Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 60

Tạ mẫu nhìn con trai đầy nghiêm túc, ngẩn người ra một lát, trước mắt hiện ra khuôn mặt đứa bé mà mình đã gặp ở trại ngựa vào ban ngày, đột nhiên, nghi ngờ lúc đó dường như đã được xác minh, càng nghĩ càng thấy đúng.

Bà ta bừng tỉnh ngộ, đột nhiên đập mạnh tay xuống giường.

– Thảo nào hôm nay vừa nhìn một cái mẹ đã thấy đứa bé kia rất quen thuộc, nó trông rất giống con. Mẹ còn nói sao trùng hợp thế cơ chứ. Thì ra là thế. Thế sao lúc trước con không nói sớm cho mẹ!

Bà ta kích động, đi xuống giường.

– Mẹ nói chứ, đứa bé kia chẳng những xinh xắn mà còn ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa. Thì ra là cháu trai của mẹ! Con mau đi đón cháu mẹ về cho mẹ đi. Mẹ về quê cũng được, nhưng phải cho mẹ đưa cháu mẹ đi về cùng để mẹ nuôi nó, đỡ gây thêm phiền cho con!

Mẹ già đã tin vào lý do đưa ra của hắn là nằm trong dự kiến của hắn, thế nhưng phản ứng nói đứa bé gì mà rất giống mình thì lại khiến hắn rất ngạc nhiên. Chắc là mẹ già hoa mắt hoặc là bởi vì nghe mình nói thế cho nên mới khiến mẹ già có ấn tượng như thế.

Tạ Trường Canh cũng không nghĩ nhiều, thấy thái độ của mẹ già đã thay đổi lớn, giọng hắn cũng hòa hoãn xuống, nói:

– Mẫu thân, vừa rồi con cũng đã giải thích rồi, tình huống năm đó đặc thù, đứa bé này vừa sinh ra xong thì vẫn được nuôi dưỡng ở bên kia. Bây giờ con tuy đã làm Tiết độ sứ, bề ngoài nhìn có vẻ vinh quang lắm, nhưng trong ngoài triều đình từ trên xuống dưới có không biết bao đôi mắt nhìn chằm chằm mình, không thể đi nhầm một bước nào được. Con bây giờ không tiện nhận đứa bé kia, tốt nhất vẫn lấy danh nghĩa con nuôi tạm thời để Mộ thị chăm sóc, như càng càng tốt cho con hơn.

Ý nghĩ đón cháu trai trở về quê nhà vừa mới nảy sinh của Tạ mẫu đã bị đập chết từ trong trứng nước. Bà ta thất vọng vô cùng, nhưng con trai mình đã nói vậy bà cũng không thể không quan tâm tới tiền đồ của hắn, bà thẫn thờ một lát nói:

– Nhỡ đâu Mộ thị còn hận mẹ bất công với nó, sau này không chịu trả cháu trai cho mẹ thì sao đây?

Bà giật giật tay áo con trai.

– Canh nhi à, chờ nó trở lại, con nói với nó, bảo nó đừng trách mẹ…

Bà dừng lại một chút, lại lẩm bẩm:

– Thôi không cần, con là đàn ông đàn ang, mẹ không thể bắt con nhún mình trước mặt nó được. Để tự mẹ nói với nó vậy! Chỉ cần nó chăm nom cháu trai của mẹ thật tốt, sau này nhận tổ quy tông thì mẹ cũng chẳng ngại cái mặt già này.

Cơn giận dữ trước đó của Tạ Trường Canh đã dần tan biến. Nhìn thấy mẫu thân như vậy, hắn biết bà đang bị đe dọa bởi hành động trước đây của mình. Hắn thở dài trong lòng, đỡ bà ngồi trở lại mép giường.

– Mẹ, chuyện Mộ thị và đứa bé kia mẹ biết là được, đừng lo lắng gì cả, con biết nên làm thế nào.

Hắn do dự một lúc rồi thay đổi lời nói.

– Thời trẻ con từng làm cướp, trên tay dính không ít máu tanh, bây giờ mặc dù làm quan lớn nhưng cũng không thể lúc nào cũng đánh đánh giết giết, con lo sát nghiệt quá nặng sẽ tổn hại đến phúc trạch. Mẹ hãy nghe lời con, lần này trở về quê nhà, con sẽ phái người đưa mẹ về và thay mẹ quyên một ngôi chùa miếu, mẹ ở nhà rảnh rỗi thì làm nhiều việc thiện, bái phật niệm kinh, tích phúc tiêu nghiệt cho con.

– A Miêu là người mà mẫu thân đã nuôi từ nhỏ đến lớn, mẹ không ưa tính thẳng thắn thô kệch của nó mà thường hay quát mắng nó sai khiến nó làm nhiều việc nặng nhọc. Con đã hỏi nó có muốn ở lại đây với Ông Chủ không, nó rất muốn, nhưng lại nói chưa báo đáp được ơn nuôi dưỡng của mẹ với nó. Sau này mẹ đối xử tốt với nó hơn nữa, coi nó như con gái ruột, nó sẽ tận tâm hầu hạ mẹ. Mẹ đừng giống như trước kia cứ mơ hồ gì cũng không biết rồi bị người ta lừa gạt lúc nào không biết.

Tạ mẫu hai mắt đỏ hoe, con trai nói một câu bà gật đầu một câu.

– Mẹ nhớ rồi. Đều tại mẹ lúc trước cứ lơ mơ. Con cũng không dễ dàng gì. Con yên tâm, mẹ về quê sẽ làm nhiều việc thiện, niệm kinh tiêu tai cho con.

Đã chọn con đường này rồi, làm gì còn để ý tới giết người tạo nghiệt? Cá lớn nuốt cá bé vốn dĩ là Thiên Đạo. Sở dĩ Tạ Trường Canh nói như vậy chỉ muốn có việc làm cho mẫu thân mình sau khi về quê tránh cho rảnh rỗi quá lại sinh nông nổi lại gây nhiều chuyện thị phi giống như trước thì không hay ho gì.

Thấy mẫu thân đã dao động, hắn nghiêm trang quỳ xuống dập đầu:

– Con trai thật sự bất hiếu, mong mẹ thông cảm cho con. Khi nào rảnh rỗi, con sẽ về thăm mẹ.

Tạ mẫu vội đỡ hắn đứng lên, nhỏ nhẹ nói:

– Nếu con mang cháu trai về thăm mẹ thì mẹ càng vui hơn.

Tạ Trường Canh dừng một chút nói:

– Con biết rồi. Mẹ đi ngủ sớm đi.

Hắn hầu hạ mẹ già đi ngủ, Tạ mẫu vẫn ngồi trên giường, đầy vẻ muốn nói lại thôi, hắn hỏi bà có chuyện gì.

Tạ mẫu ngập ngừng nói:

– Phượng nhi…

Bà liếc con trai một cái rồi đổi xưng hô.

– Thích thị kia mặc dù đã làm sai nhưng trước đây nó đã cứu mẹ. Sau khi con đi Thích gia cũng thường quan tâm chăm sóc mẹ, nó chắc chắn sẽ sửa đổi. Canh nhi à, con nể mặt mẹ mà khoan dung độ lượng, đừng trừng trị nặng nó được không…

Tạ Trường Canh nói:

– Mẫu thân yên tâm, con vẫn coi cô ta là ân nhân cứu mạng mẹ, sẽ không bạc đãi cô ta đâu.

Ngày hôm sau, quản sự phủ Tiết độ sứ an bài xong việc nhà, nghe theo sắp xếp của Tạ Trường Canh hộ tống đoàn người lão phu nhân về quê nhà.

Tạ Trường Canh đích thân đồng hành, mấy ngày sau tiễn ra khỏi Hà Tây, trước khi quay đầu, hắn dặn dò quản sự tới quê nhà mình rồi thì chủ trì việc cưới xin cho Thích thị, trước khi quay về thì phải sắp xếp người đáng tin cậy ở lại. Nếu Thích thị tiếp tục thường qua lại với lão phu nhân thì phải kịp thời báo cho mình ngay.

Quản sự vâng dạ, từ biệt xong thì lên đường.

Tạ Trường Canh nhìn theo đoàn người đi xa rồi mới quay đầu ngựa chạy về Cô Tang.

Mấy ngày trước, thái giám phụng mệnh của Lưu hậu phái đi mang lễ vật đến, nói rằng mình từ lâu đã nghe đồn phong cảnh Hà Tây tráng lệ đẹp đẽ, muốn nhân cơ hội này được đi thưởng thức. Tiết độ sứ công việc bận rộn, thân mang trọng trách, không thể tiếp đãi khách, ông ta bảo Tạ Trường Canh cứ làm việc của mình, mình sẽ tự đi trải nghiệm.

Tạ Trường Canh tất nhiên hiểu rõ trong lòng. Lưu hậu ở thượng kinh xa xôi mượn danh ban cống vật mà phái tâm phúc tới đây để tuần tra mà thôi. Vốn dĩ, triều đình sẽ định kỳ phái quan viên đi tuần tra địa phương, thám thính dân tình, khảo sát lại trị. Từ sau khi Tạ Trường Canh tới nơi này nhậm chức Tiết độ sứ, mấy năm nay, triều đình chưa từng phái quan viên tới. Lần này phái người tới, việc hắn cần phải làm chính là nghe theo lời Dương thái giám. Cho nên mấy ngày nay, hắn không đi tiếp khách mà chỉ ra lệnh mở hết các nơi, bao gồm cả thú thành và binh doanh, cho phép thái giám thoải mái đi lại. Hắn chạy về Cô Tang thì được cho biết Dương thái giám đã về, hiện đang nghỉ ngơi ở dịch quán.

Tạ Trường Canh vội vàng về phủ thay sang quan phục xong lập tức đi dịch quán, gặp nhau khách sáo một hồi, thái giám nói ngày mai lên đường về kinh.

Đêm đó, phủ Tiết độ sứ mở tiệc để tiễn đoàn người Dương Thái giám cực kỳ long trọng, cả khách lẫn chủ đều hứng khởi hết mình.

Sau bữa tiệc, Tạ Trường Canh đích thân đưa Dương thái giám về dịch quán nghỉ ngơi.

– Nhận được ban thưởng của Thái hậu, Tạ mỗ cảm kích vô cùng. Mà đối với Dương sứ thần mà nói, việc đích thân từ kinh đô đến đây còn mệt hơn, lại phải trở về kinh đô mà không được tiếp đãi tử tế, Tạ mộ vô cùng áy náy. Tạ mỗ đã chuẩn bị xong cống phẩm, làm phiền Dương sứ thay Tạ mỗ dâng lên Thái hậu. Tạ mỗ cũng chuẩn bị một phần lễ mọn khác dành cho ngài, mong Dương sứ vui lòng nhận cho.

Dương thái giám cươi tươi rói, nói:

– Tiết độ sứ không cần phải khách sáo với lão làm gì. Ta quanh năm hầu hạ Thái hậu, hiếm khi được ra ngoài. Cũng không giấu Tiết độ sứ, này này được làm sứ thần là cũng là do ta tự đề cử mình. Mấy ngày được đi du ngoạn khắp nơi, chuyến đi này rất đáng giá.

Ông ta khen ngợi phong cảnh Hà Tây một hồi rồi nhìn Tạ Trường Canh, ánh mắt đầy ẩn ý.

– Ngày hôm trước khi đang đi dạo quanh, ta nghe nói Ông Chủ lại vừa đến Hà Tây, dạ yến tối nay lại không thấy phu nhân lộ diện, phải chăng phu nhân không ở trong phủ?

Ông ta đè thấp giọng nói:

– Tiết độ sứ, ta coi ngài như người nhà nên mới nói. Ngài cũng biết đấy, nếu để Thái hậu biết được sẽ khó tránh khỏi hỏi đến vài câu.

Tạ Trường Canh giải thích sự việc dân bản xứ, hắn nói:

– Đa tạ ý tốt của Dương sứ. Mộ thị hiện tại đang đi Thiên Sơn lấy thuốc. Không giấu Dương sứ, đầu năm cô ta bị ta đuổi về Trường Sa Quốc, lần này ta mang cô ta về chỉ để lợi dụng cô ta thôi. Cô ta vừa đến nơi này không lâu ta đã gửi tấu chương cho Thái hậu bẩm báo cụ thể việc này rồi. Chắc hẳn giờ này Thái hậu đã nhận được tấu chương rồi.

Hắn thẳng thắn đón nhận ánh mắt của Dương thái giám.

– Mộ thị giỏi y thuật, trước đây trong trường hợp tình cờ bởi vì biết y thuật mà đã tạo được mối quan hệ rất tốt với dân bản xứ địa phương. Tạ mỗ đón cô ta tới mục đích chủ yếu là để lợi dụng Mộ thị hỗ trợ giải quyết vấn đề dân bản xứ, giúp triều đình bình định biên giới. Dương sứ đã tới đây rồi, làm phiền ngài trở về có thể chuyển lời của Tạ mỗi tới Thái hậu. Đối với gia tộc Mộ thị, Tạ mỗ luôn ghi nhớ lời dặn dò của Thái hậu, không dám trái lệnh chút nào.

Nghi  ngờ của Dương thái giám đã được giải trừ, ông ta gật đầu hài lòng, nói:

– Ta còn đang thắc mắc tại sao Mộ thị lại quay lại đây, thì ra là có nội tình đó. Người này đáng để lợi dụng, Tiết độ sứ rất cao minh đấy, đã thế thì cứ lợi dụng cho tốt. Yên tâm đi, trở về kinh rồi, ta sẽ thay Tiết độ sứ giải thích với Thái hậu rõ ràng.

Ngày hôm sau, Tạ Trường Canh lại tiễn Dương thái giám và đoàn tùy tùng của ông ta đi. Trên đường trở về, tuyết lại bắt đầu rơi từ trên trời xuống. Hắn đi thẳng đến trại ngựa, đón Hi Nhi trở về trong thành, trở lại phủ Tiết độ sứ, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì một con khoái mã đưa một tin tức tới.

Thương tích của lão thủ lĩnh tái phát, lại rơi vào hôn mê, tình trạng rất nguy cấp.

Tạ Trường Canh lập tức mạo hiểm tuyết rơi dày đặc chạy đến Hà Mã Cốc, thăm hỏi xong thì trở về với tâm trạng nặng nề. Màn đêm buông xuống, hắn ra khỏi thư phòng trở về phòng, trằn trọc mãi không thể nào ngủ được, hắn đội mũ tuyết đơn giản một mình cưỡi ngựa đi đến cổng thành phía tây đi lên thành lầu.

Bên ngoài thành trì, cuối con đường là một vùng đất hoang vu tối tăm và rộng lớn. Gió bắc hú gào, tuyết rơi như bông. Mùa đông năm nay, tuyết rơi sớm hơn và dày hơn những năm trước. Dựa trên kinh nghiệm của những năm trước, tuyết rơi dày thường chặn đường và gây tắc nghẽn đường bộ.

Vào một đêm tuyết rơi như thế này, lại không có tin tức tình báo quân sự, lính canh không biết tại sao Tiết độ sứ lại đến đây vào lúc đêm muộn như vậy, nhìn thấy hắn nhìn về phía con đường tối tăm hướng về phía tây, thân hình bất động, không ai dám hỏi câu nào, chỉ lặng lặng nín thở đứng ở phía sau.

Tạ Trường Canh trở lại phủ Tiết độ sứ, lúc đi qua cửa phòng của Hi Nhi, chần chừ một chút hắn cầm theo cốc nến nhỏ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Đứa bé đang ngủ say ở trên giường.

Cậu nằm nghiêng, khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé nghiêng xuống ấn xuống một tờ giấy có vẽ những đường thẳng đứng bên cạnh gối. Tạ Trường Canh nhìn một lát rồi đưa tay ra, lúc chạm vào tờ giấy kia, đứa bé tỉnh lại, nhìn thấy hắn thì gọi hắn:

– Tạ đại nhân.

Tạ Trường Canh cầm tờ giấy lên. Trên tờ giấy đã vẽ 22 đường kẻ ngang.

– Đại nhân ơi, ngày mai là có thể vẽ thêm một đường nữa rồi. – Hi Nhi dụi mắt, mơ màng nói.

Tạ Trường Canh buông tờ giấy, nói:

– Hi Nhi, ta sẽ đi đón mẫu thân cháu, để mẹ cháu được trở về sớm hơn, có được không?

Hi Nhi mở to mắt ra, từ trong chăn bò ra:

– Được ạ! Tạ đại nhân ngài mau đi đi!

Tạ Trường Canh hơi mỉm cười, xoa xoa đầu cậu.

……

Đêm đông dài cuối cùng cũng kéo dài đến canh năm. Bầu trời phía trên vẫn đen kịt và tuyết vẫn tiếp tục rơi. Trong lúc cả thành vẫn còn chìm trong giấc ngủ cuối cùng của đêm đông, Tạ Trường Canh đã giẫm lên lớp tuyết, tiếng bước chân lạo xạo bước ra khỏi cổng lớn phủ Tiết độ sứ.

Bên ngoài cửa, hỏa trượng được chiếu sáng như ban ngày, một đội nhân mã đã chờ xuất phát, chuẩn bị đi theo hắn bước lên hành trình đi về phía tây.

Tạ Trường Canh dặn dò và bàn giao công việc cho đám người Lưu Quản đến tiễn, xong việc, mọi người nói:

– Đại nhân đi đường cẩn thận. Đi sớm về sớm!

Tạ Trường Canh mặc áo choàng tuyết, đội mũ tuyết, lên ngựa, đang định dẫn người đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói non nớt của một đứa trẻ sau lưng:

– Tạ đại nhân ơi!

Hắn quay đầu lại.

Đằng sau cánh cửa là một thân hình bé nhỏ. Đứa trẻ mặc quần áo rất dày, cả người tròn vo, thế mà cậu cũng chạy ra ngoài, đứng ở sau cánh cửa, hai mắt mở to tròn nhìn hắn không chớp mắt.

Ánh đuốc sáng rực phản chiếu trong đôi mắt cậu cháy rực lên.

Ánh mắt cậu tràn đầy sự háo hức, cậu nói thật to:

– Tạ đại nhân ơi, cháu và Tiểu Long Mã của cháu cùng nhau đuổi được sói đi đó!

Tạ Trường Canh nhìn đứa bé một lát rồi xuống ngựa, đi về phía cậu.

Đứa bé lập tức lao ra chạy đến trước mặt hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình lên háo hức nhìn hắn.

Tạ Trường Canh tháo mũ tuyết trên đầu mình xuống đội lên cái đầu nhỏ bé của cậu, làm che kín toàn bộ khuôn mặt nhỏ xinh của cậu, sau đó dùng một tay bế cậu lên đặt lên trên lưng ngựa, hắn hét to:

– Đi nào!

Bình Luận (0)
Comment