Nàng cố tình cho hắn biết mình đang uống thuốc, khi hắn sắp trở về cố tình dùng thái độ và hành động tô móng đỏ phượng để khiêu khích hắn, cố tình cường điệu phản ứng của mình khi hắn hôn mình, còn cố tình c.ởi quần áo trước mặt hắn, giả vờ bình tĩnh nhẫn nhục chấp nhận sau khi giãy dụa đấu tranh.
Mộ Phù Lan biết rõ những chiêu trò này không thể nào gạt được hắn, cho dù lúc ấy Tạ Trường Canh không kịp phản ứng, thế nhưng sau đó với tâm tư và lòng dạ của hắn thế nào cũng nhìn ra được.
Nhưng như thế thì có làm sao?
Không những không làm sao, để hắn nhìn thấu cũng là mục đích của nàng.
Vào buổi tối của hơn một tháng trước, khi hắn bị nàng làm tức giận bỏ đi, nàng cho rằng đợi hắn trở về thì sẽ thả mình trở về quê nhà, không nghĩ rằng hắn rõ ràng đã bị chọc giận nhưng lại vẫn nhẫn nhịn xuống.
Biểu hiện kiên nhẫn và chịu đựng của hắn đối với nàng ban đầu đã khiến cho nàng ngạc nhiên. Từ sau thất bại lần đó, hơn một tháng sau đó, mỗi một việc nàng làm đều cố gắng tránh tình huống xé rách da mặt với hắn, trong cuộc chiến giằng co này xem ai là người kiên nhẫn hơn.
Mộ Phù Lan rất tin tưởng, con người như Tạ Trường Canh cho dù có hứng thú với một người phụ nữ thì cũng sẽ không có kiên nhẫn là bao nhiêu. Cái hắn quan tâm rất lớn, với hắn mà nói, mình cùng lắm chỉ là một người có thể mang lại chút thư giãn và niềm vui cho buổi tối của hắn sau một ngày bận rộn mà thôi. Hắn thích kiểu phụ nữ dịu dàng biết điều và khéo hiểu lòng người, giống như người vợ ở kiếp trước của hắn, người phụ nữ trước khi trở thành liên luỵ của hắn có lẽ hắn đã từng thích.
Bây giờ hắn còn chút hứng thú với nàng, bởi vì có hứng thú nên mới có kiên nhẫn, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ biến mất cùng với đủ loại “giày vò” làm hắn uất nghẹn, không duy trì được bao lâu. Một khi chút hứng thú này không còn nữa, để lại nàng ở bên cạnh hắn cũng sẽ chẳng có ích lợi gì. Mà với sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn tiếp tục chịu đựng những sỉ nhục thầm lặng mà nàng liên tục gây ra cho hắn nữa.
Sau hơn một tháng giằng co, đêm nay, cuối cùng hắn đã mất hết kiên nhẫn với nàng.
Nàng đã thắng.
Mộ Phù Lan gọi Mộ mụ mụ tới, nói mình có thể trở về nhà, ngay trong đêm đã thu dọn hành trang xong.
Tạ Trường Canh đêm nay không trở về phòng, Mộ Phù Lan biết được hắn ngủ qua đêm trong thư phòng, theo lời thị nữ nói, trong thư phòng sáng đèn cả đêm.
Sáng hôm sau, vừa rạng sáng, Mộ Phù Lan chuẩn bị lên đường, trước khi đi còn bảo Mộ mụ mụ đi thư phòng.
Tạ Trường Canh dường như cả đêm không ngủ, ánh nến trên góc bàn vẫn còn cháy, hắn ngồi đó, tay cầm một cuộn tài liệu, đôi mắt hơi đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi.
Mộ mụ mụ cung kính thưa:
– Tiết độ sứ, Ông Chủ sắp đi rồi, quản sự nói đã sắp xếp người hộ tống theo phân phó của ngài. Ông chủ bảo tôi tới chuyển lời cảm ơn tới ngài ạ.
Tạ Trường Canh tỏ vẻ thờ ơ, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên chứ đừng nói đến chuyện nói chuyện, trên mặt chỉ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, xua xua tay.
Mộ mụ mụ biết hắn đang muốn mình đi ngay, bà cảm ơn, cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài, bẩm báo lại cho Mộ Phù Lan biết.
Mộ Phù Lan không để tâm tới thái độ của hắn. Sáng nay nếu hắn không có ở nhà thì cũng thôi, nhưng nếu hắn còn ở đây, hắn muốn làm gì thì là chuyện của hắn, hắn đã sắp xếp để nàng đi, nàng cảm ơn hắn cũng là điều nên làm.
Đường phố trong thành vắng tanh, nhưng bên ngoài phủ Tiết độ sứ lại náo nhiệt hẳn lên, mấy cỗ xe ngựa dừng ở cửa, người hầu chất đồ lên xe, quản sự dặn dò tuỳ tùng hộ tống Ông Chủ trở về quê nhà.
Vẫn là nhóm người lần trước đưa nàng từ Thượng Kinh đến nơi này, đều là người được huấn luyện bài bản, đáng tin cậy.
Mộ Phù Lan đứng ở cửa, nhìn Mộ mụ mụ cùng thị nữ đem đồ đạc mang theo chất lên xe ngựa, kiểm tra từng món một, xác định không bỏ sót thứ gì trong phòng kể cả một sợi tóc, sau đó lên xe ngựa.
Quản sự dường như còn chưa phục hồi tinh thần trong sự ngạc nhiên và xấu hổ khi nữ chủ nhân bị nam chủ nhân gấp gáp tiễn đi, không kìm được quay đầu lại, không nhìn thấy nam chủ nhân đâu cả, đành phải từ bỏ, thầm thở dài, khom người nói với Mộ Phù Lan:
– Ông Chủ đi đường mạnh khoẻ ạ.
Mộ Phù Lan mỉm cười cảm ơn, ngồi ổn định rồi ra lệnh lên đường.
Chiếc xe ngựa lộc cộc chở nàng lên đường trở về Trường Sa Quốc.
Vừa ra khỏi Côổ Tang, nàng đã quên hết mọi chuyện trước đó, chỉ muốn nhanh chóng trở về Trường Sa Quốc. Nàng đã xa Hi Nhi mấy tháng rồi, đối với nàng giống như một ngày bằng một năm, nhớ con trai tột độ, chỉ ước gì có cánh bay trở về bên cậu càng sớm càng tốt.
Vào cuối tháng 2 cùng năm, sau gần một tháng đi đường, cuối cùng nàng cũng từ Hà Tây xuôi nam và trở về Trường Sa Quốc. Mộ Phù Lan cũng không về Nhạc thành ngay mà cử người đi báo tin cho Mộ Tuyên Khanh trước, mình thì đi đường vòng đi thẳng đến Quân Sơn.
Hi Nhi đang sống ở đó.
Trước đó sở dĩ nàng không đưa cậu vào Nhạc thành là bởi vì sợ mình không ở đó, Hi Nhi từ nhỏ đã quen với cuộc sống bình dị yên tĩnh, sẽ không thích ứng được với hoàn cảnh trong vương phủ khi không có nàng. Trong thư gửi cho a tẩu, nàng chỉ đơn giản nói Hi Nhi là nghĩa tử của nàng, nhờ a tẩu phái mấy thị nữ đáng tin đến dược lư Quân Sơn chăm sóc cậu, chờ mình về thì sẽ mang theo cậu về.
Nàng đi thuyền vào núi, đi lên bậc thang lên trên núi, lúc chạng vạng cuối cùng cũng đến trước cổng tre dược lư.
Cổng tre khép hờ, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc, Mộ Phù Lan thấy A Đại đang bận rộn phân loại thảo dược trong sân, bóng lưng cũng bận rộn không ngừng. Nàng kìm nén sự phấn khích và lo lắng trong lòng xuống, đẩy cánh cổng tre ra.
Người thanh niên quay đầu lại, thấy Mộ Phù Lan đứng ở cửa, vui vẻ buông đồ vật đang cầm, chạy tới khom người khom người chào nàng.
Nàng hỏi về Hi Nhi. A Đại nói:
– Tiểu công tử vẫn mạnh khoẻ! Còn nữa, tháng trước sư phụ cũng đã trở về rồi!
Tháng trước Dược Ông trở về, rất thích Hi Nhi, thường xuyên mang cậu theo dạy cậu phân biệt các loại thảo dược. Hôm nay Dược ông xuống núi khám bệnh, Hi Nhi ở nhà.
A Đại nói, Hi Nhi chắc đang chơi ở sau núi, có thị nữ đi cùng.
Nghe A Đại nói con trai khoẻ mạnh, bao lo lắng trên đường đi cuối cùng thả lỏng hoàn toàn, sư phụ cũng đã trở về, nàng vui mừng khôn xiết.
Mộ Phù Lan vội đi qua lư xá và đến khu vườn thuốc đằng sau.
Ở vườn thuốc cũng không thấy Hi Nhi đâu. Nàng gọi lên. Thị nữ đang ở trong phòng chuẩn bị bữa tối nghe thấy tiếng vội vàng chạy ra, nhìn thấy Mộ Phù Lan trở về thì mừng rỡ chào hỏi.
– Tiểu công tử đâu rồi?
– Tiểu công tử vừa nãy còn đang ở đây, bảo bọn em không cần đi theo ạ…
Mộ Phù Lan nhìn quanh một vòng, nhìn thấy cánh cửa thông lên đỉnh núi mở ra.
– À đúng rồi, chắc là tiểu công tử lại đi một mình lên đỉnh núi ạ! Cậu ấy thường đi lên đó, mỗi lần đi là ngồi nửa ngày luôn ạ. – Thị nữ nhớ ra bẩm báo.
Mộ Phù Lan lập tức leo lên con đường núi quanh co không dừng lại, cuối cùng thở hổn hển rồi cũng lên tới đỉnh núi.
Nàng đứng lại.
Nàng nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi trên một tảng đá gần đỉnh núi, hướng về phía Thượng kinh.
Ánh hoàng hôn vàng rực chiếu rọi từ bên cạnh, mặt trời đang lặn sau ngọn cây, những tổ chim trên đá đang chờ đợi những chú chim, một đàn chim đang bay vòng quanh đầu cậu, phát ra những tiếng hót líu lo. Đứa bé kia lại dường như không nghe thấy gì cả, ngồi im lặng, bất động, nhìn về phía trước, như thể đang trong trạng thái xuất thần.
Đôi mắt của Mộ Phù Lan ngấn lệ.
Nàng biết vì sao cậu lại leo lên đỉnh núi và vì sao cậu lại hướng về Thượng Kinh.
Có lẽ cậu nghĩ nàng hiện còn đang ở Thượng Kinh.
Nàng lấy lại bình tĩnh, gọi một tiếng Hi Nhi.
Đứa bé do dự một lát, từ từ quay đầu lại, khi nhìn thấy Mộ Phù Lan đứng sau lưng, ánh mắt lập tức sáng lên.
– Mẫu thân ơi!
Cậu hét lên ngạc nhiên, nhảy xuống khỏi tảng đá, quay lại chạy về phía nàng và lao vào vòng tay nàng.
Mộ Phù Lan giang tay ra ôm chặt con trai vào trong ngực, mỉm cười, liên tục hôn lên mặt cậu, trách móc cậu không nên một mình đến đây.
Hai bàn tay nhỏ của Hi Nhi ôm chặt lấy cổ nàng, mặt áp vào ngực nàng, nhỏ giọng nói:
– Con không sợ, con rất cẩn thận.
Mộ Phù Lan ngồi xuống tảng đá, bế Hi Nhi ngồi lên đùi mình, hai mẹ con thì thầm trò chuyện.
– Hi Nhi ơi, mẫu thân để con phải đợi lâu, con có trách mẫu thân không nè?
Hi Nhi lắc đầu thật mạnh, một lát sau cậu ngửa mặt lên nhìn Mộ Phù Lan, khẽ khàng nói:
– Hi Nhi chỉ hơi sợ thôi ạ…
– Hi Nhi sợ gì? Nói cho mẫu thân nghe đi.
Cậu thì thầm:
– Có một buổi tối á, con mơ một giấc mơ, mơ thấy mẫu thân tự dưng biến mất, chỉ còn lại có một mình con thôi. Con muốn đi tìm mẫu thân, nhưng lại không biết mẫu thân đang ở đâu……
Giọng cậu nhỏ dần rồi im bặt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay áo của Mộ Phù Lan không chịu buông.
Mộ Phù Lan nhìn đôi mắt quen thuộc ở trong ngực mình, vừa sáng ngời vừa hồn nhiên nhưng lại mang theo một chút ưu sầu bất an, nàng không khỏi nhớ đến con trai nhỏ bé ở kiếp trước đã cùng nàng trải qua vô số buổi sáng và buổi tối cô đơn trong căn nhà cũ ở huyện Tạ, lồng ng.ực tràn ngập cảm xúc chua chát nóng bỏng.
Nàng nghẹn ngào hôn con trai đang rúc trong lòng mình, ôm chặt lấy cậu, hồi lâu mới buông ra.
Nàng nói:
– Hi Nhi ơi, mẫu thân mang con về thành nha. Từ nay về sau, con có mẫu thân này, có cuộc sống của con này, còn có rất nhiều người khác nữa. Nhưng con phải nhớ kỹ, ngoài những người yêu thương con, tốt với con, thì chung quanh con cũng sẽ có cả người xấu nữa. Bây giờ con còn nhỏ, mẫu thân sẽ bảo vệ con. Mẫu thân nói những lời này là hy vọng con không phải sợ gì hết. Con nhớ kỹ, bất kể gặp phải chuyện gì, bắt đầu từ hôm nay, mẫu thân sẽ không bao giờ rời xa con nữa!
Hi Nhi nằm im trong lòng nàng một lúc, rồi đột nhiên vùng ra, bò ra khỏi đùi nàng, đứng trên mặt đất và nói lớn:
– Con nhớ rồi ạ! Con cũng muốn lớn thật là nhanh để bảo vệ mẫu thân, không để người xấu bắt nạt mẫu thân!
Giọng nói của cậu vẫn còn rất non nớt nhưng rất vang dội, âm thanh đó làm kinh động đàn chim đang bay vòng trên cao, khiến chúng vỗ cánh bay cao lên trời.
Mộ Phù Lan sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu:
– Mẫu thân rất mong chờ ngày đó!
……
Đến tối Dược Ông mới về, nhìn thấy Mộ Phù Lan thì rất vui mừng. Thầy trò trò chuyện với nhau, khi nhắc đến lai lịch của Hi Nhi, Mộ Phù Lan nói cậu là cô nhi, tình cờ gặp được bên ngoài, liền nhận cậu làm con nuôi rồi đưa về.
Dược Ông nói:
– Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thằng bé này ta đã thấy rất quen thuộc, cứ như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng mà nghĩ mãi mà không nhớ ra. Xem ra nó và con đúng là có duyên phận. Đứa bé này ít nói, nhưng lại rất thông minh, lúc rảnh rỗi ta dạy nó phân biệt thảo dược, nói một lần là nó thuộc ngay. Nếu chúng ta bồi dưỡng nó tốt, tương lai nó sẽ trở thành châu báu đó.
Mộ Phù Lan cảm tạ Dược Ông.
Đêm đó nàng không trở về thành mà ở lại Dược Lư, hai mẹ con ngủ cùng nhau.
Nhà tranh đơn sơ, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, nhưng nàng rất mãn nguyện. Nàng ôm đứa con trai đang ngủ say trong vòng tay, ngắm nhìn hình dáng của nó hết lần này đến lần khác cho đến nửa đêm, cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ và ngủ cho đến tận bình minh.
Sáng hôm sau, Mộ Tuyên Khanh phái người tới đón nàng. Mộ Phù Lan mang theo Hi Nhi vào thành trở lại vương cung. Người nhà gặp mặt, Mộ Phù Lan nắm tay Hi Nhi, dẫn cậu đến trước mặt huynh tẩu, nói:
– Đây là Hi Nhi, tuy là nghĩa tử của muội nhưng còn hơn cả con ruột của muội. Muội hy vọng sau này huynh tẩu sẽ yêu thương nó quan tâm nó, muội sẽ rất cảm kích.
Hi Nhi cung kính hành lễ với Mộ Tuyên Khanh và Lục thị, nghe theo dặn dò của Mộ Phù Lan gọi họ là “cữu cữu”, “mợ”.
Lục thị cười tươi nâng Hi Nhi dậy, vừa mặt đối mặt nàng đã ngẩn cả người ra, bụng nói sao khéo thế, sau đó gọi con gái A Như tới, bảo cô bé dẫn đệ đệ đi xem chỗ ở. Khi biết trượng phu và tiểu cô chắc có chuyện muốn nói, nàng cũng chỉ ở một lát rồi lui xuống.
Mộ Tuyên Khanh cho tùy tùng lui đi hết, lập tức hỏi:
– A muội, trước đó huynh nghe nói Lưu hậu muốn giữ muội lại làm con tin, về sau muội lại được Tạ Trường Canh mang đi Hà Tây. Nửa tháng trước, huynh không biết muội đang trở về, bởi vì không yên tâm, lúc đó Hán Đỉnh cũng vừa trở lại, thế là huynh đã phái nó đi Hà Tây rồi.
Sản xuất khai thác sắt ở mỏ sắt Nhữ Địa tiến hành thuận lợi, xưởng công binh cũng bắt đầu thành hình, thợ thủ công bắt đầu ngày đêm làm việc liên tục để rèn vũ khí và áo giáp. Bên này vừa ổn định, Viên Hán Đỉnh đã bàn giao công việc cho thủ hạ, nửa tháng trước, hắn trở lại Nhạc thành, biết được Mộ Tuyên Khanh muốn phái người đi Hà Tây đón Mộ Phù Lan về liền đưa ra đề nghị để mình đi.
Mộ Tuyên Khanh rất muốn đi đón vương muội về, nhưng cũng biết trước đó mình đã quá đáng đắc tội với Tạ Trường Canh, càng không biết rõ vì sao hắn lại mang muội muội của mình ra khỏi thượng kinh. Nghĩ tới nghĩ lui, chàng thật sự không yên tâm liền muốn phái người đi Hà Tây một chuyến. Một là thám thính thực hư thế nào, hai là tìm mọi cách đón vương muội trở về. Có điều a muội nằm trong tay đối phương, cho dù mình có hạ mình cũng không biết thái độ đối phương sẽ như thế nào, muốn đón được người cũng không phải chuyện dễ dàng. Người được chọn đi vốn là Lục Lâm, chỉ là Lục Lâm thời gian này đang bị ốm, vừa may Viên Hán Đỉnh trở về. Hắn làm việc chắc chắn, kiên định dũng cảm, lại lớn lên cũng hai huynh muội. Hắn đã chủ động từ đề cử mình, điều này rất hợp lý Mộ Tuyên Khanh, vì thế chàng cho người chuẩn bị tạ lễ, chọn lựa người đi, dặn dò cẩn thận xong, Viên Hán Đỉnh liền xuất phát đi Hà Tây.
– Nói vậy hành trình cũng đã đi được hơn nửa rồi, bây giờ phái người đuổi theo chỉ sợ cũng không kịp nữa!
Mộ Phù Lan rất bất ngờ và cũng rất cảm động. Vương huynh căm ghét Tạ Trường Canh từ lâu, hiện giờ vì mình mà lại chịu nhún nhường, phái người đi cầu hòa với Tạ Trường Canh. Nàng suy nghĩ một chút nói:
– Vương huynh, Viên a huynh đi chuyến này cũng tốt. Muội đang muốn nói với vương huynh, trước đó Tạ Trường Canh đã đồng ý, nếu Lưu hậu còn muốn làm khó Trường Sa Quốc ta, hắn sẽ bảo vệ cho chúng ta. Chúng ta cũng không mong chờ người ta bảo vệ chúng ta, nhưng quốc lực còn chưa mạnh, nếu như gặp chuyện và hắn không làm khó chúng ta, vậy thì cũng là chuyện tốt. Viên a huynh đã được huynh phân phó rồi, tới nơi đó rồi biết muội đã trở về thì sẽ biết tùy cơ ứng biến, tặng tạ lễ xong, coi như là sự cảm ơn của vương huynh đối với hắn.
Mộ Tuyên Khanh kinh ngạc. Lần trước Tạ Trường Canh đến, nói là oán hận bỏ đi cũng không phải nói quá. Về sau lại biết được tin hắn mang theo a muội rời khỏi thượng kinh, Mộ Tuyên Khanh đã rất ngờ vực, không biết động cơ của hắn là gì.
Hiện tại lại nghe điều này thì càng bối rối hơn. Nếu a muội đã nói thế vậy thì chắc là thật rồi. Nhưng tại sao Tạ Trường Canh lại rộng lượng như thế?
Chàng thật sự không tưởng tượng nổi.
Chàng nhìn muội muội, đột nhiên mặt tái đi, đứng lên lạnh giọng nói:
– Có phải họ Tạ ức hiếp muội không?
Mộ Phù Lan rất bình tĩnh, nói:
– Vương huynh đừng tức giận. Muội với hắn vốn là vợ chồng, không nói tới có ức hiếp gì hay không, nhưng mọi chuyện đều là muội tự nguyện. Bây giờ muội đã trở về, sau này chắc hắn cũng sẽ không làm gì chúng ta đâu, đây là chuyện tốt.
Mộ Tuyên Khanh sửng sốt hồi lâu, sau đó chậm rãi nắm chặt nắm đấm, nghiến răng, nói từng chữ một:
– A muội, vương huynh thề, sau này, nếu Trường Sa Quốc ta có thể quật khởi, vương huynh sẽ không để muội chịu bất kỳ uất ức nào nữa!