Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 96

Dưới sự chủ trì của Mộ Phù Lan, đêm hôm nay, Chu Lục Hổ và Hoa Nương kết thành phu thê.

Trăng sáng treo cao, trên hồ Động Đình sóng nước trong veo như mộng. Mộ Phù Lan ngồi đối diện ánh đèn, một mình đọc quyển y thư trong Dược lư. A Đại nói lần trước Dược ông trở về đã là chuyện của hơn một năm trước rồi. Những năm này, sư phụ vẫn nhàn nhã ngao du khắp nơi, chỉ có thể từ những y chí mà ông để lại nhìn thấy những nơi mà ông từng đặt chân đến.

… Dọc theo Hà Tây đi về phía tây, mấy tháng trời, qua Kỳ Liên, Ngọc Môn, tuy gọi là đất cằn sỏi đá nhưng phong thổ nhân tình dọc đường, cũng có rất nhiều điều đáng ghi chép...

Mộ Phù Lan đọc và đọc, dần dần thất thần, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thông báo. Thị vệ truyền lời, nói rằng dưới bến đò dưới núi có người đến cầu y, hỏi có cho đi không.

Nàng mới trở về không lâu, tin tức hẳn là chưa lan ra, nhưng danh tiếng Dược lư Quân Sơn lại nổi tiếng gần xa. Dược ông không có ở đây, A Đại cũng có thể xem khám những bệnh thông thường, cho nên mấy năm nay người đến đây cầu y vẫn tấp nập không ngừng.

Đêm khuya không quản vượt hồ để lên núi, nghĩ có lẽ là bệnh tình rất nguy cấp.

Mộ Phù Lan đặt quyển y thư xuống, bảo thị vệ dẫn người lên.

Nàng đợi một lát, trong đình vọng đến một loạt tiếng bước chân, nàng ngước lên, thấy thị vệ dẫn người cầu y đi vào và dừng lại ngoài ngưỡng cửa.

Mộ Phù Lan đánh giá một lượt. Người cầu y áo vải chân đất, đầu tóc rối bời, thân hình gầy gò, đứng trong bóng tối ngoài cửa cúi đầu, không nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác của nàng tuổi hẳn là không lớn. Nàng bảo thị vệ dẫn người vào. Thị vệ bảo người kia giơ tay lên, trước tiên khám xét người.

Người kia im lặng giơ hai tay lên. Thị vệ khám xét kỹ càng thấy không có gì bất thường liền dẫn người vào, người kia dừng lại bên cạnh cửa, vẫn cúi đầu, không nói gì.

– Ngươi không khỏe chỗ nào? – Mộ Phù Lan hỏi hắn.

Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Mộ Phù Lan cảm thấy không đúng. Cả đời nàng chữa bệnh cho vô số người, cũng gặp đủ loại người cầu y, nhưng chưa từng gặp người nào như vậy.

Người này cho nàng cảm giác không giống như đến cầu y. Nàng lại đánh giá đối phương một lần nữa, ánh mắt rơi vào gương mặt bị tóc rối che khuất từ đầu đến cuối không hề ngẩng lên kia, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc.

– Ngươi là ai? Ngẩng đầu lên. – Giọng nàng lạnh đi. Mấy thị vệ lập tức tiến lên, rút đao đặt ngang cổ người kia.

Vai người kia khẽ run rẩy, rồi cuối cùng ngẩng đầu lên. Dù đã nhiều năm không gặp, dù gương mặt trước mắt này có gầy đến gần như biến dạng và trên người y khó tìm lại dấu vết của công tử vương tôn phong lưu yến tiệc ngày xưa, nhưng Mộ Phù Lan vẫn nhận ra ngay lập tức.

– Triệu Hi Thái! – Nàng kinh ngạc vô cùng, thốt ra.

Người kia nhìn nàng.

– Bộ dạng ta bây giờ, hôm qua soi mặt nước ngay cả chính ta cũng không nhận ra mình. Đa tạ muội vẫn còn nhớ ta. – Y khẽ nói.

Mộ Phù Lan nhìn y một lát, bảo thị vệ thả y ra.

Nàng nói:

– Ta tưởng huynh đã chết rồi.

Triệu Hi Thái gật đầu:

–  Ừ. Ta bị truy binh đuổi không còn đường nào để trốn, người chết kia là một kẻ thế thân của ta. Ta…

Y dừng lại một chút, khóe môi lộ ra một nụ cười tự giễu.

– Con người ta cả đời không có bản lĩnh lớn, nhưng tài trốn tránh tai họa thì cũng thuộc hàng đầu. Từ Đông Đô sớm đã trốn đến Giang Đô, từ Giang Đô lại sớm đã trốn đến phương nam. Ta từ lâu đã biết, dù ta cố gắng thế nào, kết quả cuối cùng chờ đợi ta chỉ có thất bại. Thực ra sau khi ta đến phương nam đã chờ Tạ Trường Canh phái binh đến đánh ta rồi. Lúc đó, hắn hoàn toàn có thể phái một đội quân đến, căn bản không cần hắn đích thân cũng có thể dễ dàng tiêu diệt hoàn toàn cái triều đình nhỏ bé của ta.

– … Kỳ lạ là, hắn mãi không lập tức phái binh đến. Điều này khiến triều đình nhỏ bé của ta kéo dài thêm vài năm nữa. Lần này, vốn dĩ ta vẫn có thể trốn đi. Rất lâu trước đây, ta đã chuẩn bị xong nơi sẽ đến sau này, thuyền và người cũng đã sẵn sàng.

– Đã như vậy, sao huynh không đi? Đến đây, lại muốn làm gì?

– Ông Chủ…

Y nhìn nàng rất lâu, cuối cùng lên tiếng khẽ gọi nàng một tiếng.

– Xin cho phép ta mạo phạm vẫn gọi muội là Ông chúa. Cả đời ta những tháng ngày hoài niệm nhất hẳn là quãng thời gian còn nhỏ quen biết muội ở trong cung. Thứ hai, chính là lần ta đến đây cầu y…

Y nhìn quanh bốn phía.

– Lúc đó ta từng nghĩ, nếu có thể dựng lều ở đây mà sống, cả đời này cũng tốt rồi. Thoáng chốc, đã nhiều năm trôi qua như vậy, giờ ta lại phải trốn chạy khắp nơi. Ta tự hỏi mình, trước khi ra đi, ta có nên mang theo chút gì mình muốn không. Nhưng trên đời này, có gì ta có thể mang theo đây?

– Khi ta còn nhỏ, mọi người đều nghĩ ta sẽ chết yểu. Sau này bệnh của ta được muội chữa khỏi. Nhưng sống như thế này chẳng khác nào chó nhà có tang…

Y từ từ đưa mắt nhìn Mộ Phù Lan.

Lúc này, bên ngoài Dược lư truyền đến một loạt tiếng động, ánh đuốc sáng rực trong đình viện. Viên Hán Đỉnh dẫn theo một đội binh lính nhanh chóng chạy vào về phía bên này.

– Ông Chủ, muội vừa hỏi ta, ta đến đây muốn làm gì. Chính ta cũng không biết, ta thật sự không biết. Ta chỉ muốn đến đây, cho nên ta đã đến…

Y vừa nói, dường như hoàn toàn không hay biết những người đang xông đến sau lưng mình. Y chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt dần sáng lên.

Y đột nhiên bước tới, dang hai tay, từ bên cửa hướng vào trong đi về phía nàng.

– Đứng lại, tiến thêm một bước nữa, giết không tha ——

Viên Hán Đỉnh ở sau lưng y quát lớn. Y lại làm như không nghe thấy không những không dừng lại mà bước chân ngược lại càng lúc càng nhanh.

Viên Hán Đỉnh không do dự nữa, lập tức bắn mũi tên trong tay ra.

– Đừng ——

Mộ Phù Lan đột nhiên tỉnh ngộ, đứng bật dậy kêu lên một tiếng. Nhưng đã muộn rồi, mũi tên sắc bén kia mang theo sức mạnh to lớn, xé gió bắn về phía bóng lưng phía trước, nhanh như chớp giật, gần như trong nháy mắt, phập một tiếng, không sai lệch chút nào từ sau lưng đâm xuyên qua tim.

Triệu Hi Thái dừng bước, cách Mộ Phù Lan khoảng cách còn một người, nhìn nàng, cứng đờ một lát, khóe môi dần lộ ra một nụ cười rồi ngã xuống đất.

Viên Hán Đỉnh nhanh chóng xông vào, thấy Triệu Hi Thái đã chết, Mộ Phù Lan đứng đó, ngoài sắc mặt tái nhợt và cả người dường như hơi run rẩy ra thì vẫn bình an vô sự, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ra lệnh cho binh lính khiêng người đi.

Mộ Phù Lan ngơ ngác nhìn vệt máu trên đất, khẽ nói:

– Hắn không hề có ác ý gì với muội cả. Hắn đến đây có lẽ cũng chỉ là để cầu chết…

Viên Hán Đỉnh ngẩn người, do dự một lát, nói:

– Tại ta sốt sắng quá. Đêm nay ta nhận được tin tức nói Triệu Hi Thái có lẽ vẫn còn sống, hoặc đã lẻn đến đây, mục đích không rõ, bảo ta gia tăng đề phòng.

– Tin tức là ai cho huynh biết?

– Nguồn gốc không rõ. Cho nên ban đầu ta có chút không tin, nhưng sợ chỗ muội thiếu người ngộ nhỡ xảy ra chuyện, cho nên lập tức chạy đến đây. Không ngờ lại là thật…

Mộ Phù Lan thất thần một lát, nói:

–  Không trách Viên a huynh được. Hắn lẻn tới nơi này, huynh đề phòng cũng là đúng đắn.

– A huynh, muội nhờ huynh giúp một việc, nhờ huynh hãy chôn cất hắn đàng hoàng, cũng coi như trọn vẹn mối giao tình thời thơ ấu của muội với hắn.

Viên Hán Đỉnh đồng ý, khuyên nàng đi nghỉ ngơi.

Mộ Phù Lan gọi hắn lại:

– Viên a huynh, huynh đến vừa hay, muội còn một việc muốn bàn bạc với huynh.

Chuyện này đã day dứt ở trong lòng nàng đã rất lâu rồi. Nàng nói:

– Viên a huynh, lần này trở về muội đã mang theo cả di cốt của cô cô. Lúc cô cô lâm chung, tâm nguyện lớn nhất là được trở về Động Đình, và người mà cô cô nhớ mãi không quên là nghĩa phụ của huynh. Muội muốn hợp táng cô cô và Viên thừa tướng, không biết huynh có đồng ý không?

Viên Hán Đỉnh giật mình ngạc nhiên, nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng, do dự một lát, nói:

– Nghĩa phụ ta năm xưa trước khi lâm chung có dặn dò ta phải chôn ông ấy ở trên hòn đảo cô độc vô danh sâu trong Động Đình. Nơi đó không có dấu chân người, đến giờ cũng chỉ có một ngôi mộ cô độc của ông ấy. Về điều này, ta đã từng trăm mối không hiểu. Sau này lúc ta sửa sang chỉnh lý lại nhật ký và văn tập lúc sinh thời của ông, vô tình từ những ghi chép vài ba chữ của ông ấy mà biết được khi còn trẻ, ông ấy từng cùng Trường Sa Vương hiến tế hồ thần, gặp phải phong ba, thuyền trôi dạt đến hòn đảo cô độc, buộc phải dừng lại đó tránh gió. Lúc đó cô cô của muội cũng ở trên thuyền. Ta liền đoán, nơi đó đối với ông ấy mà nói có lẽ là một nơi rất đặc biệt.

Hắn nhìn Mộ Phù Lan, từng chữ từng chữ nói:

– Sao ta lại không đồng ý được cơ chứ?

Mộ Phù Lan mỉm cười:

–  Muội đa tạ Viên a huynh thành toàn. Muội sẽ chọn một ngày tốt lành để làm việc này.

Mấy ngày sau, Mộ Phù Lan ngồi trên một chiếc thuyền lớn, dưới sự dẫn dắt của Viên Hán Đỉnh đi thẳng vào sâu trong Động Đình. Sau một ngày một đêm đi thuyền, cuối cùng thuyền cũng đến một hòn đảo cô độc.

Diện tích hòn đảo không lớn, nhìn từ xa tựa như một chóp tháp nhô lên khỏi mặt nước, bốn phía đảo là đá lởm chởm. Khi bọn họ lên đảo, vừa đúng lúc bình minh, ráng chiều đầy trời, dạ vũ xuyên mây, ngôi mộ cũ của Viên thừa tướng hướng về phía Nhạc Thành, an tĩnh dừng ở nơi cao nhất giữa đảo.

Viên Hán Đỉnh dùng cuốc xẻ ngôi mộ cũ, Mộ Phù Lan đích thân bưng hũ tro cốt mà nàng mang từ Thượng kinh về chôn xuống.

Tùy tùng đã dựng một dãy lều để ở trên một bãi đất bằng gần đó. Mộ Phù Lan sẽ ở lại đây bảy ngày bảy đêm, mời các tăng nhân đi cùng tụng kinh. Viên Hán Đỉnh vốn cũng muốn cùng đi cùng về với nàng, nhưng đến ngày hôm sau, trong thành phái đến một chiếc thuyền và gửi đến một tin tức, nói là thủ lĩnh Tam Miêu đã đến, chuyến này đặc biệt đến thăm Viên Hán Đỉnh, vì là tin cá nhân cho nên trước đó không phái sứ giả truyền tin. Hiện giờ người đã sắp đến, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Nhạc Thành. Mộ Phù Lan bảo Viên Hán Đỉnh về trước, hẹn ngày cuối cùng hắn sẽ đến đón nàng về.

Nàng cứ như vậy ở trên hòn đảo cô độc sâu trong Động Đình này cùng với các tăng nhân, ngày đêm liên tục thành kính cầu nguyện cho cô cô và người trong lòng đến chết cũng không thể gặp lại của cô cô.

Đây là một đêm khuya, các tăng nhân đã tụng xong bài kinh cuối cùng của ngày, những người hầu đi cùng cũng đã ngủ say, ngoài những thị vệ canh gác vẫn đứng ở các vị trí của mình, hòn đảo cô độc giữa hồ sâu này giống như môt nơi bên ngoài trời đất.

Mộ Phù Lan ngồi trên một tảng đá, mặt hướng về phía Quân Sơn.

Gió đêm sâu trong hồ từ bốn phía thổi tới, làm vạt áo nàng lay động. Nàng ngồi đó giống như nhập định, ngay cả khi sao trên bầu trời đêm ẩn đi và mây đen kéo đến trên đỉnh đầu từ lúc nào, nàng cũng không hề hay biết.

Mưa phùn rơi xuống, càng lúc càng lớn, làm ướt y phục nàng, trên tóc và lông mày nàng có những giọt nước ngưng tụ. Nước mưa lăn xuống mắt nàng, mang đến một cảm giác xót xa.

Nàng chớp mắt, vừa định đứng dậy, đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng dường như có hai ánh mắt đang nhìn mình.

Đây là một cảm giác vô cùng huyền diệu.

Từ khi lên đảo, mấy ngày qua nàng không phải lần đầu tiên sinh ra cảm giác này.

Nàng quay đầu lại. Không có gì cả. Sau lưng là một mảnh hồ nước đen kịt, dưới sự cuốn động của gió đêm, sóng vỗ không ngừng vào đá lởm chởm bên bờ.

A Miêu từ trong lều chui ra, dường như vừa bị đánh thức từ giấc ngủ, vừa dụi mắt vừa chạy về phía nàng, miệng la to:

– Mưa rồi Ông Chủ! Cẩn thận bị cảm lạnh đó!

Bình Luận (0)
Comment