Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 102

Tại sảnh yến tiệc của cung điện Nhạc Thành đèn đuốc sáng như rồng bạc, mâm cao cỗ đầy trải khắp bàn, giữa tiếng nhạc du dương, các thần tử Trường Sa quốc ngồi theo thứ tự đồng loạt nhìn về phía người thanh niên ngồi ở vị trí thứ hai tôn quý, sát bên Trường Sa Vương.

Người thanh niên này tên là Tạ Trường Canh này, là con rể mới cưới của Trường Sa Vương — chỉ ba ngày trước, hắn đến đây cầu thân, muốn cưới con gái yêu quý duy nhất của Trường Sa Vương.

Trường Sa Vương sau khi suy nghĩ ba ngày cuối cùng cũng đồng ý, định ba năm sau, đợi Vương nữ mười sáu tuổi sẽ tiến hành việc kết hôn, Tạ Trường Canh vui vẻ chấp nhận, hai người trở thành cha vợ con rể, thế nên mới có yến tiệc thịnh soạn đêm nay.

Các thần tử đương nhiên đều biết thân phận của người thanh niên này. Đừng nhìn hắn dung mạo xuất chúng, lời lẽ tao nhã, thực chất lại là thủ lĩnh mới nổi tiếng trên thủy đạo Trường Giang hai năm nay, tuy không đến nỗi ác danh vang dội nhưng đã mang danh cự khấu giang dương đại đạo, tất nhiên không ai không biết.

Ban đầu khi biết Trường Sa Vương lại đồng ý gả Vương nữ, không ai là không kinh ngạc, nhưng nỗi khổ tâm của Vương, mọi người sao lại chẳng biết? Đã là con rể mà Vương nhận định, bọn họ làm sao dám bất kính? Tất cả liền đều hùa theo vị Vương đang ngồi trên kia, liên tục kính rượu hắn.

Thế là trên yến tiệc chủ khách đều vui vẻ, không khí náo nhiệt mà hân hoan, người người cười nói vui vẻ, không một ai biết được ngay lúc này, ở góc tây bắc sảnh tiệc, bên cạnh cánh cửa hông, sau tấm màn rủ xuống đất kia có một thiếu nữ đang nấp ở đó.

Thiếu nữ tóc đen da trắng, trông khoảng mười ba mười bốn tuổi, tuy vóc dáng chưa hoàn toàn phát triển nhưng đã thướt tha như cành liễu, toát lên vẻ đẹp động lòng người.

Chỉ là giờ phút này, khóe mày khóe mắt nàng dường như có vẻ miễn cưỡng, tựa hồ không mấy muốn đến đây, nhưng vì không thể cãi lời khuyên của a tẩu cho nên mới đến nơi này.

A tẩu dán vào tai nàng, thì thầm:

– A muội đừng lo lắng. Người kia thật sự tuấn tú phi phàm, vừa trẻ tuổi lại anh tuấn, lời lẽ lại tao nhã hành vi cử chỉ lịch sự, không hề có tính hung bạo thô lỗ gi cả. Nếu muội không tin thì tự mình đi nhìn một cái là biết a tẩu không lừa muội đâu.

Thiếu nữ này chính là Vương nữ Mộ Phù Lan.

A tẩu nàng Lục thị thấy tin tức hôn sự đã định truyền đến, tiểu cô liền buồn bã không vui, thế là nàng cố ý đi xem mặt người đó trước. Xét về xuất thân và lai lịch của người họ Tạ này, nàng vốn cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, không ngờ đối phương lại là nhân tài như vậy, thế là thở phào yên tâm, trở về liền kể cho tiểu cô nghe ý kiến của mình. Thấy tiểu cô không có phản ứng gì nhiều, cho rằng tiểu cô không tin, để an ủi tiểu cô, nên mới nửa dỗ nửa dẫn, lúc này dẫn tiểu cô đến đây. Đoán rằng tiểu cô tận mắt thấy người đó, dù trong lòng vẫn còn phản đối cuộc hôn nhân này, e rằng cũng sẽ không quá sợ hãi hay đau khổ.

Phụ vương đã đồng ý lời cầu hôn của một tên đại đạo giang dương đột nhiên xuất hiện, muốn gả nàng cho hắn. Tuy rằng từ khi hiểu chuyện, nàng đã biết hôn sự không thể do mình quyết định, nhưng từ khoảnh khắc biết tin, tâm trạng Mộ Phù Lan liền trở nên u ám.

Trước mắt lướt qua đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười mà nàng vô tình gặp được ở Quân Sơn mấy ngày trước, tâm trạng nàng càng phiền muộn hơn. Trước mặt a tẩu, tuy đã cố gắng che giấu, cuối cùng nàng vẫn không thể có được tâm trạng thoải mái như thường ngày.

Biết a tẩu đã nhìn ra, a tẩu thương nàng, và nàng cũng không nỡ để a tẩu thất vọng. Nàng khẽ cười gượng, hơi vén một khe hở nhỏ ra, ủ rũ nhìn ra ngoài.

Trong yến đường đèn đuốc sáng rực như ban ngày, tiếng cười tiếng nói chuyện vui vẻ, nhiều người như vậy, nàng liếc mắt liền thấy người thanh niên ngồi ở vị trí thứ hai tôn quý ngay bên cạnh phụ vương.

Thật sự là tướng mạo của hắn quá mức xuất chúng, cho dù xung quanh người người chen chúc, hắn vẫn là lang quân tuyệt sắc độc nhất vô nhị,như ngọc như bích, khiến người ta liếc mắt đã nhìn thấy hắn.

Đôi mắt nàng như bị ghim lại.

Tuy chỉ là một bên mặt, nhưng nàng lập tức nhận ra người thanh niên này chính là người mà mấy ngày trước đã giúp nàng cứu con chim non rơi xuống vách núi dưới cây bách già ở Quân Sơn! Dường như tâm linh tương thông, hắn lại như biết nàng đang trốn ở đây nhìn hắn vậy, không hề báo trước mà chậm rãi quay đầu lại, hai ánh mắt chuẩn xác chiếu thẳng vào tấm màn nơi nàng ẩn mình.

Nàng đứng sững người, nhất thời không phản ứng, cho đến khi thấy khóe môi hắn khẽ cong lênmỉm cười nhẹ, nàng mới hoàn hồn.

Hắn phát hiện ra mình rồi! Hắn đang cười với mình! Mặt nàng lập tức nóng bừng, tay run lên, tấm màn giữa ngón tay tuột khỏi tay khép lại trước mặt nàng, tựa như một làn sóng nước khẽ lay động trong gió, che khuất nàng khỏi tầm mắt hắn.

Mộ Phù Lan vẫn đứng đó bất động. Chợt nghe bên tai có người khẽ hỏi:

– Sao rồi, thấy chưa? Chính là người bên cạnh phụ vương đó. A tẩu không lừa muội chứ…

Mộ Phù Lan mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, không dám dừng lại, càng không dám vén màn lên nhìn thêm một cái, quay người bỏ lại a tẩu chạy trối chết một hơi về đến khuê phòng của mình.

Nàng đóng cửa lại, ra lệnh không ai được vào, mình nhào lên giường, úp mặt vào chăn nằm im.

Mọi người đều nói cây bách già thông linh, phù hộ nhân duyên cho người hữu duyên. Hoặc là, là Quân Sơn Đại Đế rủ lòng thương xót nàng. Bằng không, vì sao nàng lại may mắn như vậy, ngày đó người thanh niên trên Quân Sơn khiến nàng vừa gặp đã không thể nào quên lại chính là vị hôn phu tương lai mà phụ vương muốn gả nàng cho hắn?

Trước mắt nàng không khỏi lại hiện ra bóng dáng tĩnh lặng của hắn đứng trên đường núi ngày đó khi nàng bất lực quay đầu lại và nhìn thấy. Gió núi thổi quét lá cây, khẽ làm vạt áo hắn lay động, hắn yên lặng đứng đó, chăm chú nhìn nàng —như thể hắn đã đứng đợi ở đó từ rất lâu trước đó rồi, chỉ đợi nàng chạy đến bên hắn, mở lời cầu xin giúp đỡ…

Nàng lật người, giơ tay lên che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình, niềm vui sướng tựa như mật ngọt từ sâu thẳm đáy lòng nàng dâng trào lên.

Ánh mắt Tạ Trường Canh từ từ rời khỏi tấm màn rủ xuống ở góc yến đường kia. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trong yến đường, nói cười vui vẻ với cùng các đại thần Trường Sa quốc, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng hắn lại đang hồi tưởng lại vẻ kinh ngạc của cô gái nhỏ khi hắn vừa phát hiện ra nàng đang lén lút nhìn hắn.

Nụ cười trên khóe môi hắn càng đậm hơn.

Cuối cùng hắn vẫn như nguyện, trở thành người giúp nàng cứu con chim nhỏ kia.

Ba năm, đợi thêm ba năm nữa, hắn sẽ trở về cưới nàng, để nàng trở thành người vợ thật sự của hắn. Đến ngày đó, hắn đã là Hà Tây Tiết Độ Sứ — một Tiết Độ Sứ trẻ tuổi nhất của triều đình, mà vị hôn thê của hắn, Vương nữ Trường Sa quốc, thiếu nữ ngày ấy cũng cuối cùng đã trưởng thành, sắp trở thành thê của hắn rồi.

Trong căn nhà cũ ở huyện Tạ, hắn và nàng bái lạy trời đất, sau đó, hắn nhìn theo nàng trong tiếng chúc mừng của người thân và đồng liêu được đưa vào động phòng.

Vì khoảnh khắc này, hắn đã đợi quá lâu, lâu đến mức không chỉ là ba năm.

Hắn khao khát vô cùng được nhanh chóng gặp cô gái của đời mình.

Hắn nhanh chóng bỏ lại những vị khách đang muốn chuốc say mình để xem trò cười, giữa những tiếng hò reo đầy vẻ chưa thỏa mãn của họ bước về phía căn phòng nàng đang ở.

Hắn đi đến trước cánh cửa phản chiếu ánh nến hồng rực của hỷ sự, rồi dừng bước.

Ngay trước khi nàng được đón vào cổng lớn của căn nhà cũ này, hắn đã từng tâm sự cùng mẫu thân mình, hắn nói với mẫu thânngười con gái sắp đến kia không chỉ là thê hắn, mà còn là chỗ dựa vững chắc giúp hắn trong ba năm qua thăng tiến không ngừng, lên đến chức quan cao.

Hắn chỉ cưới một mình nàng, không có lòng dạ khác. Hắn muốn mẫu thân mình coi nàng như con gái ruột mà đối đãi.

Mà đời này, đêm nay, trong đêm tân hôn sắp tới thuộc về hai người họ, cũng sẽ không còn sứ giả triều đình nào đến quấy rầy nữa — đoàn sứ giả mang theo sắc chỉ kia khi trời gần tối đến huyện Tạ đã bị một đội nhân mã không rõ lai lịch nửa đường xông ra bắt giữ.

Đêm tân hôn của họ không dung thứ bất kỳ sự quấy rầy nào từ bên ngoài.

Hắn hít sâu một hơi, định thần lại, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ dành cho mình, bước chân, vượt qua ngưỡng cửa.

Hắn thấy kiều thê nhỏ bé của mình đang mặc áo cưới,đầu phủ khăn trùm đỏ,yên lặng ngồi bên mép giường chờ đợi hắn đến. Hắn bước về phía nàng, đi đến trước mặt nàng, đưa tay vén khăn trùm đầu của nàng lên.

Nàng cúi đầu thật sâu, vô vàn thẹn thùng. Hàng mi cong dài như cánh bướm, che khuất đôi mắt đẹp của nàng, không chịu nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đắm mình vào đôi mắt đẹp e lệ, thẹn thùng ấy, cuối cùng nàng cũng nhìn về phía hắn, hắn bèn mỉm cười với nàng. Dường như bị nụ cười của hắn lây nhiễm, nàng không còn né tránh nữa, cùng hắn nhìn nhau một lát, khẽ mở đôi môi son, nhẹ giọng nói:

– Vừa nãy thiếp ở đây đợi chàng đến, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng luôn cảm thấy dường như đã từng đến đây rồi…

Tạ Trường Canh nhìn nàng, khẽ cười:

– Như tiền duyên đã định, kiếp này thực hiện lời ước. Nàng vốn dĩ là vợ ta.

Nàng cho rằng lang quân đang trêu chọc mình, cắn nhẹ môi, không nói nữa, trong lòng lại vui mừng nhảy nhót, gò má ửng hồng nhàn nhạt. Nến hoa cháy cao, ánh nến lay động, nàng do dự một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói:

– Phu quân, thiếp thay y phục cho chàng… – Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, lời còn chưa nói hết đã không nghe thấy nữa.

Tạ Trường Canh kìm nén tình yêu và sự yêu chiều vô hạn đang dâng trào trong lòng, vòng tay ôm nàng vào lòng, từng chiếc một, tháo đi những cây trâm cài tóc của nàng xuống…

Mái tóc dài của nàng xõa xuống, y phục dần tuột ra, thân thể nàng khẽ run rẩy trong vòng tay hắn:

– Phu quân, thiếp sợ…

Hắn cúi đầu hé miệng dịu dàng ngậm lấy tiếng cầu xin đáng thương của nàng, cũng ngậm lấy đôi môi mềm mại và non nớt nhất thế gian này.

Màn gấm rủ xuống, một đêm ân ái triền miên.

Khi trời sáng, Mộ Phù Lan tỉnh dậy trong vòng tay của trượng phu, đầu óc còn có chút mơ màng, chưa kịp tận hưởng sự ngượng ngùng và niềm vui khi vừa từ thiếu nữ trở thành tân nương đêm qua đã bị một tin tức bất ngờ làm cho ngây người.

Sáng sớm, Tạ gia đón một đội sứ giả do triều đình phái đến, mang theo một tin tức cực kỳ khẩn cấp,nói rằng Giang Đô Vương làm phản, triều đình khẩn cấp triệu hồi Tạ Trường Canh lập tức đi dẹp loạn. Đoàn người này vốn dĩ phải đến từ đêm qua, không ngờ bị người ta không rõ nguyên do mà giam giữ suốt một đêm, sáng nay lại không hiểu sao được thả ra. Giờ phút này vội vàng tìm đến, đương nhiên là vô cùng lo lắng, sau khi dâng lên chiếu lệnh thì đứng chờ một bên.

Đêm qua vừa động phòng hoa chúc, hôm nay trượng phu mới cưới của nàng đã phải rời nhà, lần trở về tiếp theo không biết là khi nào. Nàng vô cùng buồn bã, nhưng biết rằng đàn ông lập công lập nghiệp, mình không thể giữ lại, huống hồ, mệnh lệnh cấp trên như núi, nàng lại làm sao có thể mở lời giữ hắn lại?

Nàng lưu luyến buông tay đang níu lấy tay áo hắn, nén những giọt lệ sắp trào ra, khẽ nói:

– Thiếp đi thu dọn đồ đạc cho chàng…

 Nàng ngồi dậy định xuống giường, một đôi bàn tay to lớn bỗng vươn tới nắm chặt tay nàng, rồi ôm cả người nàng lên, đặt nàng ngồi xuống mép giường.

Hắn quỳ xuống,lấy đôi tất lụa của nàng, cúi đầu, cẩn thận giúp nàng mang tất, rồi lại định đi giày cho nàng.

Mộ Phù Lan kinh ngạc vô cùng, cuối cùng cũng phản ứng lại, vội rụt chân về, nhưng lại bị hắn giữ chặt. Hắn giúp nàng xỏ giày xong, lại nắm tay nàng đứng dậy, ghé tai hỏi:

– Ta muốn mang nàng cùng đi Giang Đông. Nàng có sợ không?

Mộ Phù Lan ngẩn người. Khi còn ở nhà chờ gả, nàng đã biết được một vài chuyện về hắn. Biết hắn hiếu thảo với người mẫu thân góa bụa. Giờ đây mình đã được gả về đây, nếu hắn phải đi xa, nàng đương nhiên sẽ ở lại nhà phụng dưỡng mẫu thân thay hắn.

Nàng hơi không tin vào tai mình, mở to mắt nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, không giống như đang dỗ dành nàng. Nàng do dự một chút, khẽ nói:

– Thiếp thật sự có thể đi cùng chàng ạ?

Hắn nhướng mày:

– Vì sao không thể? Trong thánh chỉ của triều đình lại không hề nói ta không được mang theo tân hôn ái thê đồng hành.

Mới tân hôn một đêm, hắn đã gọi nàng là ái thê rồi.

Tim nàng đập thình thịch, gương mặt lặng lẽ ửng hồng, trong đôi mắt còn vương chút hơi nước kia tỏa ra ánh sáng vui mừng, không kìm nén được nàng bật dậy nhào vào lòng hắn.

– Thiếp không sợ! Thiếp muốn đi!

Nàng gật đầu thật mạnh, đôi cánh tay ngọc lại ôm chặt lấy cổ hắn, như thể buông lỏng ra một chút thôi là hắn sẽ đổi ý ngay.

Tạ Trường Canh đón lấy cô gái nhỏ vì quá vui mừng mà quên cả e lệ nhào vào lòng mình, trong khoảnh khắc này lòng hắn mềm nhũn.

Hắn từng vượt qua sông núi,vá trời lấp đất, đứng trên đỉnh cao, nhìn thấu những sóng gió hùng vĩ nhất trần gian, cũng từng sa vào vực sâu, trải qua những khoảnh khắc tăm tối nhất, gặm nhấm lòng người trên thế gian này.

Nàng chẳng phải cũng như vậy hay sao?

Và giờ đây họ lại gặp nhau. Hắn phải bảo vệ nàng thật tốt, che mưa chắn gió cho nàng, khiến nàng không sợ hãi, không lo âu.

Dù gió Tây thổi làm bạc màu sóng Động Đình, nhiều năm sau, dù họ đã tóc bạc trắng, nàng cũng sẽ mãi mãi là cô gái nhỏ ngày ấy trên Quân Sơn xách váy lụa chạy đến cầu xin hắn giúp đỡ...

Một lát sau, thấy hai cánh tay nàng vẫn ôm chặt mình không chịu buông, hắn liền gõ nhẹ ngón tay lên trán nàng:

– Nếu nàng còn không mau bảo người thu dọn đồ đạc, ta sẽ không mang nàng đi nữa đấy.

– Thiếp đi thu dọn ngay đây!

Kiều thê nhỏ bé của hắn lập tức buông hắn ra, vội vã chạy đi mở cửa, gọi người vào trong sửa soạn đồ đạc.

Hắn chắp tay sau lưng đứng đó, nhìn bóng lưng nàng vui vẻ nhảy nhót như chú chim sẻ, hắn không kìm được nữa, nụ cười bất giác nở trên khóe môi.

(Hoàn)

Bình Luận (0)
Comment