếng, giọng nói trong trẻo: “Chị đẹp ơi.”
Ôn Tri Dư hơi ngạc nhiên: “Bé biết thế nào là chị đẹp à, dễ thương ghê.” Bé vỗ tay: “Anh trai nói, chị Ôn Tri Dư là chị đẹp.”
Câu nói vừa thốt ra, mọi người đều sững người.
Trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía anh trai của bé. Cố Đàm Tuyển vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề rối.
“Đừng nói linh tinh.” Anh nói, “Trẻ con không hiểu chuyện ấy mà.”
Ôn Tri Dư dời ánh mắt đi chỗ khác, ừ một tiếng, coi như đề tài này đã qua.
Cả nhóm định đi xuống bãi đậu xe thì vừa hay gặp mấy người bạn của anh đến.
Đúng là những gương mặt quen thuộc, mọi người gặp nhau ở cửa thang máy, chào hỏi nhau, có vẻ hơi bất ngờ.
“Ê Tuyển, đến sớm vậy.” Rồi thấy Ôn Tri Dư, bước chân khựng lại, chào: “Dư, cô Ôn.”
Ôn Tri Dư gật đầu chào lại. “Dẫn cháu trai đi chơi à?” “Ừ, cháu trai bên ngoại.”
Đối phương cười, nhìn khuôn mặt tròn trịa của Tôn Hạo: “À, bé mập, dễ thương ghê. Cô Ôn ra ngoài ăn cơm à?”
“Vâng, ở Đan Vân.”
“Vậy cả nhóm liên hoan luôn đi, khỏi phải đặt hai phòng.” “Thôi, bên tôi đông người, đã đặt phòng rồi.”
“Ừ, cũng phải.”
Thực ra mọi người đều hiểu rõ đây chỉ là khách sáo. Miệng nói đi chung nhưng không thật sự muốn đi cùng.
Sau khi hàn huyên một lúc, Cố Đàm Tuyển đứng im không nói, đặt bé xuống đất cho bé đứng.
Một người bạn lại gần, hạ giọng: “Ê Tuyển, lâu không gặp mà bình tĩnh vậy à. Trong lòng còn canh cánh không?”
Giọng hơi nhấn nhá, chẳng biết đám con trai có ý gì.
Cố Đàm Tuyển đáp: “Có trẻ con ở đây, đừng nói lung tung.” Người kia như mới nhận ra đứa bé bên cạnh anh: “Ồ, bé con.” “Em gái tôi.”
Người bạn chạm vào má bé: “Dễ thương thật.” Chợt có tiếng điện thoại reo, Ôn Tri Dư lấy ra xem. Cố Đàm Tuyển theo phản xạ liếc nhìn màn hình.
Thi Tinh Huy.
Ba chữ thoáng qua trước mắt.
Không biết tin nhắn gì, cô cất điện thoại và nói: “Bạn em sắp đến rồi, chúng em đi trước nhé.”
Anh đáp: “Được, lái xe cẩn thận.” “Ừ.”
Ôn Tri Dư rời đi, họ nhìn cô mở cửa xe lên xe, lái ra khỏi bãi đỗ. Chiếc xe dần khuất xa.
Mọi thứ nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Cố Đàm Tuyển thu tay về, nắm tay em gái đi về.
Đám bạn bắt đầu tám chuyện: “Cố Đàm Tuyển, cậu với cô ấy ra ngoài không phải hẹn hò thật à? Tao vừa ra thấy hai đứa dắt con nít suýt tròn mắt, còn tưởng cậu bỏ qua bước cưới xin để đuổi kịp chuyến cuối.”
Cố Đàm Tuyển cúi đầu, nhìn bé: “Không.”
“Cậu không còn chút tình cảm nào với cô Ôn à?” “Không có.”
“Vừa rồi ánh mắt cậu không nói vậy.”
Cố Đàm Tuyển nhìn chằm chằm mặt đất một lúc, rồi ngẩng lên nhìn đối phương, liếc qua.
“Chỉ có cậu là nhiều chuyện.” Đám con trai cười ồ lên.
Đến chỗ ăn cơm, Cố Đàm Tuyển sợ ồn ào làm phiền bé, nói với bạn bè để họ gọi món trước, bé ra chơi nửa ngày có vẻ mệt, anh đưa bé về trước.
Trên đường lái xe về.
Ngồi ghế phụ, bé chợt hỏi: “Anh ơi, chị vừa rồi là ai vậy?” Cố Đàm Tuyển hỏi: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”
“Muốn biết thôi.”
Cố Đàm Tuyển đang giúp em gái thắt dây an toàn, thấy bé tò mò, hiếm khi kiên nhẫn trả lời.
“Chị ấy à, tên Ôn Tri Dư. Là sếp của phòng game, giỏi lắm.” “Thật ạ?”
“Ừ.”
Ngừng một lúc, lại nói: “Cũng là cô gái để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong ký ức của anh.”
“Vậy, chị ấy tốt không?”
Em gái hỏi, anh cũng nghĩ về cô.
Anh tựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn kính chắn gió, nhớ về cô gái tên Ôn Tri Dư ấy.
Anh nói: “Không tốt.” “Không tốt ạ?”
“Ừ, đáng yêu đến chết đi được.” Trước mắt anh như hiện lên hình ảnh.
“Giống như em vậy, vừa khóc là thích chui vào lòng anh, nắm áo anh, như thể không có anh không được ấy.”
Ánh mắt bé ngạc nhiên, kêu lên.
Miệng bé chợt thốt ra một từ không rõ ràng: “Bạn gái.”
Anh nghe xong cười, nhìn qua: “Bé con, ai nói với em ba chữ này vậy?” “Mẹ nói, anh phải có bạn gái.”
Anh đưa tay vuốt tóc bé. “Bé ngốc, không thể đâu.”
Nếu đám bạn anh nghe thấy câu này chắc sẽ nói:
Ừ, đúng rồi, Cố Đàm Tuyển tính tình lạnh nhạt, không sa vào tình trường, càng không phải kiểu ăn cỏ non. Ít nhất trong mắt người khác anh tuyệt đối không phải vậy.
Nhưng anh chưa từng nói. Có lẽ.
Là vì cô ấy sẽ không cho anh cơ hội nữa.
------oOo------