Trực tiếp dựt trái bóng, Ngôn Thanh Lãng xoay người nhìn Vương Tuấn rồi hào hứng hét.
" Lên nha mấy đứa, chị chấp hết! ".
Đại Phong nhăn mũi méo miệng, nhìn lại vóc dáng từng người. Ai nấy đều cao hơn nàng thấp nhất là nửa cái đầu.
Vương Tuần và các bạn nam thấy nàng là con gái có sắc đẹp lại có cá tính, mừng rỡ như điên, một bạn nam hét đáp lại.
" Bọn em sẵn sàng cả rồi, lên đi chị! ".
Đại Phong nâng trán, bạn nam đó là đàn anh năm ba, cựu học sinh trường này còn là... Đại Phong toàn quen người không bình thường hơn người bình thường.
Đám nam sinh gồm 3 người, dàn trận xong đưa tư thế chuẩn bị giành bóng.
Ngôn Thanh Lãng nhàn chán đến lên cơn thì năng lực tăng lên gấp bội, tăng động là vậy.
Nàng dùng tay vỗ trái bóng nhồi xuống mặt đất, dẫn bóng đi một đường, bị một người cản trở, nàng nâng khuỷ tay chặn, bàn tay còn lại nhồi bóng qua chân, nhanh chóng đổi tay chặn bạn nam, để ý ánh mắt sơ hở của đối phương bắt lấy trái bóng, xoay người chạy lên phía trước.
Một bạn nam khác xuất hiện, dùng vài lần nhồi bóng trao đổi nàng thành công vượt mặt.
Nam sinh năm ba rất cao, hào hứng cười toét miệng.
Trong lúc này đang rất tập trung nếu không Ngôn Thanh Lãng đã quay đầu hỏi Đại Phong ở đâu quen được tên quái gỡ này.
Ngôn Thanh Lãng từng tham gia câu lạc bộ bóng rỗ, huấn luyện viên nhiệt tình dạy dỗ, nàng nhiệt tình học hỏi. Rất nhanh thuần luyện các động tác vượt mặt đối phương.
Gặp được người trước mắt là đối thủ nặng kí, thêm vẻ mặt cười đó làm nàng có chút sợ. Thừa cơ Ngôn Thanh Lãng không chú ý, nam sinh giành được bóng, nàng đứng như trời chồng nhìn bạn học lại vỗ tay, khu bóng rổ rất náo nhiệt.
Trạch Tịnh Cơ hoàn thành được phần trắc nghiệm, ngay lúc ra chơi đi thư giản một chút. Thấy Ngôn Thanh Lãng ngơ ngẩn nhìn nam sinh cao lớn điển trai ôm bóng đứng cạnh Đại Phong, thở dài một hơi.
Trí nhớ Ngôn Thanh Lãng nhớ đến nụ cười kia không khỏi rùng mình, nào có ai có răng nhọn mà cười toét miệng ra không, rất đáng sợ, nàng bị ám ảnh rồi.
Trạch Tịnh Cơ thấy vai nàng run hai cái, đầu rụt xuống, cảm thấy có vấn đề thì tiến lại. Các nam sinh đồng thời bước đến, chào cô Trạch một tiếng nhìn sang Ngôn Thanh Lãng.
Đại Phong cười vỗ vai Ngôn Thanh Lãng, nàng không cử động. Trạch Tịnh Cơ cũng vỗ vai nàng, nàng vẫn không lên tiếng. Dưới chân bỗng có vài giọt nước rơi xuống.
Cô nâng mặt nàng lên thì hoảng hốt.
" Đại Phong em đi gọi cấp cứu nhanh! ".
Đàn ông có tính tỉnh táo mạnh hơn phụ nữ. Nghe xong Đại Phong liền mượn điện thoại gọi cấp cứu, Kỳ Kỳ để bóng qua một bên, bế nàng ra cổng trường. Rất nhanh xe cấp cứu đến, Ngôn Thanh Lãng được nâng lên xe đỡ.
Trạch Tịnh Cơ theo y tá lên xe, Đại Phong và Kì Kì cũng xin theo giúp.
Ngôn Thanh Lãng bị đoàn người đẩy xe gấp gáp, máu trên mũi không ngừng chảy ra. Trạch Tịnh Cơ sợ đến mặt trắng bệch, nắm chặt tay nàng không dám thả lỏng, cứ cảm giác một giây rời tay ra nàng sẽ biến mất.
Bị y tá chặn ở cửa, Trạch Tịnh Cơ không vào được nôn nao gọi cho Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử. Nói tình hình cụ thể. Ngôn Thanh Lãng bị trợn mắt trắng và chảy máu mũi không ngừng.
Lan Thanh Hoa bên này nghe xong sợ hãi, tim đập mạnh đáng sợ. Chẳng trách mí mắt bà cứ giật, Ngôn Thanh Lãng xảy ra chuyện rồi!
Hai người chạy một mạch đến bệnh viện. Vừa đến Lan Thanh Hoa nắm tay Trạch Tịnh Cơ không ngừng lo lắng hỏi.
Trạch Tịnh Cơ lắc đầu, Lan Thanh Hoa đi qua đi lại trước cửa không yên.
Nước mắt Trạch Tịnh Cơ vô lực từng giọt từng giọi rơi xuống.
< Vạn lần em đừng xảy ra chuyện gì >.Đèn phòng chuyển sang màu xanh, bác sĩ bước ra. Bốn người liền chạy đến.
" Bác sĩ con tôi thế nào rồi? ".
Bác sĩ là nữ nhân, thân thiết nắm tay Lan Thanh Hoa an ủi.
" Em ấy dường như có một phần trí nhớ bị ám ảnh làm cho đại não kích động hoảng sợ dẫn đến dây thần kinh bị kích thích nên mắt trợn trắng, tình trạng hiện tại đã ổn rồi. Có điều... ".
Trạch Tịnh Cơ gấp gáp hỏi:
" Điều gì?? ".
Bác sĩ thở dài.
" Máu không lưu, thông qua mũi chảy, mất máu rất nhiều, nhóm máu của em ấy là máu hiếm... bệnh viện bây giờ không đủ truyền lại cần rất gấp nếu ai ở đây có nhóm máu đó thì mau nói tôi, để nhanh chóng truyền qua nếu không tình hình sẽ tệ hơn tôi biết ".
Nghe nhóm máu xong, mọi người bất lực. Lan Thanh Hoa dùng điện thoại gọi thẳng cho văn phòng của Ngôn Chắn, nhân viên nói hiện tại ông đang họp, bà thầm trách ông quá vô tâm!
Con gái bỏ đi bao nhiêu năm, không quản đến thì thôi, bây giờ con gái xảy ra chuyện vẫn có tâm trạng họp!
Kỳ Kỳ ở phía sau im lặng lắng nghe giờ lên tiếng.
" Nhóm máu đó em sỡ hữu, chị lấy cứu người đi ".
Kỳ Linh nhìn em trai mình nguyện ý cứu người, không khỏi bất ngờ.
< Quái nhân vẫn có lúc biết cứu người, quái nhân tốt! >.Kỳ Linh gật đầu, Kỳ Kỳ theo vào lấy máu. Lan Thanh Hoa cảm kích nhìn bóng lưng cao to của Kỳ Kỳ.
Một lát sau, Kỳ Linh đi ra thở dài. Tình hình này, năm năm làm bác sĩ cô chưa từng thấy qua.
" Thật sự không còn ai có nhóm máu này sao? Em trai này vừa ghim tiêm vào lấy một chút máu đã ngất xỉu rồi ".
Trạch Tịnh Cơ nhớ ra mình chưa bao giờ đi xét nghiệm máu, ôm được hi vọng nàng theo Kỳ Linh đi xét nghiệm.
Trùng hợp là nhóm máu đó, Trạch Tịnh Cơ mừng rỡ, giục Kỳ Linh mau lấy máu cứu Ngôn Thanh Lãng.
Ngôn Thanh Lãng được truyền máu xong đưa vào phòng hồi sức. Trạch Tử Tử ôm Lan Thanh Hoa sợ đến sắp ngất, hỏi Kỳ Linh có thể vào thăm Ngôn Thanh Lãng không.
Ngôn Thanh Lãng đã khỏi vấn đề. Kỳ Linh dặn mọi người vào thăm thì nhỏ tiếng, bệnh nhân vẫn còn đang ngủ. Kỳ Linh đi thăm Kỳ Kỳ với vẻ mặt bất đắc dĩ. Vừa vặn nhìn Đại Phong. Không kiên dè hỏi một câu.
" Bạn trai Kỳ Kỳ phải không. Theo tôi vào thăm em ấy đi ".
Đại Phong giật mình, bà chị này có phải quá thân thiện không? Cậu thắc mắc tại sao Kỳ Linh biết Kỳ Kỳ, đặc biệt là biết hai người quen nhau.
Kỳ Linh đi đằng trước liếc mắt một cái.
" Kỳ Kỳ là em trai tôi. Kỳ Kỳ đã kể về em rất nhiều, xem ra rất đẹp trai là thật ".
Ba người nhìn khuôn mặt xinh đẹp nằm trên giường trắng đến dọa người, dù cơn nguy kịch đã qua mọi người vẫn không thả lỏng được. Trạch Tịnh Cơ vuốt khuôn mặt kia, đưa tay nắm tay nàng hôn lên.
Trạch Tịnh Cơ không biết Ngôn Thanh Lãng đã vì chuyện gì mà thành ra như vậy nhưng cô cảm nhận được nổi sợ hãi trong lòng nàng.
Quá khứ của nàng, chỉ qua lời kể thôi đã rất bi thương rồi nói gì đến nàng là người chịu đựng nó.
Thời điểm Ngôn Thanh Lãng xảy ra chuyện, Trạch Tịnh Cơ chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như vậy. Trơ mắt nhìn người mình yêu một áo đầy máu trong tình trạng như vậy mà không thể làm gì.
Lần đầu tiên trong đời Trạch Tịnh Cơ mong mình là người đàn ông, ở ngoài đường có thể tự do ôm lấy Ngôn Thanh Lãng không màng ánh mắt và sự bàn tán của người đời, vào nhà thì ôn nhu chăm sóc nàng, khi nàng gặp chuyện sẽ là cô mạnh mẽ đứng ra bảo vệ nàng.
Nhưng chuyện đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
Định sẵn Trạch Tịnh Cơ là nữ mới có thể gặp được Ngôn Thanh Lãng. Duyên trời như vậy, nếu Trạch Tịnh Cơ là nam, các nàng găp nhau có lẽ chỉ đi ngang qua, không có ấn tượng sâu sắc.
Vốn dĩ ấn tượng của Trạch Tịnh Cơ đối với Ngôn Thanh Lãng là cô rất mềm mại, phụ nữ mà, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào thôi, đã dễ nhũn ra làm người ta muốn chăm sóc che chở rồi.
Ngôn Thanh Lãng vẫn còn cảm nhận được xúc cảm lần đầu chạm vào cầm của cô. Dù hơi gầy có thể nhận biết xương nhưng da rất mịn. Làn da của cô là điểm yêu thích đặc biệt của Ngôn Thanh Lãng.
Ngôn Thanh Lãng là người sạch sẽ, từ sau khi chia tay bạn trai, bệnh sạch sẽ tăng thêm, miễn cưỡng da trắng nàng mới tiếp xúc, còn kiểu đàn ông vạm vỡ da nâu đen, người đi tập thể hình về cơ bắp cuồn cuộn thêm dính mồ hôi dầu, nghĩ đến thôi nàng đã mẫn cảm.
Da của Trạch Tịnh Cơ vừa trắng hồng vừa mịn màng. Một chút sẹo hay thâm đều không có.
- --------------------------
Ngôn Thanh Lãng thấy mình ngồi trong một ngôi nhà tối đen cũ kĩ rách nát, có bóng chuột gián lần lượt chạy qua. Nàng rất sợ, ôm con gấu trong lòng cuộn người vào một góc tường không nguyên vẹn.
Từ trước mắt nàng hiện lên 2 bóng đen, một phụ nữ trung niên mặt độc ác và chàng trai buồn bã nhìn nàng. Nàng càng sợ hãi, ôm chặt con gấu kéo cả thân dán vào góc tường đến phía sau lưng đã đè chết một con gián.
Người phụ nữ nói gì đó với chàng trai buồn bã, đột nhiên chàng trai phấn chấn hơn, khóe miệng hiện lên đường cong, dần dần càng lớn hơn đến tét một bên mép máu rỉ ra chàng trai dừng lại, giựt lấy con gấu trong tay nàng. Nàng không phòng bị dễ dàng mất đi món đồ duy nhất che chở trước mình.
Ánh mắt nàng rung chuyển vài cái, chàng trai có một giọng nói khàn lại đùa giỡn làm nàng rùng mình.
" Mẹ nói anh là anh trai của em, tất cả món đồ này sẽ thuộc về anh đấy, em bé ngoan chạy về phòng ăn cháo bú sữa mẹ đi... lại nghe mẹ anh nói em không có mẹ đáng tiếc quá. Cứ ở lại đây đi, thế giới ngoài kia không ai cần em đâu ".
Nói xong chàng trai một tay ôm gấu, một tay nắm tay người phụ nữ chậm rãi biến mất.
Ngôn Thanh Lãng khóc thút thít. Giọng nói cứ vọng lại trong tâm trí nàng.
Em không có mẹ.
Thế giới ngoài kia không ai cần em đâu.
Mẹ nói anh là anh trai của em.
......