Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 48

Thì ra cô là quản lý thần long thấy đầu không thấy đuôi của anh.  Trong lòng  Lý Mẫn Lệ cảm thấy kinh ngạc, không ngờ cô lại là một cô gái dịu dàng xinh đẹp như vậy. Cô vốn cho rằng quản lý của Trương Bắc Trạch là một phú nhị đại giỏi giang, cường thế, không ngờ lại thuộc mẫu hình đại tiểu thư như này. Hơn nữa quan hệ của bọn họ có phải có chút quá thân mật không?

Lý Mẫn Lệ mang theo chút nghi hoặc chào cô.

Tiểu Phương đi tới kêu một tiếng: "Chị Kỷ", Trương Bắc Trạch lấy bình giữ nhiệt trong tay cậu ta, rót nước ra nắp, thổi mấy cái cho nguội mới đưa cho Kỷ Uyển: "Uống chút nước nóng cho ấm người."

"Sao anh lại mặc ít như vậy phim?"

"Mặt trời lên rồi, nhanh nhanh, diễn viên chuẩn bị!" Phó đạo diễn nói.

Trương Bắc Trạch lập tức bỏ một miếng đá vào miệng, cắn nát rồi nuốt xuống: "Em ngồi đây nhé, quay xong cảnh này sẽ đổi nơi quay." Anh vội vàng nói vài câu rồi quay về nơi quay phim.

"Sao phải ăn đá." Kỷ Uyển đều cảm thấy lạnh thay anh.

"Mấy hôm nay nói chuyện có chút sương trắng, nên anh Trương mới ăn đá để giảm nhiệt độ trong miệng." Tiểu Phương nói.

"Hả?" Vậy không phải là quay một cảnh sẽ ngậm một lần sao? Kỷ Uyển đau lòng.

Thư ký trường quay gõ bảng, mọi người đều yên tĩnh lại, Kỷ Uyển lo lắng chú ý đến Trương Bắc Trạch, nhưng sau đó cô bị ánh mắt của anh thu hút sự chú ý.

Ánh mắt anh nhìn nữ chính vô cùng dịu dàng, giống như ánh mắt anh mỗi lần nhìn cô, vừa chuyên tâm vừa thâm tình. Nhưng bây giờ anh dùng ánh mắt đó đi nhìn người con gái khác, rõ ràng là diễn nhưng cô lại cảm thấy rất không thoải mái.

Ngực cô sao lại khó chịu như vậy? Kỷ Uyển thầm nhăn mặt, rõ ràng đều là giả.

Lại quay 2 lần, đạo diễn Lục cuối cùng cũng thông qua, Trương Bắc Trạch kêu lên lạnh quá lạnh quá, kéo Kỷ Uyển đi về phía xe của anh.

Một chút khó chịu của Kỷ Uyển liền tan biến như mây khói, vào xe cô liền cầm lấy 2 bàn tay lạnh cóng của anh, lo lắng cởi áo khoác trả cho anh, anh liền ngăn lại: "Mặc đi."

"Không mặc, anh sắp đông thành đá rồi." Kỷ Uyển không để ý đến anh, cởi áo, khoác lên người anh.

Trương Bắc Trạch chỉ đành mặc áo vào, nhưng anh lập tức đưa cánh tay dài ra ôm cả người cô vào lòng: "Như vậy thì cùng ấm rồi."

Kỷ Uyển ngã vào lòng anh cười nhẹ, dán chặt vào người anh truyền cho anh hơi ấm: "Miệng anh còn lạnh không, có cần uống chút nước ấm không?"

Trương Bắc Trạch duỗi đầu lưỡi lạnh đến đỏ lên cho cô xem: "Xem xem, lưỡi đều tê hết rồi này."

"Tội anh quá." Kỷ Uyển nhíu mày đưa tay ra đỡ khuôn mặt đông cứng của anh, môi đỏ nhẹ nhàng in lên môi anh, lưỡi chủ động tiến vào.

Mặc dù 2 người qua lại đã lâu nhưng số lần Kỷ Uyển chủ động hôn anh rất ít, Trương Bắc Trạch thật sự được sủng ái mà sợ, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Cho đến khi 2 người thở không ra hơi, Kỷ Uyển mới nhẹ giọng hỏi: "Còn lạnh không? Lưỡi của anh ấy?"

Trương Bắc Trạch nghi hoặc nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô mà toàn thân nóng lên, nhưng anh vẫn đáng thương nói: "Lạnh." Nói rồi anh mở miệng ra đợi cô an ủi.

Kỷ Uyển rõ ràng biết anh có thể đang lừa cô, nhưng bộ dáng làm nũng của anh làm cô thật sự không thể nói không, chỉ đành đỏ mặt run rẩy hôn lên môi anh lần nữa. 

Trương Bắc Trạch lần này không bị động nữa, anh dùng lực ôm chặt Kỷ Uyển, quấn quýt hôn cô. Thân thể mềm mại dán trước ngực làm anh nhịn không được muốn hòa tan vào cơ thể cô.

Nhiệt độ trong xe càng ngày càng nóng lên, 2 người dán vào nhau hôn đến quên trời đất, bàn tay của Trương Bắc Trạch bắt đầu làm loạn, Kỷ Uyển cũng đành mặc kệ hành vi của anh.

"Anh Bắc Trạch, anh Bắc Trạch!" tiếng kêu to cùng tiếng vỗ cửa làm hai người lấy lại tinh thần, Kỷ Uyển lúc này mới phát hiện lúc này trang phục không chỉnh tề, cô đỏ mặt vội vàng chỉnh lại quần áo.

Trương Bắc Trạch nhắm mắt hít thở vài lần, có một sự kích động muốn lái xe đi rồi tiếp tục chuyện kia.

"Anh Bắc Trạch, chúng ta phải đổi địa điểm rồi, anh mau ra đây!" Ngô Lôi ở bên ngoài kêu lên.

"Ngô tiểu thư, anh Trương có thể đang bàn công việc……" Giọng nói khó xử của Tiểu Phương truyền đến.

Kỷ Uyển sợ làm người khác nghi ngờ nên vội vàng soi gương xem, thấy không có vết tích gì mới hối thúc Trương Bắc Trạch mở cửa ra.

"Tối nay từ chối mọi hoạt động đi." Trương Bắc Trạch cúi người hôn cô một cái mới thuận thế mở cửa xe ra nhảy xuống.

"Xin lỗi anh Bắc Trạch, em không làm phiền mọi người nói chuyện đấy chứ?" Ngô Lôi ngại ngùng nói.

Trương Bắc Trạch cười nói không sao, sau đó nhìn vào trong, quả nhiên thấy trong tay Tiểu Phương có thêm một chiếc áo khoác nữ, mặc dù kiểu cách không vừa ý lắm nhưng miễn cưỡng dùng được, "Thay đồ xong rồi đi xuống nhé." Anh quay người nói với Kỷ Uyển đang định xuống xe, sau đó cùng cô đi vào xe.

Ngô Lôi nhìn anh giúp người đại diện mặc áo trong lòng vô cùng khó chịu, có phải  anh quá tốt với quản lý rồi không? Hơn nữa quản lý này có phải Tây quá rồi không?

Kỷ Uyển cuối cùng cũng sửa sang xong được Trương Bắc Trạch đỡ xuống xe, nói với Ngô Lôi: "Ngô Lôi, để cô chê cười rồi, tôi là quản lý của Trương Bắc Trạch, xin chỉ giáo nhiều hơn."

"À, xin chào." Ngô Lôi mang theo ánh mắt soi mói nhìn Kỷ Uyển lại phát hiện trên người cô ngoài áo khoác không đẹp thì từ kiểu tóc, khuôn mặt, túi xách hay giày đều không chê vào đâu được!

Kỷ Uyển cũng đang chăm chú nhìn Ngô Lôi. Mặc dù hôm nay mới là lần đầu gặp mặt nhưng khoảng thời gian gần đây cứ hay nghe tên của cô gái này. Bởi vì cô ta thường xuyên đăng lên Weibo hình ảnh cùng hoạt động với Trương Bắc Trạch, nhiều truyền thông trong nước thấy vậy nên gán ghép 2 người, thậm chí các fan cũng bắt đầu sôi nổi bàn tán.

Chị Lưu nói có thể là một chiêu tuyên truyền của bọn họ, hơn nữa cũng có tác dụng tuyên truyền phim nên không sao hết.

Kỷ Uyển thấy tấm ảnh đó vẫn có chút không thoải mái, hơn nữa cảnh quay phim ban nãy cũng làm tổn thương cô, cô có chút khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ nói: "Ngô tiểu thư mặc đồ mỏng để quay phim trong thời tiết lạnh như thế này thật sự quá lợi hại, nhớ cẩn thận giữ ấm, nhất định phải chú ý thân thể."

"Tôi sẽ chú ý, cảm ơn chị."

"Một lúc nữa mới đến cảnh quay tiếp theo, em đưa mọi người đi dạo đại học St.Andrew nhé” Vốn dĩ định đưa Trương Bắc Trạch một mình đi dạo xung quanh nhưng có Ngô Lôi ở đây cô đành lịch sự mời bọn họ cùng đi.

"Hả?" Cách nói này của cô có chút giống chủ nhà nha?

"Kỷ Uyển tốt nghiệp trường này." Trương Bắc Trạch giải thích, sau đó nhìn sang Kỷ Uyển nói tiếp, "Mặc dù nghỉ học giữa chừng."

"Sao lại nghỉ học……"

“Lý do cá nhân." Kỷ Uyển và Trương Bắc Trạch nhìn nhau, không chút nuối tiếc cười.

Ngô Lôi cũng không để tâm chỉ gật đầu, sau đó hưng phấn khoác một tay Trương Bắc Trạch, "Vậy chúng ta đi thôi."

Kỷ Uyển và Trương Bắc Trạch ngẩn người, sau đó anh nhanh chóng rút tay ra: "Ngô Lôi, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt với em."

Ngô Lôi nói: "Xin lỗi, em hình như vẫn chưa thoát khỏi vai diễn."

Trương Bắc Trạch chỉ đành cười trừ.

Kết quả Kỷ Uyển dẫn đường, đi cùng Trương Bắc Trạch và Ngô Lôi còn có nhân viên của chương trình thực tế, giới thiệu với họ trường đại học lâu đời nhất ở Scotland, lịch sử của đại học đều được cô chậm rãi kể ra, cuối cùng Lý Mẫn Lệ bội phục nói: "Kỷ tiểu thư, cô không hổ danh là thạc sĩ của Đại học St. Andrews, nghe cô giới thiệu mà tôi có thể cho ra một kỳ của tiết mục rồi."

"Chị quá khen rồi." Kỷ Uyển cười nói.

"Đạo diễn Lý, cô nhất định phải nhớ không để Kỷ Uyển xuất hiện trước ống kính." Trương Bắc Trạch nhấn mạnh 1 lần nữa.

"Anh yên tâm đi, tôi sẽ chú ý."

Lúc này đi đến một giáo đường nhỏ, sau khi Kỷ Uyển giới thiệu xong thì có ý xin lỗi nói: "Chuyện về giáo đường này, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Trương Bắc Trạch, không biết có thể cho chúng tôi chút thời gian không?"

Nhóm Lý Mẫn Lệ đương nhiên không ý kiến, Ngô Lôi không thích lắm nhưng cũng chỉ đành gật đầu.

Bọn họ nhìn 2 người vai kề vai đi vào giáo đường, nhiếp ảnh gia bất chợt nói: "Bọn họ thật xứng đôi."

Ngô Lôi lập tức nói: "làm gì có ngôi sao nào hợp với quản lý chứ?" Quản lý và nghệ sĩ vĩnh viễn chỉ có quan hệ làm ăn, không phải tôi đạp anh thì anh đạp tôi, ngay cả làm bạn bè cũng khó làm được chứ đừng nhắc đến yêu đương.

Nhiếp ảnh gia không nói gì.

Bên này, Kỷ Uyển kéo Trương Bắc Trạch ngồi xuống một góc giáo đường không có người, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Chính ở đây em đã một mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm quay về tìm anh."

Trương Bắc Trạch thâm tình nhìn cô.

"Hôm đó em cảm giác có một giọng nói cứ vang bên tai, quay về đi, quay về đi."

Trương Bắc Trạch cười mỉm đưa tay ra đỡ lấy gương mặt cô: "Em tin vào tôn giáo sao?"

Kỷ Uyển lắc đầu: "Nhưng lúc đó em cần tín ngưỡng."

"...... Cảm ơn em, Kỷ Uyển." Trương Bắc Trạch như thở dài cúi đầu nhìn cô, "Những lời này anh vẫn chưa nói ra nhưng anh hy vọng em hiểu, trước giờ vẫn là dũng khí của em kéo anh ra khỏi vũng bùn lầy."

Kỷ Uyển ngồi bên anh nhẹ giọng nói: "Em cũng nên cảm ơn anh, lúc đó em rất thất vọng với cuộc đời, đi tìm anh cũng là một loại hy vọng, cảm ơn nỗ lực của anh làm em nhìn thấy được hy vọng."

Cổ họng Trương Bắc Trạch lăn lăn, anh ôm chặt cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô: "Kỷ Uyển, Kỷ Uyển, em quá quan trọng với anh, nên nhất định không được rời xa anh, anh sẽ không chịu nổi đâu."

Kỷ Uyển dùng hết sức lực ôm lấy anh.

***

Đêm đó Kỷ Uyển không thể làm theo yêu cầu của Trương Bắc Trạch từ chối mọi hoạt động, bởi vì bạn học đại học của cô từ các nơi trên thế giới quay về họp mặt. Cô đưa Trương Bắc Trạch cùng tham gia bữa tiệc, lại có rất nhiều người nhận ra Trương Bắc Trạch, đặc biệt có vài người còn là fans của anh, nhìn thấy anh thì vừa hôn vừa ôm, còn kéo anh chụp hình. Kỷ Uyển nhìn thấy cảnh này chỉ thấy buồn cười nhưng không hề có chút khó chịu nào.

Quả nhiên buổi chiều chỉ là ảo giác. Kỷ Uyển nghĩ như vậy cũng không làm phiền đoàn fan của Trương Bắc Trạch, sau đó cùng Khiết Ny nói chuyện.

Trương Bắc Trạch khó khăn lắm mới thoát thân từ đám fan, anh nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Kỷ Uyển, đột nhiên một nam phục vụ dáng người nhỏ bé, tướng mạo bình thường chặn đường anh: "Xin chào."

"Xin chào." Trương Bắc Trạch gật đầu cười đáp lại.

"Tôi tên Dwight Elmo Jones."

"Tôi là Bắc Trạch. Trương"

"Tôi biết anh, diễn xuất của anh rất thú vị." Jones vóc người nhỏ bé nói.

"Anh nói buổi quay phim hôm nay của tôi sao? Cảm ơn."

"Tôi còn xem qua phim anh diễn, anh diễn rất hay, vô cùng hay."

"Cảm ơn, tôi rất vui."

"Nhớ tên tôi nhé, chúng ta sau này nhất định sẽ còn gặp lại nhau." Jones nhỏ bé nói xong liền biến mất trong đám đông.

Trương Bắc Trạch nghi hoặc nhăn mày.

Nhưng lúc này anh không hề nghĩ đến, đây là lần đầu tiên hai vị “thần” tương lai của ngành giải trí gặp mặt nhau.
Bình Luận (0)
Comment