Tiếng Mõ Canh Đổ Đều Đều

Chương 16

Đám giặc phương Bắc vừa chạy đi không lâu, trên sườn núi xa xa bỗng vang lên tiếng hô xung trận, khí thế ngút trời.

Dưới ánh mặt trời chói chang, vô số dân binh mặc áo vải, đi giày cỏ, ào ạt kéo đến như nước thủy triều!

Tên tướng giặc phương Bắc vội vàng ghìm ngựa, giơ cao đao lớn tiếng la hét nghênh chiến.

Nhưng thuộc hạ của hắn còn chưa kịp giương cung lắp tên, dân binh đã ném ra những ngọn giáo gỗ dài, b.ắ.n chúng ngã ngựa.

Cuốc, rìu không chút lưu tình mà bay tới tới tấp.

Những người này thậm chí còn không có áo giáp vải, nhưng hoàn toàn không sợ chết, nối tiếp nhau dùng thân xác m.á.u thịt nghênh đón lưỡi đao và vó ngựa.

Không lâu sau, đám giặc Mãn đã rơi vào thế hạ phong.

Tên tướng địch không thể tin được, giơ cao đao dài xoay nửa vòng, hung hăng quất roi ngựa, hét lớn ra lệnh cho thuộc hạ rút lui.

Dân binh đuổi theo không buông, dựa vào sự quen thuộc địa hình đi đường tắt vây bắt.

Thấy sắp bị vây kín, tên tướng địch vội vàng xách ta lên, hét lớn: "Đây là nữ nhân của Cảnh Khánh! Còn lại gần nữa, ta sẽ g.i.ế.c nàng ta!"

Đám dân binh rõ ràng ngẩn người một lúc, sơ ý để lộ một khoảng trống cho hắn chạy thoát.

Lòng ta nóng như lửa đốt, nằm sấp trên lưng ngựa, dốc sức hét lớn: "Giết giặc! Giết giặc!!"

Tên tướng giặc giận dữ, đánh mạnh vào lưng ta, cố gắng khiến ta im miệng.

Giọng ta khản đặc đến lạc đi, vẫn liều mạng hét lên: "Giết, giết! Giết!!"

Lúc này, búi tóc của ta bị xóc tung, trâm cài trượt xuống theo vành tai.

Ta nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cây trâm, đ.â.m mạnh vào bụng ngựa.

Tuy con ngựa được bọc giáp chiến, nhưng rốt cuộc vẫn có khe hở, đau đớn quá, nó nhấc vó trước lên xoay tròn tại chỗ.

Tên tướng địch và ta cùng bị hất văng khỏi lưng ngựa.

Bụi bay mù mịt, ta cắn phải một mồm cỏ, liều mạng bò dậy.



Vó ngựa hỗn loạn, mũi tên rải đầy đất, hai chân ta mất cảm giác, phía trước một mảng mơ hồ, như thể đã bước một chân vào âm tào địa phủ.

Nhưng ta vẫn muốn sống.

Tên tướng giặc tức giận đến phát điên, như sói đói vồ lấy tóc ta, ánh đao lạnh lẽo chiếu vào mắt ta, khiến ta không khỏi nheo mắt lại.

Mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy đến từ xa, vung tròn cánh tay ném một tảng đá lớn, không lệch không sai trúng ngay mắt tên tướng quân người Mãn!

Thanh đao rơi xuống đất sượt qua đầu ta, từng người dân binh bay tới, đè cho tên tướng kia không thể động đậy.

Ta dúi đầu xuống đất, ngọ nguậy một hồi, cuối cùng cũng rơi vào vòng tay của tỷ tỷ.

"Nhị Nha, Nhị Nha!" Tỷ tỷ gào khóc, nước mắt thấm ướt má ta.

Ta gối đầu lên vai tỷ tỷ, trái tim đập chậm lại, những ký ức như đèn kéo quân không đúng lúc lại hiện về.

Mùa hè, làng quê, dòng sông nhỏ, ta và tỷ tỷ đuổi nhau giữa bờ ruộng, nghe tiếng mõ đều đều, ra đầu làng đón mẹ đẩy xe trở về.

Ta vụng về, giẫm phải rêu suýt ngã xuống nước, tỷ tỷ vội vàng kéo ta vào lòng, cùng ta lăn xuống vũng bùn, đầu và mặt dính đầy bùn đất, cười ha hả không ngừng.

Tỷ tỷ à, lần này, tỷ lại một lần nữa nhặt muội về từ giữa đao kiếm.

Tỷ tỷ của ta quả thật là nữ tử lợi hại nhất thiên hạ.

Ta ngủ một giấc thật dài, dài đến nỗi những người dân binh tốt bụng cùng nhau mua cho ta một chiếc quan tài.

Tỷ tỷ canh giữ bên ta không cho chôn cất, hết lần này đến lần khác lau tay lau mặt cho ta, đổ thuốc vào miệng ta, lải nhải nói chuyện.

"Nhị Nha, nếu muội không còn nữa, ta cũng không sống nổi. Chúng ta đã phí công sức lớn như vậy để chống đỡ đến bây giờ.”

"Nhị Nha, Dận Thân Vương quả thật rất lợi hại, có thể so sánh với tướng quân của chúng ta. Ngài ấy đã đánh đuổi đám quân Mãn kia ra khỏi Phụ Châu rồi."

Ta nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ nghe thấy nàng nói, nhưng không thể nào tỉnh lại, trong cổ họng nghẹn một hơi không thể thở ra hay nuốt vào được.

Cho đến khi nghe nàng đột nhiên nói: "Nhị Nha, nếu muội đi rồi, món đậu phụ của mẹ sẽ thất truyền, ta không làm ra được hương vị đó..."

Ta lập tức nuốt lại hơi thở đó.

Ta tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong doanh trại, lão lang trung bắt mạch cho ta nhìn thấy ta, lập tức khoa trương rụt cổ lại: "Hơ, sống lại rồi kìa!"



Tỷ tỷ ôm lấy đầu ta, vừa khóc vừa cười.

Tứ chi ta tê liệt, toàn thân chỉ còn đôi mắt là cử động được.

Ta cố gắng chu môi hôn lên mặt tỷ tỷ.

Qua lời tỷ tỷ và vị lang trung kia, ta biết Dận Thân Vương đang thừa thắng đưa quân đuổi theo tàn quân Mãn quốc.

Hắn đã tập hợp hơn hai mươi vạn dân binh, chỉ với áo vải, giày cỏ mà đoạt lại được bảy, tám tòa thành từ tay quân địch vốn quen ăn sung mặc sướng.

Việc ta và tỷ tỷ sống trong doanh trại cũng là do Dận Thân Vương sắp xếp.

Thân là người nhà của Đại tướng quân, hắn sợ chúng ta lại bị bắt làm con tin.

Ngoài ra, Hoàng đế đang ở phương Nam cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

Ban đầu, ông ta muốn mượn cơ hội này để trừ khử Dận Thân Vương, nhưng không ngờ hắn lại thiện chiến đến vậy.

Vì muốn bảo toàn ngai vàng, Hoàng đế đành phải miễn cưỡng phái quân chi viện, hòng lấy lại lòng dân.

Lòng ta vui sướng khôn nguôi, há miệng rộng như chim non chờ mẹ mớm, nào ngờ bị tỷ tỷ đút đầy một thìa cháo, nghẹn đến mức mắt trợn ngược.

Tỷ tỷ lại một lần nữa nhẫn nại chăm bẵm ta, ngày ba bữa cơm ngon canh ngọt, tắm rửa sạch sẽ cho ta.

Ai nấy đều tưởng ta bị liệt, trước mặt ta chẳng ai dám nhắc đến chuyện chạy nhảy.

Mẹ sinh ra ta thật cứng cáp.

Ta như nắm bột, dù có bị ném qua ném lại cũng chỉ hơi méo mó, để yên một chút lại vui vẻ nở to thêm, càng thêm dẻo dai.

Nằm suốt mùa đông giá rét, đầu xuân đến, ta loạng choạng bước ra khỏi doanh trại như đứa trẻ chập chững tập đi.

Tỷ tỷ mừng đến rơi lệ, lớn tiếng tạ ơn mẹ và cha đã phù hộ, thấy thầy lang đi qua liền vái lạy lia lịa.

Còn ta thì ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, thấy đàn ngỗng trời bay qua, bỗng thấy như vừa trải qua một kiếp người.

 
Bình Luận (0)
Comment