Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 34

Chu Lục Hổ làm nghề bán hàng rong, ngày nào cũng gánh hàng hóa đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hoặc trà trộn vào đám đông, ẩn núp trên phố không xa vương cung Mộ thị để quan sát tình hình.

Gã dùng tên giả Chu Lục, khuôn mặt bình thường, tính tình khiêm tốn, gánh hàng rong đi sớm về muộn, hễ gặp hàng xóm láng giềng thì cười hiền hòa chào hỏi, cho trẻ con kẹo hoa quả không lấy tiền, mua kim chỉ cho nhóm phụ nữ nhờ mua mà không lấy tiền. Hàng xóm láng giềng đều nói gã là người nông thôn lương thiện trung hậu muốn tích cóp tiền để cưới vợ. Ai có thể ngờ gã lại là lục lâm đạo tặc giết người không chớp mắt?

Gã cứ thế đặt chân ở trong ngõ nhỏ gần vương cung, chớp mắt đã nửa năm trôi qua, cũng không cảm thấy có gì bất thường, Chỉ có một điều thu hút sự chú ý của gã. Từ lâu gã đã nghe nói đến thông tin vương tộc Mộ thị xây dựng vương lăng ở Nhữ Địa, nếu như trong thành không có gì bất thường, từ tính thận trọng và cũng để có sự giải thích thỏa đáng với Tiết độ sứ, gã dự tính sẽ rời khỏi Nhạc thành đi Nhữ Địa xem tình hình thế nào.

Vừa đưa ra quyết định xong, ngày hôm nay gã gánh hàng trở về sớm, phân phát hết số đậu và kẹo hoa quả cho đám trẻ con quanh đó, mang gánh hàng rỗng vào phòng, đóng cửa lại, uống vài ngụm nước lạnh, rồi nằm xuống chiếc giường tạm bợ làm từ một tấm cửa vỡ, vừa nhắm mắt thì nghe được tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa này rất nhẹ và chậm, rất quen thuộc.

Tim gã đập mạnh, lập tức mở mắt ra, xuống giường đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một thiếu phụ mặc váy xanh thô, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, da trắng, mặt mày dịu dàng, tay cầm một chiếc bát sứ thô lớn đang bốc hơi nghi ngút, thấy Chu Lục Hổ mở cửa, cười nói:

– Chu đại ca, chiều nay muội làm mỳ, hơi nhiều một chút, tiện thể mang cho huynh một bát ạ.

Thiếu phụ này là quả phụ sống ở đối diện, tên là Hoa Nương, nói là chạy nạn tới nơi này, người nhà đều chết sạch, bình thường kiếm sống bằng nghề giặt quần áo và thêu thùa cho người khác, rất ít khi ra ngoài. Sau khi Chu Lục Hổ ổn định ở đây mỗi ngày ra ra vào vào thường chạm mặt cô ta, biết người phụ nữ này thường nhờ hắn mua kim chỉ, thường xuyên qua lại thế là quen biết nhau. Khi biết gã độc thân, cô ta thường mang cho gã một vài món ăn mình làm, hoặc là may y phục cho gã.

– Nhân nóng huynh ăn đi. Để lâu sẽ không ngon nữa. – Người phụ nữ thấy gã chỉ nhìn mình, liền giục.

Chu Lục Hổ bừng tỉnh, đáp lại, sau đó nhận lấy đặt lên trên chiếc bàn nhỏ đặt ở góc nhà, cúi xuống cắm cúi ăn.

Hoa Nương không đi ngay mà đứng ở cửa, nhìn hành lý đặt trên bàn và gánh hàng trống không để ở trong góc, hỏi:

– Chu đại ca, huynh có quần áo nào cần giặt không đưa cho muội, tối nay muội giặt quần áo, tiện thể giặt cho huynh luôn.

Chu Lục Hổ lắc đầu.

Người phụ nữ gật đầu:

– Vậy huynh ăn đi nhé. Ăn xong cứ để đó, lát nữa muội đến lấy. – Nói xong thì đi ngay.

Bấy giờ Chu Lục Hổ mới ngẩng đầu lên, nhìn cô ta đi vào trong cánh cửa chếch đối diện, cửa đóng lại, bóng dáng cô ta biến mất.

Gã dừng đũa lại.

Đi theo Tiết độ sứ nhiều năm, gã luôn nhớ mình không phải sống trên mũi đao li.ếm máu thì là bôn ba khắp nơi, cho đến hôm nay, dường như cũng chỉ có nửa năm sống ở trong ngõ nhỏ này là an ổn nhất. Cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, vào buổi sẩm tối gánh đòn gánh trở về, chờ người phụ nữ sống ở đối diện tới gõ cửa và mang bữa tối nóng hổi nói rằng nấu hơi nhiều cho mình, điều đó đã trở thành một sự mong đợi thầm kín trong lòng gã mỗi ngày.

Đợi gã đi rồi, sẽ không còn người phụ nữ nào sẽ cố tình nấu mỳ nóng hổi cho gã nữa, và cũng không có người phụ nữ nào sẽ may vá và giặt quần áo cho gã nữa.

Nghĩ đến đây là lần cuối cùng được ăn món người ta nấu, người đàn ông không khỏi có chút thất vọng. Nhưng hết cách thôi, gã không phải là Chu Lục bán hàng rong, gã có việc cần phải hoàn thành.

Gã cúi xuống ăn hết mỳ, thậm chí húp sạch cả nước dùng, sau đó đi rửa sạch sẽ bát đũa, chờ cô ta tới lấy. Nhưng gã đợi hồi lâu không thấy người phụ nữ kia đâu liền đứng lên đi đến trước đòn gánh mở ra, lấy ra mấy sợi tơ cùng với xâu tiền đã tích cóp được trong thời gian làm bán hàng rong, cầm cả bát đũa đi đến nhà đối diện.

Chu Lục Hổ đi đến trước cửa nhà của Hoa Nương, nghe thấy bên trong có tiếng r.ên rỉ có vẻ rất đau đớn. Gã giật mình đẩy cửa đi vào.

Cánh cửa khép hờ, bị gã đẩy mở ra.

Trên bàn có một ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi một căn phòng nhỏ đơn sơ, bên ngoài có một ít quần áo chưa giặt được đặt trên đất, trong phòng truyền ra tiếng r.ên rỉ.

Chu Lục Hổ gọi một câu, đặt đồ trong tay xuống rồi bước nhanh vào trong, trông thấy Hoa Nương nằm dưới đất, ướt sũng, bên cạnh là chậu rửa chân, nước đổ ra ngoài, dưới đất hỗn độn.

– Chu đại ca…vừa nãy muội không cẩn thận bị ngã, sợ là chân bị trật rồi…

Hoa Nương đau đớn ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nói với gã.

……

Ngày hôm sau, khi Mộ Phù Lan nhận được thư mà Hoa Nương gửi cho mình, nàng đang ở trong phòng dạy Hi Nhi tập viết.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ hoa, không khí thoang thoảng hương hoa xuân, tiếng chim hót líu lo bên tai. Mộ Phù Lan bảo thị nữ ở cùng Hi Nhi, nàng đi ra mở bức thư vừa nhận được.

Hoa Nương quả thực là quả phụ, trượng phu mất sớm, nhưng thân phận thực sự của cô ta là một cô cô dạy dỗ trong vương cung, thông minh nhạy bén, lúc trước khi nhận nhiệm vụ, cô ta đã rời vương cung và định cư ở đó để giám sát Chu Lục Hổ.

Trong thư Hoa Nương nói, tối qua mình thấy Chu Lục Hổ xử lý hết hàng hóa ở đòn gánh và đã thu dọn hành lý, nghi ngờ gã muốn ra khỏi thành, nhưng bởi vì không biết gã muốn rời khỏi Trường Sa Quốc hay là đi đến nơi khác để tiếp tục hoạt động gián điệp, bởi thế đã dùng kế để giữ gã lại.

Bước tiếp theo làm như thế nào, muốn được Ông Chủ chỉ bảo.

Chu Lục Hổ là tai mắt của Tạ Trường Canh. Nhưng người này lại không thể động vào, động vào Chu Lục Hổ không khác gì rút dây động rừng, là nói cho Tạ Trường Canh mình đã đề phòng hắn rồi. Với tính cách đa nghi của Tạ Trường Canh, nếu như hắn để ý đến, thật sự giám thị tới mình, chỉ sợ mình cũng không thể giấu được hắn chuyện gì cả.

Mỏ quặng và căn cứ chế tạo vũ khí ở trong núi Nhữ Địa rất lớn, không thể nào giữ bí mật mãi được, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác biết. Điểm mấu chốt là phải ngăn chặn hắn hoặc người của Lưu hậu phát hiện ra trước khi Trường Sa Quốc hoàn thành việc mở rộng quân sự.

Bí mật này có tầm quan trọng tối đa. So với chuyện này, mọi thứ khác bây giờ đều là thứ yếu.

Chu Lục Hổ là một người sống sờ sờ, là người của Tạ Trường Canh, nói vậy người này cũng không phải hạng người tầm thường. Thay vì mạo hiểm để gã rời khỏi Nhạc Thành đi do thám Nhữ Địa, không bằng cứ để gã sống ở dưới mí mắt mình, loại bỏ mọi khả năng bị phát hiện.

Mộ Phù Lan hồi âm, bảo cô ta cố gắng hết sức để giữ người đàn ông đó ở lại Nhạc Thành. Nàng cũng nhắc nhở cô ta phải cẩn thận, hiện tại chỉ cần giữ người đàn ông đó lại, không cần phải theo dõi chặt chẽ, kẻo bị gã phát hiện ra.

Sau khi gửi thư đi, Mộ Phù Lan lại nghĩ đến Viên Hán Đỉnh.

Nàng đã trở về được nhiều ngày rồi, theo như lộ trình của Viên Hán Đình, nếu như mọi việc đều thuận lợi, hẳn là hắn cũng sắp về rồi.

Với địa vị của Tạ Trường Canh, cho dù vẫn còn căm ghét vương huynh và cũng bất mãn với mình, nhưng chắc chắn cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho Viên Hán Đỉnh mang thân phận là sứ thần đâu.

Phong độ này hắn vẫn phải có.

Nhưng gần đây không biết làm sao, có lẽ là vì có thời gian rảnh rỗi, mỗi khi nghĩ đến hành trình đi Hà Tây lần này của Viên Hán Đỉnh, nàng không còn chắc chắn như ban đầu mà cứ luôn cảm thấy bất an khó tả.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, như thể có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra, nhưng nàng không thể xác định được đó là gì. Nàng chỉ hy vọng Viên Hán Đỉnh có thể mau chóng trở về bình an, nàng mới yên tâm được.

– Ông Chủ ơi, điện hạ mời cô đi Tuyên Sùng Đường, nói Viên tướng quân đã trở lại rồi ạ!

Một thị nữ tới bẩm báo.

Mộ Phù Lan ngẩn người, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi Tuyên Sùng Đường thư phòng của Mộ Tuyên Khanh. Còn chưa đi vào nàng đã nghe được tiếng cười tiếng nói chuyện ở bên trong vọng ra. Nàng đi nhanh hơn bước vào, nhìn thấy Viên Hán Đỉnh ở bên trong, đang nói chuyện với vương huynh, cả hai đều rất vui vẻ.

Tâm tình bất an của nàng thả lỏng xuống.

– Vương huynh, Viên a huynh!

Nàng gọi hai người.

Viên Hán Đỉnh vừa mới vào thành đã lập tức đi tới chỗ này để báo cáo công việc. Hắn rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt.

Mộ Phù Lan hỏi chuyện hành trình của hắn, hắn nói:

– Huynh tới Cô Tang mới biết được Ông Chủ đã trở về rồi, thế là huynh chuyển thư tay của điện hạ cho Tạ tiết độ sứ, cảm ơn xong rồi xin phép đi về. Tạ tiết độ sứ cũng không gây khó dễ gì cả, mọi việc đều rất thuận lợi.

Mộ Phù Lan đã hoàn toàn yên tâm, tự cười ban thân đa nghi, nói:

– Muội cảm ơn Viên a huynh vẫn luôn bôn ba vất vả. Lần này trở về huynh nên nghỉ ngơi nhiều vào.

Viên Hán Đỉnh cung kính nói:

– Ông Chủ bình an trở về là chuyện tốt nhất, huynh không thấy vất vả gì.

Mộ Tuyên Khanh cho người hầu lui hết, đóng cửa lại, lại vén rèm phía sau lên, nói:

– A muội, Hán Đỉnh, hai người xem đi!

Phía sau bức màn là một giá vũ khí. Trên đó có đao, kiếm, giáo, khiên, cung sắt và một bộ áo giáp. Chàng bước tới, cầm lấy đao, rút ​​nó ra khỏi vỏ, dùng ngón tay để thử lưỡi đao, rồi chém vào góc bàn. Mặt bàn dày vài tấc và làm bằng gỗ mun cứng. Chàng chém một đao xuống, góc mặt bàn rơi ra. Sắc bén thế nào có thể thấy rõ.

– A muội, Hán Đỉnh, đây là đợt vũ khí đầu tiên được sản xuất tại Nhữ Địa, có 500 thanh đao kiếm, một ngàn cây cung sắt và một số giáo mác, khiên và áo giáp. Tất cả đều được vận chuyển bằng đường thủy. Binh lính thường luyện tập kiếm gỗ và giáo mác mà đã trông chờ đến mòn con mắt, nhóm đầu tiên đã được vận chuyển đến đảo Giả Sơn, nhóm tiếp theo cũng sẽ sớm được chuyển đến thôi.

– Không lâu nữa, toàn bộ binh lính sẽ được trang bị đầy đủ vũ khí!

Mộ Tuyên Khanh hai mắt tỏa sáng, tra đao vào vỏ, nhìn Viên Hán Đỉnh.

– Hán Đỉnh à, đệ giỏi binh pháp, sau này việc huấn luyện binh sẽ nhờ hết vào đệ đó!

Viên Hán Đỉnh nói:

– Điện hạ yên tâm, đệ sẽ cố gắng hết mình.

Mộ Tuyên Khanh gật đầu, quay sang Mộ Phù Lan.

– Muội muội, Trường Sa Quốc ta có được ngày hôm nay chính là công lao của muội. Phụ vương trên trời có linh thiêng chắc sẽ rất vui mừng

Mộ Phù Lan nhìn những vũ khí đang được chế tạo trước mặt, sự hưng phấn của nàng không hề kém gì Mộ Tuyên Khanh.

Trường Sa Quốc không nghèo, quốc khố kho lúa đầy đủ, bây giờ có binh khí, có quân đội, thế thì có thể nghĩ đến những việc khác nữa.

Ra khỏi thư phòng của huynh trưởng, nàng lấy lại bình tĩnh, đang muốn quay trở về phòng với Hi Nhi, a tẩu Lục thị lại vội vàng tới tìm nàng, nói cho nàng biết một tin tức mới.

Thế tử Tề vương Triệu Hi Thái nghe đến danh tiếng của Dược thần y nên đã tới nơi này để xin khám chữa bệnh. Đoàn người đã sắp đến ngoài thành rồi.

Bình Luận (0)
Comment