Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 36

Ban ngày Hi Nhi bận rộn nhổ cỏ, hao phí rất nhiều sức lực, nhưng bây giờ lại cảm thấy nhẹ nhõm và sớm chìm vào giấc ngủ.

Mộc Phù Lan nhìn Hi Nhi đang ngủ say bên cạnh, cũng yên lòng nhắm mắt lại

Trời đã sáng, trong buổi sớm mùa hè trong dược lư, trong không khí có một mùi thuốc sắc đắng thoang thoảng, Hi Nhi còn đang ngủ, Mộ Phù Lan nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Thị nữ đã đợi ở ngoài cửa, thấy Mộ Phù Lan đi ra, lập tức đi tới bẩm báo:

– Sáng sớm em đã sắc thuốc và đưa qua đó, rồi lại nghe theo dặn dò của Ông Chủ âm thầm để ý, thế tử chỉ uống mấy ngụm, còn lại đều đổ đi hết ạ.

Nghi ngờ trong lòng Mộ Phù Lan lập tức được giải trừ, nàng không nói gì khác, chỉ kêu cô hầu đi gọi mọi người thu dọn đồ đạc dự tính hôm nay trở về thành, mình thì đi Dược lư, phái người cho mời quản sự Tề vương phủ tới, nói:

– Hôm nay ta sẽ quay về thành. Về đó rồi ta sẽ cử y thừa tới đây thay ta. Ông chăm sóc thế tử, bảo huynh ấy phải chú trọng sức khoẻ.

Vẻ mặt quản sự lập tức lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cầu xin:

– Vừa rồi tôi có đi xem thế tử, thấy tình trạng bệnh tình của ngài ấy vẫn chưa khỏi hẳn, tôi đang muốn đi mời Ông Chủ qua xem. Thế tử ốm yếu bệnh tật từ nhỏ, nay nghe nói đến danh thần y của Dược Ông đã thành tâm đi một chặng đường xá xa xôi tới nơi này để xin chữa bệnh, vương phi vốn dĩ không đồng ý, nhưng do thế tử rất quyết tâm, bấy giờ mới đành phải thôi, nhưng lúc chuẩn bị đi cứ luôn cảnh cáo tôi hết lần này tới lần khác, chỉ sợ y thừa bình thường chỉ sợ sẽ không chữa trị nổi. Ông Chủ là học trò của thần y, thần y đi vắng, tôi chỉ xin Ông Chủ ở lại đây hai ngày nữa, chờ thế tử khoẻ lên rồi thì hẵng đi có được không.

Mộ Phù Lan nói:

– Ta biết ông rất trung thành. Nhưng qua hai ngày này ta thấy bệnh tình của thế tử thực ra rất phổ biến, y thừa có thể xử lý được. Ta cũng nhờ ông chuyển lời cho thế tử, nói nếu như huynh ấy không tuân theo lời dặn của thầy thuốc, không chịu khó uống thuốc, đừng nói là ta, cho dù là Dược Ông chỉ sợ cũng bó tay thôi.

Quản sự ngớ người:

– Ý của Ông Chủ tức là sao?

Mộ Phù Lan nói:

– Tự ông đi hỏi huynh ấy khác biết.

Quản sự làm sao biết được Triệu Hi Thái đổ thuốc đi, trong mắt ông ta, bệnh tình của thế tử bất kể nặng nhẹ thì đều không phải chuyện nhỏ, Dược Ông đi vắng thì phải để đệ tử của ông ấy chữa trị, người khác thì ông ta không yên tâm. Nhưng lúc này ông ta cũng nghe ra được sự kiên quyết của nàng, đang rối rắm không biết phải làm sao thì có tiếng bước chân vang lên từ phía sau lưng.

Quản sự quay đầu lại, thấy là Triệu Hi Thái tới thì vội ra đón. Có vẻ như anh ta đang rất nôn nóng, dừng lại, vẫn thở hổn hển, tránh cánh tay của quản sư đưa tới muốn đỡ mình, bảo ông ta lui đi.

Quản sự không còn cách nào khác đành phải lui đi.

Lúc này chỉ còn lại Mộ Phù Lan, Triệu Hi Thái không quan tâm tới mình còn đang thở d.ốc, bước lên nói:

– Vừa rồi huynh nhìn thấy thị nữ của muội đang thu dọn đồ đạc, hôm nay muội về thành luôn hả? Hay là huynh cũng đi theo muội nhé, chỗ này phong cảnh tuy rất đẹp nhưng hơi chút quạnh quẽ……

– Thế tử, thuốc mang tới ngài đã uống chưa? – Mộ Phù Lan hỏi.

Triệu Hi Thái thoạt đầu ngẩn người, sau đó như là đã hiểu ra, nét mặt gượng gạo.

Khoảng hai tháng trước, tin tức Mộ Phù Lan bị Tạ Trường Canh đuổi ra khỏi Hà Tây về Trường Sa Quốc đã truyền đến Thượng Kinh. Triệu Hi Thái đang ở Thượng Kinh đã mừng rỡ khôn xiết mà lập tức quyết định đi Trường Sa Quốc.

Là bạn hồi nhỏ chơi cùng với Mộ Phù Lan ở trong cung, với Triệu Hi Thái, bao năm qua điều này giống như một ảo ảnh gieo vào trong lòng y, y sẽ thường xuyên nghĩ đến nàng. Nhưng nếu như cả đời này không có cơ hội gặp lại, ảo ảnh này có lẽ cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Nhưng mà năm ngoái, y lại một lần nữa gặp lại nàng ở Thượng Kinh. Nhiều năm không gặp, ảo ảnh trong lòng đột nhiên biến thành một mỹ nhân sống động, xuất hiện ngay trước mặt y. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Triệu Hi Thái đã không thể nào quên được. Y chỉ hận đã gặp nhau quá muộn vì đã không giành cưới nàng trước Tạ Trường Canh, bây giờ biết nàng đã trở về Trường Sa Quốc, làm sao y có thể từ bỏ cơ hội tới gần nàng. Kể cả cho dù bây giờ y không làm được gì, nhưng chỉ cần có thể thường xuyên được gặp nàng, thì đó cũng là niềm an ủi lớn lao đối với y.

Lý do của y tất nhiên là tìm thầy chữa bệnh.

Mẫu thân y cũng không có lòng tin vào y thuật của Dược Ông, càng không yên tâm để y xa nhà, ban đầu không chịu đồng ý, nói nếu y muốn tìm người chữa bệnh cho mình, vậy thì phái người đi mời Dược Ông tới là được.

Triệu Hi Thái nhất quyết không nghe, nói mình từ nhỏ đến lớn luôn bị chăm sóc trông coi giống như tù nhân, lần này ra ngoài ngoài tìm danh y chữa bệnh ra còn muốn đi giải sầu, nếu bà ta không đồng ý, y sẽ không chịu chữa bệnh nữa, sống hay chết đối với mình cũng không có ý nghĩa. Tề vương phi không lay chuyển được con trai, cuối cùng mới đồng ý. Không ngờ rằng tới nơi này rồi, bệnh tình của y có khởi sắc, y tất nhiên là rất mừng, nhưng đồng thời cũng phát hiện mình cũng không có cơ hội gặp mặt nàng, vì thế nhân lúc Dược Ông đi xuống núi, và đêm hôm trước lúc đi ngủ cố tình không đắp chăn.

Tuy rằng đã là đầu mùa hè, nhưng trên núi ban đêm lại lạnh, trước đây y sống ở trong vương phủ đến cuối mùa xuân mới ngừng sưởi ấm, thời tiết như này y vẫn đắp chăn lụa ấm áp.  Sau một đêm, y cố ý nói mình bệnh nặng, bắt quản sự vào thành, cuối cùng như ý muốn mời Mộ Phù Lan tới đây, thế nên làm sao mà chịu để nàng phải đi nhanh như thế được.

Mộ Phù Lan nhìn Triệu Hi Thái, nói:

– Thế tử, huynh đường xá xa xôi tới nơi này, thân mình quý giá, nếu như Trường Sa Quốc có sơ suất gì, vương huynh rất khó giải thích với lệnh tôn. Lần này huynh tới đây, Trường Sa Quốc từ vương huynh cho tới tôi tớ người nào cũng đều coi trọng huynh, tận tâm tận lực với huynh, mong huynh bệnh tình khởi sắc. Thế nhưng huynh lại làm chuyện hoang đường kia, tôi không quay về còn ở lại làm cái gì?

Nói xong, nàng định bỏ đi.

Triệu Hi Thái cuống quít ngăn nàng lại.

– Tất cả đều là lỗi của huynh, huynh không nên gạt muội, huynh xin lỗi muội. Bệnh tình của huynh cũng là do huynh tự làm mình đổ bệnh. Lần này huynh tới đây ngoài nhờ danh y chữa bệnh ra cũng rất muốn gặp muội. Tới nơi này lâu rồi, huynh nghĩ hết cách cũng không nghĩ ra được cách nào để được gặp muội……

Mộ Phù Lan nhìn y, hơi nhíu mày.

Triệu Hi Thái xấu hổ mặt đỏ lựng lên.

– Huynh sai rồi. Muội nể tình chúng ta từ nhỏ đã quen nhau mà bỏ qua cho huynh được không. Về sau huynh không dám nữa đâu.

Mộ Phù Lan im lặng một lát nói:

– Thôi, chuyện này bỏ qua đi. Huynh nhớ phải uống thuốc đúng giờ, tôi về rồi sẽ kêu y thừa lên đây.

– Ông Chủ, muội từ đã!

Triệu Hi Thái nhìn theo nàng, đột nhiên gọi một tiếng.

– Ông Chủ, lần này huynh tới đây thực ra còn có một chuyện quan trọng muốn nói với muội, chuyện này có liên quan đến Tạ Trường Canh.

Mộ Phù Lan chần chừ rồi đứng lại.

– Muội tưởng rằng thái hậu coi trọng tên họ Tạ này lắm à? Bà ta bây giờ chỉ đang muốn dùng người thôi, chỉ cần có anh tài thay thế, tên họ Tạ kia sớm muộn gì cũng xong đời!

Y nhìn quanh, hạ thấp giọng xuống.

– Ông Chủ, huynh thật lòng coi muội là người một nhà nên mới nói cho muội biết. Phụ thân huynh hiện giờ đang tìm nhân tài cho triều đình để chia sẻ và giải tỏa lo lắng sau này, đồng thời cũng phái người âm thầm đi Hà Tây để do thám tình hình. Việc Tạ Trường Canh lấy cớ chống lại người phương Bắc đã âm thầm tích trữ lương thực, mua chuộc lòng người đã đi quá giới hạn chức vị của hắn. Tướng sĩ Hà Tây biết về hắn mà không biết về triều đình và Thái hậu, tất cả đều bị khép vào tội đại nghịch. Đợi chứng cứ lấy được rồi và đưa tới trước mặt Thái hậu, thế nào hắn cũng bị lật đổ. Hắn bị lật đổ rồi, muội có thể yên tâm rồi, sau này phụ vương huynh sẽ bảo đảm Trường Sa Quốc của muội được bình an!

Nếu Tề Vương thực sự tầm thường như bề ngoài, sau này ông ta đã không thể một mình đảm đương một phía và suýt nữa thay thế triều đình, trở thành kẻ thù của Tạ Trường Canh. Việc ông ta đang âm thầm bí mật chiêu mộ nhân tài, Mộ Phù Lan không hề ngạc nhiên về điều này.

Triều đình đang suy sụp, quốc sự bị ngoại thích nắm quyền, lúc này, có người có năng lực và tham vọng nào đó lại bắt đầu suy nghĩ riêng cũng không có gì ngạc nhiên. Điều khiến nàng không ngờ tới là Tề Vương đã phái người đến Hà Tây để thu thập chứng cứ nhằm loại bỏ Tạ Trường Canh.

Trước có Trương Ban, sau có Tề vương, dù là Lưu hậu chỉ sợ cũng chưa hoàn toàn yên tâm về Tạ Trường Canh. Thế nhưng đối với tình cảnh của Tạ Trường Canh, nàng không cần thiết phải lo thay cho hắn.

Nàng mỉm cười với Triệu Hi Thái.

– Thế tử, cảm ơn huynh đã báo cho tôi biết. Có điều tôi không hiểu, kể cả Tạ Trường Canh có sụp đổ, phụ vương huynh dựa vào đâu đảm bảo Trường Sa Quốc bình an ở trước mặt Lưu hậu?

Triệu Hi Thái nói:

– Ông Chủ, huynh đã nghĩ kỹ cho mọi người rồi. Trường Sa Quốc và Tạ Trường Canh liên hôn nhiều năm, cho nên từ lâu đã phát hiện ra hắn có mưu đồ đại nghịch, chính bởi thế mà mấy năm qua đã có xung đột mâu thuẫn với hắn. Chờ phụ vương huynh có chứng cứ, đến lúc đó bên muội lại ra mặt nghe theo sắp xếp của phụ vương huynh, hỗ trợ chứng minh, phần thắng sẽ càng chắc hơn. Đợi diệt trừ hắn rồi, người mà Lưu hậu có thể dùng cũng chỉ có phụ vương huynh, Lưu hậu có thể làm gì các muội?

– Chỉ cần Trường Sa Quốc chịu quy thuận, huynh sẽ tiến cử mọi người! Phụ vương đang khát hiền tài, Trường Sa Quốc địa linh nhân kiệt, chỉ cần chịu thiệt quy thuận phụ vương, phụ vương chắc chắn sẽ vui vẻ tiếp nhận.

– Sau này, đừng nói tên cự khấu họ Tạ kia, kể cả những người khác……

Y dừng một chút.

– Chỉ cần có thù oán với Trường Sa Quốc, bất kể là ai, các muội muốn báo thù cũng không phải là không thể.

Nói xong, Triệu Hi Thái bước tới gần nàng.

– Ông Chủ, cô mẫu của muội từng làm Hoàng hậu, muội vốn dĩ thân phận cao quý, trước đây bị bắt gả cho tên họ Tạ kia đúng là ấm ức rất lớn. Chờ tên họ Tạ kia chết rồi, muội hoàn toàn thoát khỏi hắn, huynh sẽ cưới muội làm vợ.

– Tới nơi này rồi huynh có nghe truyền thuyết Quân Sơn có thần minh. Triệu Hi Thái này xin thề với thần mih, hôm nay từ giờ phút này, mỗi một câu của huynh đều là những lời thật lòng. Nếu có nửa câu nói dối thì sẽ chết không được tử tế.

Y đứng ở trước mặt nàng, nhìn vào mắt nàng, nói rành mạch.

Mộ Phù Lan nói:

– Cảm ơn thế tử đã xem trọng tôi, nhưng hôn phối của thế tử đã có an bài, chắc chắn không phải là Trường Sa Quốc.

– Muội lo lắng về phụ vương mà mẫu phi của huynh phải không? Muội yên tâm, chờ huynh khỏi bệnh rồi, muội kiên nhẫn chờ huynh, sớm hay muộn huynh cũng có thể tự quyết định!

– À đúng rồi! – Y có vẻ như sực nhớ ra, – Nếu muội gả cho huynh, huynh cũng sẽ coi nghĩa tử Hi Nhi của muội như con ruột của mình!

Y rất kích động, nói xong đưa tay ra với nàng.

 Mộ Phù Lan né tránh sang một bên.

– Triệu thế tử, tấm lòng của huynh đối với tôi, tôi rất cảm động. Nhưng tôi không có tình cảm gì với huynh. Những lời hứa hẹn kết hôn này, xin thế tử đừng bao giờ nhắc đến nữa, tránh cho hai chúng ta đều khó xử. Tôi về thành trước, thế tử nhớ chịu khó dưỡng bệnh.

Nàng bỏ đi.

Triệu Hi Thái nhìn theo bóng lưng của nàng, không giấu được sự thất vọng trong mắt, sững sờ một lúc rồi đuổi theo.

– Phù Lan, nếu muội không bằng lòng, huynh sẽ không nhắc tới nữa. Nhưng đề nghị vừa rồi của huynh rất có lợi cho Trường Sa Quốc, mong muội đừng từ chối ý tốt của huynh.

Quy thuận Tề vương, đã bao hàm hai tầng ý nghĩa. Trong tương lai, ngoại trừ việc hợp tác làm chứng chống lại Tạ Trường Canh, đến khi Tề Vương khởi sự, Trường Sa Quốc đương nhiên sẽ đóng góp tiền bạc, lương thực và nhân lực, dùng những cái này để đổi lấy bình an.

– Muội hãy tin huynh, hiện giờ thời cuộc đang suy bại, ngoài quy thuận phụ vương của huynh ra, sau này các muội thực sự không còn cách nào tốt hơn nữa đâu. Huynh sẽ không hại muội đâu. Huynh muốn tốt cho mọi người nên mới nói cho muội biết đó.

Triệu Hi Thái sốt sắng nói với nàng.

Mộ Phù Lan dừng lại, trầm ngâm một lát rồi cảm ơn:

– Cảm ơn lời tốt của thế tử, tôi vô cùng cảm kích. Có điều chuyện này không phải chuyện nhỏ, tôi không thể quyết định được. Tôi sẽ nói với Vương huynh rồi sẽ có câu trả lời sau.

Triệu Hi Thái nói:

– Ừ, huynh chờ muội!

Mộ Phù Lan mỉm cười gật đầu với y rồi rời đi.

Thị nữ đã thu dọn đồ đạc xong, Mộ Phù Lan bảo A Đại lo thuốc cho Triệu Hi Thái, sau đó dẫn Hi Nhi xuống núi.

Dưới chân núi, ngay bên kia giao lộ, một doanh trại dựng tạm thời ở đó, tuỳ tùng của Triệu Hi Thái đều ở đây.

Lúc Mộ Phù Lan sắp xuống đến chân núi thì nghe được có tiếng gọi.

– Ông Chủ xin dừng bước.

Mộ Phù Lan quay đầu.

Từ sau lùm cây ven đường, một người đàn ông ăn mặc như tùy tùng của Triệu Hi Thái đột nhiên xuất hiện, cung kính cúi đầu chào nàng, sau đó cúi người thấp giọng nói:

– Trương nội sử có tin tức bảo tiểu nhân gửi cho Ông Chủ.

Mộ Phù Lan hiểu ra. Đây là người của Trương Ban.

Nàng hơi suy nghĩ, bảo tuỳ tùng dẫn Hi Nhi đi xuống trước, mình thì đứng lại, chờ không còn ai nữa, nói:

– Lấy ra đây đi.

Người kia nhìn chung quanh rồi lấy một lá thư trong áo ra, đưa cho nàng.

Mộ Phù Lan mở ra đọc.

Thì ra Trương Ban cũng đã biết nàng bị Tạ Trường Canh đuổi về Trường Sa Quốc, thế là rất bất mãn, trong thư chỉ trích nàng không tuân thủ tin ước, muốn nàng mau chóng nghĩ cách quay lại làm việc cho mình. Giữa những hàng chữ ẩn chứa uy hiếp, nói nếu như nàng bỏ giữa chừng, ông ta sẽ không cho Trường Sa Quốc được yên.

Mộ Phù Lan xem xong, trả lại thư cho người kia, nói:

– Cũng không phải ta không muốn, mà là hắn đã đuổi ta đi, ta còn cách nào đâu? Ngươi đi nói với Trương nội sử bảo ông ta đừng quên, ông ta đã nhận rất nhiều lợi lộc từ chỗ bọn ta, trước đó ông ta nói nhiều lời hay về Trường Sa quốc ở trước mặt Thái hậu, đã là người một nhà với Trường Sa Quốc rồi. Nếu ông ta làm cho Trường Sa Quốc không được yên, ông ta cũng đừng mơ được yên thân.

Người kia sững sờ ra đó, chần chừ một chút miễn cưỡng nói:

– Xin Ông Chủ tốt xấu gì cũng nên có câu trả lời rõ ràng, nếu không ta cũng không biết ăn nói thế nào với nội sử đâu.

Mộ Phù Lan nói:

– Thôi được rồi, ngươi chỉ là một người truyền tin, ta cũng không để ngươi khó xử. Ngoài mấy câu vừa rồi ra, ngươi có thể chuyển thêm mấy lời của ta, nói rằng ta vẫn nhớ giao ước, bảo ông ta kiên nhẫn chờ đợi, có chứng cứ ta sẽ báo cho ông ta ngay.

Người kia sợ bị phát hiện, nghe xong cũng không dám ở lại lâu, cất thư đi rồi lẩn mình biến mất.

Mộ Phù Lan nhìn người nọ biến mất sau cây cối rậm rạp nơi sơn đạo, sau đó nàng tiếp tục xuống núi đi tới bến đò.

Hi Nhi đã lên thuyền đang ngồi trong khoang thuyền chờ nàng, nhìn thấy Mộ Phù Lan đi vào hớn hở gọi:

– Mẫu thân!

Đã gần giữa trưa, thuyền dừng ở bên hồ đã phơi nửa ngày, trong khoang có chút oi bức. Mộ Phù Lan bảo thị nữ đẩy cửa sổ ra, bế Hi Nhi ngồi lên đùi mình, lấy khăn tay lau mồ hôi trán cho cậu.

Thuyền đi trên sông, gió lạnh thổi tới, trong khoang dần dần mát mẻ.

Mộ Phù Lan thấy cậu yên lặng ngồi trong lòng mình, mắt nhìn mặt nước không biết đang nghĩ gì, liền hỏi cậu:

– Con đói không? Có muốn ăn bánh ngọt gì không?

Hi Nhi lắc đầu, đột nhiên hỏi:

– Mẫu thân ơi, cự khấu nghĩa là gì ạ? Tạ Trường Canh là ai ạ?

Mộ Phù Lan ngẩn người.

Hi Nhi nói:

– Sáng nay con thức dậy, họ nói mình chuẩn bị đi về, con liền đi tìm mẫu thân, có nghe được vị thế tử kia đang nói chuyện với mẫu thân…

– Ông ấy là người rất xấu ạ? Vì sao mọi người đều muốn ông ấy chết ạ?

Hi Nhi ngửa mặt lên, đôi mắt xoe tròn hỏi Mộ Phù Lan.

Bình Luận (0)
Comment