Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 6

– Tuyên Khanh…

Lục thị lo lắng gọi trượng phu một tiếng.

– Ý của muội muội chính là ý của ta! – Mộ Tuyên Khanh nghiêm nghị quát lên, không hề nhân nhượng chút nào.

Hai vợ chồng chàng tình cảm vẫn luôn rất tốt, đây là lần đầu tiên Mộ Tuyên Khanh dùng giọng điệu đó nói chuyện với thê tử của mình ở trước mặt mọi người. Vương giận, đám người hầu tái mét mặt mũi, đồng loạt quỳ xuống đất không dám nhúc nhích.

Lục thị biết chàng hẳn đã biết việc Tạ gia có ý muốn nạp thiếp, bấy giờ mới phẫn nộ như thế, không quan tâm chân cẳng còn chưa khỏi hẳn mà đi tới đây. Nàng biết tính tình trượng phu của mình, chàng vốn dĩ đã hận mình vô năng, lúc trước bởi vì không được phụ vương tín nhiệm mới phải gả Vương muội cho một tên đại đạo Giang Dương. Đây rõ ràng là một uất ức lớn với vương muội. Bây giờ Tạ gia lại dám đối xử với vương muội như thế, chàng làm sao mà nhẫn nhịn tiếp được?

Mặc dù dựa vào trực giác, Lục thị luôn cảm thấy sự việc này không đơn giản như tiểu cô đã nói, bên trong đó có lẽ có ẩn tình gì khác, nhưng trượng phu là Trường Sa vương. Chàng đã tỏ thái độ rồi, nàng làm sao còn dám có ý kiến gì thêm. Huống chi, thái độ của tiểu cô cũng rất kiên quyết. Tiểu cô lại vừa mới cứu trượng phu của mình, dù cho tính toán xấu nhất là việc ly hôn đột ngột này sẽ khiến Trường Sa Quốc sẽ đoạt tuyệt hay thậm chí trở mặt với Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh quyền thế hiện giờ như mặt trời ban trưa. Thế nhưng có chuyện gì đáng sợ hơn hậu quả Trường Sa Quốc suýt nữa mất đi Vương và đất nước sẽ bị diệt vong, nếu không phải do tiểu cô được thần minh báo mộng, kịp thời gửi phong thư cứu mạng kia thì giờ mình đã mất đi trượng phu, Trường Sa Quốc không có Vương, đất nước này đã không còn tồn tại nữa.

Lục thị vốn dĩ cũng là một người phóng khoáng, nghĩ như vậy một cái cũng bình thường trở lại. Nàng trầm ngâm một lát gật đầu.

– Thế cũng được. Nếu Lan Nhi đã quyết ý thoát ly quan hệ với Tạ gia, thế thì a tẩu cũng giống như vương huynh của muội sẽ đứng về phía muội đến cùng.

– Nước còn, muội vĩnh viễn là Vương nữ Trường Sa Quốc này!

Mộ Tuyên Khanh nhìn thê tử, nét mặt ôn hoà trở lại, ra lệnh cho người hầu lui hết ra.

– Muội muội, muội có còn nhớ chuyện mười năm trước cô cô hoăng ở trong cung khi muội 6 tuổi không? Trước đó nữa, huynh chưa từng nói với muội là khi đó phụ vương rõ ràng đã nhận được tin tức, cái chết của cô cô rất kỳ lạ, hoặc là không thể không có liên quan đến đương kim hoàng đế. Thế nhưng trước khi cô cô lâm chung đã ra lệnh cho tâm phúc gửi di ngôn đến cho phụ vương.

 – Năm đó huynh mười hai tuổi, di ngôn của cô cô đến nay huynh còn nhớ rất rõ.

– Cô cô nói, sinh tử có mệnh, đều là kiếp số, cô cô không chút oán hận. Triều đình vốn có ý gạt bỏ triệt để Vương khác họ, cô cô không hy vọng Trường Sa Quốc bởi vì cô cô mà bị rung chuyển. Cô cô kêu phụ vương từ nay về sau cần phải giấu tài gấp bội, đảm bảo cho Trường Sa Quốc bình an là việc quan trọng nhất.

– Muội muội, muội có hiểu những lời nói này của cô cô không? Ngày đó ta không hiểu, có hỏi phụ vương, phụ vương không nói. Về sau tự ta nghiền ngẫm, mãi cho đến hai năm gần đây mới nghiền ngẫm mà hiểu ra được.

– Muội muội, muội nói xem tại sao triều đình lại chọn con gái Mộ thị ta làm hoàng hậu? Nhìn như vinh quang nhưng kỳ thực chính là mồi độc! Cô cô chết không rõ ràng ở trong cung, có lẽ chính là bọn họ rất phẫn nộ và bất bình đối với Trường Sa Quốc ta. Một khi phụ vương có hành động gì bất thường, đây sẽ trở thành cái cớ tốt nhất để họ gây khó dễ cho Mộ thị ta!

– Phụ vương vì bảo vệ cơ nghiệp của Mộ thị mà nhẫn nhịn, còn đồng ý lời cầu thân của họ Tạ kia gả muội cho hắn.

– Ngày đó Phụ vương hứa gả muội cho hắn, lại tiến cử hắn nhập sĩ, là hy vọng mượn sức hắn bảo vệ Trường Sa Quốc được bình an. Nhưng họ Tạ này hiện giờ lại bị đương kim hoàng đế lung lạc, trở nên rất thân thiết với gian hậu. Về sau đương kim hoàng đế lại mượn cớ diệt trừ loạn vương mà luôn cô lập và âm thầm chèn ép Trường Sa Quốc ta.

– Phụ vương có thể nhẫn nhịn nhưng ta thì không. Mối thù của cô cô sớm hay muộn ta cũng sẽ phái báo thù. Những lời vừa rồi của ta không phải là kích động nhất thời đâu.

– Họ Tạ này lúc trước để thoát khỏi thân phận làm tặc của mình mà cầu thân với Mộ thị ta. Nay bỉ vì thăng quan chức nhanh mà cam tâm tình nguyện làm chó săn cho gian hậu. Hắn đã không còn một lòng với Mộ thị ta, chứ đừng nói đến hiện tại hắn lại khinh thường muội muội.Trước đây là chính muội bằng lòng gả cho hắn, nay muội đã thay đổi quyết định, Mộ Tuyên Khanh ta dù có vô năng đến đâu cũng sẽ không cưỡng ép muội ký thác cuộc đời vào một kẻ bất kham như thế.

– Muội muội yên tâm, chờ họ Tạ tới đây, a huynh sẽ thay muội nói rõ ràng những lời này cho hắn.

– Từ nay về sau, a huynh sẽ dốc hết toàn lực xây dựng Trường Sa Quốc, bảo vệ muội muội, không cho muội muội phải chịu bất cứ uất ức nào.

Vương trẻ tuổi nét mặt kích động, hai mắt sáng rực, lời thề vang dội thể hiện sự quyết tâm vô song cũng như lòng kiêu hãnh và lòng dũng cảm vốn có của con cháu vương tộc.

Trong lòng Mộ Phù Lan thấy ấm áp.

Tạ Trường Canh cùng tuổi với vương huynh nàng, chẳng quả chỉ lớn hơn vương huynh có mấy tháng mà thôi, nhưng mà tâm cơ thâm trầm, biết cách ẩn nhẫn, tính tình xảo trái, trên đời này không có ai hiểu hơn so với nàng. Bất kể vương huynh có thật sự giúp được mình thoát khỏi hắn hay không, lòng yêu thương của huynh tẩu đối với nàng, đó là tài sản quý giá khác mà nàng có được sau khi mất đi cốt nhục trong đời của mình. Từ giờ trở đi, nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ những người thân mà mình rất trân trọng này.

– Muội cảm ơn a huynh, a tẩu.

Nàng nhìn vương huynh và a tẩu của mình, trịnh trọng nói.

……

Nửa tháng sau, ngày 12 tháng 11, lễ quan của Trường Sa Quốc lại tiếp tục nhận được tin tức. Hà Tây Tiết độ sứ Tạ Trường Canh và cũng chính là hôn phu của Ông Chủ ba ngày sau sẽ tới Nhạc Thành.

Ngày khi lễ quan bắt tay vào chuẩn bị lễ nghi để đón khách quý thì lại nhận được mệnh lệnh của Vương là yêu cầu họ không cần làm gì cả. Không cản trở việc hắn tới đây nhưng cũng không chuẩn bị gì để chào đón hắn.

Lễ quan vô cùng bối rối.

Không nói đến hiện tại chức quan của Tạ Trường Canh đã rất cao và quyền thế. Hà Tây tiết độ sứ, đóng quân ở Lương Châu, thụ mệnh được ban cho tinh tiết, quân sự chuyên sát, phủ thụ lục đạo, cực kỳ uy nghi.

Mà cho dù hắn là người bình thường, nhưng thân là hôn phu của Ông Chủ, tới Trường Sa bái tế tiên vương, được nhận “lễ ngộ” như thế quả thực là không chính đáng.

Thế nhưng lệnh Vương không thể làm trái.

Lễ quan hỏi thừa tướng Lục Lâm. Bản thân Lục Lâm cũng bối rối, cũng không hỏi thăm gì được từ chỗ vương hậu, thế là nghĩ muốn khuyên Mộ Tuyên Khanh, ấy thế mà chàng lại không gặp mình, ông ta đành phải ép lòng thấp thỏm xuống yêu cầu cứ theo lệnh Vương mà làm.

Tới ngày 15 hôm nay, sáng sớm, Lục Lâm lại xin được gặp Mộ Tuyên Khanh, cực lực khuyên nhủ chàng cho dù xuất phát từ nguyên do gì, Tạ Trường Canh cũng đã công bố tới đây bái tế tiên vương, vậy thì cũng không thể đắc tội với hắn.

Nhưng mà Mộ Tuyên Khanh vẫn không nghe theo lời khuyên của ông, phất tay áo bỏ đi.

Lục Lâm không thể làm gì khác hơn đành phải sai người mở cửa thành nghênh đón, tự mình mang theo thuộc quan đi vào thần miếu tiên vương chờ Tạ Trường Canh.

Sau giờ ngọ Tạ Trường Canh đến Nhạc thành.

Hắn mặc áo xanh, đi đôi ủng màu đen, ăn mặc hết sức đơn giản, theo sau hắn cũng chỉ có vài tên tùy tùng, cũng đều mặc áo vải, thế nên khi đoàn người phóng ngựa vào thành, binh lính thủ thành cũng không nghĩ chàng trai trẻ trước mặt có khí chất cao quý này lại chính là vị Tiết độ sứ trẻ tuổi nhất đại danh đỉnh đỉnh đương triều và là hôn phu của Vương Nữ Trường Sa Quốc. Thấy đoàn người của hắn đi vào, người nào cũng mang theo binh khí, thế là ngăn lại hỏi rõ lai lịch.

Mấy tùy tùng đi theo Tạ Trường Canh đều là những người đi theo hắn lăn lộn ở thủy đạo Trường Giang, thoạt nhìn rất bình thường, ở trong đám đông không có gì nổi bật nhưng thực chất người nào cũng đều là hãn phỉ giết người không chớp mắt. Ngay khi bước vào Trường Sa Quốc, họ vốn dĩ đã rất ngạc nhiên với đạo đãi khách của đối phương, tới vương thành rồi thế mà ở cửa thành lại chẳng bố trí người nghênh đón, hơn nữa còn bị binh lính thủ thành ngăn lại hỏi lai lịch một cách vô lễ, thế là đều giận tím mặt, chuẩn bị rút đao ra thì lại bị Tạ Trường Canh ngăn lại.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn phía sau cánh cổng tò vò dày nặng trước mặt, đối mặt với khung cảnh đường phố thủ đô Trường Sa Quốc, nét mặt bình tĩnh báo tên họ mình ra.

Lính thủ thành nghe thấy hắn chính là Tạ Trường Canh thì giật mình kinh hãi, cuống quýt lui sang hai bên nhường đường.

Ba năm trước khi tới đây cầu thân, hắn chỉ tới vương phủ mà chưa từng đi vương miếu, bèn hỏi lính thủ thành chỉ đường. Hắn nhìn theo hướng được chỉ, hơi híp mắt lại rồi phóng ngựa đi vào thành trì.

Lúc Lục Lâm dẫn theo thuộc quan đứng ở dưới bậc thang đi thông tới thần đạo vương miếu chờ người tới thì Viên Hán Đỉnh cũng tới. Viên Hán Đỉnh đứng ở đó, hai mắt nhìn phía trước, giống như một cột đá kiên cố.

Bối phận của Lục Lâm cao hơn Viên Hán Đỉnh, luận tuổi tác thì còn là bậc trưởng bối của hắn, nhưng hôm nay thì lại không có cách nào có thể ổn định vững như Thái sơn được như hắn. Ông ta thật sự không nghĩ ra tại làm sao Mộ Tuyên Khanh lại có thái độ cao ngạo như vậy đối với muội phu đường xa mà tới. Ông ta lo lắng ngộ nhỡ bởi vậy mà đắc tội với Tạ Trường Canh, sau này sẽ gây bất lợi cho Trường Sa Quốc.

 Đang thấp thỏm lo âu, khi đang nhìn quanh bỗng nhiên nhìn thấy nơi cuối thần đạo phía xa có một bóng dáng màu xanh đi tới.

Khi bóng dáng màu xanh kia càng ngày càng đến gần, càng lúc càng lớn.

Lục Lâm nhìn một cái là nhận ra, đây chính là Tạ Trường Thanh mà mình đã từng gặp vào ba năm trước. Ba năm không gặp, diện mạo của chàng trai trẻ này không thay đổi nhiều so với trong ấn tượng của ông ta. Có lẽ, những giết chóc gia tăng trên con đường thăng quan cũng chỉ là sự tiếp nối những ngày tháng khi làm cự khấu trước đây của hắn, chưa đủ để thêm bất kỳ màu máu trong mắt hắn.

Hắn đi một mình về bên này, vạt áo tung bay trong gió, bước chân không nhanh cũng không chậm.

Lục Lâm vội vàng dẫn mọi người ra nghênh đón, cười sang sảng nói:

– Mấy năm qua ta đã nghe đến công danh lừng lẫy của Tiết độ sứ, hôm nay lại được gặp mặt lần nữa, quả nhiên phong thái cố nhân càng hơn nữa, ta vô cùng vinh hạnh.

Giọng điệu của ông ta cực kỳ cung kính.

Tạ Trường Canh dừng bước, đáp lễ, hơi hơi mỉm cười:

– Thừa tướng nói quá lời rồi. Thừa tướng hết lòng vì nước vì dân mới là công việc bận rộn. Bởi vì ta tới muộn đã khiến cho thừa tướng cùng với chư vị đợi lâu, mong bỏ quá cho.

Ngày hôm nay Mộ Tuyên Khanh đã đắc tội với người ta quá đáng, không nghĩ vừa gặp mặt Tạ Trường Canh lại như không có việc gì, như thể không hề để ý, nói năng hòa nhã lịch sự.

Lục Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Đối phương không hề đề cập đến việc Trường Sa Quốc mất nghi lễ, ông ta cũng không dám chủ động nhắc tới chuyện này, vội vã giới thiệu Viên Hán Đỉnh với Tạ Trường Canh.

– Viên tướng quân là nghĩa tử của Viên tướng quá cố, hôm nay biết Tiết Độ sứ tới đây nên đặc biệt tới nghênh đón ngài.

Viên Hán Đỉnh chỉ là một tướng quân của Trường Sa Quốc, chức quan chênh lệch rất lớn so với Tạ Trường Canh. Vẻ mặt của Viên Hán Đỉnh rất trang trọng, vừa khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, hành lễ với Tạ Trường Canh, nói:

– Mạt tướng cung nghênh tiết độ sứ.

Ánh mắt Tạ Trường Canh rơi vào trên mặt Viên Hán Đỉnh một lát, hơi gật đầu, đi lướt qua hắn tiếp tục đi về phía trước.

Lục Lâm vội đuổi theo, dẫn đường cho hắn đi tới Vương miếu phía trước.

Cửa miếu đã mở.

Tạ Trường Canh rửa tay thắp hương, nét mặt nghiêm trang, tiến vào vương điện, quỳ lạy từng tổ tiên Mộ thị trong miếu, cuối cùng là hành lễ nghi thức rất cung kính trước bài vị của lão Trường Sa Vương qua đời ba năm trước đây.

Hành lễ xong, hắn đứng dậy, cắm hương vào lư hương rồi lui về phía sau, được hơn mười bước vừa mới xoay người chuẩn bị ra khỏi miếu thì chợt dừng lại.

Mộ Tuyên Khanh Trường Sa vương, thê huynh của hắn không biết đã bước vào miếu từ khi nào, đang đứng ở trong điện chặn đường đi của hắn.

Những người hầu đang quỳ hai bên ngoài ngưỡng cửa đã không thấy nữa.

Mộ Tuyên Khanh đội miện quan bạch ngọc, trên người mặc vương bào cẩm tú, eo thắt đai ngọc kim lan, dung nhan như tuyết, nét mặt lạnh băng đang lạnh lùng nhìn hắn.

Chung quanh lặng ngắt như tờ.

Như thể có đôi mắt của vong linh ở trên đỉnh miếu đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai người đang đứng đối mặt ở bên dưới.

Bình Luận (0)
Comment