Tích Ý Kéo Dài

Chương 46

“Hạng mục S&D này chúng ta phải tính toán thật kỹ, làm tốt thì tất nhiên chúng ta có thể nâng cao vị thế của mình một bậc, nhưng một khi có sai lầm gì thì Đan Trữ sẽ chịu tổn thất lớn…” Chuyên viên phân tích Daniel của Đan Trữ nhìn sắc mặt lão bản, chuyện MRG lũng đoạn cả khu vực châu Á siêu quần xuất chúng cũng không phải ngày một ngày hai, anh ta cảm thấy Dương Miễn có điểm nóng vội.

Phòng họp yên lặng như tờ, các nhân vật cao cấp đều không lên tiếng, Dương Miễn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, thật lâu sau mới hỏi, “MRG bên kia có tin tức gì không?”

“CEO của S&D Michael Klein đích thân gọi điện cho Lý Tịch mời làm đại diện chủ đầu tư.”

“Anh ta phản ứng như thế nào?”

“Có thể là lo vấn đề của bọn họ quá phức tạp nên tạm thời chưa đáp lại.”

“Anh ta không dám làm sao?” Khoé miệng của Dương Miễn lộ ra một tia châm biếm, khoé mắt nheo lại, ánh mắt lại vẫn bình tĩnh như trước.

“Hiện tại MRG không có nhiều động thái lớn, không phải vì không có tiền, nhưng gần đây các hạng mục của bọn họ đều có xu hướng bảo thủ, không biết có phải cấp trên có chính sách điều chỉnh hay không.” Daniel cẩn thận nói.

“Có chính sách điều chỉnh hay không chúng ta cũng khó mà biết được, chỉ sợ là không biết anh ta đang tính toán gì thôi. S&D như một miếng thịt béo, cho dù Lý Tịch không thích thì tổng bộ MRG bên kia cũng sẽ phái người tới tự đảm trách hạng mục này.” Dương Miễn nét mặt bình tĩnh thản nhiên cười, “Nghe nói bên kia đối với sự bá đạo của anh ta đã kín đáo phê bình, hạng mục này nếu không ăn được thì sẽ có trò hay để xem đây!”

“Dương tổng, ý của ngài là?” Daniel có thâm ý nhìn thoáng qua Dương Miễn, ý của anh ta là trước tiên phải hạ bệ Lý Tịch?

“Hiện tại chính là thời đại hỗn chiến, MRG vài năm nay dựa vào việc lũng đoạn tài nguyên mà hô phong hoán vũ, trong khi đó Tiêu thị cùng Khải Đạt đang bị khủng hoảng, nguyên khí đại thương. KG vẫn suy sụp từ lâu, đang sống bằng số tiền dành dụm… Nếu Đan Trữ xuất hiện phá vỡ thế cân bằng này, có thể nói nếu không còn MRG đầu sỏ thì khả năng Đan Trữ trở thành lão đại cũng không phải viển vông.” Mà mọi người đều biết, MRG châu Á chính là dựa vào tài năng của Lý Tịch mà thôi. Đan Hiểu Uyển chem vào đúng lúc, giống như mang đến sức mạnh cổ vũ cho mọi người, quay đầu cười với Dương Miễn mang theo ánh mắt kiên định.

Anh lại chỉ mỉm cười biểu tình thoáng qua tựa hồ không dậy nổi một tia gợn sóng. Buổi họp kết thúc, tất cả mọi người đi hết, chỉ còn lại mình anh đứng bên vách kính, nhìn xuống vạch kẻ đường dành cho người đi bộ phía dưới, đèn xanh lại đỏ, đám đông đi rồi lại dừng, thế giới này quả là có trật tự ngay ngắn. Chỉ có anh, hình bóng phản chiếu trên bức vách tái nhợt tối tăm như du hồn dã quỷ. Khoé miệng cong lên trào phúng, anh sớm đã là cô hồn dã quỷ từ lâu.

Bầu trời cao vút, cuối thu, sắc trời xanh ngọc đặc biệt đẹp đẽ. Từ xa nhìn xuống đường, từng cặp đôi tay trong tay vui vẻ, ánh mặt trời rơi rớt, anh chợt nhớ mang máng chính mình cũng từng có những phút giây ấm áp như vậy, nhưng hiện tại đã xa rồi, anh vốn không có tư cách có được nữa, nhưng sao vẫn dây dưa, vẫn luyến tiếc, con người luôn không thể chống lại số mệnh của mình.

Anh sờ sờ túi quần, động tác như phản xạ có điều kiện. Muốn hút thuốc, giống như chỉ có nhìn từng làn khói tầng tầng lớp lớp bay lên mới có thể tìm thấy linh hồn của chính mình tồn tại. Đã quên rằng mình bắt đầu hút thuốc tự bao giờ, khi đó cảm thấy chỉ ra sức hút vào từng ngụm hương vị cay nồng kia mới có thể đem nỗi sợ hãi cùng mờ mịt trong lòng áp chế đi.

Đan Hiểu Uyển đã đứng phía sau anh từ lâu, chỉ là không lên tiếng, nhìn anh sờ tay vào túi rồi lại thôi, không biết có thể nói gì nhưng vẫn hỏi thành tiếng, “Dương…” Nhận ra mình nói sai, lập tức sửa lại, “Cha như thế nào rồi?”

“Cảm xúc không tốt lắm, tích tụ quá nhiều nên đối xử với cơ thể mình cũng tệ.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhìn hình ảnh đôi mắt mình phản chiếu trong vách kính, tựa hồ nhìn ra được một tia cười nhạo. Có người nào tham ô nhận hối lộ có thể an tâm ngồi tù? Trăm ngàn tội danh đặt trên lưng một người, lại thường xuyên sợ hãi liệu có thêm người nào đó liên luỵ vài phần nữa hay không. Vợ thì mai danh ẩn tích nơi xứ người, còn con…. Con cái trong mắt ông ta đã chẳng còn quan trọng. Chỉ có lúc ông ta nửa ra lệnh nửa cầu xin anh tìm đến Đan gia thì anh mới có chút giá trị mà thôi.

“Em đã cùng bá bá thương lượng nhiều lần, cũng đả thông ít quan hệ, rất nhanh…” Cô tiến lên ôm lấy thân thể lạnh lẽo của anh, “Rất nhanh thôi là cha có thể đi ra…”

Anh để mặc cô ôm, hồn phách đã mất đi, chỉ còn là con rối, ngay cả cười nói cũng phụ thuộc vào người ta. Đi ra thì sao chứ, thê ly tử tán, cách xa nhau cả đại dương chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ. Phụ thân ơi là phụ thân, sao người lại huỷ đi tất cả những gì trong tay chứ? Sửng sốt hồi lâu mới định thần, ngón tay vỗ về khuôn mặt của cô, ánh mắt hoang mang chuyển thành dụ hoặc, “S&D chúng ta không thể không thắng.” Vòng tay ôm eo cô càng ngày càng chặt.

Đan Hiểu Uyển nheo mắt bật cười, “Sao anh lại muốn nhằm vào Lý Tịch như vậy?” Câu hỏi mang đầy ý thử, cho dù yêu anh như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể xem nhẹ việc anh không ngừng dây dưa với người tình cũ.

“Trên đời này, ai cản đường mình thì phải gạt ra. Đây là lời em nói với anh khi tốt nghiệp a!” Là cô mang anh đến thế giới này a! Mỉm cười kề sát mặt cô, như muốn nhìn sâu vào trong ánh mắt, nhưng lại như chưa nhìn thấy gì, ánh mắt trống rỗng làm cho cô có chút sợ hãi, “Huống chi, chúng ta đều cần làm chút chuyện để chứng minh cho anh của em thấy, không phải sao?”

“Nhưng em thấy Daniel nói cũng có lý, S&D này quá phức tạp, ngay cả người như Lý Tịch cũng lảng tránh thì liệu chúng ta có năng lực để khống chế cục diện hay không?” Cô không thể không lo lắng, MRG liên tục thả ra vài cái hạng mục đều để cho Đan Trữ nhận được, Lý Tịch này quả thật không đơn giản, chỉ sợ là sau lưng đang cười giễu chờ đợi bên này sụp bẫy.

“Daniel luôn luôn cẩn thận quá mức mà không đủ quyết đoán. Nếu dựa vào anh ta thì Đan Trữ vĩnh viễn không thể vượt lên dẫn đầu…” Ánh mắt của anh lướt qua toà tháp cao thẳng tắp phái xa, đó chính là vị trí của MRG. Như trong tiệc rượu của Đan Trữ đêm đó anh nói với Dung Ý, anh ta bất quá cũng chỉ là một gã què, lại có được tất cả những gì anh chưa từng có, thậm chí ngay cả Dung Ý cũng đi rồi, người vẫn nói yêu anh nhất cũng đi rồi. Không thể thoát khỏi suy nghĩ đen tối đó, mỗi lần nhớ tới là lửa nóng lại bừng bừng bốc lên, không thể áp chế tức giận. Hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, “Anh đã nói sẽ cố gắng giúp em mà…”

“Cho dù Đan Trữ có dẫn đầu hay không, cho dù anh có ở vị trí cao nhất hay không, em vẫn muốn có anh!” Từ rất lâu rồi, cô vẫn theo sau anh như cái đuôi, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Cô không che giấu ham muốn sở hữu của mình. Đơn giản là cảm thấy anh chỉ cần thuộc về cô.

Đầu giờ chiều, ánh nắng xuyên thấy mọi góc tối, nhưng không thể chiếu sáng để anh rũ bỏ tâm tư lo lắng, trong lòng chất chứa những suy nghĩ nặng nề, như hình với bóng, không thể thoát khỏi.

Tất cả những gì thuộc về anh, đã sớm tan thành mây khói.
Bình Luận (0)
Comment