Lúc chạng vạng, tại nơi giao giới Vân Mộng và Phục Châu, trước cửa sông thông từ sông Trường Giang đến hồ Động Đình có mấy chiếc ô thuyền chở theo hoàng hôn đang chậm rãi chèo giữa dòng sông từ từ mà đến.
Một người đàn ông đứng trên bờ đối mặt với cửa sông, có vẻ là đã đứng rất lâu rồi. Ánh hoàng hôn phản chiếu hình bóng hắn trên mặt đất phia sau, tạo thành một cái bóng mỏng và dài. Ánh mắt hắn dường như đang nhìn vào bóng ảnh của mấy chiếc ô thuyền trên dòng sông trước mặt, lại dường như xuyên qua ô thuyền đó, đắm chìm sâu vào thế giới mà chỉ mình hắn biết.
Mộ Phù Lan đương nhiên biết nhánh của sông Trường Giang này dọc theo cửa sông đi xuống là đổ vào hồ Động Đình. Điều khiến nàng khó hiểu chính là tại sao Tạ Trường Canh lại ở nơi này.
Nàng đứng lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông đã mấy năm không gặp kia, một lát sau lên tiếng:
– Thiếp đã nhận được thư của ngài. Ngài có chuyện gì muốn nói?
Gió ở cửa sông rất mạnh, giọng nói của nàng nhẹ bẫng giống như lông vũ, vừa nói xong, nó đã bị cơn gió mạnh thổi bay và tan vào dòng sông. Mộ Phù Lan nghĩ có lẽ hắn không nghe thấy, bởi vì hắn vẫn đứng im bất động, không có chút phản ứng nào, đưa lưng về phía nàng.
Nàng chờ một lát, vào lúc nàng định lên tiếng gọi hắn thì nhìn thấy người đó từ từ quay mặt lại, nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau từ xa, hơn ba năm sau lần gặp nhau cuối cùng ở Quân Sơn đêm đó.
Trên bờ sông, tiếng lau sậy xào xạc, và một vài con diệc bay vòng quanh cửa sông phía sau hắn, phát ra những tiếng kêu. Hắn quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt chăm chú bình tĩnh.
Mộ Phù Lan cũng đang nhìn hắn. Khuôn mặt của người đàn ông thoạt nhìn trông vẫn giống như trước. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt hắn, nàng lại cảm nhận được sự tang thương ở trên người hắn. Người này hoàn toàn khác với những gì trong tưởng tượng ban đầu của nàng.
Trong tưởng tượng của nàng, hắn bây giờ tỏa sáng khí phách, ngạo nghễ chúng sinh, mà không phải người đàn ông đang ở trước mặt mình và đang nhìn mình. Giống như hắn đã trải qua nhiều thế sự, mọi thăng trầm của cuộc sống, và giờ đây hắn lại trở về điểm xuất phát.
Nhưng rất nhanh, nàng đã xua tan ảo giác không đúng trong lòng mình.
Là bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu và giờ phút này khoảng cách giữa hai người cũng hơi xa. Nàng tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi. Nàng đứng tại chỗ, không tiến về phía trước, nhìn hắn cuối cùng xoay người và đi về phía mình, ngày càng gần hơn và cuối cùng dừng lại với khoảng cách giữa họ là một người.
Điều này làm cho nàng từ từ thả lỏng xuống. Khoảng cách như này làm nàng cảm thấy an toàn.
– Thiếp tới rồi, ngài có chuyện gì muốn nói? – Nàng lại hỏi hắn lần nữa.
Tạ Trường Canh nhìn người phụ nữ đối diện đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn. Hắn cảm thấy như mình sắp gần đất xa trời, nhưng nàng vẫn trông rất trẻ trung như thế với đôi mắt sáng và xinh đẹp vô song. Hắn từng vô cùng oán giận tình yêu của mình không được nàng đáp lại và hận nàng vì sự tuyệt tình của nàng. Bây giờ hắn đã hiểu tất mọi chuyện.
Người ngọc vẫn như cũ, nhưng cuối cùng cũng không thuộc về hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không sẽ thuộc về hắn. Hắn biết.
Hắn im lặng một lát rồi gật đầu với nàng, lúc lên tiếng, câu nói đầu tiên của hắn là.
– Ta cần chỉ định một thái tử. Người đó là Hi Nhi. Ta hẹn nàng tới đây gặp mặt là muốn cùng nàng thảo luận việc này. – Hắn nói.
Dù cho thời điểm tới đây, Mộ Phù Lan đã nghĩ đến đủ loại khả năng, nàng cũng không ngờ hắn lại nói ra lời như vậy. Nàng ngạc nhiên sửng sốt một lát, sau khi xác định mình nghe không lầm, lập tức nói:
– Tạ Trường Canh, ngài làm hoàng đế của ngài, Trường Sa Quốc sẽ không cản trở ngài nhất thống nghiệp lớn. Thiếp cũng nói thật với ngài, thiếp đã dự tính trả lại Trường Sa Quốc cho triều đình, Mộ thị sẽ rời khỏi Động Đình, từ nay về sau Trường Sa Quốc không còn Vương nữa. Thiếp không biết tại sao ngài lại có suy nghĩ này, điều này quá hoang đường!
Tạ Trường Canh nói:
– Ta sẽ lên ngôi, nhưng đời này của ta sẽ không thể có con nối dõi, cho nên ta cần lập Thái tử. Ta và Hi Nhi có duyên với nhau, nó là người mà ta mong muốn. Huống chi do một số sự trùng hợp kỳ lạ, bộ hạ của ta cũng đều nhận định nó là con trai của ta. Cho nên ta mới tới đây gặp nàng để thảo luận việc này.
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nhưng lại khiến cho Mộ Phù Lan giật mình.
– Ngài nói cuộc đời này của ngài sẽ không có con nối dõi nữa, nghĩa là sao?
Hắn chỉ im lặng, không đáp lại nàng.
Nàng nhìn khuôn mặt không bộc lộ biểu cảm gì của hắn, do dự một lát, đột nhiên nghĩ đến hắn đã chiến đấu ở tiền tuyến nhiều năm, cũng từng bị thương. Nàng lại tưởng tượng đến đủ loại khả năng xảy ra rồi lại bị chấn động lần nữa. Lại liên tưởng đến cảm giác ban đầu mà hắn mang đến cho mình vừa rồi, nàng càng tin chắc hơn.
– Lẽ nào ngài…
Nàng dừng lại không nói nữa.
– Đây là chuyện của ta, không liên quan đến nàng. – Hắn nói, nét mặt vẫn bình thản.
– Ta sẽ không sinh con nối dõi nữa và cần một Thái tử, nàng chỉ biết điều này là đủ rồi.
Mộ Phù Lan nhìn người đàn ông này, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khôn kể, chợt thấy tạo hóa trêu người.
Nàng cũng im lặng.
Tạ Trường Canh tiếp tục nói:
– Người trong thiên hạ đều biết hai chúng ta rời xa nhau là do ngoại lực ở giữa làm khó dễ, hai chúng ta vẫn là vợ chồng.
Hắn dừng một chút.
– Nàng yên tâm, ta sẽ không cưỡng ép nàng phải làm bất cứ chuyện gì. Đợi cục diện ổn định rồi, sau này, nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào. Động Đình vĩnh viễn là của nàng, đây cũng là bù đắp của ta với nàng. Nước vĩnh viễn không mất, thần dân vẫn như cũ. Nàng còn muốn gì nữa cứ mở miệng, chỉ cần làm được ta sẽ đáp ứng.
– Nếu nàng có ý trung nhân, nàng cũng có thể ở bên người đó. Ta sẽ không can thiệp vào chuyện của nàng.
Hắn nhìn nàng và nói chậm rãi, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền.
Mộ Phù Lan ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Người đàn ông này, để trở thành hoàng đế hắn đã làm mọi cách có thể, hắn đúng là điên rồi.
Nàng lấy lại bình tĩnh, lắc đầu:
– Tạ Trường Canh, dù ngài có nói gì thiếp cũng không đồng ý. Huống chi, Hi Nhi cũng không muốn làm Thái tử!
Tạ Trường Canh nhìn nàng nói:
– Nếu nó muốn thì sao?
Mộ Phù Lan ngẩn người ra.
– Tại sao nàng không trở về hỏi nó? Nếu nó nói không muốn, ta sẽ thu lại những lời ta nói, sẽ không cưỡng ép nàng.
Mộ Phù Lan nhìn thẳng vào hắn một lát, nàng gật đầu:
– Mong ngài nhớ kỹ những gì đã nói.
Nói xong, nàng quay người vội vàng rời đi.
Chiều hôm buông xuống. Tạ Trường Canh nhìn dần dần đi xa, bóng dáng hiu quạnh.
Trong lòng nàng dù có đau đớn đến mấy, nhưng từ việc nàng cũng không bao giờ nhắc đến chuyện cũ với hắn, nghĩ chắc hiện giờ nàng cũng không muốn nghe hắn sám hối.
Sám hối cũng vô dụng. Cho dù coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đứa bé kia muốn làm vương, vậy thì hãy để nó làm như nó muốn. Để nàng cũng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trên đời này. Đây là những gì hắn nợ ở kiếp trước, và cũng là điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới và đủ khả năng để đền bù trong kiếp này.
Mộ Phù Lan không ở lại mà rời đi ngay trong đêm quay về Nhạc Thành.
Trên các con phố và ngõ hẻm của Nhạc thành, dân chúng vẫn đang nói về thời cuộc. Bách quan của Trường Sa Quốc cũng tốp năm tụm ba suy đoán suy nghĩ của Ông Chủ và thấp thỏm bất an cho tương lai vận mệnh của mình.
Trong những ngày này, chỉ có thiếu niên nhỏ ở trong vương cung vào mấy tháng trước lén lút ra ngoài một mình và được Viên Hán Đỉnh đón về thì ngày nào cũng dậy sớm đọc sách, luyện võ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thời gian học kinh học, cậu ngồi sau án thư chăm chú nghe tiến sĩ giảng kinh cho mình “Hiếu là kinh của trời, nghĩa của đất, hạnh của người vậy”, ánh mắt trầm tĩnh.
Tiến sĩ kết thúc bài giảng hôm nay và như thường lệ, cậu đỡ lấy cánh tay của lão tiến sĩ đích thân đưa ra ngoài. Lão tiến sĩ cũng rất lo lắng về những tin đồn lan truyền từng ngày, ra tới ngoài rồi, thái độ khác thường, không kìm được hỏi thăm đệ tử đắc ý nhất của mình:
– Tiểu công tử, hiện giờ trong ngoài Trường Sa Quốc đang có rất nhiều thảo luận. Tiểu công tử có biết Ông Chủ đang có tính toán gì không?
Thiếu niên nhỏ mỉm cười đáp:
– Mẫu thân không nói với con về những chuyện này. Cho nên học sinh không biết ạ.
Lão tiến sĩ thở dài, chắp tay sau lưng rời đi.
Thiếu niên nhỏ nhìn theo lão tiến sĩ đi rồi, nụ cười dần dần biến mất.
Cậu quay lại tiếp tục ngồi sau bàn làm việc một lúc rồi đứng lên, ở trong rương lấy ra thanh kiếm mà ngày đó mẫu thân đã từng từng nghiêm khắc dặn dò cậu không bao giờ được rút ra này. Cậu nắm lấy chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ từng chút một, hàn quang lóe sáng, lưỡi kiếm xanh sắc như gương. Cậu rút hoàn toàn kiếm ra, từ từ giơ lên và giữ ngang trước mặt. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen và lạnh lẽo phản chiếu trên lưỡi kiếm, dường như nó không thuộc về cậu, ánh mắt bất động rất lâu, đang lúc xuất thần, đột nhiên cậu nghe được tiếng động bên ngoài cửa. Sau đó là tiếng nói chuyện rơi vào tai.
Mẫu thân cậu đã trở về rồi. Cậu rũ mắt, lặng lẽ tra lại kiếm vào vỏ và cất nó về, lúc quay người lại đã thấy mẫu thân mình đang đẩy cửa đi vào.
Cậu đi ra đón.
– Mẫu thân ơi, mẹ đã về rồi ạ? Chắc đi đường vất vả lắm. – Cậu đỡ Mộ Phù Lan ngồi xuống.
Mộ Phù Lan nhìn án thư, biết cậu đang đọc sách liền hỏi han vài câu, lại yêu cầu thị nữ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
– Mẫu thân ơi, mẹ đột nhiên đi Vân Mộng là có chuyện gì ạ? – Cậu hỏi.
Mộ Phù Lan trầm ngâm một lát, nhìn cậu hỏi:
– Hi Nhi, trước đây mẫu thân từng hỏi con nếu mẹ không cho con làm vương Trường Sa Quốc thì con có trách mẹ không, lúc đó con nói không. Hôm nay mẫu thân hỏi con lần nữa, con hãy thành thật nói cho mẫu thân biết, con có trách mẫu thân không?
Thiếu niên nhỏ đáp:
– Mẫu thân ơi, con sẽ không trách mẫu thân đâu ạ. Vì con biết mẫu thân muốn tốt cho con.
Mộ Phù Lan hơi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe cậu nói tiếp:
– Nhưng mà mẫu thân, nếu như mẹ hỏi con có muốn làm vương không, con sẽ trả lời là có. Không chỉ thế, con còn muốn trở thành vương có quyền bính nhất trên đời này.
Mộ Phù Lan nhìn đôi mắt sáng ngời của con trai mình không hề tránh né ánh nhìn của mình, đột nhiên nàng nhớ tới kiếp trước, cậu đã coi thường ngôi vị thái tử mà mình có thể tranh giành, cuối cùng tự vẫn ở trước mặt phụ thân của mình. Nàng chợt ngẩn ra.
Thiếu niên nhỏ nói xong yên lặng nhìn nàng, thấy nàng hồi lâu không nói gì, cậu khẽ hỏi:
– Mẫu thân ơi, những lời con nói làm mẫu thân giận ạ?
Mộ Phù Lan lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu. Nàng cảm thấy tâm thần có chút không yên, chần chừ một chút lại hỏi:
– Hi Nhi nè, vì sao con lại có suy nghĩ đó vậy?
– Mẫu thân, nếu đây không phải chuyện tốt, thế thì tại sao trên đời này lại có nhiều người sẵn sàng từ bỏ tất cả để tranh giành ngôi vị hoàng đế như vậy?
Cậu quỳ gối xuống đất, ngửa mặt lên hỏi nàng.
– Mẫu thân, con không còn nhỏ nữa, con biết làm vua có thể mang lại những gì và cũng biết cái giá và trách nhiệm của việc làm vua. Lần trước con đi gặp Tạ đại nhân, thúc ấy nói có thể giúp con. Nếu đã có cơ hội, con xin mẫu thân hãy giúp con.
Mộ Phù Lan sửng sốt. Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng khi nghĩ lại thì mọi thứ dường như đều có vẻ hợp lý. Chỉ có nàng vẫn là nàng kiếp trước. Người đàn ông kia không biết kiếp trước, Hi Nhi cũng không phải Hi Nhi của kiếp trước. Ở kiếp này, cậu có những trải qua khác biệt, cho nên nảy sinh chí nguyện khác biệt.
Tâm trạng của nàng lúc này rất lẫn lộn. Cảm giác cô độc khủng khiếp, như thể việc mất liên kết với thế giới lại tràn ngập trong nàng. Nàng ngây người một lát mới phục hồi tinh thần, đỡ con trai đang quỳ gối đứng lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu và mỉm cười với cậu, sau đó rời đi.
Việc mà người đàn ông kia đã quyết định luôn luôn đến nhanh khiến người khác trở tay không kịp.
Không lâu sau, tin tức này đã lan truyền khắp thiên hạ. Ở Nhạc Thành, thủ phủ của Trường Sa Quốc, đây là chủ đề nóng hổi trên đường phố và ngõ hẻm, chẳng qua là bầu không khí hiện nay rất khác so với cách đây không lâu.
Những tin tức tốt đến liên tiếp làm người dân vui mừng không thôi.
Các tinh tượng sư quan sát bầu trời đã thấy sự hợp nhất hiếm có của năm ngôi sao, được gọi là Dịch Hành, chính là đã đến lúc đổi lập thiên tử, và cai trị thiên hạ. Thiên tử cũ thuận theo trời mà nhường ngôi thoái vị, Tần vương theo thời thế được lập nên, cả thiên hạ đều thần phục. Hắn đã chọn ngày lành đăng cơ làm hoàng đế.
Ngày hôm nay, quan viên của Bộ Lễ ở Thượng Kinh đã dẫn theo một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi một chặng đường dài để nghênh đón mẹ con Ông Chủ của Trường Sa Quốc về kinh đô dự lễ.