Tích Tụ

Chương 57


Tiến độ bán đấu giá nhà cũ khá chậm.

Dù sao vị trí tốt, giá cả đắt đỏ, kể cả có người muốn mua thì cũng phải mất một thời gian.
Trần Tân không chờ bán đấu giá xong nhà cũ đã chuyển ra ngoài, anh không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Thi thoảng ảo giác vẫn sẽ xuất hiện nhưng tần suất đã ít đi nhiều.

Có lúc anh đang làm việc thì “Phó Diễn” đó sẽ lặng yên chờ ở bên cạnh.

Có lúc hắn sẽ nằm bò trên chân anh, quấy rầy suy nghĩ của anh.
Trần Tân luôn có thể phân biệt giữa ảo giác và hiện thực, vì Phó Diễn thật đã rời xa anh rồi, càng không thể mỉm cười và làm nũng với anh không chút oán trách như này.
Trần Tân cảm thấy rất thú vị.

Lúc trước khi Phó Diễn “chết”, ảo giác cũng muốn anh chết.

Mà giờ đây khi Phó Diễn “sống”, ảo giác cũng như một giấc mộng đẹp, khiến anh chìm đắm trong đó và tiếp tục sống.
Trần Tân chuyển tới một căn hộ nhỏ với một phòng khách và một phòng ngủ, chật chội nhưng ấm cúng.

Mùa đông dường như cũng không còn lạnh lẽo đến thế nữa.


Trần Tân thậm chí còn nhận nuôi một chú chó cỏ tuổi tác đã lớn, ngoại hình cũng không thật đẹp.
Lần đầu tiên thuộc hạ tới tìm Trần Tân để bàn giao công việc, trông thấy căn nhà mới này của anh thì trên mặt lộ vẻ ngỡ ngàng.
Có lẽ cậu ta không thể ngờ được Trần Tân lại có thể “thanh tâm quả dục” như vậy.
Trần Tân lúc này mới trở về sau khi dắt chó đi dạo, miệng ngậm điếu thuốc.

Tóc tai anh không chải chuốt, bộ dạng trông lộn xộn nhưng đã mập hơn một chút, không còn gầy trơ xương đến đáng sợ như trước nữa.
Bàn giao xong chuyện công ty, Trần Tân thậm chí còn vui vẻ xuống bếp nấu ăn cho thuộc hạ.
Trần Tân nấu nướng không tệ.

Sau khi ăn hết bữa cơm này với tâm trạng rối rắm, thuộc hạ hỏi: “Sếp Trần, anh có dự tính như nào về chuyện công ty sau này?”
Trần Tân không thu dọn bát đĩa, vẫn ngậm điếu thuốc: “Mời người làm đại diện, để chuyên gia lo việc chuyên ngành.”
“Cậu yên tâm.

Tôi sẽ không vứt bỏ mấy cậu dễ dàng vậy đâu.”
Không chỉ có Phó Diễn là trách nhiệm của anh, nhóm thuộc hạ đi theo anh cũng là trách nhiệm của anh.
Có được lời này của Trần Tân, thuộc hạ không khỏi thở phào.
Thuộc hạ ngập ngừng bắt đầu đề cập tới chuyện của Phó Diễn với Trần Tân, thấy anh không bắt im lặng bèn tiếp tục nói.


Cậu ta cảm thấy có lẽ Trần Tân cũng muốn biết.
Phó Diễn đã trở lại Nga tìm mẹ ruột.

Hoá ra mẹ hắn và mẹ Tạ Tuỳ là hai chị em.

Năm ấy mẹ Phó Diễn vì gia tộc mà rời bỏ Đại ca, quay lại Nga rồi kết hôn với người khác.

Tuy nhiên, về sau bà không có con.

Hiện tại chồng đã mất, sản nghiệp của gia tộc bị kẻ khác nhòm ngó thì nhớ ra có đứa con Phó Diễn này.
Những chuyện sau đó, Trần Tân cũng đoán được tương đối.
Ban đầu Tạ Tuỳ đồng ý giúp Trần Tân là với ý định đưa Phó Diễn đi.

Đó cũng là lý do vì sao lúc trên thuyền gã lại giúp Phó Diễn diễn màn kịch ấy.
Thuộc hạ đắn đo nói: “Cậu Phó hẳn là sẽ không trở lại nữa.”
Với bọn họ, đây có lẽ là chuyện tốt.
Trần Tân nghe xong, không nói năng gì, thậm chí còn trông có vẻ không quá quan tâm.
Sau khi thuộc hạ đi rồi, Trần Tân lấy đồ ăn cho cún rồi ngồi xổm trước mặt nó, nhìn nó ăn.
Không biết vì sao cún ta lại không ăn mà ghé tới, dụi dụi vào mặt Trần Tân, khẽ rên rỉ.
Trần Tân lau má, mu bàn tay dính vết nước ẩm.

Anh xoa đầu cún rồi hứa với nó như thể với thuộc hạ: “Yên tâm.

Dù không ai cần mày thì tao vẫn sẽ cần mày.”.

Bình Luận (0)
Comment