Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 57

Mấy ngày hôm nay, bên trong Hà Mã Cốc và bên ngoài chỗ ở của lão thủ lĩnh tụ tập rất đông dân bản xứ đến.

Họ nghe được thông tin hôm nay Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh đã một mình đến nơi này. Nghe nói lần này hắn đến đây ngoài việc thăm hỏi lão thủ lĩnh thì đồng thời cũng bàn bạc và thảo luận về vấn đề tương lai sau này của Hà Mã Cốc.

Mọi người nhìn vệ binh canh gác ở cổng lớn, có nín thở chờ đợi, có xì xào bàn tán, nét mặt người nào cũng vui buồn lo lắng lẫn lộn.

Sau này nếu như không còn bị nhốt ở một vùng giống như trước đây nữa, thời gian này việc thu hoạch muối dùng cũng khó khăn gấp bội, điều này tất nhiên cũng là một chuyện rất tốt. Nhưng với họ mà nói, nhiều thế hệ của họ đều sinh sống tại đây, vùng đất này đã dung nhập vào trong xương máu của họ, mà nay họ sắp sửa gặp phải biến cố di dời đi, ngoài việc luyến tiếc ra, trong lòng họ cũng đầy mù mịt và lo lắng cho tương lai của mình.

Người nào cũng sốt ruột lo lắng chờ đợi.

Từng canh giờ trôi qua, cuối cùng, cánh cửa lớn đóng chặt cũng mở ra, một chấp sự từ bên trong chạy ra ngoài thông báo một tin tức.

Tiết độ sứ đã đi thực địa khảo sát địa hình, cho rằng không cần phải di dời toàn bộ dân chúng đi khỏi nơi này. Kế hoạch của hắn là chọn một địa điểm bên ngoài cửa thung lũng, xây dựng một pháo đài, dựng một thành trì ở bên ngoài và phái quân đội trú đóng, thiết lập các đơn vị đồn trú để bảo vệ.

Người dân bản xứ vô cùng ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết, tiếng reo hò vang lên khắp nơi.

Trong tiếng reo hò vang dội, mọi người nhìn thấy vị Tiết độ sứ kia từ bên trong đi ra, bên cạnh hắn là lão thủ lĩnh đang ngồi trên ghế cũng được khiêng ra ngoài.

 Mọi người đều vội vã tiến về phía trước, ai cũng nở nụ cười trên môi, tiếng xôn xao náo động.

Tạ Trường Canh giơ hai tay lên làm động tác hạ cổ tay xuống.

Tiếng ồn áo huyên áo lắng xuống.

Hắn đối mặt với vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình và nói:

– Tạ mỗ phụng mệnh lệnh của triều đình tới đây nhậm chức tiết độ sứ, thấm thoắt đã được hơn bốn năm. Nhờ có sự yêu mến của dân chúng và sự phục vụ của tướng sĩ, chúng ta mới có thể đánh đuổi được bọn cướp phương Bắc ra khỏi Mạc Bắc. Tuy nhiên, Bắc khấu đã thèm muốn vùng đất tốt của chúng ta ở Hà Tây từ lâu và tham vọng của chúng chưa bao giờ ngừng lại. Các ngươi đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, giống như những chủ đất nơi này, Tạ mỗ khi mới tới nơi này đã biết nếu không được các ngươi trợ giúp thì sẽ không làm nên chuyện. Nay tâm nguyện của ta cuối cùng đã trở thành hiện thực, lão thủ lĩnh có đầu óc cởi mở và hào phóng, khẳng khái ra tay hỗ trợ, bằng lòng toàn lực giúp đỡ ta đánh lại bọn xâm lược. Tạ mỗ vô cùng cảm phục, cũng biết cố thổ khó dời, ta đã trao đổi thảo luận với lão thủ lĩnh và cuối cùng đã đưa ra quyết định, sẽ xây dựng một thành trì ở cửa thung lũng, xây thành xong thì sẽ phái quân đội đến trú đóng phòng thủ. Quân sĩ ngoài tướng sĩ Hà Tây ra, ta cũng mong các ngươi có người có chí khí có can đảm gia nhập, cùng nhau chống lại ngoại địch, bảo vệ sự bình an cho cha mẹ vợ con chúng ta.

Hắn mặc quan phục đầy uy nghiêm, dáng người đĩnh đạc thẳng tắp, hai mắt sáng ngời, lời nói ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, mọi người vốn dĩ đã đầy cảm kích với hắn, lúc này lại càng bị hắn làm cho lây nhiễm đến nhiệt huyết sôi sùng sục, cùng quỳ lạy hắn. Dân bản xứ là đàn ông khoẻ mạnh trẻ trung thì đều phấn khích tranh nhau muốn gia nhập quân đội, cống hiến sức lực cho Tiết độ sứ.

Tạ Trường Canh hơi cúi người thì thầm mấy câu với lão thủ lĩnh.

Lão thủ lĩnh gật đầu. Hắn đứng thẳng người lên, mỉm cười nói:

– Từ nay về sau, vùng biên cương Hà Tây ta sẽ có thêm một toà thú thành. Tên thành thì ta vừa mới thống nhất với lão thủ lĩnh, sẽ lấy tên là Võ An Thú. Dùng võ định an, gia quốc vĩnh trú!

Hắn vừa dứt lời, tiếng hoan hô reo hò lại vang dội, vang vọng cả thung lũng Hà Mã Cốc.

Đêm đó, thổ dân mổ trâu mổ dê mở tiệc lớn khoản đãi Tạ Trường Canh, khách và chủ đều hết mình. Kết thúc bữa tiệc, Tạ Trường Canh cáo từ, cũng hứa hẹn sẽ chọn ngày mở tiệc ở phủ Tiết độ sứ và mới họ vào thành tham gia nghị sự.

Lão thủ lĩnh dù sức khoẻ còn yếu nhưng vẫn gọi người đỡ mình đi ra tiễn hắn.

Tạ Trường Canh từ chối mãi.

– Sức khoẻ của lão thủ lĩnh là quan trọng hơn, không cần phải ra ngoài tiễn ta đâu. Xin lão thủ lĩnh yên tâm, những gì đã thống nhất hôm nay sẽ không thay đổi.

Lão thủ lĩnh cảm khái:

– Phu nhân là người rất trượng nghĩa, Tiết độ sứ chẳng cớ gì sẽ là người không giữ lời? Trước đây là bọn lão đã hiểu lầm Tiết độ sứ, nhiều lần từ chối thiện chí của ngài, coi ngài là kẻ địch. Tiết độ sứ ngài chẳng những bỏ qua chuyện cũ mà còn luôn suy nghĩ cho tộc nhân lão, thậm chí còn để phu nhân của mình dấn thân vào nguy hiểm chỉ vì một người xa lạ như lão đây. Lão rất cảm kích, không biết phải tạ ơn như thế nào. Lão nguyện uống máu ăn thề với Tiết độ sứ để thể hiện sự quyết tâm của mình. Chỉ cần Tiết độ sứ còn ở đây, sau khi lão chết, con cháu của lão cũng sẽ tiếp tục kế thừa chí nguyện của lão.

Có người đã dựng xong bàn thờ. Sau khi tuyên thệ, Tạ Trường Canh dẫn theo đoàn tùy tùng ra khỏi thung lũng.

Trên đường đi, các thuộc hạ đều rất phấn khởi. Lưu An nói:

– Di dời dân bản xứ đi chỗ khác chẳng những tốn kém mà việc an bài nơi ăn chốn ở cũng không phải việc đơn giản, rất khó ổn định, nếu xử lý không tốt rất dễ phát sinh nhiều vấn đề. Biện pháp của đại nhân vẫn ổn thoả nhất, chẳng những tốn ít công sức mà còn có thể khích lệ dân bản xứ tham gia quân đội. Phải nói là một công đôi việc.

Mọi người đều phụ hoạ tán đồng. Tạ Trường Canh lại im lặng không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ niềm vui vẻ gì mấy, khi đi đến ngã ba hắn dừng lại, nhìn về nơi xa, nói:

– Ta còn có việc, các ngươi trở về đi, sáng ngày mai bắt đầu bắt tay vào việc xây thành trì và chuẩn bị quân đội.

Phân việc xong, hắn quay đầu ngựa rẽ vào ngã ba đường dẫn đến trại ngựa Bắc Sơn, phóng đi như bay.

Lúc hắn tới thì đã khuya lắm rồi, thị vệ Lương Đoàn phụ trách canh giữ gọi thị nữ đi ra. Tạ Trường Canh hỏi về chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của Hi Nhi, thị nữ thưa bẩm từng chi tiết nhỏ một cho hắn.

– Theo lời dặn dò của Ông Chủ trước khi đi, tiểu công tử phải nghỉ ngơi vào lúc 10 giờ tối. Cho nên vào giờ này tiểu công tử đã ngủ rồi ạ.

Tạ Trường Canh đứng ở đình viện một lúc lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong.

Hắn ngồi ở trên ghế trước giường, nhìn đứa trẻ đang ngủ say ở trên giường, vẻ mặt dần dần thả lỏng.

Chung quanh yên tĩnh như nước, bóng đêm càng ngày càng sâu hơn. Nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt, lúc này hắn thấy cơn mệt mỏi ập đến, như thể nó đến từ nơi sâu thẳm trong bóng tối nơi ánh sáng không thể chiếu tới. Hắn cứ thế ngồi ở ghế đầu ngửa ra sau từ từ nhắm mắt lại.

Hắn cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, đột nhiên, hắn giật mình, mở choàng đôi mắt đỏ ngầu ra, nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng trên sàn trước giường ngay trước mặt mình. Đứa bé kia đã dậy từ lúc nào không biết, đã đi xuống giường, mặc áo ngủ, đôi bàn chân nhỏ bé tr.ần tr.ụi đứng trên nền đất lạnh băng đang duỗi một bàn tay về phía mình, như thể bị hắn làm cho giật mình, cậu khựng tay lại, lắp bắp:

– Tạ đại nhân…cháu tỉnh dậy, thấy thúc đã ngủ rồi, cháu sợ thúc bị lạnh muốn gọi thúc lên giường cháu ngủ…

Hi Nhi thu tay về, nói nhỏ.

Tạ Trường Canh sửng sốt rồi kịp phản ứng, hắn đứng lên bế đứa bé kia lên, dùng tay xoa xoa lòng bàn chân cậu cho ấm rồi thả cậu vào trong chăn ấm.

– Ta không sao, cháu đừng để mình bị lạnh. – Giọng hắn khàn khàn, hắn đưa tay lên xoa đầu nó.

– Là ta làm cháu thức dậy à?

Hi Nhi lắc đầu:

– Cháu tỉnh dậy thì thấy đại nhân ngồi ngủ ở đó rồi…

– Nếu thúc mệt thì có thể ngủ với cháu ạ.

Đứa bé hào phóng dịch vào bên trong nhường ra một chỗ ở trên giường.

Tạ Trường Canh chần chừ một giây, cuối cùng vẫn cởi áo ngoài ra nằm xuống.

Đứa bé quan tâm kéo chăn cho hắn, miệng nói:

– Mẫu thân nói đại nhân phải bảo vệ rất nhiều người. Đại nhân phải đắp chăn đàng hoàng nha, đừng để lạnh quá rồi lại bị ốm đó ạ.

Có lẽ là do tối nay uống rượu, khi Tạ Trường Canh nghe thấy tiếng đứa trẻ líu lo, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả. Hắn đưa tay dém chăn kỹ càng cho đứa bé, dịu dàng nói:

– Cháu ngủ đi.

Hi Nhi nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt ra:

– Cháu không ngủ được.

– Sao vậy? Những lúc cháu không ngủ được, mẹ cháu…Mẹ cháu biết chắc sẽ không vui đâu. – Hắn nói.

– Cháu vừa mơ gặp mẹ cháu xong. Cháu nhớ mẹ không ngủ được. – Hi Nhi thỏ thẻ.

Tạ Trường Canh im lặng một lát.

– Giờ mẹ đang ở đâu, đại nhân có biết không ạ? – Cậu bé hỏi.

Ba ngày đã trôi qua, và đêm nay cũng sẽ là ba đêm, dựa theo tốc độ của đội ngũ và lộ trình đi về phía tây, hôm nay bọn họ hẳn là đã tới gần Gia Lân thú, nhưng đây chỉ là khởi đầu, khoảng cách đến Thiên Sơn vẫn còn rất xa. Họ còn phải đi qua Yên Chi thú, Cam Tuấn thú, Hợp Lê thú…và núi Đăng Sơn, vượt qua nhiều đèo và núi, tiếp tục đi về phía tây mấy trăm dặm, cuối cùng mới có thể đến đích bên cạnh toà cô thành Kim thành.

– Mẹ cháu đang trên đường, xong việc sẽ về ngay thôi.

– Cháu ngủ đi, muộn lắm rồi. – Hắn im lặng một lát mỉm cười nói.

Đứa trẻ cắn môi đáp vâng, nhắm mắt lại, chưa tới một giây lại mở mắt ra.

– Trong phòng ấm áp thế này, nhưng tối nay mẹ cháu sẽ ngủ ở đâu đây? Nếu có tuyết rơi, mẹ có bị lạnh không ạ?

Sự buồn bực bức bối trong lòng lại dâng trào lên lần nữa. Tạ Trường Canh cảm thấy lồng ng.ực mình như bị thứ gì đó chặn lấy, hắn thở hắt ra một hơi hờn dỗi, dịu dàng nói với đứa bé:

– Cháu yên tâm đi, có người đi cùng mẹ cháu, sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cháu. Mẹ cháu sẽ có chỗ ngủ tốt và không bị lạnh đâu.

Hi Nhi không hỏi gì nữa, chỉ rầu rĩ như ông cụ non nói tiếp:

– Cháu muốn đi cùng mẹ, nhưng cháu lại không dám nói. Cháu biết mẹ sẽ không đồng ý đâu.

Tạ Trường Canh trầm thấp an ủi:

– Ừm, thôi ngủ đi.

Đứa bé kia ngáp to, nhắm mắt lại, cuối cùng đã ngủ thiếp đi.

Tạ Trường Canh không muốn trở về thành, nhưng hắn cần phải trở về. Sáng sớm ngày mai, bộ hạ và thuộc quan của hắn sẽ ở nha thự chờ hắn để thảo luận về vấn đề đóng quân sự ở Hà Mã Cốc. Đây là việc quan trọng, hắn không thể không trở về được. Hắn nhìn mặt mày đứa bé đang ngủ say, ngắm nhìn một lát, lại dém chăn cho cậu rồi xuống giường, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, bóng dáng biến mất ở trong màn đêm.

……

Ngày thứ bảy sau khi Mộ Phù Lan rời đi, buổi tối Tạ Trường Canh từ bên ngoài trở về, vừa mới đi vào hắn đã được người hầu bẩm báo mẫu thân hắn gọi hắn vào gặp bà có việc quan trọng cần nói.

Dạo gần đây hắn thật quá bận rộn với công việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Người ở trong phủ Tiết độ sứ thường thấy dù có bận đến mấy thì buổi sáng hắn cũng đều sẽ qua gặp mặt Tạ mẫu, nhưng buổi tối thì lúc có lúc không. Cũng không biết mẹ già có chuyện gì quan trọng cần nói với mình.

Tạ Trường Canh hỏi quản sự, quản sự lắc đầu nói không biết, nhưng vẫn ngập ngừng bẩm báo:

– Nhìn lão phu nhân có vẻ rất không vui, buổi trưa cũng hỏi ngài, nói nếu đại nhân về thì bảo ngài đi gặp bà ấy ngay lập tức.

Tạ Trường Canh đi qua đó, vừa bước vào phòng đã trông thấy mẫu thân ngồi bên mép giường, mặt sầm sì giận giữ. Hắn đến trước mặt bà, quan tâm hỏi:

– Gần đây con khá bận, buổi tối không đến chào hỏi mẹ được, là con có lỗi. Mẹ gọi con tới là có chuyện gì ạ?

Tạ mẫu nắm tay áo con trai, hỏi:

– Canh nhi này, đứa con nuôi của Mộ thị kia rốt cuộc có quan hệ gì với nó, con có biết không?

Tạ Trường Canh hỏi lại:

– Mẹ hỏi vậy là có ý gì ạ?

Tạ mẫu đè thấp giọng xuống nói:

– Mẹ nghe nói đứa bé kia nhìn giống do Mộ thị sinh lắm. Mẹ đang nghĩ liệu có phải là con ruột của Mộ thị không? Nếu không, không thân cũng chẳng quen, nó thì còn trẻ và cũng chẳng phải người không sinh được con, cớ gì lại đối xử với một đứa con nuôi như bảo vật như vậy? Kể cả có muốn nhận con nuôi, ai mà không biết sẽ chọn người không biết gì cả, nào ai giống nó lại đưa một đứa bé đã có nhận biết về nhà chứ?

Trên khuôn mặt bà ta hiện rõ vẻ nghi ngờ.

– Mẹ nghĩ, có khi đứa bé kia chính là con hoang của Mộ thị và người khác, khinh thường con là người thành thật nên mang nó về nuôi dưỡng, nói với con đó là con nuôi! Canh nhi à, con đừng để nó che mắt…

– Mẹ! Mẹ có biết mình đang nói gì không? Mẹ nghe được những chuyện này từ đâu?

Tạ Trường Canh đột nhiên nói to lên.

Tạ mẫu giật mình vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, thấy con trai chau mày lại, bà lẩm bẩm:

– Con quan tâm mẹ nghe được ở đâu làm gì. Dù sao mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi! Mẹ sợ con bị người ta hãm hại, cho nên mới nhắc nhở con. Còn con, sao lại ăn nói với mẹ như thế?

Tạ Trường Canh lấy lại bình tĩnh, cố gắng hết sức để kìm nén sự khó chịu và cơn giận dữ vô hình đang trào dâng trong lồng ng.ực.

– Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nhiều, không có chuyện này đâu.

Hắn dừng một chút rồi bổ sung.

– Mẹ cứ vô duyên vô cớ chửi mắng Mộ thị, nếu như người ngoài biết được, vậy thì mặt mũi con để đâu, đạo lý này lẽ nào mẹ không hiểu ạ? Từ giờ trở đi, dù trước mặt hay sau lưng người khác, mẹ đừng bao giờ nói những lời vô lý như vậy nữa!

Nét mặt con trai nghiêm nghị chưa từng có, Tạ mẫu hoảng sợ không dám nói gì thêm nữa, vội hứa hẹn:

– Mẹ biết rồi, mẹ sao dám ra ngoài nói lung tung được chứ? Tại mẹ sợ con bị nó hại nên mới nhắc nhở con thôi mà.

– Dạo này con bận, chẳng mấy khi thấy bóng dáng, chắc đã đói lắm rồi đúng không, Phượng nhi…

– Đang yên đang lành sao mẹ lại nghĩ đến đứa bé kia vậy? Có phải đã có người nhắc tới trước mặt mẹ không? – Tạ Trương Canh cắt ngang lời mẹ già, chợt hỏi.

Tạ mẫu giật thót mình xua tay lia lịa:

– Không có không có đâu. Con đừng nghi oan cho Phượng nhi! Nó chưa từng nói xấu Mộ thị! Là mẹ đột nhiên nghĩ tới nên mới gọi con đến để hỏi rõ, biết đứa bé kia mặt mũi rất giống Mộ thị, bởi thế nên mẹ mới nghĩ nhiều thôi.

– Mẹ, mẹ thay con chuyển lời đến Thích thị, và cả đứa hầu của cô ta nữa…

Hắn vừa nói vừa đi đến cửa rồi đột ngột mở cửa ra.

Bên ngoài cửa, Thu Cúc đang ghé tai nghe lỏm, chợt nghe thấy có nhắc đến mình thì càng dựng tai lên tập trung nghe, không hề chú ý, “bốp” một tiếng, cô ta bị hẫng đập đầu vào bậu cửa. Cô ta ngẩng lên, trông thấy Tạ Trường Canh đứng ở trước mặt, ánh mắt lạnh lùng chiếu vào mình, cô ta tái mét mặt, không màng đau đớn cuống cuồng bò dậy quỳ dập đầu lia lịa, lắp bắp:

– Vừa rồi Thích nương tử nghe nói đại nhân trở về nên đã làm món khuya, bảo nô tỳ tới hỏi…

Tạ Trường Canh nói:

– Ngươi đi nói với Thích thị là ta cảnh cáo, ta mặc kệ chuyện này là từ ai khởi nguồn, nhưng tất cả dừng ở đây. Nếu như để ta nghe được nửa câu bóng gió nữa thì đừng trách ta.

– Vâng vâng, nô tỳ đi ngay đây ạ!

Thu Cúc đứng lên, hoảng loạn lui ra ngoài.

Tạ Trường Canh quay người lại, thở hắt ra một hơi, nói với mẫu thân mình:

– Mẹ đi nghỉ ngơi đi, con còn có việc đi trước ạ.

Bình Luận (0)
Comment