Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 9

Không khí dường như đóng băng.

Sắc mặt của Tạ Trường Canh có chút khó coi, nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình thường. Hắn đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Lần này, hắn không ngồi xuống sập nữa, nhưng giọng điệu không có chút tức giận nào, thoạt nhìn dường như không để ý đến sự xúc phạm vô cớ mà nàng vừa gây ra cho mình.

– Nàng tức giận cũng là điều dễ hiểu. – Hắn nói. – Nàng đến Tạ gia nửa năm, ngày ngày phụng dưỡng mẫu thân của ta rất vất vả. Mong muốn của mẫu thân ta chỉ muốn trả ơn cố nhân, thế nhưng tự chủ trương muốn nạp thiếp thay ta đúng là rất không ổn. Luận hiền thục đạt lý…

– Tạ Trường Canh, ngài nghĩ nhiều rồi!

Mộ Phù Lan ngắt lời hắn, trèo xuống khỏi sập mỹ nhân, xỏ đôi chân không vào đôi giày thêu hoa lan tinh xảo được đặt trước sập dưới đất, dưới ánh mắt của hắn đi đến trước tấm gương, ngồi xuống tấm thảm trên sập.

Nàng cầm chiếc lược mai rùa trên tay, đối diện với gương, chải mái tóc dài mà hắn vừa mới làm rối, rồi nói:

– Tôi không hiền thục và cũng không đạt lý. Lúc trước sở dĩ tôi phụng dưỡng mẫu thân ngài chẳng qua là tuân theo lời dặn dỗ của phụ vương mà thôi, nghĩ đã gả qua đó rồi, dù không muốn thì cũng phải làm tròn bổn phận. Chỉ như thế mà thôi.

Tạ Trường Canh nhìn bóng lưng nàng một lát, đi tới, dừng lại sau lưng nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trong gương, nói:

– Mộ thị, rốt cuộc nàng muốn như thế nào mới bằng lòng theo ta trở về?

Hắn gần như nói từng chữ một, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước nữa.

Bàn tay cầm lược của Mộ Phù Lan dừng lại. Nàng cũng ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang đứng sau mình trong gương, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn mình.

Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn rồi, nàng cảm nhận được điểm này. Một nụ cười hiện lên trên môi nàng.

– Tạ lang, trong lòng ngài rõ ràng rất bất mãn về tôi, vừa rồi cần gì phải hư tình giả ý? Nói thẳng ra thế này không phải sẽ tốt hơn sao?

Tạ Trường Canh mặt không biểu cảm nhìn nàng.

Nàng đặt chiếc lược xuống, đứng dậy khỏi gương, quay lại đối mặt với hắn.

– Ngài đã hỏi, vậy tôi cũng xin nói thẳng với ngài. Tôi sẽ không theo ngài về Tạ gia. Lúc đầu, tất cả chỉ xuất phát từ ý của phụ vương, tôi mới phải gả cho ngài. Hiện tại tôi đã thay đổi ý muốn.

– Cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng niềm vui trước mắt, tôi cần gì phải tự làm khổ mình?

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Tạ Trường Canh. Hắn nhìn nàng chằm chằm, dần dần, nét mặt trở nên nghiêm trang.

– Mộ thị, để ta nhắc nhở nàng một câu, hôn sự này là phụ vương nàng đã đồng ý. Mấy năm qua, ta tự hỏi bản thân tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, không có điểm nào bội ước. Dù cho mẫu thân ta có chút đắc tội với nàng, nhưng chuyện đó cũng chưa thực sự xảy ra. Huống chi ta cũng đã xin lỗi nàng và hứa hẹn với nàng. Thế nhưng huynh muội nàng lại lật lọng vô cớ bội ước, hành vi ấu trĩ giống như trò đùa. Nàng cho rằng Tạ Trường Canh ta sẽ để cho huynh muội hai người muốn làm gì thì làm hay sao?

Nói xong, hắn dường như thấy mình khá nặng nề, ánh mắt liếc nhìn nàng một cái, lúc tiếp tục nói chuyện giọng điệu đã ôn hòa hơn.

– Mộ thị, nàng vừa mới tròn mười sáu đúng không? Tuổi tác còn nhỏ, không hiểu chuyện, về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng phụ vương và huynh trưởng của nàng ai đáng tin hơn, ai có được nhân tâm của dân chúng Trường Sa Quốc hơn, hẳn trong lòng nàng hiểu rõ nhất. Lúc trước khi định hôn, huynh trưởng nàng có thành kiến với ta, hiện tại hắn làm vậy là đang khuyên nàng bội ước. Nàng nghĩ thử xem, huynh trưởng dù có tốt đến mấy, nàng chỉ là phụ nữ, lẽ nào cả đời chỉ biết dựa vào hắn ta?

– Tốt nhất nàng nên nghe theo sắp xếp của phụ vương theo ta trở về thì hơn. Từ nay về sau ta sẽ đối tốt với nàng.

Mộ Phù Lan nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang kiên nhẫn dỗ dành trước mặt mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc vô hạn. Nếu không phải đã làm phu thê với hắn và biết rõ con người hắn, đối mặt với lang quân như thế, có cô gái nào mà không dao động đúng không?

Nàng lắc đầu, đôi bông tai san hô đỏ nhỏ trên dái tai trắng của nàng đung đưa, xuất hiện mờ nhạt giữa mái tóc buông xuống vai.

– Ngài cũng không cần lấy phụ vương ra để chèn ép tôi. Tôi hỏi ngài, trước kia mục đích ngài cầu thân là vì cái gì? Hiện giờ mục đích của ngài đã đạt được chưa? Nếu đã đạt được rồi, vậy thì cuộc hôn nhân với Trường Sa Quốc đã không còn giá trị với ngài nữa, ngài cần gì cứ phải chấp nhất không chịu buông tay?

Tạ Trường Canh không nói gì.

– Tôi rất tin tưởng ngài muốn giữ lời hứa hẹn với ước định năm đó với phụ vương tôi, nhưng lý do thật sự là gì tự ngài biết rõ hơn tôi.

 – Bởi vì cuộc hôn nhân này, phụ vương tôi đã đạt được mong muốn của mình và mang lại lợi ích cho người dân Trường Sa Quốc. Nếu không phải được phụ vương thưởng thức, với thân phận cự khấu của ngài liệu ngài có thể thuận lợi tiến vào con đường làm quan, tiện đà được thăng chức rất nhanh không?

– Cả ngài và phụ vương tôi đều được lợi từ cuộc hôn nhân này. Nhưng còn tôi thì sao? Ai trong số các người từng nghĩ cho tôi không?

Nàng nhìn thẳng vào người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

– Tạ Trường Canh, tôi cũng xin nói thật với ngài. Ngày mà ngài tới cầu thân, trong lòng tôi đã có ý trung nhân rồi. Huynh ấy là người thiện lương nhất trên thế giới này, khi cười lên cũng là người đẹp nhất. Thế nhưng ngài đã tới cầu thân, Phụ vương vì Trường Sa Quốc mà đã hứa gả tôi cho ngài.

Tạ Trường Canh có vẻ sửng sốt, lông mày hơi nhíu lại.

Mộ Phù Lan cười tự giễu.

– Tôi là Vương nữ, tôi có chức trách của mình, tôi không thể từ chối mà buộc phải đồng ý.

– Thế nhưng hiện giờ, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Tôi đã làm những gì tôi nên làm cho Trường Sa Quốc, từ nay về sau, tôi cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình. Tôi không dám tự cho là mình có công lao, nhưng trước đây tôi thực sự đã giúp ngài thành công, điểm này chắc ngài không thể phủ nhận được. Tôi hy vọng hôm nay ngài cũng giúp tôi lần này. Nếu như thế, tôi cảm kích vô cùng.

Biểu cảm của Tạ Trường Canh có chút cứng đờ, nhìn nàng chằm chằm mà không nói một lời.

Mộ Phù Lan cũng không nói gì nữa.

Căn phòng trở nên im lặng, nhưng bầu không khí có phần áp lực.

– Chuyện này để sau lại nói. Bây giờ nàng vẫn nên theo ta trở về đi. – Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn lạnh lùng thốt.

– Để sau là khi nào? – Mộ Phù Lan hỏi hắn.

Hắn không trả lời.

– Là chờ đến ngày ngài đạt đến đỉnh cao của thành tựu phải không?

Sắc mặt Tạ Trường Canh hơi thay đổi, đột nhiên giơ tay lên, ấn vào một bên vai nàng. Như thể có một gánh nặng ngàn quân đột nhiên được đặt lên người, cơ thể của Mộ Phù Lan nghiêng đi ngã xuống tấm thảm trước gương trang điểm.

Hắn đi theo, chậm rãi ngồi xổm xuống ở trước mặt nàng.

– Mộ thị, vừa rồi nàng nói cái gì? Nàng nghe được từ đâu?

Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhưng bàn tay hắn vẫn không rời khỏi nàng, di chuyển dọc theo bờ vai và từ từ đến bên cổ nàng. Như thể đang vu.ốt ve âu yếm, những đầu ngón tay chai sạn của hắn nhẹ nhàng xoa bóp làn da mềm mại và mịn màng của nàng.

– Nói cho ta.

Hắn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Phù Lan, bàn tay đột nhiên tăng thêm lực, nắm chặt lấy chiếc cổ thon dài của nàng.

Giống như một con thiên nga sắp bị thợ săn bẻ gãy cổ, Mộ Phù Lan thụ động ngẩng đầu lên, nhưng không hề giãy dụa, chỉ nhìn ánh mắt âm u gần trong gang tấc đang nhìn mình kia, cười lên.

– Tạ Trường Canh, có phải ngài đã bị tôi đoán trúng rồi nên muốn giết tôi không?

Tạ Trường Canh từ từ nới lỏng năm ngón tay đang siết chặt cổ nàng.

Mộ Phù Lan nhíu mày, hất tay hắn ra, xoa xoa cổ mình, khoác lại chiếc khăn choàng vừa mới rơi ra, nói:

– Mục đích cưới tôi ngài đã đạt được. Việc hôn nhân này với ngài mà nói đã không còn ý nghĩa ban đầu nữa, cùng lắm chỉ là râu ria mà thôi. Ngài nhẫn nhục phụ trọng, cố gắng chịu nhục, chịu đựng sự sỉ nhục của vương huynh tôi, mạnh mẽ muốn đưa tôi trở về, không phải là có ý đồ kia thì là cái gì?

– Ngài hiện giờ cũng coi như là nhân vật số một số hai trong triều đình, với địa vị của ngài, nếu như ngài vẫn vẫn còn điều gì đó để lên kế hoạch, thì điều duy nhất còn lại chính là vị trí đó. Đó là một sự thật đơn giản, có gì khó đoán chứ?

Tạ Trường Canh nhìn nàng một lát, từ dưới đất đứng lên, lạnh lùng nói:

– Mộ thị, ta đã thấy rất nhiều người tự cho là thông minh, những người đó thường thường không có kết cục tốt. Ta không hy vọng nàng cũng rơi vào kết cục như vậy.

 – Việc hôn nhân không phải do Mộ thị nàng tùy hứng. Nàng đã là người của Tạ gia ta, ta đã tới đây rồi, nàng cần phải theo ta trở về. Còn về ý muốn của nàng…

Hắn dừng một chút.

– Chờ sau này tình hình thế nào ta sẽ quyết định sau.

Mộ Phù Lan đứng lên.

– Nói đã đến nước này rồi, ngài cần gì phải cố chấp nữa chứ? Nếu chuyện này thực sự bất tiện cho người ngoài biết, chúng ta nhượng bộ nhau có được không? Tôi có thể tạm thời giữ bí mật chuyện này, sẽ không hãy để bất kỳ ai, bao gồm cả vương huynh và a tẩu biết. Sau này, ngài đi đường Dương Quan của ngài, tôi ở lại Trường Sa Quốc của tôi, cứ tuyên bố với bên ngoài tôi đang dưỡng bệnh là được.

– Ngài yên tâm, tôi không quan tâm ngài đang làm gì, không liên quan gì đến tôi. Như vừa rồi ngài nói, đó chỉ là suy đoán lung tung của tôi mà thôi. Tất nhiên tôi không thể thoát khỏi can hệ với ngài, nhưng cũng sẽ không ngu đến mức tạo thêm kẻ địch cho Trường Sa Quốc.

Ánh mắt Tạ Trường Canh hơi lóe lên, không trả lời nàng.

– Còn một việc nữa, ngài còn chưa biết, nhưng tôi cũng không muốn giấu ngài.

Mộ Phù Lan hít một hơi thật sâu.

– Tôi từng có người khác, đã không còn thân hoàn bích nữa.

Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, như thể đang nói về một điều gì đó rất bình thường.

Khóe mắt Tạ Trường Canh khẽ co giật, trong mắt đột nhiên hiện lên một tầng sương mù. Nàng lại như không phát hiện ra, mỉm cười, nụ cười tuyệt mỹ, dáng vẻ không thèm để ý.

– Tôi nghe nói đàn ông vì chí lớn có thể chịu nhục chui háng. Tạ lang, chuyện riêng tư này, ngay cả người nhà tôi cũng không biết, nhưng tôi không muốn giấu ngài. Nếu như ngài có thể thông cảm được và không so đo, vẫn đồng ý để tôi làm phụ Tạ gia, phụng dưỡng mẫu thân ngài, tôi sẽ không hai lời mà theo ngài trở về ngay.

Nói xong, nàng đi ngang qua hắn, trở về trước sập mỹ nhân kia, trèo lên ngồi, hai đầu gối gập lại, dáng vẻ giống như lúc hắn vừa mới bước vào, dựa vào chỗ đó, hơi hếch cằm lên, nhìn hắn.

Trong phòng im ắng, yên tĩnh đến mức thậm chí cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Tạ Trường Canh đứng tại chỗ một lát, đột nhiên cất bước đi về phía nàng.

Hắn đi tới trước sập mỹ nhân, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Phù Lan, hơi cúi xuống, đưa tay ra luồn vào dưới váy thạch lựu của nàng.

Mộ Phù Lan vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment