Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 41

Mộ Phù Lan thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường trở về, nàng đang suy nghĩ mục đích chuyến đi của hắn, nghĩ tới nghĩ lui, nỗi lo lắng lớn nhất của nàng là không đề phòng được Chu Lục Hổ, có lẽ gã đã biết Trường Sa Quốc đang âm thầm mở rộng quân đội, nếu không, nàng không nghĩ ra được còn có chuyện gì có thể khiến hắn từ Hà Tây đi tìm nàng.

Ngay như vừa nãy, lúc đẩy cánh cửa này ra, nàng còn đang căng thẳng suy nghĩ, nếu như hắn thật sự đến vì chuyện này thì nàng phải ứng phó thế nào mới vượt qua được nguy cơ này. Điều làm nàng bất ngờ chính là câu chất vấn của Tạ Trường Canh lại là về thân phận của Hi Nhi.

Từ đâu mà hắn lại kết luận rằng Hi Nhi là đứa con riêng của nàng và Viên Hán Đình? Đúng là hoang đường đến nực cười. Thế nhưng vửa thả lỏng một hơi nàng lại ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề mới này. Nhìn Tạ Trường Canh, những lời hắn nói tuyệt đối không phải chỉ để đe dọa nàng.

Hắn thật sự có thể làm được như thế.

Sự im lặng của Mộ Phù Lan rơi vào trong mắt Tạ Trường Canh chính là sự thừa nhận.

– Tốt lắm. –  Hắn giận quá hóa cười, gật đầu, – Mộ thị, ước định trước đó giữa hai ta đã không còn nữa! Nàng tự thu xếp cho tốt đi.

Nói xong hắn bỏ đi ngay.

Mộ Phù Lan tim đập nhanh hơn. Viên Hán Đỉnh cam kết cần thời gian một năm. Trước khi kế hoạch mở rộng quân sự được hoàn thành, lời nói của Tạ Trường Canh không phải là trò đùa mà Trường Sa Quốc có thể xem nhẹ được. Sự phẫn nộ của hắn, nàng không dám xem thường.

Nàng quay đầu lại vội nói với người đàn ông trẻ tuổi đã sắp đi tới cửa:

– Chẳng lẽ ngài cho rằng đứa bé này là tôi sinh ra và vẫn luôn âm thầm nuôi nấng nó, bây giờ mới mang nó về bên mình có phải không?

Thân hình Tạ Trường Canh hơi dừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục bước đi. Rất rõ ràng, hắn đã nhận định như vậy.

Mộ Phù Lan không do dự nữa lập tức đuổi theo chặn ở cửa.

Tay của hắn đã với tới cửa nhưng nàng đã chặn lại.

– Tôi biết tối qua ngài đã gặp Hi Nhi rồi. – Nàng nói.

– Ngài hãy nghe tôi nói, Hi Nhi là cô nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên ở trong chùa Hộ Quốc. Cuối năm ngoái lúc tôi bị Lưu hậu triệu vào kinh đã tình cờ gặp con ở trong chùa, tôi rất thích con, hai chúng tôi rất hợp nhau, cho nên mới mang con về Trường Sa Quốc. Nếu ngài không tin có thể đi chứng thực với Tuệ Tịch trưởng lão của chùa. Hi Nhi được trưởng lão nhận nuôi ở sau núi và được trưởng lão nuôi nấng dạy dỗ.

– Lúc đó tôi không nói cho ngài biết chuyện này bởi vì tôi nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, với cả lúc đó tình cảnh của tôi cũng rất khó khăn. Hai chúng ta tuy sống chung một nhà nhưng không khác gì người xa lạ, tôi thật sự không tiện nói với ngài chuyện cá nhân này, mà nếu có nói tôi nghĩ chưa chắc ngài đã muốn nghe.

Ánh mắt Tạ Trường Canh dừng lại trên mặt nàng, thấy nàng nói chuyện vẫn nhìn thẳng vào mình, vẻ mặt bình tĩnh, hắn hơi ngẩn người, chậm rãi buông tay định mở cửa xuống. Nhưng khi nghĩ đến lời Trương Ban nói trong thư, khuôn mặt đứa bé đêm qua lại hiện ra trước mắt, cơn tức giận trong lòng lại dâng trào.

– Mộ thị, nàng có tâm cơ sâu, biết chiêu trò, ta cũng phải chịu thua. Đứa bé này mặt mày giống hệt như nàng, trên đời này nào có chuyện trùng hợp đến như vậy được, nó không phải do nàng sinh thì là của ai? Xem tuổi tác của nó, rõ ràng là nàng đã có nó trước khi ta cầu thân. Liệu có phải Mộ thị nhà nàng lúc đó vì thúc đẩy liên hôn nên ngay khi sinh nó ra đã cho nó đi thật xa, sau đó Tuệ Tịch trưởng lão mới nhận nuôi nó. Nàng bảo ta đi hỏi trưởng lão, ông ta có thể chứng minh được cái gì?

Hắn cười lạnh.

– Mộ thị nhà nàng trên dưới đồng lòng lừa gạt ta thì thôi đi, bây giờ nàng mở miệng là nói những lời dối trá, nàng cho rằng ta chịu tin nàng hay sao?

– Tránh ra!

Mộ Phù Lan vẫn đứng yên tại chỗ.

Trong mắt hắn hiện lên tia giận giữ, rút soẹt trường kiếm bên hông ra. Một luồng sáng lạnh lẽo xẹt qua trước mắt Mộ Phù Lan, sát khí cuồn cuộn xông tới, cần cổ nàng theo đó lạnh ngắt, lông tơ trên làn da mỏng manh lập tức dựng đứng lên.

– Tránh ra cho ta!

Hắn lập lại lần nữa, thấy nàng vẫn bất động giống như mọc rễ dưới đất, thanh phong ba thước đặt lên cổ nàng.

Thân hình Mộ Phù Lan cứng đờ, nhưng ngay sau đó, thay vì nhường đường, nàng đối mặt với thanh bảo kiếm trên tay hắn đã từng dính đầy máu của con trai mình, từ từ đứng thẳng đôi vai yếu ớt của mình.

Nàng nói:

– Tôi thật sự không biết tại sao ngài lại cố chấp khăng khăng nói Hi Nhi là con riêng của tôi. Vậy thì tôi nói thật, Hi Nhi thật sự là con trai của tôi. Cả đời này, từ giây phút tôi gặp con, nghe được tiếng gọi mẫu thân của con, thì con chính là con trai của tôi. Và tôi xin thề với trời, con nó không phải của tôi với người đàn ông khác, và càng không có chút quan hệ gì với Viên tướng quân cả.

– Tạ Trường Canh, dù hôm nay ngài có giết tôi, ngày mai diệt Trường Sa Quốc, tôi sẽ vẫn nói như thế.

Khi nàng vừa nói xong, cả căn phòng rơi vào im lặng.

– Vậy nàng giải thích tại sao nó lại giống nàng như thế?

Đột nhiên giọng nói của hắn vang lên.

Mộ Phù Lan nhìn người đàn ông vẫn đang kề kiếm vào cổ mình, nói:

– Chính bởi vì con giống tôi cho nên ngay khi vừa gặp con tôi đã rất yêu con. Hơn nữa, trên đời này có ngàn vạn khuôn mặt, giống nhau mặt mày thì có gì là lạ?

Tạ Trường Canh hừ lạnh một tiếng.

– Năm ngoái, đêm đầu tiên nàng đến kinh thành, trong mơ nàng đã gọi tên đứa con nuôi mà nàng chưa từng gặp này. Nếu như sự xuất hiện của nó thực sự chỉ là trùng hợp như lời nàng nói, vậy nàng giải thích thế nào?

– Đêm hôm đó, tôi mơ thấy kiếp trước của mình. Kiếp trước tôi có một đứa con trai, nhưng tôi đã chết trước khi nó lớn lên, và đứa con đó đến sau cùng cũng mãi mãi không thể lớn lên được nữa…

Ánh mắt nàng nhìn xuống thanh kiếm trên tay hắn. Những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn chiếu vào thanh kiếm trên cổ nàng, mũi kiếm phát ra ánh sáng đỏ sẫm, giống như vết máu cũ không thể xóa nhòa.

– Con trai mà tôi mơ thấy tên là Hi Nhi. Còn đứa bé này lớn lên ở chùa Hộ Quốc, nó vốn không có tên. Là tôi sau khi gặp nó thì đã đặt cái tên này cho nó, nó mới có tên là Hi Nhi.

Chung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Mộ Phù Lan giơ cổ tay lên, dùng hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm chặt lưỡi kiếm lạnh lẽo, từ từ đẩy thanh kiếm ra khỏi cổ.

Đôi mắt đẹp của nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

– Tôi biết ngài đến đây không chỉ vì một chuyện này. Tôi đã giải thích rõ ràng cho ngài về lai lịch của Hi Nhi rồi. Nếu ngài còn có chuyện gì khác thì cứ hỏi.

Tạ Trường Canh nhìn người phụ nữ đưa tay đẩy thanh kiếm trên cổ mình ra. Hắn đã không chỉ một lần nhận được kiến nghị ngầm hoặc khéo léo từ thủ hạ của mình, nhắc nhở hắn đón nàng trở về. Có nàng ra mặt, biết đâu lại giải quyết được vấn đề dân bản xứ lâu đời và gai góc ở Hà Tây.

Tạ Trường Canh đương nhiên đã nhìn ra điều này từ lâu. Để nàng thử là một cách khôn ngoan và hữu ích để giải quyết một vấn đề lớn với chi phí thấp nhất. Không có lý do gì để hắn không làm như vậy.

Ngày hôm đó khi hắn từ Hưu Chư trở về, nội dung lá thư ban đầu định gửi đi chính là kêu nàng trở lại, yêu cầu nàng giải quyết cho mình vấn đề này. Hắn đã giúp nàng rất nhiều, cũng đã đồng ý che chở cho Trường Sa Quốc, muốn nàng làm việc cho mình cũng rất hợp tình hợp lý. Nhưng mà hiện tại hắn lại không muốn đề cập tới chuyện này nửa câu. Cho dù phải tốn gấp đôi, gấp mười, thậm chí gấp trăm lần công sức, hoặc thậm chí phải dùng đến vũ lực – điều mà hắn không muốn làm, dùng binh lính để trấn áp tình hình, khiến cho máu chảy khắp nơi, hắn cũng không muốn nói với người phụ nữ trước mặt rằng mình đang cần nàng giúp đỡ.

Mộ Phù Lan nói xong, nàng thấy khóe môi hắn hơi cong lên, trên mặt hiện lên vẻ cười lạnh. Hắn nói:

– Mộ thị, miệng lưỡi nàng xảo quyệt, ta biết chắc nàng sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện này đâu. Tạ Trường Canh ta lăn lộn nhiều năm, lúc này lại thua trên tay người họ Mộ, ta chấp nhận.

Hắn thu kiếm về, tra thanh kiếm vào trong vỏ, sau đó bắt nàng lui lại, hắn dùng tay đẩy cửa ra.

Mộ Phù Lan lẳng lặng tránh ra.

Lúc sắp rời đi, hắn quay đầu lại, nhìn nàng hồi lâu nói:

– Mộ thị, nhớ rõ che giấu những chuyện xấu mà nàng đang làm cho ta. Nếu như ta nghe được chút tin đồn vớ vẩn, tự nàng sẽ biết hậu quả.

Giống như uy hiếp và cũng chính là lời cảnh cáo, nói xong, hắn bỏ đi.

Mộ Phù Lan đứng sau cửa, nhìn bóng người rời đi, trong lòng có chút phức tạp. Nàng biết hắn vẫn không tin lời giải thích của mình. Nhưng nghe giọng điệu của hắn, có vẻ như đây là kết thúc của mọi chuyện. Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt.

Nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới đêm qua hắn đã gặp Hi Nhi rồi, cũng không biết tình hình cụ thể thế nào, sợ trong lòng Hi Nhi sẽ có bóng ma, nàng vội vã đi về nơi ở của mình.

Hi Nhi thấy nàng cuối cùng cũng trở về thì mừng rỡ khôn xiết. Đêm đó, lúc Mộ Phù Lan ngủ cùng cậu thì nghe cậu hỏi mình:

– Mẫu thân ơi, người kia ấy, thúc ấy nói đã cưới mẫu thân rồi, thế liệu thúc ấy có cướp mẫu thân đi, không cho hai mẹ con mình ở cùng nhau không ạ?

Mộ Phù Lan đã được Mộ mụ mụ kể lại cảnh Tạ Trường Canh và Hi Nhi gặp nhau vào đêm qua, biết hắn đã dọa cho Hi Nhi, nàng rất tức giận, nàng nói:

– Ông ta đi rồi, sau này sẽ không quay lại đây nữa đâu. Hi Nhi đừng sợ, cho dù có xảy ra chuyện gì mẹ cũng sẽ ở bên Hi Nhi, hai mẹ con ta sẽ không bao giờ xa nhau. Con ngoan ngủ đi, ở lại đây chờ thêm mấy ngày nữa, đến cuối tháng mẹ xong việc thì chúng ta sẽ quay về nhà nhé.

Hi Nhi đáp vâng, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Liên Thành lệnh tới gặp Mộ Phù Lan, nói đoàn người Tạ Trường Canh đã đi rồi.

Bên Lê Dương còn có rất nhiều bệnh nhân, các y sĩ mang đến đều phân tán đến các trại động, nhân thủ rất khan hiếm. Người kia đi rồi, Mộ Phù Lan cũng thấy yên tâm, nàng kiểm tra xong lô dược liệu mới được chuyển đến xong thì lên đường ngay, cùng Viên Hán Đỉnh đi một mạch đến Lê Dương. Lúc chạng vạng khi gần đến nơi, họ đi qua một con đường núi bên sườn núi, đột nhiên, ngựa trở nên bồn chồn bất an, dưới chân dường như hơi chấn động một chút, mặc dù cảm giác này biến mất rất nhanh nhưng sỏi đá bắt đầu rơi xuống từ bức tường núi phía trên đầu họ.

Lúc đầu mọi người đều sửng sốt, đứng yên tại chỗ.

– Động đất rồi, mau đi qua đi, đến bãi đất trống thì dừng lại!

Viên Hán Đỉnh phản ứng rất nhanh hét to lên, hắn nhanh chóng xuống ngựa, giật lấy roi ngựa từ tay người đánh xe ngựa thay vị trí của ông ta, đánh chiếc xe ngựa mà Mộ Phù Lan đang ngồi chạy đi như bay đến mảnh đất trống phía trước không xa.

Mọi người đều theo sát, vừa chạy đến bãi đất trống, họ lại cảm thấy dưới chân mình rung chuyển, nhiều người mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Trên con đường núi mà họ vừa đi qua, đất đá rơi xuống như mưa.

Cơn động đất đến đột ngột và biến mất nhanh chóng. Nó đến và biến mất chỉ sau một khoảnh khắc.

– Ông Chủ, muội không sao chứ!

Viên Hán Đỉnh nắm chặt dây cương ngựa, không cho ngựa hoảng sợ bỏ chạy, sau khi động đất lắng xuống, hắn đẩy cửa xe ra hỏi Mộ Phù Lan.

Mộ Phù Lan hai tay nắm chặt cửa sổ xe, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói:

– Muội không sao.

Mặc dù trận động đất không nghiêm trọng, nhưng Viên Hán Đỉnh lo sợ sẽ có dư chấn nên đã yêu cầu mọi người không rời đi mà ở nguyên tại chỗ. Mọi người đều làm theo lệnh của hắn, chờ một lúc, ước chừng sẽ không còn rắc rối nữa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù động đất chỉ kéo dài trong thời gian ngắn và không quá mạnh, nhưng Mộc Phù Lan nghĩ đến Hi Nhi thì vẫn rất lo lắng, nàng bảo mọi người mang theo dược liệu đi Lê Dương trước, mình thì dự tính quay về. Không ngờ người ta lại báo rằng cây cầu vừa đi qua đã bị đứt, bên dưới có một khe núi sâu, không tìm được đò nên không thể qua được.

Thấy trời không còn bao lâu nữa là tối, Mộ Phù Lan đành phải nghe theo chỉ thị của Viên Hán Đỉnh phái một tùy tùng thông thạo về nước bơi qua đó, trở về thành hỏi thăm tin tức, còn mình thì tiếp tục lên đường.

Khi nàng đến Lê Dương, thủ lĩnh và người của ông ta đang háo hức chờ đợi. Nơi này đã có hàng chục ngôi nhà đã sụp đổ và hàng trăm người bị thương, mức độ nặng nhẹ không đồng đều, nàng lập tức dẫn người đi cứu chữa. Bận rộn cho tới đêm khuya, nàng mệt mỏi thiếp đi trong căn phòng do thủ lĩnh chuẩn bị. Sáng ngày hôm sau, tùy tùng kia trở lại mang theo tin tức tốt.

Hi Nhi bình yên vô sự, Mộ mụ mụ tiện thể nhắn bảo nàng yên tâm, bên Liên Thành ảnh hưởng không lớn, mọi người chỉ cảm thấy có rung chuyển rất nhẹ, chỉ có một vài ngôi nhà cũ bị hư hại. Một người bị thương, đó là vì sợ hãi chạy lung tung mà ngã gãy chân.

Mộ Phù Lan cuối cùng mới yên tâm.

Kế cận còn có trại động khác, cũng có người bị thương, biết nàng ở chỗ này thì đều tới. Mộ Phù Lan không quản nghỉ ngơi lại tiếp tục công việc cứu chữa.

Nàng bận rộn không nghỉ ngơi, bởi vì cuối tháng là có thể kết thúc công việc ở đây và trở về nhà, nhưng nàng không ngờ được rằng, bởi vì trận động đất bất ngờ này, cuộc sống yên bình của nàng và Hi Nhi cũng theo đó mà bị phá vỡ.

Bình Luận (0)
Comment