Ngày 18 tháng 9 năm ấy, Ôn Tri Dư nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.
Một nhân viên quỹ từ thiện gọi đến: “Xin chào, có phải cô Ôn Tri Dư không ạ? Năm năm trước, có một khoản quyên góp từ thiện được thực hiện dưới tên cô tại Đường Cam Tư. Chúng tôi cần xác nhận một số thủ
tục.”
Tim Ôn Tri Dư như ngừng đập. “Từ thiện gì ạ? Tôi không biết…” “Đường Cam Tư, cô chưa từng đến đó sao?”
“Có…” Ôn Tri Dư ngập ngừng. Cô định nói rằng mình chỉ đi du lịch, nhưng rồi cổ họng nghẹn lại khi một ký ức chợt ùa về.
“Vào tháng 5 năm nay, có người đã đứng tên cô thực hiện một dự án quỹ đầu tư. Lợi nhuận từ chip trò chơi của công ty Thịnh Tân, tỷ lệ hai phần
trăm, sẽ được dùng hoàn toàn cho mục đích từ thiện dưới danh nghĩa của cô. Cô xác nhận điều này chứ?”
Trong đầu Ôn Tri Dư như có tiếng sấm vang. Giờ cô mới hiểu vì sao anh từng dành thời gian ở Đường Cam Tư.
Tim cô đập loạn nhịp, nước mắt dâng lên khi khẽ đáp: “Vâng, tôi xác nhận.”
Nhân viên kia nói: “Cảm ơn cô đã ghé thăm Tây Tạng, và cảm ơn cô đã đóng góp cho sự phát triển đất nước.”
“Tôi chẳng làm gì cả,” Ôn Tri Dư đáp, giọng nghẹn ngào. “Tôi chỉ là một người bình thường nhất trong số những người bình thường. Ở mảnh đất này, ai cũng đang làm điều tương tự, cùng phấn đấu cho một mục
tiêu chung.”
Lần này, cô không từ chối tấm lòng của anh nữa.
Cô hiểu rằng mỗi một ước mơ cô từng ấp ủ, anh đều âm thầm cố gắng biến nó thành hiện thực.
Dù con đường còn dài, dù có lẽ họ mới chỉ ở điểm khởi đầu. Nhưng như cô đã từng nói.
Đó là niềm hy vọng trong tim họ.
Cô chưa hoàn thành được, nhưng họ đều đang trên đường đi tới.
Mùa hè ấy, Ôn Tri Dư và Cố Đàm Tuyển đi ngắm biển lúc 6 giờ sáng. Bầu trời xanh thẳm, mây trôi nhẹ nhàng, ánh bình minh dần hé rạng.
Họ đã từng hứa với nhau, sẽ hôn nhau trên triều dâng, sẽ để chân trần dạo bước trên bãi cát khi thủy triều rút, để sóng biển vỗ về bàn chân, để nước mặn hôn lên mắt cá chân họ.
Gió biển thổi tung tóc, họ hò hét, chạy nhảy, như thể thời gian đã quay ngược về quá khứ, họ không còn là hai người 27 tuổi, mà trở lại là những thiếu niên cô gái tuổi 17.
Họ cảm nhận được mùa hè rực rỡ long lanh ấy, như thể đang bù đắp cho khoảng thời gian 17 tuổi đã lỡ mất của nhau.
Đó là khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi thanh xuân.
Họ ngồi trên bãi cát, và khi mặt trời dần lên, Ôn Tri Dư chợt nói: “Thực ra em không hề hối hận.”
“Hối hận gì?” Cố Đàm Tuyển hỏi.
“Không hối hận vì đã yêu một chàng trai tên Cố Đàm Tuyển suốt nhiều năm trong mùa hè ấy. Từ đó không quay đầu lại, không màng đến điều gì khác nữa.”
Anh lặng người, nhìn sang gương mặt nghiêng của cô.
“Đôi khi em thấy may mắn, vì ngày mưa ấy đã liều mình đi qua trung tâm thương mại, không vì một cơn mưa mà nhút nhát. Hoặc không vì công việc không suôn sẻ mà đổi ý. Có lúc nghĩ lại, dù cho sai một bước
như thế, có lẽ chúng ta cũng không có được hiện tại này.” “Không.”
“Ừm?”
Anh tựa người về phía sau, chống tay xuống cát, nhìn ra biển với ánh mắt kiên định.
“Dù không có những điều đó, anh nghĩ, Cố Đàm Tuyển rồi cũng sẽ tìm được đến Ôn Tri Dư.”
“Tại sao?”
“Vì nơi nào có Ôn Tri Dư, nơi đó sẽ có Cố Đàm Tuyển. Những người có duyên với nhau, chắc chắn sẽ gặp nhau.”
“Nếu được làm lại từ đầu, anh có muốn gặp Ôn Tri Dư 18 tuổi không?”
cô hỏi. “Cô gái trầm lặng ít nói, không có chút tồn tại cảm nào trong suốt những năm cấp ba ấy.”
Cố Đàm Tuyển đáp: “Nếu được quay lại, anh sẽ đến căn phòng học ấy.”
“Để làm gì?”
Ánh mắt anh ánh lên niềm hy vọng.
“Sẽ gõ cửa lớp Văn 1 và hỏi: ‘Có một học sinh giỏi tên Ôn Tri Dư không
ạ? Chào em, có một chàng trai tên Cố Đàm Tuyển muốn gặp em, muốn được thấy em ở tuổi 18.'”
Ôn Tri Dư bật cười vì câu nói của anh.
Nhưng rồi nét mặt anh dần trở nên nghiêm túc: “Anh cũng muốn nói với em rằng, tương lai đừng bao giờ làm chuyện ngốc nghếch.”
“Chuyện gì cơ?”
“Đừng bao giờ vì một người khác mà thay đổi ước mơ của đời mình, thay đổi quỹ đạo cuộc sống của chính mình. Điều đó không đáng. Mỗi
người đều nên có cuộc đời riêng của mình, đều nên được tự do tự tại, buông tay để bay cao, sống vì chính mình, không phải vì người khác.”
Cô nhìn anh, khẽ cắn môi.
Một lúc sau, cô thở dài nhẹ nhàng, ôm lấy anh và nói: “Ngốc ơi, em có thể kiên trì được chính là vì tình yêu, anh nghĩ gì vậy?”
“Tình yêu gì chứ.”
“Tình yêu với anh, đến chết không phai.” “Cô gái ngốc.”
Sáng sớm hôm ấy, họ lái xe về nhà, đón làn gió mát lạnh, dưới bầu trời xanh thẳm.
Ôn Tri Dư thò tay ra ngoài cửa sổ, để gió v**t v*.
Trên con đường số 32, tiếng chuông trường vang lên, thời tiết cứ thế đổi thay theo mùa.
Cho đến giờ, đã có ba thế hệ học sinh thay nhau trưởng thành.
Thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, như sóng sau đè sóng trước trên dòng Trường Giang.
Cô tựa vào cửa sổ xe và hỏi: “Cố Đàm Tuyển, anh thấy không?” Cố Đàm Tuyển vẫn tập trung lái xe: “Thấy gì em?”
“Chúng mình,” cô nhìn về phía cổng trường và nói.
Anh lặng lẽ đạp phanh, cho xe chậm rãi dừng lại.
Nhìn con phố quen thuộc với nhịp sống chậm rãi, khuôn viên trường học thân quen, và khung cảnh đã đổi khác sau mười năm.
Trước mắt họ hiện lên những hình ảnh khác nhau.
Đều là những ký ức thuộc về từng người thời thanh xuân.
Một cô gái cô đơn, ôm sách vở, bước đi dọc đường, thỉnh thoảng ngoái nhìn đám đông.
Một chàng trai rạng rỡ, đang độ xuân thì, đứng giữa đám đông, đồng phục trắng tinh tươm tắn.
Họ đi ngang qua nhau, không hề có điểm giao nhau.
Nhưng rồi cả hai đều quay đầu lại, từ đó định mệnh đan xen.
Họ gặp nhau tại trường cấp 3 số 32, và cũng tại nơi đây, câu chuyện của họ hạ màn.
Cuối cùng thì…
Cô cũng đợi được người con trai mà cô đã yêu từ thuở 17.
Và anh cũng xuyên qua đám đông để tìm về cô gái đã đánh mất, để họ cùng chạy về phía nhau.
Đó là họ của tuổi 17.
Là anh, là cô, cũng như hàng vạn con người khác trên thế gian này.
Con đường dài đằng đẵng, thuỷ triều lên thuỷ triều xuống, mây cuốn mây trôi.
Ôn Tri Dư đã dùng mười năm để đợi Cố Đàm Tuyển của cô, và cũng để trưởng thành.
Cuối cùng cô tự nhủ với bản thân, cô chờ đợi một tương lai tốt đẹp hơn,
và sẵn sàng đối mặt với cuộc sống. Trong những thập niên tới, cô nguyện cùng anh bước đi, dù con đường có gập ghềnh, không bằng phẳng, nhưng cô tin rằng đó chỉ là giai đoạn, vượt qua được, ngày mai
tươi sáng sẽ ở phía trước.
Không sống vì người khác, mà sống vì chính mình. Cuộc đời như thuận gió xuôi buồm, mãi vươn xa.
Cuộc sống không ngừng phấn đấu, nước chảy đá mòn. Tuổi trẻ phải không ngừng vươn lên.
Chúng ta vẫn đang trên đường đến đích.
------oOo------