Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 28

Nước nhanh chóng được chuẩn bị xong, Tạ Trường Canh bước vào phòng tắm.

Mộ Phù Lan ở lại trong phòng.

Bên trong truyền đến tiếng nước, một lát sau, Mộ Phù Lan đột nhiên nghe thấy một giọng nói:

– Vào đi!

Mộ Phù Lan chần chừ một chút rồi từ từ đi đến cửa phòng tắm, đưa tay đẩy cánh cửa ra. Bên dưới sàn gạch của phòng tắm cũng trải địa hỏa long, thật sự rất nóng, hơi nước bốc lên mù mịt bao phủ không khí. Nàng đứng ở cửa, nhìn thấy hắn từ từ đứng lên khỏi làn nước, bước ra ngoài.

– Lấy y phục cho ta.

Giọng hắn bình thản, như thể đây chỉ là một việc hết sức tự nhiên, và nàng thường giúp hắn như vậy.

Y phục của hắn treo ở trên giá. Mộ Phù Lan ngập ngừng, với tay lấy rồi đi vào trong mấy bước.

Hắn đưa lưng về phía cửa, đang lau nước ở trên người. Ban ngày, khi hắn mặc quần áo mũ mạo chỉnh tề, dáng người thoạt nhìn thon gầy, nhưng khi c.ởi quần áo ra, vai rộng, ngực và bụng rắn chắc, lúc này đưa lưng về phia nàng, theo động tác lau người của hắn, những cơ bắp rõ nét trên vai và lưng hắn khẽ động đậy như những con sóng đen.

Mộ Phù Lan đi phía sau đưa quần áo cho hắn.

Hắn vứt khăn lau đi, nhận lấy y phục trên tay nàng tròng vào người.

– Tôi không biết tối nay ngài trở về, vừa rồi tôi đã thông báo người hầu chuẩn bị thêm hai món nữa. Để tôi đi xem họ đã làm xong chưa.

Nói xong, Mộ Phù Lan định đi ra ngoài, lại nghe Tạ Trường Canh nói:

– Mộ thị, có phải nàng rất muốn quay về Trường Sa Quốc không?

Tim Mộ Phù Lan đánh thót một cái, dừng lại, quay đầu lại.

Tạ Trường Canh đã mặc xong quần áo, quay người lại đối mặt với nàng.

Ánh nến trong phòng tắm mờ nhạt, xuyên qua làn sương trắng mờ ảo, Mộ Phù Lan thấy hai mắt hắn rơi trên mặt nàng, ánh mắt u ám.

Đây là một câu hỏi rất khó trả lời đối với nàng. Nàng nói:

– Tôi nhớ ngài từng đồng ý với tôi, tới nơi này rồi qua một thời gian sẽ cho phép tôi quay về quê nhà. Không giấu ngài, tôi thật lòng muốn trở về quê nhà, nhưng tôi cũng muốn có được sự bằng lòng của ngài.

Hắn không trả lời, sự im lặng bao trùm xung quanh.

Không gian trong phòng tắm rất nhỏ hẹp, hỏa long đang cháy rất vượng, Mộ Phù Lan cảm thấy không khí càng lúc càng nóng, cũng không biết là hơi nước hay là mồ hôi, nó chậm rãi tích tụ trên làn da vừa tắm xong của nàng, y phục trên người nàng dần dần ướt nhẹp. Ngay cả việc thở cũng dần trở nên khó khăn.

– Có lẽ ngài đã đói rồi, để tôi đi giục họ làm cơm cho nhanh……

Nàng dừng lại, nói rất nhỏ, nói xong chuẩn bị đi nhưng bước chân lại khựng lại. Bởi vì có một đôi tay vươn ra từ phía sau giữ chặt eo nàng và giữ nàng ở nguyên vị trí.

Hai chân nàng sau đó bay lên trời.

Nàng bị Tạ Trường Canh từ sau lưng ôm ngang lên, bế bằng hai tay đi ra ngoài.

Hắn đi chân trần, vạt áo mở rộng để lộ bộ ng.ực. Tóc của hắn vẫn còn ướt, mái tóc đen bết vào thái dương, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống từ khóe tóc theo từng bước đi của hắn, bắn tung tóe lên mặt và cơ thể nàng, nhanh chóng lan rộng.

Mộ mụ mụ và thị nữ đi đến cửa, gõ cửa và đẩy cánh cửa khép hờ ra, mang theo hộp đồ ăn đi vào, đang định đặt đồ ăn lên bàn, thấy Tạ Trường Canh bế Ông Chủ từ trong phòng tắm đi ra, tất cả đều sửng sốt.

– Cút đi!

Sắc mặt Tạ Trường Canh âm trầm, trầm thấp quát lên một câu, bước chân không dừng lại đi ngang qua mấy người hầu còn đang ngỡ ngàng, ôm Mộ Phù Lan đi vào nội thất.

Hắn đặt nàng ngồi trên mép giường, rút chiếc trâm ngọc cố định tóc của nàng ra và ném lên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường.

“Cạch” một tiếng, trâm ngọc đập vào gỗ tếch cứng nảy lên vài lần rồi vỡ thành hai mảnh. Tạ Trường Canh cúi đầu nhìn khuôn mặt đang dần thay đổi của nàng, như đang thưởng thức dung mạo của nàng, trên mặt không hề có biểu cảm thừa thãi nào.

Cứ như vậy, hắn từ từ rút từng cây trâm cài vào tóc mai để cố định tóc của nàng. Khi cây trâm cuối cùng cũng bị hắn ném lên bàn và bị gãy làm đôi, mái tóc đen của nàng liền bung xõa xuống.

Tạ Trường Canh nắm một nắm xoa xoa, cúi xuống ngửi ngửi. Mái tóc dài vừa mới gội xong, hương hoa thoang thoảng tràn ngập mũi, hắn buông tay, lại vu.ốt ve khuôn mặt nàng, cuối cùng nhẹ nhàng véo cằm nàng nâng lên, bảo nàng ngẩng đầu nhìn mình.

Mái tóc đen của nàng rủ xuống má, khuôn mặt hơi tái nhợt.

– Nàng hiểu chuyện là tốt.

Hắn từ từ đưa mặt về phía nàng, nói bằng giọng nhỏ nhẹ.

– Thế thì hãy đợi ngày nào ta bằng lòng, nàng có thể quay về nhà.

Ánh mắt hắn tối tăm, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, nếu không nhìn mặt hắn, chỉ cần lắng nghe, sẽ nghe giống như hắn đang dỗ dành nàng.

Mộ Phù Lan đột nhiên đứng lên.

Trước khi nàng kịp đứng thẳng dậy đã bị hắn nắm lấy vai ấn ngồi xuống. Đầu gối nàng mềm nhũn, cả người ngã ngồi trở lại, rồi ngã xuống giường phía sau nàng.

Nàng chìm vào trong chiếc chăn mềm mại, nhìn hắn từ từ tháo đai lưng quanh eo, nhìn nàng đăm đăm nói:

– Đừng sợ, lát nữa nàng sẽ được sung sướng thôi.

Mộ mụ mụ đứng im ở ngoài phòng, không thể tiến lên hay lùi lại, vẻ mặt cực kỳ bối rối. Đang đứng đờ ở đó, bà thoáng nghe được bên trong tiếng nức nở đè nén của người phụ nữ ở bên trong vọng ra, tuy rằng mơ hồ nhưng lại nghe rất rõ ràng. Bà vội quay sang nhìn mấy thị nữ đang đỏ lựng mặt bên cạnh, ra hiệu họ lập tức ra ngoài.

Mấy thị nữ vội bê cơm nước đi ra ngoài.

Hai hàng lông mày của Mộ mụ mụ vẫn nhăn tít lại, cuối cùng nhìn một cái về phía nội thất, đè nén lo lắng trong lòng xuống, bản thân cũng chỉ có thể lui ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.

Không còn nhìn thấy dấu vết nào của dáng vẻ người ngoài thường ngày của Tạ Trường Canh nữa, bất kể là vẻ ngoài tuấn tú hay sự thành thục và uy nghiêm của một quan viên. Đây là người vợ mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, Trường Sa Vương Nữ Mộ Phù Lan. Hai mắt hắn đỏ lên, nghiến răng, khuôn mặt tuấn tú phủ kín mồ hôi hơi vặn vẹo, động tác lại rất mãnh liệt và dữ dội. Hồi lâu, hắn nắm lấy eo nàng, tất cả những lửa khô tích tụ, phẫn nộ và bất bình theo kho.ái c.ảm dữ dội giống như muốn nổ tung linh hồn phóng thích tất cả ra.

Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ thở ra, nhặt một mảnh áo lau người cho nàng và mình, ôm nàng rồi ngủ thiếp đi.

Những ngọn nến trong phòng dần sụp xuống, dần ngắn lại, ngọn lửa mờ dần rồi đột nhiên tắt hẳn. Người đàn ông trẻ tuổi tỉnh dậy, nhưng không mở mắt, hắn đưa tay ra trong bóng tối vu.ốt ve làn da mềm mại và ấm áp của người phụ nữ bên cạnh một lúc, rồi không nói một lời, quay người lại và đè lên người nàng lần nữa.

Đêm tối mù mịt và yên tĩnh, tiếng va chạm dữ dội từ trong phòng lan ra bên ngoài.

Mộ mụ mụ cả đêm không ngủ, trong sự dày vò chờ đợi, cuối cùng bà cũng đợi được đến bình minh.

Tạ Trường Canh vừa đi, bà liền chạy vào phòng đi thẳng vào nội thất.

Cửa sổ đóng chặt, ánh sáng mờ ảo của buổi sáng xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, chiếu sáng quang cảnh bên trong căn phòng. Nửa tấm rèm giường bị rách, một chiếc móc vàng trên đầu giường bị gãy rơi xuống đất trước giường, bên cạnh giường là quần áo phụ nữ treo lộn xộn. Không khí có chút ngột ngạt, dường như có một mùi xạ hương thoang thoảng xộc vào mũi.

Mộ mụ mụ vội vàng chạy đến bên giường, lật tấm chăn nhăn nhúm không nhận ra lên, tấm lưng trắng như tuyết phủ đầy những vết cắn màu đỏ tươi trông giống như bụng cá.

Mộ mụ mụ hít một hơi thật sâu, cẩn thận lật người nàng lại. Nàng trông mệt mỏi tiều tụy, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc dài rối bù của nàng ướt đẫm mồ hôi, toàn thân, cánh tay, ngực, eo, hông, chân đều đầy vết răng và vết do ngón tay để lại, đập vào mắt.

Đêm đó sau khi thấy Tạ Trường Canh tức giận đi ra khỏi phòng và bỏ đi ngay trong đêm, ngày hôm sau, Mộ mụ mụ càng nghĩ càng thấy không đúng, hỏi Đan Chu hầu hạ trong phòng lúc đó mới biết được khi cô ta chuẩn bị đưa y phục vào cho Ông Chủ đang tắm, đúng lúc Tạ Trường Canh đi vào ra lệnh cho mình ra ngoài, thay thế cô ta.

Ông Chủ và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, buổi tối ngủ riêng giường, cũng không làm chuyện vợ chồng thật sự với nhau. Nhưng bà từ chỗ Đan Chu nghe được bí mật xảy ra đêm đó mà mình không hề biết, lại liên tưởng đến những gì mình nhìn thấy tối hôm trước, trong lòng rất lo lắng bất an.

Bà nhớ tới vẻ hung ác của Tạ Trường Canh đêm qua bế Ông Chủ ra ngoài quát đuổi mình và thị nữ ra ngoài, bà biết rõ vì sao hắn lại đối xử với Ông Chủ như thế, trong lòng đau xót, vành mắt đỏ hoe, đắp chăn cho nàng, giọng run rẩy hỏi:

– Ông Chủ, cô để tôi đi nói cho ngài ấy biết, cô…

– Không cần đâu.

Mộ Phù Lan động đậy hàng mi, từ từ mở đôi mắt sưng to ra.

– Cháu cấm bà không được nhắc tới nửa câu.

– Nửa câu cũng không được phép!

Linh hồn nàng như trở về với chính mình, nhìn người phụ nữ trước mặt nói từng từ một.

Mộ mụ mụ nghẹn ngào:

– Ông Chủ cần gì phải vậy…Tôi thật sự không hiểu…

– Mộ mụ mụ, bà hãy nhớ kỹ lời cháu nói.

– Cháu mệt rồi, muốn ngủ một giấc. – Nàng nhắm mắt lại, quay người vào trong mệt mỏi nói.

Mộ mụ mụ ngơ ngác nhìn bóng lưng nàng, lau nước mắt, nhặt quần áo và đồ đạc lộn xộn trên sàn rồi rón rén đi ra ngoài.

Sau đó bà âm thầm lưu ý, phát hiện từ sau đêm đó, Tạ Trường Canh không còn ngủ trên cái sập trong phòng kia nữa. Cũng may qua đêm đó, bà cũng không còn thấy hắn tiếp tục đối xử tàn nhẫn với Ông Chủ nữa. Mặc dù có đôi lúc bà sẽ phát hiện những dấu vết từ đêm hôm trước trên cơ thể nàng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Thoạt nhìn hai người họ hiện giờ ân ái mặn nồng như cặp đôi mới cưới, và điều khiến Mộ mụ mụ vui mừng nhất là vẫn là thái độ của Ông Chủ.

Tuy rằng không hiểu vì sao thái độ của Ông Chủ đối với Tạ Trường Canh lại thay đổi lớn như vậy, từ yêu thương lớn lao chuyển thành hận thù lớn lao chỉ sau một đêm, nhưng hiện tại nom dáng vẻ của nàng có vẻ như cũng đã chấp nhận việc hai người họ ngủ chung, cũng không có tình trạng buồn bã hay là oán hận gì, thái độ ngày nào cũng rất bình thường.

Mộ mụ mụ cuối cùng cũng thoáng yên tâm.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, chớp mắt, Ông Chủ đã đến nơi này được hơn một tháng, tháng thứ nhất đã qua, tháng thứ hai đã tới, ngày này, nông dân bắt đầu cày ruộng theo lịch.

Ở Hà Tây, có một phong tục quan trọng là vào ngày này, người dân từ khắp mọi miền đất nước sẽ dâng lễ vật lên Thần Nông và Thần Tằm, cầu mong mưa thuận gió hoà và mùa màng bội thu trong năm tới.

Ở Cô Tang, theo phong tục, các quan viên và người dân xung quanh trong phạm vi trăm dặm sẽ đổ về thần miếu phía tây thành, do Tạ Tiết độ sứ chủ trì tế thần Nông, Tiết độ sứ phu nhân tế thần Tằm.

Lễ hiến tế này được người dân địa phương coi là sự kiện trọng đại. Theo sách nghi lễ, người chủ trì hiến tế cần phải ba ngày trai giới, chẳng những tắm gội thay quần áo mà trước ba ngày không được uống rượu, không được ăn mặn, mà càng không được hành phòng chuyện vợ chồng để biểu lộ lòng thành kính.

Năm trước chưa có Tiết độ phu nhân, do phu nhân châu quan thay thế, năm nay đã có Tiết độ phu nhân, tất nhiên sẽ do Tạ phu nhân chủ trì hiến tế.

Bình Luận (0)
Comment