Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 13

Tạ Trường Canh ngày đi đêm nghỉ, nửa tháng sau đã về đến huyện Tạ.

Hắn đêm khuya về đến cửa nhà, lúc gõ cửa, người gác cổng lại đang ngủ say và không biết gì. Hắn sợ tiếng động lớn sẽ làm ảnh hưởng đến mẹ già, vì thế trèo tường đi vào trong đi đến sương phòng của mình.

Cửa phòng hé mở, hắn đẩy cửa ra đi vào, thắp một ngọn đèn dầu trên bàn, ngước mắt lên, tầm mắt rơi vào chiếc giường đối diện. Rèm giường đôi được móc bằng một cặp móc vàng, treo lơ lửng ở hai bên, gối uyên ương và chăn đỏ trên giường vẫn như cũ, căn phòng lạnh lẽo cô quạnh.

Sau khi dẹp loạn Giang Đông vương, theo lệ thường hắn cần báo cáo công việc với triều đình, bởi vì hành trình đi Trường Sa Quốc mà chậm trễ một thời gian, vì vậy hắn cần phải nhanh chóng đến kinh thành.

Mấy năm nay hắn rất ít khi về nhà, nghĩ đến người mẹ già góa bụa của mình, hắn vô cùng áy náy. Lần này sau khi rời khỏi Trường Sa Quốc, hắn muốn về nhà sớm cố gắng tranh thủ thời gian bầu bạn bên mẹ già mấy ngày, sau đó thì lại lần nữa lên đường xa nhà. Chờ lầu sau trở về cũng không biết là khi nào, vì thế hành trình quay về lần này của hắn rất vội vã.

Cuối cùng cũng về tới nhà, mấy ngày đi đường hắn cũng có chút mệt mỏi, đang chuẩn bị buông hành lý xuống thay quần áo thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng sau lưng.

Hắn mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa là một cô gái trẻ cầm nến trong tay, khuôn mặt xinh xắn, tóc xõa, một lọn tóc đen buông xuống trước ngực, mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây nhạt để giữ ấm, cổ áo rộng, để lộ một chiếc áo lót màu hồng bên trong. Nom dáng vẻ này dường như cô ta vừa mới rời khỏi giường.

Nhìn thấy hắn xuất hiện ở cửa, cô ta lộ vẻ ngạc nhiên trên mặt, mắt sáng lên, gọi một tiếng “tỷ phu”.

Cô gái này chính là Linh Phượng của Thích gia.

Tạ Trường Canh hơi ngẩn người, sau đó đưa mắt nhìn về phía một gian phòng bên cạnh. Cánh cửa bên kia cũng hé mở một nửa. Hiển nhiên, cô ta vừa mới bước ra căn phòng đó.

– Vừa nãy muội nghe thấy có tiếng động ở bên này nên ra xem thế nào, không ngờ là tỷ phu trở về…- Cô ta dừng một chút, ngước lên nhìn vào bên trong. – Phu nhân cũng theo tỷ phu trở về ạ?

Tạ Trường Canh không lên tiếng.

Có lẽ cô ta đã nhận ra con gái Mộ thị không theo về cùng hắn, chần chừ một chút nói tiếp:

– Trong phòng lạnh lắm phải không ạ? Trong nhà không ai biết tối nay tỷ phu sẽ về nên không ai chuẩn bị gì. Tỷ phu mau đi vào đi ạ, để muội nổi bếp lò cho huynh cho người ấm áp trước…

Nói xong cô ta đang muốn đi vào trong phòng.

– Ngươi chuyển đến phòng bên cạnh từ khi nào?

Tạ Trường Canh không hề nhường đường, lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Thích Linh Phượng hơi ửng hồng, thấp giọng nói:

– Mới chuyển đến mấy ngày trước thôi ạ…Lão phu nhân không cẩn thận bị phong hàn, Thu Cúc hầu hạ không tốt, cho nên muội tới chăm sóc. Lúc lão phu nhân khỏe lên thì không cho muội đi nữa, sắp xếp cho muội ở chỗ này, muốn muội chờ tỷ phu và phu nhân trở về thì…

Cô ta nói đến đây thì dừng, cụp mắt xuống.

Một cơn gió đêm thổi tới và thổi tắt ngọn nến trên tay cô ta.

Bốn phía tức khắc rơi vào bóng tối.

– Tỷ phu…..- Cô ta ngẩng lên run rẩy gọi.

Bóng đêm mê ly. Cái bóng của cô ta khẽ di chuyển.

– Phu nhân tạm thời không về, ngươi ở nơi này không tiện, ngày mai trở về đi.

Tạ Trường Canh nói một câu, giọng ôn hòa, sau đó bước ra khỏi phòng đi về phía nhà chính nơi mẫu thân ở.

Khi đến cửa, hắn tình cờ gặp A Miêu nửa đêm đi ra ngoài giải quyết nhu cầu.

A Miêu rụt cổ, nheo mắt, khoanh tay, vừa đi vào phòng của mình vừa ngáp, đột nhiên đụng phải Tạ Trường Canh thì giật nảy mình, hét lớn một tiếng, nhận ra là hắn thì lại kêu lên xoay người lạch bạch chạy vào trong.

– Lão phu nhân ơi, Gia về rồi……

Cô bé gọi rất to.

Tạ Trường Canh muốn ngăn cản, chần chừ một giây rồi thôi, mặc cô nàng chạy vào.

Chẳng mấy chốc, trong phòng sáng lên.

– Canh nhi con về rồi đó à? Mau vào đi con!

Cùng với động tĩnh thức dậy, giọng của Tạ mẫu từ trong phòng vọng ra.

Tạ Trường Canh đi vào, cười tươi, đỡ bà ngồi lại trên giường.

Tạ mẫu nhìn thấy con trai thì mừng khôn xiết, túm lấy tay hắn hỏi chuyện đi đường, hai mẹ con trò chuyện một lúc, bà nhìn ra ngoài.

– Mộ thị đâu con?

Tạ Trường Canh khựng lại một chút, quay đầu lại ra lệnh cho Thu Cúc và A Miêu đi ra ngoài hết.

– Mộ thị không quay về ạ.

Tạ mẫu ngẩn người:

– Con đã đi đón nó rồi mà nó không quay về cùng con à?

– Từ nhỏ nàng ấy được được nuông chiều, tới chỗ chúng ta có lẽ không hợp khí hậu nên đổ bệnh, lúc đó cũng không nói với mẹ nhưng thực ra lúc đi trong người đã hơi không khỏe rồi. Con không đón nàng ấy về nữa, để nàng ấy ở lại đó điều dưỡng sức khỏe cho đến khi hỏi hoàn toàn đã ạ.

Tạ mẫu nhíu mày.

– Là thế à! Nó không khỏe trong người sao lại không nói với mẹ? Nó đã gọi mẹ là mẹ, lẽ nào mẹ là người không quan tâm nó hay sao?

Tạ Trường Canh không nói gì.

Bà ta thở dài, lại tiếp tục than nhẹ:

– Mẹ biết rồi! Ngày đó nó vào cửa, từ ánh mắt đầu tiên nhìn nó mẹ đã biết nó yếu ớt, cơ thể giống như chỉ một cơn gió thổi cũng ngã được, không phải tướng sinh đẻ tốt, không thể bằng Phượng nhi…

Bà ta dường như đột nhiên nhớ ra một chuyện, nở nụ cười tươi nói:

 – Canh nhi, mẹ muốn nói với con chuyện này. Phượng Nhi đến nhà mình rồi, không biết vừa nãy con có nhìn thấy nó không. Mẹ nghĩ, nó dù sao cũng sắp trở thành người nhà chúng ta, cho nên đã để nó ở phòng  ngay cạnh phòng con ở. Lần này con về nhà thì nên ở lại lâu hơn một chút, mẹ sẽ chọn một ngày lành giải quyết chuyện của Phượng Nhi, cũng coi như chấm dứt tâm sự bao năm qua của mẹ.

Tạ Trường Canh nói:

– Mẹ, con đang muốn nói chuyện này với mẹ. Mộ thị không về, việc này vẫn nên tạm hoãn lại, hiện tại không tiện. Nhị nương Thích gia sau này cũng không tiện ở lại căn phòng kia nữa. Nếu mẹ đã khỏe lên rồi thì bảo cô ta đi về đi.

Tạ mẫu không vui:

– Về chuyện này mẹ đã từng nói với nó rồi, nó cũng đồng ý để mẹ làm chủ. Nếu như nó không quay về, lẽ nào cứ để Phượng nhi chờ mãi hay sao? Phượng nhi cũng không còn nhỏ nữa, đã sắp hai mươi rồi! Nó đợi con đã nhiều năm, con còn muốn con bé đợi con bao lâu nữa?

– A mẫu, Mộ thị là chính thất, nàng ấy không ở đây, loại chuyện này nếu chúng ta cứ thế đón người vào cửa, e là…

– Mẹ là mẹ của con đấy! – Tạ mẫu cắt ngang lời hắn, – Mẹ không quan tâm quy củ hay không quy củ, nơi này là huyện Tạ, mẹ đã sống hơn nửa cuộc đời, chưa bao giờ nghe nói đến chuyện mẹ chồng phải có được sự đồng ý của con dâu đâu!

– A mẫu, mẹ nghe con nói, bây giờ đón người ta vào cửa thật sự không tiện……

Tạ mẫu im lặng nhìn con trai.

– Canh nhi, để sinh ra con, mẹ đã phải vật lộn ba ngày ba đêm, một chân đã gần chạm đến quỷ môn quan, cuối cùng mạng lớn mới vượt qua được cửa ải đó. Cha con đọc nhiều sách như vậy mà công danh không đạt, cuối cùng chỉ làm một Dịch Thừa, gia đình khó khăn thế nào con có biết không? Từ nhỏ con đã thông minh, để cho con được đi học, mẹ mỗi ngày đều kéo sợi gai dầu nuôi con học hành, hy vọng con trở nên nổi bật. Mẹ khó khăn nuôi con lớn khôn, cối cùng cũng thấy được chút hy vọng, không nghĩ con lại giết người! Trong những năm đó, mẹ rất sợ hãi và bất lực, không có chỗ dựa, là Thích gia đã chiếu cố cho mẹ.

 – Có lẽ con đã quên từ lâu rồi, nhưng mẹ không quên, cũng không bao giờ dám quên! Năm đó, thôn xảy ra lũ lụt, cả nhà Phượng nhi mang theo mẹ chạy nạn, lúc qua cầu, cây cầu đột nhiên bị nước cuốn trôi, cả người lẫn xe đều rơi xuống sông. Lúc đó mẹ với Phượng nhi đều ở trong xe, nếu không phải Phượng nhi bám chặt vào trụ cầu và nắm chặt tay mẹ thì mẹ đã bị rơi vào bụng cá rồi! Mẹ còn sống, nhưng mẹ của Phượng Nhi thì đã mất rồi!

– Tạ gia chúng ta chẳng những nợ ân tình của Thích gia mà còn nợ mạng người của họ! Trong mắt mẹ Phượng nhi còn hơn cả con gái ruột! Về sau khi biết con đã tự định việc hôn nhân ở bên ngoài, không thể thay đổi được, mẹ cũng đành phải từ bỏ. Để nó làm thiếp vốn dĩ đã thiệt thòi cho nó. Bây giờ nếu như con cũng không muốn nó, mẹ nói cho con biết, mẹ không thiết sống nữa!

Tạ mẫu vừa nói vừa lau nước mắt.

Tạ Trường Canh cau mày, chần chờ một lát, đứng dậy, quỳ xuống dưới đất trịnh trọng dập đầu.

– A mẫu, là con trai bất hiếu, từ nhỏ đã khiến cho mẹ phải lo lắng, bây giờ lại khiến cho mẹ phải thất vọng. Trong chuyện này không phải con không muốn mà là hiện giờ đích thực không tiện……

– Có gì mà không tiện?

– A mẫu ở nhà nên có một số việc bên ngoài không biết được. Đón một người vào cửa tất nhiên là việc nhỏ ở hậu trạch, nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh ngộ nhỡ Mộ thị Trường Sa Quốc cho rằng nhà mình bất kính với họ, thế thì khá phiền phức. Hơn nữa, con trai hiện đang làm quan lớn, trong triều có rất nhiều kẻ thù, sau lưng có vô số ánh mắt theo dõi soi mói như hổ rình mồi, chỉ cần mình có sơ suất là có cớ ghép tội. Việc này tuy nhỏ nhưng nếu bị người có tâm địa đen tối làm to chuyện lên cũng rất có khả năng.

Tạ mẫu giật mình, nom nét mặt trịnh trọng của con trai, dần dần ngừng khóc.

Tạ Trường Canh đứng lên.

– A mẫu, Thích thị có ân tình với mẫu thân, con làm sao dám quên? Có điều con cho rằng với sắp xếp như này của mẹ khiến cô ấy thiệt thòi. Với cả muốn báo đáp người ta cũng không chỉ có mỗi cách này. Mẹ có thể nhận cô ấy làm nghĩa nữ, sau này, nếu con trai đã thành tựu lớn như mong muốn, con sẽ đối xử tốt với cô ấy, trả ơn cô ấy cứu mẹ ngày đó……

Hắn còn chưa dứt lời thì một người đã đi vào, quỳ gối dưới đất.

Thích Linh Phượng dập đầu với Tạ mẫu, nức nở nói:

– Lão phu nhân, ngài đối tốt với cháu, Phượng nhi cảm kích vô cùng. Nếu bởi vì Phượng nhi mà khiến cho hai mẹ con ngài có hiềm khích, thế thì cháu tội chết vạn lần. Cháu cầu xin lão phu nhân đừng ép buộc huynh ấy. Ngày mai Phượng nhi sẽ quay về chỗ huynh trưởng ạ.

Tạ mẫu vội vàng tới đỡ cô ta dậy, an ủi một hồi, quay lại nhìn con trai, nhíu mày:

– Con nhìn con xem, Phượng nhi hiểu chuyện như thế, so với con gái Mộ thị mà con cưới về kia, ai tốt ai xấu tự trong lòng con hiểu rõ! Phượng nhi đã nói thế, vậy thì tạm thời gác lại chuyện này, nhưng người đã tới rồi, không thể để nó đến chỗ a huynh của nó được. Để nó lấy danh nghĩa con gái nuôi ở lại trong nhà, chờ con gái Mộ thị kia trở lại rồi nói sau.

Tạ Trường Canh không có thêm ý kiến gì nữa, đáp qua loa vài câu, nói đêm đã muộn, bảo mẫu thân đi nghỉ ngơi rồi lui ra ngoài.

Hắn trở lại đông sương phòng, chốt cửa, cầm hành lý đi tới trước tủ quần áo, lúc tay nắm then cửa tủ thì khựng lại, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, chần chừ một lúc, hắn từ từ mở cửa tủ ra.

Đập vào mắt vẫn giống như lần trước. Trong tủ đầy quần áo phụ nữ, không biết trong túi thơm có mùi hương gì, nhưng lâu như vậy, mùi hương vẫn còn.

Trước mắt Tạ Trường Canh dường như hiện ra cảnh tượng đau mắt trên sập mỹ nhân ngày ấy.

Váy đỏ lựu, lụa mỏng manh.

Thật không thể tưởng tượng được người cao quý bậc nhất đó lại ngầm ph.óng đ.ãng đến vậy.

Hắn nhìn lướt qua đống quần áo nàng để trong tủ, dường như nhìn thấy khuôn mặt nàng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, “rầm” một tiếng đóng cửa tủ lại.

Ngày hôm sau, Tạ Trường Canh đến nhà chính sớm, phục vụ mẫu thân dùng cơm, ăn xong bữa sáng, hắn nói với mẫu thân chuyện hắn còn phải đi thượng kinh báo cáo công việc với triều đình, chỉ sợ không thể ở nhà hoàn thành bổn phận của người con với mẹ già, lần  này trở về chính là để chào tạm biệt bà.

Tạ mẫu rất không muốn hắn đi nhưng tiền đồ của con trai quan trọng, làm sao dám trì hoãn hắn, gật đầu đồng ý, thu dọn hành trang cho hắn, được Thích Linh Phượng đỡ tiễn hắn đi ra ngoài.

Tạ Trường Canh dặn dò hạ nhân hầu hạ mẫu thân thật tốt, lên đường rời nhà. Lại là một hành trình lên đường, cuối cùng đến cuối tháng phong trần mệt mỏi đến thượng kinh.

Hắn được ban một tòa ban trạch ở kinh thành từ lâu, nô bộc trong trạch đầy đủ hết, vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi xong, hắn dự định ngày mai lên triều báo cáo công việc.

Đêm khuya, một mật tin ở trong cung được bí mật đưa đến tay hắn.

Bức mật thư này đến từ một hoạn quan tên là Tào Kim ở trong cung Lưu hậu. Thái giám này là đồ đệ của Dương đại thái giám hầu hạ Lưu Hậu, bắt đầu từ hai năm trước đã trở thành người của Tạ Trường Canh.

Mỗi lần Tạ Trường Canh về kinh, ngay trong đêm đều nhận được tin tức, đây đã là lệ thường. Lần này cũng không ngoại lệ.

Tin tức của Tào Kim đều là những chuyện xảy ra trong cung hoặc trên triều đình lúc mà Tạ Trường Canh không ở đây. Phần lớn hắn đều đã biết. Nhưng có một cái khiến cho Tạ Trường Canh phải để ý nhiều hơn.

Tào Kim nói, nội sử Trương Ban mấy ngày trước từng vào cung cầu kiến Lưu hậu. Lúc ấy góp lời tư mật, bản thân mình cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng theo lời Trương Ban thì hình như có liên quan đến Trường Sa Quốc. Bởi vì Tạ tiết độ sứ có quan hệ tốt liên hôn với Trường Sa Quốc, vừa có tin tức một cái là y lập tức báo tin cho hắn biết.

Tạ Trường Canh xem xong, đưa thư đến lại gần ánh nến.

Hắn nhìn tờ giấy đang bị ngọn lửa nuốt lấy từ từ biến thành tro, trầm ngâm rất lâu.

Bình Luận (0)
Comment