Tịch Nguyệt - Nguyệt Lộc

Chương 1

Trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị, Vân gia ủng hộ Tam hoàng tử có mẹ đẻ xuất thân hiển hách.

Bởi vậy, ngay khi Thái tử đăng cơ, liền lấy tội danh mưu phản, xử trảm cả nhà Vân gia.

Phu quân ta có công phò tá, được Tân Đế ban cho một miếng kim bài miễn tử.

Vân gia biết được, bèn cầu xin phu quân cưới đích nữ Vân gia làm bình thê, giữ lại huyết mạch Vân gia.

Bởi vì ta không nguyện ý, phu quân liền không đồng ý, Vân gia từ đó diệt tộc.

Ba năm sau——

Ta cùng phu quân về quê tế tổ, lại đột nhiên gặp phải sơn tặc. Lúc sắp trốn thoát, hắn lại tự tay đẩy ta cho sơn tặc, ánh mắt lộ ra đầy hận ý.

"Nếu không phải ngươi ghen tuông vô tình, Triều Nhi đã có thể sống sót, trở thành thê tử của ta!"

Sống lại một đời, hắn lại lần nữa đề xuất muốn cưới đích nữ Vân gia làm bình thê, ta liền dứt khoát gật đầu đồng ý.

Lần này, ta sẽ tiễn hắn và Vân gia cùng lên đường!

1

Ký ức cuối cùng trước khi chết.

Là từng tên, từng tên sơn tặc ra vào địa lao, mặc kệ ta khóc lóc cầu xin, bộc lộ thú tính nguyên thủy nhất, không ngừng giày vò ta.

"Mỹ nhân, phu quân của ngươi cũng không cần ngươi nữa, chi bằng theo bọn ta?"

"Tiêu Ngọc chính tay đẩy ngươi cho bọn ta, còn nói muốn chơi đùa thế nào cũng được."

"..."

Bên tai ta tràn ngập tiếng giễu cợt và chế nhạo.

Từng thời khắc, đều đang nhắc nhở ta, vĩnh viễn đừng quên sự phản bội của Tiêu Ngọc!



Phu quân của ta - Tiêu Ngọc.

Hắn từng cùng ta ân ái mặn nồng, càng là trước mặt tổ tiên Tiêu gia thề thốt, nói cả đời này chỉ có mình ta là thê tử, không phải sinh ly tử biệt thì không chia lìa.

Vậy mà cuối cùng, khi đối mặt với đám sơn tặc hung ác kia, lại tự tay đẩy ta xuống ngựa, mặc cho sơn tặc chà đạp, hắn lại cười đến khoái trá.

"Thẩm Tịch Nguyệt, năm đó nếu không phải ngươi ghen tuông vô tình, không chịu để ta cưới Triều Nhi làm bình thê, nàng ấy cũng không phải chịu liên lụy từ Vân gia, cuối cùng c.h.ế.t thảm. Nữ nhân lòng dạ sắt đá như ngươi, đáng phải chịu báo ứng!"

Nói xong, hắn phi ngựa bỏ đi.

Còn ta thì bị sơn tặc bắt về núi, chịu đủ mọi sỉ nhục, ngay cả thai nhi còn chưa thành hình trong bụng, cũng bởi vậy mà hóa thành một vũng máu.

Bị giày vò ngày này qua ngày khác, ta đã không thể chống đỡ thêm. Lúc hấp hối, ta nhìn vũng m.á.u dưới thân, trong mắt là ngập tràn thù hận.

"Tiêu Ngọc, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ đòi mạng ngươi!"

2

"Tịch Nguyệt, nàng thấy thế nào?"

Giọng nói của Tiêu Ngọc vang lên bên tai, ta có chút hoảng hốt như cách một đời, ngây ngốc hồi lâu, mới phản ứng lại được——

Ta, Thẩm Tịch Nguyệt, đã trọng sinh rồi sao?

Có lẽ là do ta mãi vẫn chưa lên tiếng, Tiêu Ngọc giống như kiếp trước, đã đoán được suy nghĩ trong lòng ta, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lại lần nữa khuyên nhủ:

"Tịch Nguyệt, trong lòng ta thực sự chỉ có mình nàng. Nhưng Vân gia và ta có rất nhiều liên hệ, Vân Triều càng là thanh mai trúc mã với ta, như muội muội ruột thịt. Lần này nếu không cứu nàng ấy, ta thực sự sẽ bất an!"

Lời nói giống hệt kiếp trước.

Nhưng lúc đó, ta thực sự hận thấu xương tất cả mọi người Vân gia, bởi vậy không thèm nghĩ ngợi, liền lắc đầu từ chối, không hề có chỗ cho thương lượng.

Dẫu sao——

Thái hậu bây giờ, là cô mẫu của ta. Thẩm gia chúng ta, ngay từ đầu đã có lập trường nhất định phải chọn.



Mà gia chủ Vân gia, Vân Thái phó, vốn dĩ cũng như vậy.

Biểu ca càng là cực kỳ tín nhiệm Vân Thái phó.

Nhưng không ai ngờ được, Vân gia lúc tiên đế bệnh nặng, cho rằng Thái tử khó mà lên ngôi, liền chuyển sang ủng hộ Tam hoàng tử có mẹ đẻ quyền thế.

Vân Thái phó làm nội ứng, còn giam lỏng biểu ca ở chùa Lâm An, vô số cung thủ tụ tập, muốn úp sọt bắt rùa, khiến hắn c.h.ế.t thảm.

Cha ta vì bảo vệ biểu ca, cuối cùng trúng mấy mũi tên mà chết, c.h.ế.t rất thảm.

Biểu ca đăng cơ, đương nhiên phải thanh trừng triều đình.

Đối mặt với Vân gia phản bội mình, biểu ca vốn dĩ thiết huyết, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Xử trảm cả nhà, đây là kết cục mà tất cả mọi người đều biết của Vân gia.

Lại bởi vì duyên cớ cha ta, Tân Đế liền đem công lao này, ghi cho ta – lúc này đã trở thành phụ nhân Tiêu gia, đặc biệt ban cho Tiêu gia một miếng kim bài miễn tử, chỉ cần ta một ngày là phụ nhân Tiêu gia, kim bài này liền có thể che chở cho người Tiêu gia một kiếp.

Hành động này, có thể nói là vinh dự tột đỉnh.

Mà Vân gia vốn đợi đến sau khi thu phân xử trảm, sau khi biết được chuyện này, lại nhờ người đưa cho Tiêu Ngọc một phong thư.

Trong thư chữ chữ khẩn thiết, cầu xin phu quân có thể cưới đích nữ Vân gia Vân Triều làm bình thê. Lấy thân phận người Tiêu gia, dùng kim bài miễn tử bảo vệ Vân Triều, để kéo dài huyết mạch Vân gia.

Nhưng ta ghét Vân Triều.

Không nói đến việc nàng ta luôn thích giả vờ yếu đuối, nhiều lần hãm hại ta, lại sau khi ta thành thân còn nhiều lần tơ tưởng đến phu quân ta, thực sự khiến người ta chán ghét.

Chỉ riêng việc Vân gia phản bội, khiến cha ta c.h.ế.t thảm. Ta là con gái Thẩm gia, làm sao có thể cùng nữ nhân Vân gia chung chồng?

Huống chi lúc đó thái độ của Tiêu Ngọc, cũng không thể hiện ra quá nhiều không nỡ. Chỉ là theo lệ hỏi ta, ta mới nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình.

Nhưng ai ngờ, cuối cùng ta lại rơi vào kết cục như vậy.

 
Bình Luận (0)
Comment