Cô như rơi vào mộng.
Thật sự, cô đã quá mơ mộng khi nghĩ rằng mối quan hệ với Cố Đàm Tuyển có thể gần gũi hơn, được làm quen với anh, được trò chuyện cùng anh, được tiếp xúc với anh…
Con người ta vốn tham lam, ban đầu chỉ nghĩ được nhìn anh một cái đã thấy mãn nguyện, gặp được thì muốn trò chuyện, trò chuyện rồi lại muốn làm quen. Đến giờ mới chỉ được ngồi vào chỗ của anh một lúc ngắn ngủi, vậy mà cô đã mong ước mỗi lần đều được ngồi vào vị trí ấy.
Lòng tham không đáy.
Những cảm xúc bị phủ bụi bao năm, giờ lại nảy mầm sinh trưởng không kìm nén được. Tình đơn phương, thật khó vượt qua.
Cô nắm chặt mảnh giấy trong tay, như đang giấu giếm một thứ gì đó chỉ thuộc về riêng mình.
Cô nhắn tin cho chị Khiết: “Chỉ là quen biết thôi, quan hệ không thân thiết lắm.”
Ngừng một chút, rồi thêm.
“Em không có WeChat của anh ấy.”
Chị Khiết: “Được rồi, chị đang ở buổi liên hoan, biết em quen Cố Đàm Tuyển, sếp tổng giờ đặc biệt muốn gặp em.”
“Được, em qua ngay.”
Chị Khiết dừng một chút, giọng bỗng dịu đi khó nhận thấy.
“Không cần đâu, không có gì. Dạo này chị không uống được rượu, sắp ra về rồi, em đứng ngoài đợi chị đi.”
Nghe vậy, Ôn Tri Dư đồng ý.
“Nếu em quen Cố Đàm Tuyển thì mối quan hệ này đâu có là gì.”
Chị Khiết lại thăm dò cười: “Nhưng chị vẫn rất tò mò, em đã quen một người có thế lực lớn như vậy, sao không nhờ anh ta giúp giải quyết, chắc là rất đơn giản mà.”
Ôn Tri Dư chỉ nói: “Không ạ.” Trong lòng nghĩ.
Nhờ anh ấy, làm gì có dễ dàng như thế.
Bên trong vẫn đang chơi, vẫn là đám người đó, Ôn Tri Dư không dám vào nữa. Chỉ nhìn thấy Cố Đàm Tuyển ngồi chơi bài, có người dựa vào sau lưng anh cùng cười đùa, bàn luận về các quân bài tốt xấu.
Khoảnh khắc được ở gần anh vừa rồi như một giấc mộng phù du.
Ra khỏi căn phòng này, họ lại trở về là hai đường chân trời cách biệt, anh trên trời cao, cô dưới mặt đất.
Một cô gái bình thường như cô, làm sao có tư cách bước vào sân khấu danh lợi của họ.
Trên đường về, chị Khiết vẫn còn hỏi.
“Nếu em có mối quan hệ này sao không nói với chúng ta? Em biết Cố Đàm Tuyển là ai không? Làm ăn với anh ta, đừng nói 300 triệu, 3 tỷ cũng chẳng phải vấn đề.”
“Anh ta đẹp trai quá, Tiểu Ôn à, chị thật không ngờ đấy.”
Ôn Tri Dư tựa cánh tay lên cửa sổ xe ngẩn ngơ nghe, ánh sáng ngoài cửa sổ nhấp nháy chiếu vào mặt cô.
Mảnh giấy trong tay, nắm chặt đến nóng ẩm.
Về đến phòng thuê, cô bật đèn, kéo ghế ra ngồi xem số điện thoại trên mảnh giấy.
Dù là giấy mềm nhưng nét chữ của anh vẫn giữ được vẻ thanh tao, tao nhã như cánh hạc lượn bay.
Cô nhận ra ngay.
Đây là chữ viết của Cố Đàm Tuyển, lớp Khoa học tự nhiên 9.
Hồi lớp 12, thầy giáo từng lấy bài thi toán của anh để làm mẫu cho cả lớp xem: “Đây là bài thi của Cố Đàm Tuyển – học sinh đứng đầu khối đấy, các em có thể xem trang bìa, xem cách làm bài của một học sinh giỏi để học hỏi, viết chữ đẹp còn được thêm điểm nữa.”
Bài thi được chuyền tay nhau, đến lượt Ôn Tri Dư.
Với tâm trạng hồi hộp, những cảm xúc vi diệu, quý trọng và cẩn thận, cô nhìn ngắm. Nhìn những phương trình phức tạp mà vẫn đẹp như thư pháp, nhìn chữ ký tên anh.
Lén nhớ kỹ, bắt chước nét bút, viết ba chữ giống hệt vào sổ tay của mình.
Cố Đàm Tuyển.
Cô biết mình vĩnh viễn không có cơ hội làm quen với anh, chỉ dám nhìn lén, ghi nhớ vội vàng, rồi không tự chủ được mà viết chữ theo nét bút của anh.
Thích một người, chính là muốn tiến gần về phía họ, học tập những điều ưu tú của họ.
Anh là người đứng đầu, cô liền muốn đứng thứ hai thứ ba;
Thành tích của anh quá tốt, thì cô cũng phải kéo thứ hạng của mình lên top 100 khối.
Cô nỗ lực học tập, không mong được làm quen với anh, chỉ hy vọng một ngày nào đó tên mình có thể xuất hiện gần tên anh hơn, gần hơn nữa.
Chờ đến ngày chen qua đám đông để xem bảng thông báo, dưới những ánh mắt, tên cô sẽ nằm sát cạnh ba chữ Cố Đàm Tuyển, thế là cô đã mãn nguyện.
Dãy số 11 chữ số, số 9 cuối cùng hơi mờ, bị lòng bàn tay cô nắm lâu nên ướt nhòe.
Ôn Tri Dư lưu số điện thoại, thử tìm kiếm trên WeChat, thật sự tìm được. Tên WeChat: Jul.
Địa chỉ Nam Hoa, giới tính nam. Chắc là anh ấy rồi.
Ôn Tri Dư đè nén nhịp tim đập mà bấm nút kết bạn, lời xác nhận là “Ôn Tri Dư”.
Như vậy anh ấy hẳn sẽ biết là cô.
Chắc là… sẽ không từ chối đâu nhỉ.
Sau khi gửi lời mời kết bạn, cô chuyển sang làm việc khác, còn có một nhân vật cần tinh chỉnh chi tiết, vài lỗi cần sửa. Ôn Tri Dư mở máy tính, vào cơ sở dữ liệu sửa đến nửa đêm, lại nhìn điện thoại, vẫn chưa có tin nhắn.
Mấy tiếng đồng hồ vẫn không có tin tức gì.
Có lẽ anh ấy sẽ không đồng ý đâu, có khi cho cô số điện thoại cũng chỉ là ngại bị vướng víu nên qua loa cho xong.
Trái tim vốn đang sôi nổi dần dần lạnh xuống.
Phải rồi, làm sao cô dám. Hy vọng có thể làm bạn với Cố Đàm Tuyển ư.
Ôn Tri Dư thấy lòng hơi đau, tắt máy tính di động nằm nhìn trần nhà ngủ.
Sáng thứ sáu yên tĩnh, ngoài cửa sổ chim hót ríu rít.
Còn có tiếng thông báo thu tiền từ cửa hàng đầu ngõ, vọng vào tai như được khuếch đại vô hạn.
Ôn Tri Dư ôm gối đầu mơ màng tỉnh giấc, theo thói quen mở điện thoại xem, màn hình có thêm hai tin nhắn WeChat.
[Jul: Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]
[Jul: Hi, nhà thiết kế Ôn.]
Ôn Tri Dư giật mình, tỉnh hẳn ngay lập tức.
Như có dòng điện chạy qua người, cô chống tay ngồi dậy, nhìn hai tin nhắn đó, nhịp tim buổi sáng sớm đã lên đến đỉnh điểm.
Thời gian là 1 giờ sáng hôm qua, chắc anh ấy vừa tan tiệc mới thấy tin nhắn.
Vậy là, không phải cố ý không trả lời cô.
Ôn Tri Dư cầm điện thoại như cầm khoai lang nóng, xóa đi viết lại, mãi mới trả lời.
[Ôn Tri Dư: Chào anh, anh Cố.]
[Ôn Tri Dư: Tôi vừa mới tỉnh dậy, giờ mới thấy tin nhắn, hôm qua không phải cố ý không trả lời.]
Cảm thấy câu chữ không có vấn đề gì, cũng rất lịch sự. Ôn Tri Dư gửi xong, đối phương không phản hồi, cô đặt điện thoại xuống đi đánh răng, lát sau quay lại xem, vẫn không có trả lời.
Anh ấy dường như lại biến mất.
Người bận rộn như vậy, làm sao có thể lúc nào cũng ở bên điện thoại trả lời tin nhắn được.
Cô bắt đầu hơi hối hận sao hôm qua lại ngủ sớm vậy, không trả lời tin nhắn của anh ngay. Cố Đàm Tuyển bình thường rất bận đúng không, vậy, anh ấy thường trả lời tin nhắn vào lúc nào nhỉ?
Trong lúc ăn sáng, cô lại kiểm tra tin nhắn đó. Rõ ràng chỉ có bốn chữ, vậy mà Ôn Tri Dư cứ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Anh ấy nhớ cô, nhớ tên cô là gì, còn nhớ cả việc cô làm thiết kế. Ôn Tri Dư không nhịn được, lại thử thăm dò gửi tin nhắn:
[Anh còn online không?]
Bên kia, Cố Đàm Tuyển vừa kết thúc cuộc họp.
Một dự án tuần trước có chút vấn đề, anh vừa nói chuyện với mọi người xong, không khí cả phòng họp không được tốt lắm.
Anh trở về văn phòng, trợ lý mang một ly cà phê lên, đối tác nửa năm trước đang báo cáo số liệu mấy tháng gần đây về việc đổi mới thiết bị. Cố Đàm Tuyển vừa nghe, tình cờ màn hình điện thoại sáng lên, thấy cô gái thử hỏi một câu.
Anh cầm điện thoại lên nhìn qua, rồi đặt xuống.
Ôn Tri Dư đang ở văn phòng mới nhận được phản hồi của anh, 12 giờ trưa, giờ nghỉ.
[Jul: Vừa rồi đang bận công việc.]
Vốn định ăn cơm hộp, mọi người đang nói chuyện về game mobile mới ra gần đây, nhìn thấy tin nhắn, Ôn Tri Dư cầm đũa bất giác ngồi xuống.
[Ôn Tri Dư: Hôm qua kết thúc muộn vậy, sáng nay lại làm việc sớm thế ạ?]
[Jul: Ừm, đúng vậy.]
Ôn Tri Dư cố gắng làm cho giọng điệu của mình không quá căng thẳng. [Ôn Tri Dư: Lịch làm việc căng vậy ạ.]
[Jul: Sao lại căng?]
[Ôn Tri Dư: Nếu là tôi, thức khuya một đêm thì hôm sau chắc chắn không dậy nổi.]
Cô cảm thấy đối phương chắc đã cười nhẹ, vài giây sau. [Jul: Mấy giờ thôi mà, có tính là thức khuya đâu.]
[Ôn Tri Dư: Vậy, hôm qua đánh bài thế nào?] Lại là một hồi im lặng dài.
Ôn Tri Dư nhìn chằm chằm màn hình, bắt đầu hoài nghi không biết mình có phải đã nói quá giới hạn không, đối phương không muốn nói chuyện với cô nữa.
Cô bắt đầu lo lắng, bắt đầu thất thần mà ăn cơm, cho đến khi tin nhắn tiếp theo của đối phương hiện lên.
[Jul: Cũng được, không tệ lắm.]
Không biết nên tiếp tục thế nào, Ôn Tri Dư đang nghĩ muốn nói gì thêm thì đối phương đột nhiên gửi một tấm ảnh.
Cửa sổ sáng sủa, một ly cà phê đá kiểu Mỹ. [Jul: Vừa đi mua cà phê.]
Anh đang giải thích lý do vừa rồi không trả lời tin nhắn. Ôn Tri Dư bất giác cắn môi.
Anh ấy thật là người tốt, trả lời tin nhắn chậm còn biết giải thích cho người ta. Phát hiện tâm trạng người ta không tốt còn biết động viên, không biết anh nói chuyện với những cô gái khác cũng lịch sự như vậy không? Hay là… chỉ đối với mình cô?
Cô chỉ muốn được làm bạn với Cố Đàm Tuyển, không ngờ có ngày cũng có cơ hội chia sẻ những điều bình thường với anh.
Cô cũng chụp một tấm ảnh, là hộp cơm trước mặt. [Ôn Tri Dư: Tôi cũng vậy, đang ăn cơm.]
Đầu tháng 6, Đàm Phong mang đến một tin vui. Hợp đồng phát hành đã xong, “Night Vision” sắp được tung ra thị trường, đến lúc đó có thể thu hồi chút vốn, đợi có thành tích nhất định, họ còn có thể bắt đầu thử nghiệm giai đoạn hai.
Lưu Ký đùa: “Gì mà thu hồi vốn, không chừng game của chúng ta sẽ đại thành công đấy, nếu có vài trăm ngàn người chơi là phất luôn.”
Đây đều là những câu chuyện đùa mà phòng làm việc của họ vẫn hay nói, người trẻ luôn thích mơ mộng, tưởng tượng về những điều chưa xảy ra trong tương lai.
Ôn Tri Dư cũng thấy nhẹ lòng, dù thời gian tới cô sẽ rất bận, phải theo dõi và sửa nhiều lỗi trong các bài kiểm tra tiếp theo.
Cô mở khung chat mà đã lâu không dám mở.
Sau khi kết bạn với Cố Đàm Tuyển, ngoài hai câu chuyện mới thêm ban đầu, bình thường cô không dám tìm anh nói chuyện. Người ta bận rộn, chịu trả lời mình cũng là vì lịch sự, cứ liên tục mặt dày tìm người ta thì còn ra thể thống gì.
Nhưng thật ra cô rất muốn.
Muốn nói chuyện với anh, dù chỉ là nhìn ba chữ cái tiếng Anh kia của anh, cái tên tiếng Anh có nghĩa là tháng Bảy.
Nhân cơ hội này, cô soạn tin nhắn thử gửi cho anh.
[Ôn Tri Dư: Anh Cố, tôi có tin vui muốn nói cho anh. Game của chúng tôi đã chốt được nhà phát hành rồi, là Phong Khởi đấy, một công ty rất nổi tiếng, tỷ lệ chia cũng rất phù hợp.]
Khi nhận được tin nhắn, Cố Đàm Tuyển đang tụ tập với bạn bè, nghỉ ngơi buổi tối, tựa lưng vào ghế thoải mái.
Thấy tin nhắn bật lên, cầm điện thoại lên nhìn. Anh trả lời: [Vậy thì tốt.]
[Ôn Tri Dư: tôi vẫn muốn cảm ơn anh.]
Cố Đàm Tuyển nhướng mày: [Cảm ơn tôi chuyện gì?]
[Ôn Tri Dư: Nếu không có anh ủng hộ, chúng tôi còn đang phân vân có nên bán không. Lần trước, anh còn động viên tôi phải tự tin nữa.]
Cố Đàm Tuyển chỉ cười.
Thực ra anh chẳng làm gì cả, chỉ nói có vậy thôi.
Nhưng nhìn ra được, có lẽ cô ấy đã đắn đo rất lâu mới gửi hai tin nhắn này, có lẽ, ý không phải ở việc cảm ơn.
[Jul: Vậy muốn ăn mừng đơn giản một chút không?]
[Ôn Tri Dư: Vâng, tôi định tự thưởng cho mình chút đồ ăn ngon.] [Jul: Chỉ có ăn ngon thôi à?]
[Ôn Tri Dư: có thể là xem phim?] [Jul: Cũng được.]
Ôn Tri Dư do dự vài giây, suy nghĩ xem còn gì để nói. Cô hỏi: [Còn anh, cuối tuần có kế hoạch gì không?] Cô nhận được một tấm ảnh anh gửi đến.
Một bàn mạt chược.
[Jul: Thú vui người già rồi.]
Ôn Tri Dư biết anh đang tụ tập, định nói không làm phiền anh nữa, nhưng nghĩ đến việc khó khăn lắm mới có chủ đề nói chuyện mà lại kết thúc như vậy, biết đến khi nào mới có lần sau.
Họ lúc rảnh rỗi có vẻ rất thích trò giải trí này.
[Ôn Tri Dư: Vậy, lần này còn thiếu người không?] [Jul: Hả?]
[Ôn Tri Dư: tôi cảm thấy gần đây tay chơi bài của tôi luyện tốt lắm.] Cố Đàm Tuyển sững người hai giây mới hiểu ý của cô.
Nhìn những dòng chữ này hồi lâu, anh mới chậm rãi bật cười. Nghĩ sai một chút, có thể tạo ra rất nhiều kết quả khác nhau.
Ôn Tri Dư sợ anh không hiểu ý mình ám chỉ, lại sợ anh hiểu quá rõ. Con gái chủ động quá không phải chuyện tốt.
Anh đáp lại có thể là hiểu, cũng có thể giả vờ không hiểu, nhưng điều cô sợ nhất là đối phương giả vờ không thấy, vậy thì quá xấu hổ.
Tin nhắn gửi đi mấy phút đều chìm xuống đáy. Cả người Ôn Tri Dư cũng vậy.
Cảm xúc bồng bột kia chợt rơi xuống đáy. Cô không biết lượng sức mình, cô quá tham vọng, mới ngồi vào vị trí của anh một lần đã mơ ước lần nào cũng có được đặc quyền ấy.
Chắc anh sẽ không trả lời cô đâu.
Không ngờ, WeChat bỗng hiện thông báo tin nhắn. Anh thật sự gửi cho cô một định vị.
[Jul: Vậy đến đây đi.]
PS: đổi xưng hô từ đây nha. Hai ac có dấu hiệu vờn nhau rồi ==
------oOo------