Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 69


Vệ Minh ngắm nghía An Kỳ trong bộ âu phục độc sắc đen sang trọng.

Áo sơ mi trắng phối với cà vạt xanh sẫm càng làm tôn thêm đường nét tinh tế trên cơ thể anh.

- Tôi lỡ ăn hết rồi.

Anh "ăn" tôi bù được không?
- Tôi sợ bị bội thực lắm.

- Nhịn!
An Kỳ rướn người lấy dĩa bánh Vệ Minh cất trong tủ bếp, rồi khẽ gõ lên đầu cậu.

- Đừng tưởng là tôi không biết em cất bánh ở đâu.

Nói đoạn, An Kỳ đẩy Vệ Minh ngồi lên bệ bếp, rồi vòng tay ôm chặt cơ thể cậu, sau đó luồn lưỡi vào khoang miệng cậu.

Vệ Minh thừa hiểu tay phải của An Kỳ chưa lành, nên cố gắng hạn chế tác động lên nó.

Môi chạm môi.

Lưỡi quấn lưỡi.

Xúc cảm nơi da thịt và hô hấp nóng rẫy va chạm vào nhau, làm cho họ có cảm tưởng cả thế giới như dừng lại mãi mãi trong khoảnh khắc này, chính tại chỗ này - Nơi mà thanh xuân đang hát vang khúc ca trữ tình của riêng nó, nơi mà hai tâm hồn hòa cùng một nhịp đập, nơi mà hai ta vẫn còn rất trẻ...!
Khuôn mặt cả hai ửng hồng, ấm nóng, rịn đầy mồ hôi ướt át.

- Ăn nhanh đi.

Có thể một lát nữa An Tần sẽ qua đón cưng đấy.

An Kỳ dụi đầu vào hõm cổ Vệ Minh, rồi mới luyến tiếc dừng cuộc chơi.

Vệ Minh vừa nhấm nháp ly đen đá, vừa hạnh phúc nhìn An Kỳ dùng bữa sáng.

Đến năm tụi nhỏ tốt nghiệp đại học, cậu và anh cũng trở thành hai lão già đầu hói hoặc tóc bạc.

Lúc đấy, thay vì bán trà sữa, hai người sẽ mở một quán trà đạo nho nhỏ ẩn cư qua ngày.

Cùng dắt nhau qua năm dài tháng rộng, ngắm nhìn bãi bể nương dâu, xem người đời đóng kịch với nhau làm trò tiêu khiển.

Xu hướng tính dục của tụi nhỏ không quan trọng, cậu chỉ cần chúng sống thật với bản thân mình, và thoải mái thực hiện các mục tiêu mà bản thân đã đề ra là được.

Còn lại cứ để trời cao an bài, thuận theo tự nhiên mà bước.

Cầu mong gì ở danh lợi phù hoa?
Nếu người thương phải lìa xa vĩnh viễn...!
An Kỳ ăn xong, anh đặt chén, dĩa vào bồn rửa, rồi mở vòi nước rửa mặt.

Vệ Minh rút khăn giấy lau mặt, lau tay cho anh; sau đó hỏi:
- No bụng chưa?
- Tàm tạm.

- À, tôi muốn...!
Tiếng chuông cửa cắt ngang câu hỏi mà Vệ Minh dự định đặt ra với An Kỳ.

An Tần trố mắt nhìn cánh tay phải của An Kỳ, gã sửng sốt mở miệng hỏi dồn:
- Này, đang yên đang lành sao lại tháo băng ra? Hay là tư thế không tiện nên mới phải làm như vậy?
- Im! - An Kỳ nói xong, anh đi vòng qua ghế phó lái, rồi mở cửa xe bước vào.

Vệ Minh chia tay hai anh em họ An xong, cậu liền trở vào phòng ngủ của mình thay đổi trang phục.

Âu phục đen cùng cà-vạt xanh-trắng kết hợp với đôi giày da bóng lộn, hết thảy tôn lên vóc dáng tràn ngập sức sống của cậu.


Vệ Minh hơi quay đầu lại nhìn phía sau, cậu cẩn thận vuốt từng chỗ vạt áo sao cho thật thẳng thớm.

Rồi mới bước ra khỏi phòng, khóa cửa, sau đó đi vào garage lấy xe chạy đến điểm hẹn.

Cuộc họp thường niên của Tống Vũ môn diễn ra định kỳ mỗi quý.

Vừa vặn hôm nay tới ngày, nên tuy không có giấy mời, nhưng Vệ Minh vẫn muốn đến đó xem sao.

Thật bất ngờ là không có ai ngăn cản cậu!
Vệ Minh cứ thế mà thẳng tiến đến phòng họp nằm ở cuối dãy hành lang rợp nắng.

Hít sâu một hơi, đẩy nhẹ cửa phòng, tùy tâm sở dục mà tiến.

Vệ Minh tự trấn an bản thân như thế.

"Kéttt..."
Âm thanh trong phòng họp bất thình lình biến mất, tựa hồ như đã bị cánh cửa nuốt chửng hết sau một tiếng "Két" dài đầy thỏa mãn.

- Mọi người có vẻ không thích khi thấy tôi tới đây nhỉ? - Vệ Minh kéo ghế ngồi xuống.

Đôi mắt của cậu nhàn nhạt quét qua từng người.

- Báo Nanh Dài, Báo Gấm vắng mặt...!- Báo Gê Ba nhếch miệng thông báo.

- Anh ba bận làm sổ sách cả đêm nên chắc hôm nay không thể tới đây được.

- Cũng biết lựa chỗ mà kết toán sổ sách quá nhỉ? - Báo Gê Ba tiếp tục công kích.

- Miễn không ngồi trên bàn thờ nhà anh làm là được rồi.

- Vệ Minh cười cười đáp.

Báo Đen dằn mạnh ly nước xuống mặt bàn gỗ sưa trân quý, đoạn gằn giọng nói:
- Các người có muốn giải quyết chuyện này không?
Beo Đốm cất giọng xoa dịu Báo Đen:
- Anh Cả đừng nóng...!Chỉ là...!
- Chỉ là con...!
"Ầm."
- Xin lỗi! Bọn tôi tới trễ! - Vệ Lô Địch xô cửa bước vào.

Bên cạnh anh là con báo lười Bạc Băng và người đàn em Tần Hối.

Vệ Lô Địch ngồi cạnh Vệ Minh như thường lệ.

Hai anh em dùng ánh mắt trao đổi với nhau, xem xem người kia có ổn không.

Bạc Băng ngáp dài, rồi khoanh tay gác mặt lên ngủ.

Mặc cho Beo Đốm lay lấy lay để.

- Nó muốn ngủ thì cho nó ngủ.

Đừng tốn công gọi dậy nữa.

May Thương và July Thương thấy các vị bang chủ đã có mặt đông đủ, hai anh em liền phát một tập hồ sơ cho mỗi người đọc.

- Báo Hoa Mai! Không được giấu giếm nữa.

Ai là chủ nhân thực sự trong thương vụ thu mua khách sạn kiêm sòng bài Nam Thành?
Cái gì đến cũng phải đến.

Vệ Minh thở khì, song vẫn im lặng không đáp.


Vệ Lô Địch thoáng cau mày nhìn em họ, rồi cũng nối gót cậu giữ im lặng.

- Mười triệu được trả thông qua hình thức trao đổi vũ khí, chứ không phải là bằng tiền mặt.

Tức là chúng ta chỉ nhận được một phần ba giá trị thực trên giấy tờ.

Số còn lại là bằng hàng hóa.

Nhờ số liệu này mà toàn bộ mảnh đất trong khu vực đã đội giá lên gấp năm lần so với trước đây.

Những kẻ đầu cơ mua lại với giá rẻ bèo và bán đi với mức giá không tưởng.

Dân gian quen gọi là hiện tượng sốt đất ảo.

Báo Đen ngừng lại trong giây lát, rồi nói tiếp:
- Có một số ăn no trướng bụng nên muốn hốt luôn khách sạn Nam Thành.

Nhưng mưu hèn kế bẩn quá mức nên mới đút lót cho tên thanh tra sắp tới để có cớ tịch biên...!
- Giá bán lại sắp tới là ba mươi triệu? - Bạc Băng tỉnh cả ngủ.

Báo Đen vỗ tay thay cho lời ngợi khen Bạc Băng.

Đôi mắt gã dán chặt vào khuôn mặt căng cứng của Vệ Minh.

- Bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu...!- Vệ Minh xếp hai tay thành hình ngọn tháp.

Cậu vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt Báo Đen.

-...!Thanh tra lần này được mệnh danh là "Bao Thanh Thiên thời hiện đại", đã từng minh oan cho không biết bao nhiêu doanh nghiệp bị vu khống rồi.

Bất quá chúng ta cứ đổ do lạm phát, dẫn đến việc giá thành ở khu đất này bị tăng cao đột ngột...!
- Đột ngột? Đột ngột mà đội giá lên gấp ba lần? - Báo Gê Ba cắt ngang lời Vệ Minh.

Vệ Minh đứng phắt dậy, khiến cho chiếc ghế mà cậu đang ngồi ngả bật ra phía sau, rồi nện xuống sàn nhà nghe một cái "Rầm".

- Que kem năm năm trước anh ăn bao nhiêu? Bây giờ nó bao nhiêu? Không phải là do lạm phát thì là do cái mả cha của anh à?
- Đừng tưởng Trương Tử Kỳ ngu...!Chức danh của cậu ta không phải là nhờ lăn lê bò nhoài trên giường đâu...!- Báo Gê Ba nghiến răng nghiến lợi nói.

- Hôm nay em họ anh mạnh miệng quá! Ắt hẳn dư chấn do say máy bay vẫn chưa vơi đi! - Bạc Băng tặc lưỡi cảm thán.

- Mấy năm trước còn là chú bé bị đạp vỡ mặt*, nay có tí thành tựu đã vội sinh kiêu.

Vệ Lô Địch ngước mắt nhìn Vệ Minh, trên khuôn mặt anh thoảng qua vẻ không hài lòng.

Nhưng anh cũng không có ý định nói đỡ cho cậu...!như lúc trước.

Dường như giữa hai người đang có sóng ngầm với nhau...!Bất kỳ ai trong phòng đều cảm thấy được sự rạn nứt này.

Một cách rõ ràng đến đáng tiếc...!
Báo Đen tháo chiếc nhẫn mà gã thường đeo ở ngón trỏ bên trái ra và đặt nó trên bàn.

Động tác nhỏ của gã đã góp phần giảm thiểu đáng kể sự bối rối giữa Vệ Minh và Vệ Lô Địch.

- Báo Hoa Mai! Cậu có thể rời đi.

- Báo Hoa Đen gõ ngón trỏ bên trái xuống mặt bàn nhẵn thín, âm thanh nhịp nhàng đến nỗi tưởng chừng phối được cả giai điệu.

- May Thương! Tiễn cậu ấy ra giùm tôi.


Bị đuổi.

Vệ Minh khẽ nhếch miệng, rồi xoay người bỏ đi một mạch, không đợi May Thương "đưa tiễn" mình.

Vệ Minh chỉnh xe sang chế độ mui trần để tận hưởng tiết xuân tươi mát.

Rốt cuộc thì cậu cũng đã có cơ hội "vả mặt" Báo Gê Ba, sau bao nhiêu năm dài chờ đợi, nên đối với chuyện mình bị đuổi đi, cậu không mấy bận tâm cho lắm.

Lái xe vòng vèo qua mấy con đường, các cơ đều đã mỏi nhừ do chuyến bay dài đem lại, Vệ Minh quyết định chọn một địa điểm vừa có thể giữ xe, vừa có mặt bằng kinh doanh đủ loại hàng hóa để rảo gót tham quan.

Bãi giữ xe mà Vệ Minh chọn nằm dưới tầng hầm của thương xá R.A.Y, mức phí dao động từ một đồng đến năm đồng cho ba tiếng đồng hồ, tùy vào loại hình phương tiện giao thông mà người gửi sử dụng.

Sau khi đậu xe ngay ngắn trong ô quy định, cậu bước xuống xe, tiến hành quẹt thẻ, rồi nhận phiếu giữ xe; thời gian là ba tiếng đồng hồ.

Vệ Minh sử dụng cầu thang bộ để đi lên.

Lối ra này nằm đối diện với khu chợ truyền thống.

Hai nét kiến trúc đối lập nhau thoạt nhìn thật nao lòng.

Vệ Minh thích đi chợ truyền thống hơn là mua hàng trong siêu thị, bởi vì nguyên liệu không chỉ tươi ngon hơn, mà giá thành còn rất dễ chịu, lại có thể mặc cả đôi chút với người bán, tiết kiệm được không ít đồng lẻ.

Chiều mai hai người mới có thể đón bọn trẻ về được, do mật báo nhà An Kỳ đã cung cấp một thông tin có tính chất cực kỳ nghiêm trọng, nên đành phải lỡ hẹn với tụi nhỏ.

Còn chiều nay Vệ Minh dự định làm món canh sườn nấu trà và tôm tổ chim thết đãi An Kỳ.

Thời gian rảnh của cậu không nhiều, nấu hai món này sẽ đỡ mất công hơn.

Mất gần hai tiếng đồng hồ cân đo đong đếm, Vệ Minh mới mua xong mớ nguyên liệu nấu nướng đúng ý cậu.

Điểm đến tiếp theo là hàng bánh gan ở đầu chợ, ngày bé cậu và Vệ Lô Địch thường cùng nhau bắt xe buýt ra đây ăn.

Mới đó mà đã ngót tám năm rồi.

Tuổi đời của hàng bánh gan này còn cao hơn tuổi đời Vệ Minh.

Đến nay đã được truyền tới đời thứ ba, con cháu của họ hiện đã xấp xỉ ba mươi, cháu trai nhỏ nhất độ khoảng bảy tuổi.

Tính ra là khoảng năm mươi bốn năm hoạt động.

Vị của nó vẫn không khác mấy, duy chỉ có giá tiền là cao hơn chút đỉnh và nguyên liệu vơi đi kha khá, do ảnh hưởng của thời buổi kinh tế thị trường.

Vệ Minh trở về nhà, tống các thứ nguyên liệu lỉnh kỉnh vào trong ngăn mát tủ lạnh, sau đó ghé qua bệnh viện thăm Mạc Ưu Đàm.

Chú hiện vẫn đang được các y, bác sĩ trong bệnh viện theo dõi một cách sít sao và chặt chẽ, do thương tổn ở gan khá nghiêm trọng nên cần rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục lại như cũ.

Mạc Ưu Đàm đang nằm đọc sách trên giường bệnh.

Nhan đề của cuốn sách ấy là "Kafka bên bờ biển", do nhà văn Haruki Murakami thủ bút.

- Tôi mua bánh gan cho chú đây.

- Vệ Minh xót xa nhìn thân hình gầy guộc của Mạc Ưu Đàm nổi bật trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.

- Cảm ơn cậu chủ.

- Mạc Ưu Đàm dẹp cuốn sách qua một bên, rồi chậm rãi mở hộp bánh ra ăn.

- Chuyến bay tốt đẹp không?
Vệ Minh ngồi xuống cạnh Mạc Ưu Đàm, cậu cũng mở hộp bánh ra ăn.

- Tụi tôi đi bằng chuyên cơ riêng của nhà Louis, vì vết thương trên người An Tần phải cần chăm sóc đặc biệt.

- Louis...!
- Sao?
- Không...!Không có gì...!- Mạc Ưu Đàm vội xúc một muỗng đầy ụ, rồi cho vào miệng nhai.

- Tôi định mua đồ uống cho chú, nhưng suy đi nghĩ lại thì gan của chú không ổn nên đành thôi.

Mạc Ưu Đàm trầm mặc dùng bữa.

Chú không biết nên nói gì với cậu bây giờ.


Cơn đau âm ỉ do vết thương phát ra cộng thêm sự xuất hiện đầy bất ngờ của Louis, đã khiến cho chú gục ngã triệt để về mọi mặt.

Vệ Minh đặt tay lên ngực trái Mạc Ưu Đàm, rồi nhẹ giọng bảo:
- Nghỉ ngơi đi chú...!Vạn vật nếu hữu duyên, sớm hay muộn cũng sẽ quay về bên nhau thôi.

oOo
Kristian cùng Richard quyết định điều tra toàn bộ khu vực lân cận thung lũng Nhật Xuyên, đặc biệt là con suối Gác mà Nguyễn Viết Thịnh đã kể đêm qua.

Không chỉ bởi tính chất nghiêm trọng của câu chuyện, mà còn vì lời kể của Kha Ngạn, hết thảy đã góp phần khiến ông phải hết sức lưu tâm đến địa điểm này.

Ngôi nhà mà Cảnh Hòa và mẹ con họ Hàn từng sinh sống đã bị căng dây phong tỏa.

Các chuyên gia bên Viện Y học và đội phòng chống tệ nạn ma tuý cũng đã đóng quân ở đây vào sáng ngày hôm qua.

Bước đầu, họ xác định rằng bên dưới tầng hầm quả thật có chất kích thích dương tính với á phiện.

Nhưng đây là một loại chất kích thích cực kỳ hiếm trên thị trường, không chỉ bởi điều chế vô cùng phức tạp, mà còn vì mức độ tàn phá gây ra với hệ thần kinh của con nghiện cũng cao hơn loại bình thường gấp mười lần.

Điều này đẩy con nghiện vào bờ vực tử vong nhanh hơn, đồng nghĩa với việc chúng sẽ có nguy cơ thâm hụt khách hàng nhiều hơn, mà ý muốn của chúng là duy trì tuổi thọ con nghiện càng lâu càng tốt để có đầu mối tiêu thụ ổn định, nên loại thuốc này đã bị ngừng sản xuất từ lâu.

Thực phẩm mà Cảnh Hòa và mẹ con họ Hàn dùng mỗi ngày chắc chắn đã bị trộn với một ít chất ma túy, nên hệ thần kinh và não bộ mới bị xuống cấp một cách vô cùng trầm trọng, dẫn đến tình trạng hoang tưởng nặng nề tới mức không còn tính người như thế này.

Kristian cau mày đọc bản báo cáo tạm thời của đám chuyên gia bên Viện Y học.

Ông ngồi thừ người trên một tảng đá, mặt hướng về phía ngôi nhà hoang ấy, còn thân hình thì chếch về hướng Tây - Tây Nam.

Sau lưng ông là thung lũng Nhật Xuyên, trước mặt ông là vùng đồi núi Kim Sán Quang Huy, bên phải ông là cao nguyên Hoàng Môn, bên trái ông là vị trí tiếp giáp với vùng duyên hải Kính Giác.

Địa thế này chẳng khác nào Thiên La - Địa Võng, vậy mà sao bọn chúng lại chọn nơi này làm căn cứ chứ?
Đúng rồi! Thốt nhiên Kristian vỡ oà ra.

Người dân nơi đây luôn thờ ơ với cái ác, họ sống theo kiểu "Sống chết mặc bay, Tiền thầy bỏ túi", nên những kẻ bất lương không sợ bị ai tố giác cả.

Thế là...!chúng cứ mặc sức mà lộng hành, rồi ngang nhiên xé nát biết bao nhiêu gia đình trên tổ quốc này.

Một đốm lửa tuy nhỏ, nhưng hoàn toàn có thể thiêu rụi cả một cánh rừng nếu không chịu dập tắt sớm.

Một cộng đồng vô tâm với vận mệnh đất nước, rất có thể dẫn đến sự suy bại của cả một dân tộc, và của cả thế hệ mai sau.

Mười lăm mạng người.

Bây giờ là mười lăm mạng người.

Nhưng biết đâu, trước đó...!
Kristian không dám mường tượng đến cảnh tượng ấy.

Ông...!Ông đã nắm được động cơ của kẻ cầm đầu đường dây này rồi.

- Richard! Lại đây!
Richard vội cáo từ hai vị hình cảnh, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ mà Kristian đang ngồi.

Bất chợt...!
- Richard! Cẩn thận!!!
...!
Cùng lúc đó, tại siêu thị Viễn Đông.

Phương Vũ và Từ Kiện Khang đang ăn trưa muộn trong cửa hàng thức ăn nhanh.

Bữa ăn giàu đạm và nghèo nàn chất dinh dưỡng, với gà rán và khoai tây chiên cỡ lớn cùng nước ngọt giải khát, nên ăn rất mau ngán.

Hai người ăn được vài miếng rồi đứng dậy rời đi.

Áo Hoodie đang ngồi trên băng ghế đá ăn xôi vò cùng Lang Quân Tử.

Khuôn mặt của Áo Hoodie thu hút sự chú ý của không ít kẻ hiếu kỳ, song hắn vẫn điềm nhiên ngồi dùng bữa trưa, tựa hồ như đã vô cùng quen thuộc với chuyện này.

oOo
Chú thích:
Chi tiết Vệ Minh bị đạp vào mặt nằm ở bên "Em không phải cô gái Ngôn tình", hồi Hai: Mây nổi nơi chân trời (b), đoạn giữa.

1/ Một câu trong trong ca khúc "Ngàn đời chờ mong", nhạc Pháp (Slave), lời Việt Trịnh Lâm Ngân..

Bình Luận (0)
Comment