Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 94

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, một đạo mật lệnh từ Giám quốc Hoàng hậu được đưa ra khỏi Thượng Kinh, không ngừng nghỉ mà thẳng hướng Hà Tây.

Mộ Phù Lan muốn Lương Đoàn làm hai việc. Thứ nhất, lập tức sắp xếp Thái tử về kinh. Thứ hai, dưới tiền đề đảm bảo tin tức không bị lộ ra ngoài, dùng toàn bộ lực lượng tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hoàng đế.

Lương Đoàn nhận được mật lệnh, triệu tập tâm phúc an bài hành sự.

Ba tháng sau, y bí mật về kinh, Mộ Phù Lan gặp y tại chính điện Tử Vi Cung.

Trong ba tháng này, y đã tìm kiếm khắp mọi nơi có thể.

– Thần cũng nhiều lần phái người xuống nước tìm kiếm, nhưng dòng chảy ngầm dưới đáy nước quỷ dị, nước hồ lại sâu, thần vô năng, phụ lòng ủy thác của Hoàng hậu…

Y nghẹn ngào, đến nỗi không thể nói hết câu, liền quỳ rạp xuống đất.

Mộ Phù Lan bất động, thất thần rất lâu, nói:

– Lương tướng quân, những ngày qua ngươi vất vả rồi, ngươi vẫn còn trọng trách trên vai, hãy đi nghỉ ngơi trước đi.

Trời tối rồi lại sáng. Mộ Phù Lan một mình cứ như vậy ngồi từ hoàng hôn đến đêm khuya, từ đêm khuya đến bình minh.

– Hoàng hậu, Lưu đại nhân và những người khác đã đến, đang đợi ở ngoài cung, cầu kiến Hoàng hậu.

Khi ánh bình minh ảm đạm dần nhuộm lên khung cửa sổ phía nam của chính điện, cách cánh cửa điện, tiếng bẩm báo cẩn thận của cung nhân mơ hồ truyền đến tai nàng.

Tựa như bị kéo ra khỏi một cái miệng khổng lồ đen tối đã nuốt chửng lấy nàng, nàng rùng mình, chậm rãi mở mắt, tay vịn vào bàn, chống đỡ thân mình, cuối cùng đứng dậy. Nàng sẽ không từ bỏ. Nàng luôn cảm thấy người như hắn làm sao có thể cứ như vậy mà chết được? Nàng triệu hồi Lương Đoàn về, nhưng nàng vẫn sẽ tiếp tục phái người đi tìm, không thấy thi thể hắn thì nàng sẽ không ngừng tìm kiếm. Nhưng sâu trong lòng nàng lại có một giọng nói khác, không ngừng nhắc nhở nàng người đàn ông kia cũng chỉ là một người phàm bằng xương bằng thịt. Hắn chết rồi, thật sự đã chết rồi.

Trong mấy tháng Hoàng đế mãi không lộ diện, nàng ngấm ngầm kiểm soát nghiêm ngặt Thượng Kinh, lại nói với những đại thần lo lắng bất an kia rằng bệ hạ khi đích thân chinh phạt đã tái phát vết thương cũ, không tiện ngồi xe ngựa xóc nảy, cho nên vẫn ở lại Hà Tây dưỡng thương.

Lý do như vậy chỉ có thể an ủi mọi người nhất thời mà không thể duy trì lâu dài. Càng cố tình che giấu chỉ càng gây ra nhiều nghi ngờ và lo lắng hơn, một khi không thể trấn áp được, hỗn loạn rung chuyển cũng sẽ theo đó mà đến, trăm hại không một lợi.

Với thân phận Mộ Phù Lan, nàng có thể tự nhủ rằng, hắn vẫn còn sống. Nhưng với thân phận người giám quốc, nàng buộc phải đối mặt với thực tế này.

Bước chân nàng ban đầu lâng lâng, người tựa như giẫm trên bông, nhưng rất nhanh liền trở nên kiên định. Khi nàng bước ra khỏi chính điện và mở cửa điện ra, trong ánh bình minh ban mai xuất hiện trước mặt cung nhân, ngoài đôi mắt hơi có tia máu và sắc mặt có chút tái nhợt ra, trông nàng đã không khác gì ngày thường.

Nàng đọc tên vài vị đại thần, nói:

– Bảo họ đến Ngự Thư Phòng.

Các đại thần được cung nhân dẫn vào Ngự Thư Phòng, thấy Hoàng hậu đã ở bên trong, cúi đầu khép mắt, đoan trang ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh ngự án.

Sau khi hành lễ xong, Lưu Quản liền hỏi tình hình gần đây của Hoàng đế. Y nói:

– Văn võ bá quan trong triều và trên dưới thượng kinh đều ngóng trông bệ hạ khải hoàn hồi triều, thương tích của bệ hạ càng khiến lòng người lo lắng. Thần mạo muội xin mệnh mong được đến Hà Tây thăm hỏi bệ hạ, xin Hoàng hậu chấp thuận.

Mộ Phù Lan ngước mắt, từ từ đẩy lá thư mà nàng nhận được mấy tháng trước đến góc án.

Mấy người nhìn nhau, khom người tiến lên, lấy thư, vừa nhìn một cái đã kinh hãi, lát sau, kèm theo vài tiếng gọi “Bệ hạ” và tiếng bịch của đầu gối chạm đất, mấy người nối tiếp nhau quỳ xuống, có người không ngừng dập đầu, có người nằm sấp xuống đất khóc nức nở.

– Hoàng hậu… chuyện này… đã… xác thực? – Lưu Quản run giọng hỏi.

Mộ Phù Lan nói:

–  Lương Đoàn đêm qua đã về kinh. Chi tiết tình hình các ngươi có thể hỏi hắn ta.

Lương Đoàn bước vào. Nàng đứng dậy đi ngang qua đám đại thần đang vây quanh Lương Đoàn bước ra ngoài, đứng trên bậc thềm ngoài điện, lát sau, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân. Nàng xoay người, ánh mắt từ từ lướt qua từng gương mặt đầy bi thương của các văn võ đại thần đang vội vã chạy ra quỳ xuống sau lưng mình.

Nàng nói:

–  Bệ hạ bất hạnh đã qua đời, Thái tử còn nhỏ tuổi, ta chỉ là một người phụ nữ, hoàng triều lại mới thành lập chưa lâu, căn cơ còn yếu. Các ngươi trước đây đã giúp bệ hạ đánh hạ giang sơn này, công lao to lớn, các ngươi có thể tiến cử người hiền năng trong số các ngươi, Thái tử nhường ngôi cho người hiền, ta sẽ không phản đối.

Nàng đứng vững vàng, giọng nói bình tĩnh.

Mấy người nước mắt lưng tròng, đồng thời hoảng sợ vô cùng.

Lưu Quản nói:

– Bệ hạ có ơn với chúng thần nặng trọng như núi, thần dù chết vạn lần cũng không thể báo đáp một phần vạn ân đức của bệ hạ. Nếu Hoàng hậu còn có ý nghĩ như vậy, thần chỉ có thể lấy cái chết để tỏ lòng!

Một vị đại thần khác khóc nói:

– Đêm trước khi bệ hạ sắc phong Thái tử, những lời dạy bảo vẫn còn văng vẳng bên tai, thần sao dám có ý nghĩ xằng bậy nào? Thần nguyện lấy mạng trung thành với Thái tử điện hạ, xin Hoàng hậu minh giám!

Những người còn lại cũng liều ra sức dập đầu, trán chạm đất vang lên những tiếng bịch bịch.

Mộ Phù Lan im lặng một lát, quay mặt, nhìn Thái tử đang bước ra. Cậu tiến lên, tự tay đỡ từng người đứng dậy.

– Mẫu hậu nói, chỉ cần Đại Thành trên dưới một lòng, đồng tâm hiệp lực, dù gặp phải khó khăn nào nhất định có thể thuận lợi vượt qua, ta cũng tin tưởng sâu sắc điều đó. Từ nay về sau, Đại Thành ta phải nhờ cậy vào chư vị rồi, xin chư vị nhận một lạy của ta.

Cậu nói xong cung kính cúi người tạ ơn Lưu Quản và những người khác.

Các đại thần vội vàng quỳ xuống lần nữa,  bày tỏ lòng trung thành với thiếu niên này.

Đêm ấy, ánh đèn trong Ngự Thư Phòng sáng suốt đêm. Lưu Quản và những người khác tụ tập ở đây, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, cân nhắc nhiều lần, quyết định vẫn lấy lý do bệ hạ dưỡng bệnh để tiếp tục che giấu hung tin, đợi đến khi hoàn toàn nắm chắc tình hình mới công bố tin tức và cử hành quốc tang, ủng lập Thái tử đăng cơ kế vị.

Mộ Phù Lan lặng lẽ ngồi trong góc Ngự Thư Phòng, nhìn bóng dáng thiếu niên và các đại thần nghị sự, dần dần thất thần.

Khi trời sắp sáng, mọi việc bàn bạc xong xuôi, các đại thần lui ra, cậu bước đến bên Mộ Phù Lan, đưa tay cẩn thận đỡ nàng dậy.

– Mẫu thân, mẹ mệt rồi, con đưa mẹ về cung nghỉ ngơi.

Mộ Phù Lan bước ra khỏi nơi đó, dưới sự bầu bạn của con trai đi trên con đường cung cấm, men theo ánh đèn cung lay động trong tay cung nhân trở về Tử Vi Cung.

Thiếu niên muốn đưa nàng vào trong.

Nàng dừng bước, nói:

– Con cũng đi nghỉ đi, đêm qua thức trắng đêm rồi.

Thiếu niên nhỏ tuổi nhìn nàng, mãi không chịu đi. Mộ Phù Lan khẽ mỉm cười với cậu:

– Con đừng nghĩ nhiều, mẫu thân không sao. Con đi về nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho mẹ.

Thiếu niên chậm rãi cụp mắt xuống, đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng, dập đầu thật mạnh, lưu luyến vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại rồi đi.

Mộ Phù Lan nhìn theo bóng lưng con trai rời đi, vai lưng dần sụp xuống. Nàng không biết mình rốt cuộc đã trải qua những ngày đêm mấy tháng qua như thế nào. Lúc này hồi tưởng lại, dường như chỉ nhớ được trời tối và trời lại sáng, ngày và đêm, vô tận luân phiên và hỗn loạn, khiến người ta phiền chán, mệt mỏi rã rời.

Nàng ngã xuống giường ngủ, ngủ say không biết gì cũng không biết đã ngủ bao lâu và ngủ đến khi nào, mơ mơ hồ hồ, nàng dường như nghe thấy một tiếng hát. Tiếng hát ấy lúc ẩn lúc hiện, tựa như đến từ một góc tối sâu thẳm xa xôi nào đó, lại tựa như vang vọng ngay bên tai nàng, nhỏ nhẹ không dứt, như tơ như sợi.

Cuối cùng, nàng nghe rõ.

“Không phục Tích Hàn Kim, nào có được trái tim của Đế vương…

Không phục Tích Hàn Điền, nào có được lòng xót thương của Đế vương…”

Hàng mi nàng khẽ run rẩy rồi từ từ mở mắt ra tỉnh lại, mơ mơ màng màng, nàng cuối cùng cũng nhớ ra, nhiều năm trước khi nàng còn nhỏ, nàng cũng ở trong cung điện này, đêm trước khi cô cô lâm chung, nàng dường như cũng từng thoáng nghe thấy tiếng hát phiêu diêu này từ góc điện vọng lại.

Nàng mở mắt ra, tập trung trong bóng tối muốn nghe rõ hơn chút nữa, tiếng hát theo giấc mộng đến lại đột ngột im bặt. Bên tai nàng chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch chết chóc.

Nàng khẽ khép mắt lại, nước mắt lại lã chã rơi xuống. Nàng bắt đầu khóc thầm, nước mắt ướt đẫm mặt.

Nàng không còn phải ngày ngày lo sợ thời khắc chia ly từng bước cận kề, cũng chẳng còn bị giày vò bởi nỗi do dự và khổ tâm, bởi chẳng biết nên đáp lại câu hỏi của người đàn ông kia ra sao. Tâm can rối loạn, tưởng chừng bị xé nát thành muôn mảnh.

Cứ như vậy mà kết thúc đi thôi. Dù là kiếp trước hay kiếp này, đúng hay sai, yêu hay không yêu, tất thảy đều đã trôi qua. Trong ký ức, chỉ còn sót lại bóng lưng người đàn ông ấy cưỡi ngựa rời đi dưới ánh trăng Tây Quan. Hoặc giả, ngay cả bóng lưng ấy cũng có thể nhanh chóng bị xóa nhòa hoàn toàn—thế thì thật không còn gì tốt hơn nữa.

Kiếp trước, nàng từng mong người ấy một lòng hướng về mình.

Kiếp này, nàng chỉ cầu người ấy biến mất khỏi tầm mắt, cả đời không gặp lại.

Trời cao quả thực đã quá ưu ái nàng – hai kiếp, hai nguyện ước, lại dùng một cách như vậy để cùng lúc trọn vẹn.

Nàng không thể kìm nén được nữa. Trong đêm đen mịt mùng sâu thẳm tựa biển này, từng hơi thở nghẹn lại, tiếng nức nở bật ra, toàn thân run rẩy không ngừng— nàng khóc đến thắt gan thắt ruột không thể nào ngừng được.

Bình Luận (0)
Comment