Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 51

Tạ Trường Canh nhìn Mộ Phù Lan rời đi, đóng cửa lại, quay lại giải thích với mẫu thân mình:

– Hai ngày trước con trai ở giáo trường bất cẩn bị thương nhẹ. Chỉ là chuyện nhỏ, hai ngày nữa là ổn thôi. Mẹ đừng lo lắng.

Tạ mẫu muốn con trai cởi áo cho mình xem, Tạ Trường Canh nói vừa bôi thuốc và đã băng bó rồi, không tiện cởi ra. Hắn liên tục trấn an nói mình không sao, Tạ mẫu mới đành thôi. Bà sờ tay con trai, thấy hơi nóng, lại bắt đầu sốt cả ruột lên.

Tạ Trường Canh nói:

– Con không sao ạ. Dạo này con nhiều việc bận rộn và không được nghỉ ngơi đầy đủ. Con đã uống thuốc rồi. Sức khoẻ con tốt lắm, nghỉ ngơi hai ngày là ổn ngay.

Tạ mẫu trách móc:

– Mộ thị kia, không phải mẹ nói nó, nhưng nếu nó đang ở cùng con chăm sóc con kiểu gì thế, lại khiến con bệnh thành thế này? Thế này làm sao mẹ yên tâm được?

Tạ Trường Canh nhìn mẫu thân mình. Bà đang cau mày, từng nếp nhăn trên khuôn mặt bà đều hiện rõ sự bất mãn với người phụ nữ kia, điều này khiến hắn nhớ đến dáng vẻ đứng một bên với đôi mắt cụp xuống và đầu cúi xuống, yếu ớt và bất lực của nàng.

Hắn do dự một lát, rồi nói:

– Mẹ hiểu lầm rồi. Là nàng ấy đã chữa bệnh cho con, con uống thuốc nàng ấy kê mới khoẻ lên đấy ạ. Từ lúc nàng ấy tới đã chăm sóc con rất chu đáo, không hề lười biếng chút nào.

Tạ mẫu không nói gì, nét mặt vẫn cau có.

Tạ Trường Canh đỡ mẹ già đi vào trong, gọi A Miêu mang nước vào, hắn rửa chân cho bà và hầu hạ bà ngủ. Con trai đang bị thương và bị ốm, Tạ mẫu xót xa cho con trai, làm sao để hắn làm chuyện đó được.

Tạ Trường Canh thấy mẫu thân không chịu liền gọi A Miêu vào làm thay mình.

A Miêu đáp to, ngồi xổm xuống. Bên ngoài cửa, Thích Linh Phượng đi vào mỉm cười nói:

– Tỷ phu, để muội làm cho ạ.

A Miêu có vẻ không vui, dẩu miệng lên nhìn Tạ Trường Canh.

Thích Linh Phượng đi đến gần kêu A Miêu đứng lên tránh ra.

A Miêu buồn bực đứng lên.

Khi Thích Linh Phượng sắn tay áo lên, Tạ Trường Canh đột nhiên nói:

– A Miêu, ngươi tiếp tục đi.

A Miêu vui vẻ hẳn lên, đáp “vâng” rõ to rồi ngồi xuống.

Thích Linh Phượng ngỡ ngàng quay lại nhìn Tạ Trường Canh.

Tạ Trường Canh nói với cô ta:

– Ta và mẫu thân vẫn còn có chuyện tâm sự. Chặng đường đi này chắc muội cũng mệt rồi, muội đi nghỉ đi, cứ để ta phụng dưỡng mẫu thân, muội không cần phải ở lại.

Giọng hắn ôn hoà nhưng lại rất xa cách. Tạ mẫu lại không phát hiện ra, chỉ nghĩ con trai quan tâm đến Thích Linh Phượng, gật đầu hài lòng, giục:

– Đúng đó, Phượng Nhi cháu đi về phòng nghỉ ngơi sớm đi.

Thích Linh Phượng cắn môi đáp khẽ rồi lui ra ngoài.

A Miêu đã rửa chân cho Tạ mẫu xong, Tạ Trường Canh hầu hạ mẫu thân ngồi lên giường. Tạ mẫu nói:

– Canh nhi, Mộ thị gả cho con lâu rồi mà sao vẫn chưa có tin vui gì thế?

Tạ Trường Canh “dạ” một tiếng.

Tạ mẫu thở dài:

– Con là độc đinh của Tạ gia, cho nên ngày nào mẹ cũng trông mong có cháu bế. Mẹ nhìn tướng người nó là biết không dễ sinh đẻ. Nếu cứ thế này, không biết khi nào mẹ mới được nhìn thấy Tạ gia ta khai chi tán diệp đây?

Tạ Trường Canh buồn bực trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, trả lời qua quýt:

– Nàng ấy còn trẻ, hơn nữa sau khi gả vào nhà con với nàng ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Mẹ đừng sốt ruột.

– Sao lại không sốt ruột được? Canh nhi, mẹ nói thật với con, lần này tới đây, ngoài muốn gặp con ra mẹ cũng muốn hỏi con xem lúc nào tiện thì giải quyết cho xong chuyện giữa con và Phượng nhi đi.

– Đúng lúc Mộ thị cũng ở đây, chúng ta cũng đỡ bị nói là giấu nó.

Tạ Trường Canh càng phiền muộn hơn, suy nghĩ một lát, ngẩng lên trông thấy A Miêu đang đứng hầu một bên, hai mắt mở to tròn xoe nhìn mình, hắn liền phất tay ý bảo cô bé ra ngoài, sau đó mới nói:

– Mẹ, chuyện liên quan đến con gái Thích gia con đã suy nghĩ kỹ rồi, con thấy vẫn không ổn. Thích gia có ơn lớn với mẹ, để cô ấy làm thiếp là có lỗi với nhà họ. Ý định của con con đã từng nói với mẹ rồi, mẹ hãy nhận cô ấy làm nghĩa nữ, tìm một gia đình tốt cho cô ấy và gả cô ấy đi long trọng, đây mới là cách trả lại ân huệ.

Tạ mẫu đã nằm xuống rồi nghe thấy ngồi dậy.

– Canh nhi, con làm sao vậy? Sao lời mẹ nói con lại không nghe?

Bà ta tức giận, ngờ vực nhìn con trai.

– Có phải là Mộ thị kia nói một đằng làm một nẻo, ở chỗ mẹ thì nói đồng ý việc này nhưng trước mặt con thì lại ầm ĩ không? Nếu con không tiện nói thì để mẹ đi nói với nó. Nếu nó không chịu, thế thì con bỏ nó đi là được! Con có Thái hậu chống lưng, còn sợ Trường Sa Quốc làm gì được con hay sao!

Tạ Trường Canh không muốn khiến mẹ già thất vọng. Hắn biết Thích gia cũng rất mong chờ việc này. Nhưng với hắn, đây cũng không phải là chuyện lớn cần phải thận trọng suy nghĩ. Có điều trong lòng hắn có một trực giác, chính là nếu như là hắn đồng ý, vậy thì quan hệ giữa hắn và người phụ nữ Mộ thị kia không còn đường xoay chuyển nữa. Với hắn, người phụ nữ này giống như miếng gân gà, nhưng không hiểu sao, hắn lại vô cùng không muốn từ bỏ nàng.

– Con nói chuyện cho mẹ!

Tạ mẫu thấy con trai không nói gì thì tức giận đập tay xuống giường.

Tạ Trường Canh nhìn vẻ mặt tức giận của mẫu thân, đột nhiên cảm thấy gân xanh trên thái dương mình đập mạnh, như có thứ gì đó treo trên đó. Đầu hắn đột nhiên đau dữ dội, hắn đợi ổn định một chút mới nói:

– Mẹ, chuyện về con gái Thích gia cứ quyết định thế đi, về sau con sẽ coi cô ấy như nghĩa muội. Con thấy đau đầu, mẹ đi nghỉ đi, con xin phép về nghỉ ạ.

 Tạ mẫu nghe con trai nói đau đầu, bà nhìn con mình, thấy sắc mặt hắn tối sầm lại, ấn đường tái xanh, đúng là trông rất yếu, thế là lại thấy đau lòng. Những tính toán trong lòng không được như ý, bà lại không nỡ trách con trai, chỉ nghi ngờ con gái Mộ thị thổi gió bên gối, con trai bị sắc đẹp của nó mê hoặc, cho nên mới có thái độ nghỗ nghịch với mình. Bà nói:

– Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẹ đi ngủ đây, con cũng mau đi ngủ đi.

Tạ Trường Canh đỡ bà nằm xuống, thổi tắt ngọn đèn dầu, sau khi ra khỏi phòng, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn kiệt sức hơn cả khi vừa chiến đấu xong. Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương đi về phòng.

Cửa sổ còn sáng đèn, hắn đẩy cửa đi vào. Con gái Mộ thị còn chưa đi ngủ mà đang ngồi trước gương trang điểm, tay cầm cây kéo nhỏ vừa soi gương vừa cắt tỉa phần tóc mà hắn đã cắt bằng kiếm ngày hôm đó. Ban ngày, khi búi tóc lên thì không thấy rõ, nhưng khi xõa xuống thì phần đuôi tóc không đều và rất dễ thấy.

Nàng đang tập trung cắt tỉa tóc, dường như không nghe thấy tiếng bước chân của hắn, quay lưng về phía hắn, không có phản ứng.

Tạ Trường Canh đứng đó, nhìn bóng lưng nàng một lát, bước tới nói:

– Đồ ăn khuya nàng chuẩn bị kia bày ra để ta ăn, ta hơi đói một chút.

Mộ Phù Lan ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trong gương đang nhìn mình, bình tĩnh nói:

– Thiếp vừa ăn rồi, nếu ngài đói thì để thiếp đi nấu cho ngài.

Nàng đặt chiếc kéo trên tay xuống, đứng dậy và đi ra ngoài.

Tạ Trường Canh vội nói:

– Thế thì thôi, nàng ăn rồi thì thôi, ta cũng không thấy đói nữa. Cũng muộn rồi, đi ngủ đi.

Mộ Phù Lan lên giường.

Tạ Trường Canh c.ởi quần áo rồi nằm xuống.

Hắn rất mệt mỏi nhưng không thể ngủ được, càng không thể tiếp tục chuyện vừa rồi đang dở thì bị mẹ đột nhiên đến làm gián đoạn. Nhắm mắt một lát, hắn mở mắt ra nhìn vào bóng lưng của người phụ nữ nằm quay lưng về phía mình, do dự một chút tiến lại gần, nói:

– Mộ thị, mẹ ta có tuổi rồi, nếu lời nói hay hành vi của mẹ làm nàng khó xử, thì nàng cứ mặc kệ đừng chấp mẹ làm gì.

Mộ Phù Lan mở mắt ra quay đầu lại, nhìn người đàn ông cùng gối một lát nói:

– Không phải thiếp không muốn, mà là bà mẫu không ưa gì thiếp, nhìn thấy thiếp là khó chịu. Thiếp muốn hầu hạ mẹ, mẹ cũng không cần. Nhưng ngài đã nói, mẹ có tuổi rồi, thiếp không muốn mẹ vì thiếp mà lúc nào cũng khó chịu.

Tạ Trường Canh đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy, dỗ dành:

– Nàng đừng nghĩ nhiều, nhẫn nhịn một chút. Qua một thời gian mẹ cũng sẽ quay về quê, không ở lại đây mãi được.

Mộ Phù Lan nói:

– Thiếp chịu đựng cũng không sao, đây là bổn phận của thiếp, nhưng thiếp không thể để Hi Nhi giống thiếp cũng sẽ bị mẫu thân ngài ghẻ lạnh, nếu thế thiếp sẽ không thể chịu đựng được.

Tạ Trường Canh nói:

– Hi Nhi là trẻ con, ngày mai ta sẽ dẫn nó để gặp mẫu thân, chỉ nói nó là nghĩa tử của nàng, mẫu thân ta dù không thích cũng sẽ không làm gì nó đâu. Nàng cứ yên tâm.

Mộ Phù Lan giãy ra khỏi lòng hắn, ngồi dậy.

– Ngài nghĩ như vậy, nhưng thiếp lại không cho là như vậy. Tối nay mẹ đến, thiếp mang đồ ăn khuya cho mẹ, mẹ đối xử với thiếp như nào ngài cũng đã chứng kiến rồi. Thiếp có tài đức hay năng lực gì mà có thể khiến cho mẹ ghét thiếp nhưng lại đối xử tốt với Hi Nhi của thiếp đây?

Tạ Trường Canh nghe nàng bình luận về mẹ mình thì rất khó chịu, tuy biết lời nàng nói không phải vô cớ, nhưng trong lòng lại rất không vui, cơn tức giận vô danh tích tụ đêm nay đột nhiên bộc phát, giọng điệu cứng ngắc, nhíu mày nói:

– Mẹ đã tới đây rồi, thế nàng muốn thế nào?

Nói xong, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.

– Mộ thị, ta biết nàng giỏi tính kế. Mẫu thân ta không biết gì cả, nếu như nàng dám để mẹ biết những chuyện xấu xa mà nàng đã làm, khiến cho sự việc ầm ĩ lên làm nhà cửa không yên, đến lúc đó đừng trách ta không khách sáo.

Mộ Phù Lan nói:

– Ngài nghĩ nhiều rồi. Cho dù thiếp không biết xấu hổ không để tâm đến thể diện của ngài thì cũng sẽ không để Hi Nhi bị nhục nhã theo thiếp đâu. Ngài yên tâm đi.

Nàng nói tiếp:

– Sau khi thiếp vừa đi, mẹ nhất định đã nói điều không hay về thiếp ở trước mặt ngài. Thiếp thật sự không xứng là tức phụ Tạ gia ngài. Thiếp cũng từng nói, thiếp có bị gì cũng không sao, là thiếp đáng bị như vậy. Nhưng thiếp không thể để Hi Nhi bị uất ức được, một ngày cũng không được. Nếu như nó bị uất ức, điều này còn khiến thiếp thấy đau đớn hơn cả việc mình chết đi. Thiếp xin ngài cho phép thiếp mang Hi Nhi về Trường Sa Quốc đi, như thế, vừa đúng ý của mẹ, ngài cũng được bình yên, có phải là tốt nhất không?

Tạ Trường Canh nhìn nàng, nghĩ đến bộ dạng bất lực của nàng đêm nay khi bị mẹ hắn lạnh lùng đối xử và làm khó nàng, sự khó chịu trong lòng dần tan biến. Nhưng hắn càng thấy đầu càng đau hơn, có điều hắn lại không muốn đáp ứng nguyện vọng của nàng, để nàng nhân cơ hội này rời đi. Hắn nhắm mắt lại, nói:

– Thôi, nàng đã lo cho đứa bé kia như thế, thế thì không cần phải dẫn nó đến gặp mẫu thân ta nữa. Ta sẽ đưa nó đến ở chỗ khác một thời gian.

Một đôi bàn tay mềm mại đặt ở hai bên thái dương hắn, ngón tay cái ấn huyệt cho hắn, kỹ thuật và lực đều vừa phải, rất thoải mái.

Tạ Trường Canh thoáng ngỡ ngàng.

Nàng quỳ xuống bên cạnh hắn, lông mày dài và đôi mắt sáng ngời, nhìn hắn chăm chú, thì thầm:

– Hi Nhi còn nhỏ quá, để con nó ở một mình nó sẽ nhớ thiếp lắm.

Tạ Trường Canh nhìn vào mắt nàng, một lát sau nói:

– Nàng cũng không cần phụng dưỡng mẫu thân ta, đi theo nó đi. Chờ mẫu thân ta đi rồi thì ta lại đón hai người quay về.

Bình Luận (0)
Comment