Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 78

Trường Bình Quan năm đó từng được Tề vương coi là rào cản ngăn chặn bước chân tiến về phía đông của Tạ Trường Canh nay đã đổi chủ. Vì nằm ở đoạn giữa nên thuận tiện cho việc giao lưu với Thượng kinh và tiếp nhận tin tức từ hạ lưu sông Trường Giang, hơn nữa, địa hình ở đây giống như một bãi tập luyện tự nhiên, cho nên, tháng trước, sau khi Tạ Trường Canh kết thúc chiến tranh với Triệu vương đã rút quân về và tạm thời đóng quân ở đây.

Ngày hôm nay, Tạ Trường Canh nhận được tin tức mật từ Thượng Kinh.

Triệu Hi Thái trước đó đã thông qua thế lực cũ ở Thượng Kinh trung thành với hoàng tộc Triệu liên lạc với Lưu hậu, nói rằng mình hiện giờ giống như chó nhà có tang, đang trong hoàn cảnh khó khăn, chỉ muốn cố gắng cầm cự. Nếu như Tạ Trường Canh tấn công Giang Hoài, mình sẽ không ngăn cản được. Cục diện hiện giờ đã khác so với vài năm trước, bởi vì có sự tồn tại của Đông triều, Tạ Trường Canh mới cho phép bà ta ngồi ở vị trí cao, một khi mình bị tiêu diệt, triều đình của bà ta cũng theo đó mà diệt vong. Tạ Trường Canh sẽ không cho bà ta một con đường sống. Y nói mình bây giờ rất sợ hãi, không còn cách nào khác ngoài việc cầu xin Lưu hậu tìm cách g.iết ch.ết Trường Canh. Việc này không chỉ cứu y mà còn cứu cả chính bà ta nữa. Y cũng hứa hẹn, nếu như Lưu hậu tương lai giành lại quyền kiểm soát triều đình, đồng ý đặc xá cho tội tạo phản của cha con y, y nguyện cúi đầu xưng thần, phục tùng Lưu hậu. Lưu hậu hoảng sợ, đêm không ngủ ngon, bà ta thường xuyên bí mật triệu tập những người thân tín của mình, như thể đang âm mưu điều gì đó.

Tạ Trường Canh đưa thư mật cho mấy người Lưu Quản xem, mấy người xem xong ai nấy cũng đều tỏ ra nghiêm trọng.

Lưu Quản nói:

– Chẳng trách trước đó Lưu hậu lấy cái danh phụng dưỡng lão phu nhân còn đề cập hôn sự trước mặt lão phu nhân, không ngờ không phải là lấy lòng lão phu nhân mà là đã đường cùng và có mưu đồ riêng.

Lưu An cười lạnh:

– Tần vương từ trước đến nay đều phục vụ người trong cung, chẳng qua không có lý do nên không tiện trở mặt. Hiện giờ thời cơ đã gần chín muồi, là bọn họ tự tìm rắc rối cho mình, không bằng Tần vương cứ vẫn đồng ý, lá mặt lá trái với họ, xem họ có ý đồ như nào, đến lúc đó mình thuận nước đẩy thuyền nhân cơ hội giết ngược lại. Vừa lúc lấy danh nghĩa bị ép bức xử lý những người kia sạch sẽ, chúng tôi lập tức ủng hộ Tần vương đăng cơ, lúc đó sẽ không còn hậu hoạn gì nữa, sau đó phát binh bình định Giang Hoài. Lúc đó xem người nào trong triều cũ dám nói gì không.

Mọi người đều đồng ý. Trong tiếng đồng tình, một người đột nhiên nói:

– Triệu Hi Thái bên này kích động Lưu hậu đối phó Tần vương, bên kia vì an toàn sẽ đề nghị Trường Sa Quốc liên binh. Quân đội Trường Sa Quốc hiện tại không tầm thường, nếu hai bên liên thủ, lực lượng phản kháng nhất định sẽ tăng lên. Không bằng kêu Lý Lương của Phục Châu dẫn quân tấn công Trường Sa Quốc…

Khi đang nói, anh ta đột nhiên như ý thức được gì đó, rồi đột nhiên ngừng nói, nhìn Tạ Trường Canh đang ngồi trên ghế cao, liền ho khan một tiếng, đổi cách nói:

– Cũng không phải là đi tấn công thật sự, chỉ kêu ông ta tiếp cận đến gần, để cho Trường Sa Quốc có sự kiêng dè, đại loại là như vậy.

Bầu không khí đang sục sôi dần dần lắng xuống, các ánh mắt đều đổ dồn về Tạ Trường Canh.

Tạ Trường Canh yên lặng hồi lâu nói:

– Đối với Trường Sa Quốc, hiện tại vẫn chưa cần phải có động thái gì. Trước tiên chúng ta phái người đi thăm dò tin tức đã, nếu thật sự họ có liên minh xuất binh, lúc đó chúng ta có hành động cũng không muộn.

Mặc dù hắn đã cắt đứt quan hệ phu thê với nhiếp chính Ông Chủ của Trường Sa Quốc, nhưng dù sao thì họ cũng từng có mối quan hệ trong quá khứ. Những người có mặt đều có ấn tượng rất tốt về Ông Chủ, cũng rất kính trọng nàng, nghe hắn lên tiếng như thế, không còn ai dị nghị nữa, đồng loạt đồng ý.

 Đúng lúc này, bên ngoài cửa có truyền báo, nói là bên ngoài cửa quan có một thiếu niên nhỏ tuổi tới, dường như đã đi một chặng đường rất dài và cầu xin được gặp Tần vương. Binh lính vốn dĩ không thèm để ý, nhưng khi thiếu niên nhỏ tuổi kia lấy ra một thanh bảo kiếm, nói là tín vật mà Tần vương từng tặng cho mình, xin hãy truyền lời hộ. Bấy giờ binh lính mới không dám khinh thường nữa và đi bẩm báo cấp trên. Vị Phó tướng kia từng đi theo Tần vương nhiều năm, nhận ra đó là thanh bội kiếm của Tần vương, vì thế cầm lấy mang vào đây.

Không đợi người kia nói hết Tạ Trường Canh đã đứng lên đi tới trước mặt viên phó tướng kia, đoạt lấy thanh kiếm trên tay hắn ta, vừa nhìn một cái đã quắc mắt lên:

– Đứa bé kia đâu rồi?

– Bẩm, đang chờ ở bên ngoài cửa quan……

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tạ Trường Canh sải bước ra ngoài vội vã đi về phía cửa quan.

Một thiếu niên nhỏ tuổi mảnh khảnh đầy vẻ phong trần mệt mỏi tay cầm dây cương dắt theo một con ngựa khỏe mạnh đang đứng một mình lặng lẽ chờ đợi ở một góc bên ngoài cửa quan. Cậu nghe thấy tiếng mở cửa nặng nề của hai cánh cửa đóng kín bên cạnh liền quay đầu lại, trông thấy một người đang sải bước gấp gấp đi ra ngoài, ánh mắt cậu sáng lên, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ khôn xiết, gọi một tiếng “Tạ đại nhân” rồi chạy về phía hắn.

Cậu bước đi không vững lắm, có vẻ chân cẳng bất tiện, nhưng vẫn không hề dừng lại.

Tuy đã ba năm không gặp, thiếu niên nhỏ tuổi bên ngoài cửa quan cũng đã không còn là đứa bé trong trí nhớ của hắn nữa, nhưng Tạ Trường Canh vẫn nhận ra đứa bé ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu chính là Hi Nhi.

Vừa rồi khi nhìn thấy thanh kiếm mà mình đã tặng cho cậu, hắn có chút không tin nổi. Đứa bé này sao có thể đột nhiên đến vào lúc này, người phụ nữ kia sao có thể để nó đến với mình?

Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác khó tin, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu và nghe cậu gọi mình “Tạ đại nhân” đã lâu không được nghe, trong lòng hắn lập tức trào dâng lên một cảm giác kích động vui sướng đã lâu không cảm thấy.

Hắn sải bước đến trước mặt thiếu niên nhỏ, nhìn cậu không chớp mắt, một lúc sau, hắn từ từ giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên đôi vai vẫn còn ngây thơ của cậu bé, sau đó siết chặt lòng bàn tay, lắc mạnh và mỉm cười.

– Hi Nhi, sao cháu lại đi một mình tới nơi này vậy? – Hắn hỏi.

Thiếu niên nhỏ dường như cảm nhận được sự quen thuộc từ đôi bàn tay siết chặt trên vai mình.

– Vâng, là cháu đây ạ. Tạ đại nhân ơi, cháu cưỡi Tiểu Long Mã tới đó ạ. Dọc đường đi cháu nghe thấy người dân đều nói Tạ đại nhân vừa mới bình định được Triệu vương và hiện đang đóng quân ở chỗ này, sắp đánh triều đình phía Đông rồi. Thế là cháu liền một mình vừa đi vừa hỏi thăm tìm đến đây.

Cậu trả lời, mắt hơi hoe đỏ lên.

Tạ Trường Canh liếc nhìn chiến mã Hà Tây đã mạnh mẽ như rồng phía sau, ánh mắt lướt qua chiếc túi treo bên cạnh yên ngựa. Đôi bàn tay đang nắm chặt tay hắn càng siết chặt hơn.

Hắn gật đầu.

– Đi nào, theo Tạ đại nhân đi vào trước, có gì từ từ nói.

Giữa vô vàn ánh mắt của mọi người ở cổng thành, hắn dẫn cậu bé bước qua cổng.

– Chân cháu bị thương à? – Vừa đi vào, Tạ Trường Canh liền hỏi.

– Cháu không sao ạ. Tạ đại nhân, cháu tới là muốn để xác minh chuyện với thúc ạ.

Bên cạnh không có ai, cậu sốt sắng mà nói ngay.

Tạ Trường Canh gật đầu:

– Có chuyện gì cháu cứ nói đi.

– Tạ đại nhân, cháu nhớ trước đây thúc đã từng nói với cháu thúc sẽ không làm khó dễ mẫu thân cháu. Cháu muốn biết những gì thúc nói với cháu lúc đó có còn giá trị không?

Tạ Trường Canh sửng sốt, gặp phải ánh mắt của thiếu niên nhỏ tuổi, dừng lại một chút:

– Cháu một mình đi từ Trường Sa Quốc đến đây tìm ta là vì việc này?

– Vâng ạ. – Cậu gật đầu, – Cái này rất quan trọng. Tạ đại nhân, mẫu thân cháu không tin tưởng thúc, mẹ cũng bảo cháu không được tin thúc. Nhưng cháu lại rất tin tưởng thúc. Cho nên cháu muốn gặp đại nhân để xác nhận lần nữa, để mẫu thân cháu yên tâm ạ!

– Tạ đại nhân, những lời trước đó thúc nói với cháu còn giữ lời hứa không ạ?

Tạ Trường Canh lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Hắn nhìn cậu thiếu niên, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói:

– Hi Nhi, hôm đó Tạ đại nhân đã nói với cháu, đồ đã tặng đi sẽ không lấy lại. Những lời Tạ đại nhân từng nói với cháu cũng tương tự như thế.

– Vừa hay hôm nay cháu tới đây, sau khi cháu về cứ nói lại với mẫu thân cháu, thiên hạ này có những chuyện không thể giải quyết được bằng chiến tranh, và cũng có những chuyện không thể giải quyết bằng hoà bình. Cho dù Tạ mỗ là hồng thuỷ mãnh thú, nhưng chỉ cần Trường Sa Quốc không ra mặt phản kháng, ngày nào Tạ mỗ còn, Tạ mỗ sẽ không động binh với Đông Đình.

– Có những thứ không thể giải quyết được nếu không có chiến tranh, và cũng có những chuyện không thể giải quyết bằng hoà bình.

Đôi mắt của Hi Nhi sáng lên vì vui mừng. Cậu lặp lại hai lần, ngẩng mặt lên nói:

– Cháu nhớ rồi ạ! Tạ đại nhân, cháu biết thúc sẽ không gạt cháu! Cháu sẽ trở về chuyển lời cho mẫu thân để mẹ yên tâm.

– Tạ đại nhân ơi, thực ra là cháu lén trốn ra ngoài đấy. Cháu phải quay về sớm.

Cậu thì thầm, rồi hành lễ thật sâu với Tạ Trường Canh.

Tạ Trường Canh mỉm cười:

– Ta cũng nhìn ra rồi.

Hắn ngăn cậu thiếu niên đang sấp mặt chuẩn bị lên đường, đè cậu ngồi xuống:

– Chân cháu làm sao bị thương? Hay cháu cứ nghỉ ở đây mấy ngày đã, chờ khỏi vết thương ở chân rồi ta sẽ phái người đưa cháu về. Cháu đừng gấp làm gì, chặng đường xuống phía nam đều có trạm dịch, ta sẽ dùng tám trăm dặm khẩn cấp để truyền tin đi báo cho mẫu thân cháu trước.

Hi Nhi cảm kích nói:

– Tạ đại nhân, thúc thật là tốt. Thế cháu sẽ viết thư cho mẫu thân, xin đại nhân tiện gửi thư giúp cháu ạ.

Tạ Trường Canh mỉm cười gật đầu, lấy bút mực đưa cho cậu, nhìn cậu nhanh chóng viết thư, sau khi chuyển thư cho người đưa tin, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra chân cho cậu. Hắn xắn ống quần lên, thấy có một vết cắt ở phía sau bắp chân. Mặc dù vết thương chưa để lại sẹo và hơi sưng và mưng mủ, nhưng cũng may là ảnh hưởng sâu đến da thịt.

Tạ Trường Canh nhìn một cái là biết đây là vết thương do vũ khí sắc bén gây ra.

– Đại nhân không cần lo lắng đâu ạ, là tự cháu trên đường đi không cẩn thận bị thương. Trước khi đi cháu có mang theo kim sang dược, mấy ngày trước đã đỡ nhiều rồi, nhưng mấy hôm gấp gáp lên đường chưa kịp bôi, cho nên mới bị sưng lên.

Thấy hắn nhíu mày lại, Hi Nhi giải thích ngay.

– Cháu gặp cướp à?

Dưới cái nhìn thấu suốt của hắn, cậu thiếu niên mới lí nhí thừa nhận, nói là có hôm trời tối, cậu muốn đi đường tắt để đến nhanh hơn thì gặp phải hai tên cướp đến cướp ngựa và đồ đạc của cậu, hai bên nảy sinh xung đột, cho nên mới bị thương.

 – Cháu bắn một kẻ bằng tên nỏ, một mũi tên trúng yết hầu hắn, một tên khác hoảng sợ bỏ chạy. Sau đó cháu liền đổi sang ban ngày đi quan đạo nên không gặp người xấu nữa.

– Đại nhân yên tâm. Trên đường đi cháu có gặp người xấu nhưng cũng gặp được nhiều người tốt. Những người đó mặc dù nghèo khổ nhưng lại rất nhiệt tình chỉ đường cho cháu, có người còn cho cháu ở nhờ qua đêm, dặn dò cháu đi đường phải cẩn thận. Trên đường đi, cháu đã nhìn thấy nhiều thứ mà trước đây cháu chưa từng thấy và có được nhiều hiểu biết sâu sắc.

– Sẽ không có lần sau nữa, cháu nghe thấy không? – Hắn nghiêm khắc nói với cậu bé đang bình tĩnh kể lại những cuộc gặp gỡ của mình trên đường đi.

– Cháu biết rồi ạ. Sau khi về, cháu sẽ xin lỗi mẫu thân ạ. – Cậu cúp mắt lí nhí đáp.

Tạ Trường Canh nhìn đôi mắt đẹp quen thuộc của đứa trẻ, ngập ngừng một chút.

– Hi Nhi, tại sao cháu không nghe lời mẫu thân mà đến đây tìm ta vậy? – Hắn không nhịn được hỏi.

Cậu bé từ từ ngước mắt lên nhìn hắn.

– Tạ đại nhân ơi, mặc dù thúc và mẫu thân cháu không còn liên quan gì nữa, nhưng nếu như còn một tia hy vọng, cháu vẫn không muốn hai người là kẻ địch của nhau. Mẫu thân không tin thúc, nhưng mà cháu tin những gì thúc nói với cháu ngày hôm đó, chưa bao giờ có bất kỳ nghi ngờ nào! Cháu nhớ khi cháu còn nhỏ, thúc đã dẫn cháu đến Thiên Sơn đón mẹ. Trên đường đi, chúng ta gặp phải kẻ địch, cần phải gấp gáp đốt phong hoả đài, cháu nói để cháu đi làm, đại nhân thà rằng đi đến địa điểm tiếp theo cũng không đồng ý. Hôm ở Nhạc Thành, ánh mắt đại nhân lúc nói chuyện với cháu cũng giống lúc đó như đúc, cháu sẽ không bao giờ quên.

Bàn tay của Tạ Trường Canh dừng lại giữa không trung. Hắn nhìn cậu một lúc lâu, rồi từ từ đưa tay lên xoa đầu cậu, không nói gì nữa tiếp tục băng bó vết thương cho cậu.

Cậu còn nhỏ, vết thương cũng chỉ ở ngoài da, khỏi rất nhanh, nghỉ ngơi mấy ngày là đóng vảy. Đứa bé này vốn đang sốt ruột muốn về, vừa lúc ngày hôm nay, Tạ Trường Canh đến báo cho cậu biết đoàn người Trường Sa Quốc phái đi tìm cậu cũng đã tới nơi, hắn đã cử người tiếp đón lịch sự và đã sắp xếp cho Hi Nhi lên đường.

Những thuộc hạ của Tạ Trường Canh trước đây không biết Hi Nhi, nhìn thấy cậu bé này thoạt nhìn chưa đến mười tuổi mà dám một mình đi từ Trường Sa Quốc tới nơi này thì rất ngạc nhiên. Mấy người Lương Đoàn, Lưu An từng ở Hà tây thì lại rất quen thuộc, khi được hỏi liền kể một số việc cậu từng làm lúc còn nhỏ tuổi hơn vào mấy năm trước, ai nấy cũng đều giật mình. So sánh ra, chuyện này còn bình thường hơn nhiều. Ngày hôm nay cậu đi, mọi người đều đi theo Tạ Trường Canh tiễn cậu ra khỏi quan, ở gần hơn rồi, họ mới nhìn thấy rõ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào mặt hai người, trong lòng rất ngạc nhiên.

– Tiểu công tử đi đường thuận lợi nhé!

Đám Lương Đoàn, Lưu An xuống ngựa đưa tiễn, thái độ cung kính.

Ba năm trước sau khi Tạ mẫu được đưa về từ Trường Sa Quốc, bà đã liên tục thúc giục mọi người đón đứa bé này về. Về sau mặc dù bị Tạ Trường Canh ép xuống, Tạ mẫu không làm được gì, nhưng những người thân cận đi theo Tạ Trường Canh đều nghe được chuyện này, trong bụng mọi người đều thầm ngờ vực nhưng không ai dám nhắc tới.

Hi Nhi hành lễ bái biệt Tạ Trường Canh trước rồi lại tạm biệt mấy người Lưu An, Lương Đoàn, xin mọi người dừng bước lại, hành vi cử chỉ rất phong độ. Đang lúc chuẩn bị đi, cậu như sực nhớ ra một chyện, quay trở lại trước mặt Tạ Trường Canh, hỏi:

– Tạ đại nhân, lúc nào thúc quay về Thượng kinh và thuận đường đi qua chùa Hộ Quốc, nhờ thúc chuyển lời hỏi thăm của cháu tới sư phụ cháu, nói cháu bây giờ rất tốt. Sau này nếu có cơ hội, cháu sẽ trở lại đó thăm hỏi sư phụ.

Tạ Trường Canh gật đầu.

– Làm phiền đại nhân ạ.

Cậu lại hành lễn lần nữa, rồi quay lại lên ngựa, cùng với đoàn người tới đón mình đi về phía nam.

Tạ Trường Canh nhìn theo đội nhân mã biến mất ở trong tầm mắt, xoay người phân phó:

– Lập tức quay về Thượng kinh.

Bình Luận (0)
Comment