Vào ngày chiếu thư gửi đến Nhạc thành, Mộ Phù Lan đang ở Quân Sơn hái thảo dược trong vườn thuốc của Dược Ông cùng A Đại. Dược Ông xuống núi ra ngoài đã hơn nửa năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, ông cần phải phải thu hoạch đợt thảo dược cuối cùng này trước khi tuyết rơi.
Thời tiết lạnh giá khắc nghiệt nhất trong năm sắp đến. Tuy là Vương Nữ nhưng ở đây, Mộ Phù Lan đều tự mình làm mọi việc giống như A Đại. Từ nhỏ nàng đã thích ở vườn thuốc, đi theo chân sư phụ phân biệt các loại thảo dược, bận rộn công việc, đó là một chuyện rất vui vẻ.
Sau khi thu hoạch xong đám thảo dược cuối cùng, nàng cầm chiếc giỏ tre lên, vô tình bị gai ở thành giỏ cào xước ngón tay. Những chiếc gai tre mỏng đâm sâu vào những ngón tay thon thả của nàng, một giọt máu đỏ tươi từ từ rỉ ra từ đầu ngón tay.
– Ông Chủ ơi! Có tin từ trong thành tới! Vương hậu kêu Ông Chủ về ngay, nói có sứ giả kinh thành tới muốn tìm ngài ạ!
Đúng lúc này A Đại vội vã chạy vào từ cổng tre, vừa chạy vừa hét lớn.
Mộ Phù Lan giật mình, nhổ cái dằm gai làm đau mình ra, rửa tay, giao nốt công việc còn lại cho A Đại, sau đó xuống núi, lên thuyền cập bến.
Đã hơn một tháng trôi qua, mọi việc đã thảo luận quyết định trước đó đều được tiến hành một cách có trật tự.
Trương Ban đã đi đúng hướng. Hành vi “lỗ m.ãng liều lĩnh” của Vương huynh khi Tạ Trường Canh đến đây mà Mộ Phù Lan không ngăn cản đã trở thành bùa hộ mệnh của Trường Sa Quốc. Chỉ vài ngày trước, một mật báo đã truyền đến, Trương Ban đã thổi gió thành công, Lưu hậu chắc chắn sẽ không không lập tức ra tay đối phó với Trường Sa Quốc.
Viên Hán Đỉnh cũng có tin tức tốt. Một người thợ mỏ già cả đời khảo sát mạch khoáng sản đã đi vào vùng núi sâu của Nhữ Địa, sau khi khảo sát địa hình đã cực kỳ kích động, nói mạch khoáng sản trong núi không chỉ có trữ lượng dồi dào mà còn được chôn nông trên bề mặt, rất dễ khai thác. Ngoài núi có một vài thôn xóm rải rác, dân cư vốn ít, Viên Hán Đỉnh đã dời họ đi hết, mấy ngàn binh lính cùng thợ thủ công bắt đầu âm thầm từng nhóm tiến vào trong núi.
Vấn đề về quan giám chính mà triều đình phái trú ở Trường Sa Quốc không lớn, tin tức mà gã có thể lấy được cũng chỉ là một số việc công khai mà thôi. Mà trước đó họ cũng phát hiện tùy tùng Chu Lục Hổ lúc Tạ Trường Canh rời đi đã để lại, gã trà trộn vào trong thành, dùng thân phận người bán hàng rong, định cư tại một con hẻm cách vương phủ không xa, ngày ngày gánh hàng hóa lang thang trên các đường phố ngõ nhỏ Nhạc thành. Sau vài ngày, một góa phụ trẻ tên là A Kiều chuyển tới bên cạnh, bắt đầu làm hàng xóm với người bán hàng rong này.
Mà vương huynh mấy ngày qua dùng danh nghĩa tuần tra thủy vực cũng đang tìm kiếm một hòn đảo thích hợp trên hồ Động Đình để xây dựng căn cứ quân sự. Nếu sau khi xây dựng xong, nơi đó tứ phía bị nước bao quanh, cách xa đám đông, bất kể có bao nhiêu người, tiếng động lớn đến đâu, người ngoài cũng không phát hiện ra được, càng không thể đến gần để do thám.
Trường Sa Quốc sẽ có được một nơi luyện binh thiên nhiên tuyệt hảo.
Tất cả những việc này đều được thực hiện một cách lặng lẽ và cực kỳ bí mật, khả năng bị người ngoài phát hiện là cực kỳ nhỏ.
Tại sao kinh thành vào lúc này lại đột nhiên phái sứ tỉa trong cung tới? Mục đích là gì?
Mộ Phù Lan mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng đi vào thành, vừa đến vương phủ, nàng rất nhanh đã hiểu ra. Sứ giả trong cung mang theo chiếu thư của Lưu hậu và cũng mang theo ban thưởng, còn có một thái y.
Tuyên đọc xong chiếu thư của Lưu hậu, người nọ cười nói:
– Mộ thị, Thái hậu nghe Tạ tiết độ sứ nói ngươi không khỏe. Nếu thật sự không khỏe, thái hậu cũng sẽ không miễn cưỡng. Thái y sẽ ở lại bắt mạch cẩn thận cho ngươi, uống mấy thang thuốc, chờ ngươi khỏi bệnh rồi đi kinh thành cũng không muộn.
Mộ Phù Lan quỳ dưới đất dập đầu tạ ơn.
– Cảm ơn sự chăm sóc của Thái hậu. Ta đã tĩnh dưỡng và bình phục, có thể lên đường vào kinh bất cứ lúc nào. – Một lát sau, nàng chậm rãi ngồi dậy, nói.
Sứ giả trong cung tươi cười:
– Tốt, thế thì tốt quá. Nếu có thể đi vậy chúng ta không thể để thái hậu chờ được. Sáng sớm ngày mai lập tức lên đường, ngươi thấy sao?
– Mọi việc xin nghe theo sắp xếp của công công.
Lục sai người sắp xếp cho sứ giả trong cung nghỉ tạm. Mộ Tuyên Khanh biết được tin lập tức trở lại vương phủ, vừa nhìn thấy muội muội đã nói ngay:
– Muội không thể đi được! Sáng mai ta sẽ đi báo lại với họ, nói tối nay muội lại đổ bệnh, không thể đi được!
Mộ Phù Lan không nói gì, chỉ hỏi thăm tình hình tìm kiếm vị trí căn cứ quân sự.
Mộ Tuyên Khanh nói hôm nay đã chọn được một địa điểm, chính là đảo Giả Sơn nằm ở phía đông hồ, bốn phía đều là nước, được núi Quân Sơn bảo vệ, đi thuyền khứ hồi mất khoảng một giờ, trên đảo một nửa là núi, một nửa là đồng bằng, rất thích hợp để xây dựng căn cứ quân sự.
Mộ Phù Lan nói:
– Tốt quá rồi. Vương huynh hãy mau chóng xây dựng doanh trại. Vương huynh là Quốc vương của Trường Sa quốc, nhớ phải khiêm tốn và cẩn thận, không được để thân rơi vào nguy hiểm, nên nghe theo lời khuyên của a tẩu nhiều hơn. Viên a huynh là một người đáng tin tưởng và cũng rất có năng lực, sau này việc luyện binh, vương huynh hãy cứ yên tâm mà giao cho Viên a huynh. Những việc còn lại huynh nhớ bàn bạc với Lục thừa tướng.
Mộ Tuyên Khanh cắn răng:
– Muội không thể đi được! Gian hậu rõ ràng đang bắt muội đi làm con tin! Muội đi đến đó rồi có khác gì rơi vào hang hổ hang sói đâu!
– Nếu đã thế thì muội càng phải đi. Nếu như muội lấy cớ không đi, gian hậu sẽ nghi ngờ chúng ta chột dạ, dù ngoài mặt không thể hiện ra nhưng sau lưng chắc chắn sẽ giám thị chúng ta chặt chẽ hơn. Nếu như vậy, tất cả an bài trước kia đều không thể thuận lợi triển khai được.
– A muội!
– Vương huynh, muội biết huynh luôn quan tâm muội, nhưng huynh đừng quên, huynh trước tiên là vương sau đó mới là huynh trưởng của muội. Mộ thị chúng ta nếu ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được thì mãi mãi sẽ bị phụ thuộc, làm sao có thể báo thù cho cô cô được? Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, bất luận thế nào chúng ta cũng không thể mạo hiểm để lỡ mất đi tất cả được.
Mộ Tuyên Khanh siết chặt hai tay thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên.
Lục thị mắt đỏ hoe bước lên nắm tay Mộ Phù Lan.
– A muội, muội đến đó rồi cần phải cẩn thận một chút, muội chỉ có một thân một mình, không nơi nào bằng nhà. Gian hậu vốn dĩ là một người lòng dạ khó lường, trước đó chúng ta trở mặt với Tạ tiết độ sứ, lần này gặp mặt hắn muội nhớ phải nhẫn nhịn hắn, đừng đắc tội với hắn nữa.
Mộ Phù Lan cười gật đầu.
– Vương huynh, a tẩu, hai người không cần lo lắng quá. Sau khi muội đi, chỉ cần Trường Sa Quốc có thể tốt lên, đây là sự ủng hộ lớn nhất đối với muội. Muội không sao đâu. Muội sẽ nghĩ cách mau chóng trở về.
Đêm đó, Lục thị bận rộn chuẩn bị lễ vật cho sứ thần triều đình, đóng gói hành lý cho Mộ Phù Lan lên đường đi thượng kinh. Mộ Tuyên Khanh cũng chuẩn bị cống phẩm, tuyển chọn sứ quan, ngày hôm sau sắp xếp hộ tống vương muội về kinh.
Trong khi huynh tẩu bận rộn vì nàng, Mộ Phù Lan vô cùng xúc động, cảm xúc phập phồng, trằn trọc khó ngủ. Khi nàng nghĩ rằng mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn, lại không ngờ rằng mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi như thế này. Đây là một sự kiện bất ngờ mà nàng không ngờ tới.
Lưu hậu truyền nàng vào kinh thành tất nhiên là không hề có ý tốt.
Mà Tạ Trường Canh đóng vai trò gì trong chuyện này?
Không còn tiên cơ gì để dựa vào nữa, mà người sắp gặp mặt còn ác độc hơn nữa.
Nàng phải cực kỳ cảnh giác, cẩn thận và thực hiện từng bước một cách thận trọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Phù Lan cùng Mộ mụ mụ cùng và thị nữ đồng hành bước lên xe ấm, đi theo sứ giả triều đình rời khỏi Trường Sa Quốc, bước lên con đường đi về phía bắc. Chặng đường đi hơn nửa tháng sau cuối cùng vào tháng mười hai đã đến kinh thành.
Khi nàng đến nơi, bầu trời tuyết rơi, u ám và ảm đạm, mây đen thấp đến nỗi dường như đang đè nặng lên thành hoàng thành ở phía xa. Chiếc xe ngựa chạy dọc theo con đường phủ đầy tuyết bên ngoài thành phố đã bị người qua đường và xe ngựa giẫm đạp thành một bãi lầy lội, đi qua cổng thành phía nam cao lớn của kinh thành và tiến vào đô thành của thiên tử.
Tạ Trường Canh hôm trước đã ra khỏi thành, đi kinh kỳ ban sai, còn chưa trở về. Mộ Phù Lan bị đưa đến tòa trạch để của hắn ở nằm ở phía bắc thành, cách hoàng cung chỉ có hai con phố, sứ giả Trường Sa Quốc đi cùng mang theo cống phẩm đi hoàng cung thăm hỏi hoàng đế và Lưu hậu.
Quản gia trong nhà không biết tin tức phu nhân sắp tới, trước đây cũng chưa từng gặp mặt Mộ Phù Lan, ngây hết cả người ra, hỏi rõ ngọn nguồn xong mới cuống quýt dẫn tôi tớ trong nhà ra chào hỏi nàng, lại dẫn Mộ Phù Lan tới phòng chính Tạ Trường Canh ở.
Nhà ở rất rộng lớn, nhưng không có nhiều đồ đạc, ngoại trừ chiếc giường cần thiết, mấy cái bàn ra còn có một kệ sách. Bên cạnh giường, trên chiếc giá có treo một chiếc áo choàng mùa đông của đàn ông nửa cũ nửa mới, và bên cạnh nó treo một thanh kiếm dài có vỏ kiếm được chạm khắc hoa văn mây. Ngoài ra, không có gì khác, khiến nó có vẻ hơi trống trải.
Trong phòng cũng không bếp lò, lạnh như băng.
Nói đến cũng buồn cười. Kiếp trước, Mộ Phù Lan kết hôn với Tạ Trường Canh năm mười sáu tuổi, qua đời năm hai mươi tuổi, trong bốn năm năm này, gần như đều sống tại tổ trạch họ Tạ ở huyện Tạ, Quỳ Châu.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào nhà hắn ở kinh thành.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, ánh mắt chợt dừng lại.
Quản sự biết nàng là Vương Nữ Trường Sa Quốc, dung mạo mỹ lệ không cần nói, tính cả mấy thị nữ đi cùng ai nấy cũng ăn mặc tinh xảo. Nghĩ rằng nàng không hài lòng với nơi tồi tàn này, vội vàng vừa gọi người đi nổi lửa vừa giải thích:
– Xin phu nhân đừng trách ạ. Tiết độ sứ bình thường quanh năm suốt tháng cũng không mấy khi ở lại kinh thành vài ngày, ngài ấy cũng không yêu cầu mua bất cứ thứ gì, cho nên nơi ở cũng khá đơn sơ. Nay Thái hậu đón phu nhân tới, trước đó cũng không báo tin tức gì, cho nên đã không thể tiếp đón phu nhân chu toàn ạ.
Mộ Phù Lan hoàn toàn không nghe thấy quản sự nói gì.
Ánh mắt nàng dừng lại ở thanh kiếm dài treo trên đầu giường, gần như trong nháy mắt, cả người cứng đờ, thậm chí thở cũng không dám thở. Cho dù nó bị đốt thành tro, hóa thành bột mịn, nghiền làm bụi đất nàng cũng đều nhận ra nó.
Thanh kiếm có hoa văn mây hiện đang treo lặng lẽ ở đầu giường chính là thanh kiếm mà Tạ Trường Canh đã tặng cho Hi Nhi. Và Hi Nhi đã cầm thanh kiếm này tự vẫn ở trước bài vị trường sinh của nàng.
Mộ Phù Lan nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, cảm thấy ngực đau nhói, gần như không đứng vững được.
Mộ mụ mụ thấy sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, vội vàng đỡ lấy nàng, để nàng ngồi xuống sập gần đó.
– Ông Chủ, cô sao vậy?
Mộ Phù Lan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
– Cháu không sao, chỉ thấy hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.
Mộ mụ mụ vội kêu quản sự đưa thị nữ đi tìm nơi đun nước nấu cơm, mình thì đỡ Mộ Phù Lan, bảo nàng dựa vào sập, sờ thấy tay nàng lạnh băng, bà lấy chăn mang theo đắp lên người nàng, bảo nàng nghỉ ngơi trước. Bà cùng mọi người mở rương hành lý, lấy đồ ra sắp xếp.
Một lúc sau, có một thái giám trong cung tới, truyền đạt lời của Lưu hậu cho Mộ Phù Lan.
Mộ Phù Lan gắng tinh thần đi ra nghênh đón.
Thái giám kia còn rất trẻ, chưa đến hai mươi tuổi, khuôn mặt vuông dài, dáng người cao lớn, mặc áo tím, trông rất thân thiện, cười nói:
– Ta tên Tào Kim, phụng mệnh Thái hậu tới truyền lời cho phu nhân. Thái hậu nói, trên đường đi chắc ngài cũng vất vả rồi, vào kinh thành trời lại đổ tuyết, Ông Chủ cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ tinh thần khỏe rồi thì vào cung cũng không muộn.
Mộ Phù Lan cúi đầu cảm tạ, Mộ mụ mụ đưa tiền vất vả, thái giám kia lại không nhận, xua tay nói:
– Ta chỉ đi truyền lời cho phu nhân thôi, làm sao dám nhận thưởng của phu nhân được. Tạ tiết độ sứ chắc hôm nay không về, có lẽ muộn nhất ngày mai mới về. Phu nhân cứ đi nghỉ trước, ta đi trước.
Nói xong chắp tay, lui ra ngoài.
Mộ mụ mụ vội ra tiễn.
Mộ Phù Lan đi đến bên cửa sổ từ từ mở cửa ra, nhìn theo bóng lưng của thái giám trẻ tuổi đang bước đi trong tuyết ngoài sân. Thái giám trẻ tuổi này chính là đại thái giám đã siết cổ Thích Linh Phượng đến chết theo lệnh của Tạ Trường Canh.
Trời dần tối, đèn trong nhà đã được bật sáng, bếp lò đang cháy ấm áp.
Sau khi ăn vội bữa tối, tắm rửa và thay quần áo, biết rằng mọi người đều mệt mỏi vì chuyến đi, Mộ Phù Lan đã bảo Mộ mụ mụ và các thị nữ đi nghỉ sớm.
Tuyết phản chiếu trên cửa sổ, mọi thanh âm đều im lặng. Trong phòng chỉ có một cốc nến nhấp nháy sáng. Nàng ngồi một mình trên giường, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm treo trên đầu giường, cuối cùng đứng dậy, từng bước một đi về phía nó.
Nàng dừng lại trước thanh kiếm, nhìn nó một lúc lâu, rồi đưa tay gỡ nó xuống.
Thanh kiếm nặng, cầm vào khá nặng tay.
Nàng một tay nắm chuôi kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ kiếm. Lưỡi kiếm lạnh lẽo và sắc bén, phản chiếu ánh sáng của ngọn nến phía sau, giống như mắt của một con rắn độc, có chút sắc đỏ trong màu xanh trắng.
Nàng nhìn chằm chằm hồi lâu, lưỡi kiếm này giống như sống dậy, biến thành một dòng máu đang chảy. Máu dường như ngày càng tụ lại nhiều hơn, chảy ra từ thanh kiếm và từ bốn góc phòng, từ từ chảy về phía nàng, nuốt chửng toàn bộ cơ thể nàng. Nàng nhắm hai mắt lại, tay kia nắm thanh kiếm càng siết càng chặt, đến cuối cùng gần như run rẩy lên.
Phía sau nàng đột nhiên có một bàn tay đưa ra lấy đi thanh kiếm khỏi tay nàng. Mộ Phù Lan giật mình, mở choàng mắt ra, quay đầu lại.
Tạ Trường Canh không biết đã vào từ lúc nào, đang đứng phía sau lưng nàng, nàng cũng không hề phát hiện ra.
Hắn lấy lại vỏ kiếm từ tay khác của nàng, “keng” một cái, tra trường kiếm vào vỏ.
– Kiếm là hung khí, không phải đồ chơi của nàng, không có việc gì thì đừng chạm vào nó.
Hắn treo thanh kiếm về vị trí ban đầu, nói.