Tiệc Ngày Xuân

Chương 2

A Trì biết, bản thân nàng so ra kém hơn hẳn Mộ Vãn Từ.

Nàng trời sinh đã ngốc nghếch, chẳng có tài cán gì trong việc làm thơ viết phú, tướng mạo thì thua xa tiểu thư nhà họ Mộ. Từ lúc 5 tuổi, Mộ Vãn Từ đã có thể viết thơ viết văn, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, sau này lớn lên, nàng ta càng trổ mã thành mỹ nhân duyên dáng yêu kiều. Trong kinh thành, các công tử tài tuấn ùn ùn tới nhà họ Mộ cầu hôn, từ bé tiểu thư nhà họ Mộ đã được công tử nhiều nhà thầm thương trộm nhớ. Mộ Tương và Tả tướng đều làm quan trong triều, thường xuyên có kẻ lôi A Trì và Mộ Vãn Từ ra so bì. Nhưng ngoài chút tài nữ công gia chánh, thì mấy món khác A Trì chỉ có thể nói là thường thường. Từ nhỏ đến lớn, A Trì luôn không phải là kiểu được người ta yêu thích, tính cách của nàng lặng lẽ quá, cầm kỳ thư họa đều không tinh thông lắm, tướng mạo cũng chẳng nghiêng nước nghiêng thành. Chưa từng có ai thích nàng cả. Có thể gả cho Tạ Diễm, cũng là chuyện mà nàng chưa bao giờ dám mơ tưởng đến.

Suy xét đến Tả tướng – công thần của cả một thế hệ vừa mới chết bệnh, nên hôn sự của Tạ Diễm giản lược hết tất cả.

Hôm thành thân, A Trì cực kỳ căng thẳng.

Hầu gái vừa điểm trang cho nàng thật cẩn thận, vừa giảng giải với nàng lát nữa bái đường phải chú ý những gì. A Trì soi gương, bỗng nhiên cảm thấy hơi không chân thật. Cảnh tượng mà nàng đã từng tưởng tượng vô số lần, nay lại thật sự xảy ra. Nàng đã chờ mong thời khắc này rất lâu rất lâu rồi.

Giờ lành đã điểm, A Trì được người hầu dắt tay đi chậm rãi đến sảnh giữa. Nến đỏ thắp trong căn phòng, rộn vẻ mừng vui, quần sáng vàng ấm áp lan tràn tứ phía. Nàng khẽ cúi đầu, áo cưới lay động theo mỗi bước chân nàng, tua mũ trên đỉnh đầu cũng khẽ rung rinh, A Trì căng thẳng đến độ hơi thở cũng hơi thấp thỏm.

Một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn. Là Tạ Diễm.

Nàng chậm rãi đi về phía Tạ Diễm, hít vào một hơi thật sâu, đứng kế bên chàng.

Nàng chưa bao giờ cách chàng gần như vậy. A Trì yêu thầm Tạ Diễm đã bao lâu, trước nay nàng chỉ có thể trốn thật xa, dõi theo bóng dáng mơ hồ của chàng. Mà giờ phút này, hương thầm thanh mát sạch sẽ và dịu dàng trên người chàng quẩn quanh lấy nàng, nàng cảm nhận được nó theo từng hơi thở, mãnh liệt đến mức khiến nàng không thể xem nhẹ sự tồn tại của chàng. Người đứng đàng trên đang đọc lời chúc mừng, nàng lo lắng quá, tay ứa ra mồ hôi, trong lòng lại mừng vui tới độ muốn bật khóc thành tiếng. Nàng muốn nói với người kề bên xiết bao, rằng nàng đã yên lặng thích chàng bấy nhiêu năm, giờ khắc này hạnh phúc thế nào đối với nàng.

Tạ Diễm đứng bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, sau đó một tiếng cười trầm thấp vang khẽ bên tai. A Trì nhất thời ngây người, chưa phản ứng lại được. Ngón tay thon dài mềm mại của chàng lại nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay ươn ướt của nàng.

Bái đường rồi, sau đấy là vào động phòng.

A Trì đi theo tôi tớ vào phòng, cửa sổ dán chữ đỏ, nến hỉ cháy dìu dịu, ánh lên gương mặt hơi nóng lên của nàng. Hầu gái lui ra ngoài, A Trì tìm chỗ ngồi xuống, nàng ngồi yên một lát, tiếng nện bước thật nhanh vang lên ngoài cửa phòng, rồi Tạ Diễm vén rèm vào trong.

Từ trước đến nay Tạ Diễm không thích ầm ĩ, hơn nữa vốn dĩ tất cả thủ tục hôn lễ đã giản lược lắm rồi, mở tiệc chiêu đãi khách khứa cũng chỉ vì chút thể diện hoàng thân quốc thích, bởi vậy những chuyện rườm rà phía sau cũng chẳng cử hành nữa. Nhưng rượu hợp cẩn thì tất nhiên vẫn phải uống. A Trì ngồi ở trên giường, hai tay chống đầu, đôi mắt ngơ ngác nhìn chàng, không biết đang thả hồn vào chuyện gì. Sắc mặt của Tạ Diễm vẫn như thường, chàng vẫy vẫy tay, gọi nàng với vẻ dịu dàng: “A Trì, lại đây.”

A Trì đến gần chàng, nàng thấy ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của chàng cầm một ly rượu hợp cẩn, đưa cho nàng. Chàng xoay người tự nâng một chén rượu lên, ngay sau đó liền uống một hơi cạn sạch. A Trì uống cạn ly rượu kia, sắc mặt ửng hồng, hơi thở cũng vấn vương hương rượu nhạt. Sắc mặt Tạ Diễm nhu hòa, cặp mắt đen trầm tĩnh kia nhìn A Trì, ánh mắt thay đổi liên tục.

A Trì cúi đầu thật thấp, bỗng nhiên nghe thấy chàng mở miệng: “A Trì, ta sẽ không phụ nàng.”

Đôi mắt A Trì hơi ươn ướt, nàng gật gật đầu, rồi lại nghe chàng nói tiếp: “Nhưng nàng cũng nên biết, ta thầm thương tiểu thư nhà họ Mộ đã mấy năm rồi.”

Chàng vừa dứt lời, trái tim A Trì lại như rơi phải hầm băng. Nàng nhất thời thấy lòng mình loạn cào cào, không dám nhìn vào đôi mắt chàng, chỉ có thể hấp tấp trả lời: “Nhị hoàng tử, thiếp biết cả rồi ạ.”

Tạ Diễm bỗng lặng đi, đoạn đáp lời nàng: “Từ nay về sau, nàng gọi ta là A Diễm là được, không cần gọi ta là Nhị hoàng tử nữa.”

A Trì lại chỉ gật đầu, không dám gọi chàng.

Tạ Diễm thấy nàng chẳng nói tiếng nào, thì chỉ coi như nàng mệt mỏi, chứ không suy ngẫm sâu xa hơn. Thật lâu sau, chàng nói thêm: “Giờ cũng không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi cho sớm đi đã.”

Đêm tân hôn, nàng và Tạ Diễm mặc nguyên quần áo đi ngủ.

A Trì lại mất ngủ cả đêm.

Từ trước đến nay, Tạ Diễm luôn dậy rất sớm. Buổi sáng khi A Trì thức giấc, thì đã không thấy bóng dáng chàng đâu nữa rồi. A Trì vu.ốt ve giường gối nguội lạnh bên cạnh mình, khẽ khàng thở dài một tiếng, cũng rời giường rửa mặt chải đầu.

Hai vị hoàng tử tang mẹ từ nhỏ, trong cung cũng không có các phi tử khác. Từ lúc A Trì tự gả cho Tạ Diễm trở đi, nàng sẽ phải đảm đương vị trí làm chủ những việc lớn trong nhà.

A Trì tự rời giường, rửa mặt chải đầu xong xuôi, thì người hầu quản sự ùn ùn kéo đến, giải thích tỉ mỉ cho nàng một số quy củ và và các đầu việc cần giải quyết trong cung, những chuyện này tất nhiên cũng bao gồm cả một vài thói quen nghỉ ngơi và làm việc của Tạ Diễm. A Trì nhớ kỹ từng chuyện trong lòng, rồi bắt đầu giúp đỡ. Nàng bận rộn tới tận buổi trưa. Theo lý mà nói, Tạ Diễm thường sẽ ở lại Điện Nghị Sự, không quay về. Nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên họ thành thân, sáng nay Tạ Diễm đã sai người về báo cho A Trì, nói chàng sẽ về dùng bữa chung với A Trì.

Hoàng tử thành thân là một chuyện lớn, trong cung còn rất nhiều việc cần xử lý, A Trì đang bận rộn tất bật, nên không hề để ý thấy Tạ Diễm đi đến từ cửa trước. Hôm nay chàng mặc một bộ quần áo thiết triều màu xanh lá, mũ ngọc vấn tóc, càng tôn lên dáng vóc cao ráo của chàng. A Trì đang bận rộn thu vén những phần thưởng mà Hoàng đế vừa phong tặng, thì một bàn tay trắng như ngọc bỗng đặt lên vai nàng. Nàng ngẩn người, khoé mắt liếc thấy hoa văn mãng xà màu vàng kim thêu chìm trên tay áo người nọ, mới chậm chạp phát hiện ra Tạ Diễm đã về rồi.

“Giờ không còn sớm nữa, nên ăn cơm thôi.” Chàng đứng ở phía sau nàng, giọng chàng vẫn dịu dàng hiền hoà như trước giờ, tựa tiếng chuông ngọc.

A Trì gật gật đầu, nắm chặt một chiếc túi thơm màu tím nhạt trong tay. Nàng xoay người nhìn Tạ Diễm, do dự nói: “Hôn sự của chúng ta cử hành hấp tấp, thiếp cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả…… Chiếc túi thơm này là do thiếp thêu, chàng…… nhận lấy đi.”

Nàng đưa bàn tay cầm túi thơm ra ngoài. Thấy Tạ Diễm nhất thời không động cựa gì, chỉ nhíu mày, nàng lại hơi ngại ngùng rụt rụt tay lại, đôi mắt cụp xuống, sau đó nghiêm túc bổ sung thêm, “Chỉ là nhận lấy mà thôi, chàng có thể không đeo.”

Thật lâu sau, một tiếng thở dài vọng lại từ trên đầu nàng, tiếp đó chiếc túi thơm trong tay được nhận lấy.

Nàng hơi vui sướng, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Tạ Diễm, chàng lại chỉ cười nói: “Một chiếc túi thơm thôi mà, không có gì đáng ngại.” Chàng vừa nói, vừa cúi đầu chăm chú nhìn chiếc túi thơm kia. Hoa văn trên ấy được thêu nhã nhặn tinh xảo, chuỗi tua ngọc vô cùng đẹp đẽ mượt mà, vừa nhìn đã biết là người thêu dụng tâm. Chàng từng nghe tài khâu vá của thiên kim nhà họ Tả là tuyệt nhất, nay xem chừng quả đúng là như vậy.

“Đi thôi, còn chưa ăn thì đồ ăn sẽ nguội hết mất.”

“Vâng.”

Mấy ngày sau, bên hông Nhị hoàng tử có thêm một chiếc túi thơm. Thi thoảng Tạ Diễm thiết tiệc mời khách, chiếc túi thơm kia được người ta săm soi tỉ mẩn. Người ngoài luôn kinh ngạc cảm thán đường thêu trên túi thơm thật tinh xảo, cứ hỏi han mãi là phường thủ công bên nào, Tạ Diễm chỉ cười mà không đáp.

Nhưng thôi, chàng cũng chẳng đeo lâu ngày, chỉ mới nửa tháng sau chàng đã tháo nó xuống. A Trì nhìn thấy phần hông trống rỗng của chàng, cũng hơi phiền muộn. Cảm xúc phức tạp này chẳng mấy đã bị Tạ Diễm phát hiện.

“Sao nàng lại không động đũa?” Giữa bữa cơm, Tạ Diễm nhìn A Trì đang hơi uể oải, hỏi.

A Trì lắc lắc đầu. Sau khi họ thành thân, thời gian Tạ Diễm ở trong điện càng ngày càng ít, nhưng mỗi ngày chàng vẫn chừa ra thời gian đủ một bữa cơm để về dùng bữa với nàng. Chuyện ấy đã rất khó có được rồi. Nghe kẻ hầu nói, gần đây nhà họ Mộ liên tiếp thiết mấy bữa tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi một số sĩ tộc có danh vọng trong triều tới làm khách. Giữa buổi tiệc tất nhiên không thể thiếu phần thơ đàn trợ hứng của tiểu thư nhà họ Mộ. Mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, nhà họ Mộ hiển nhiên đang chọn rể cho con gái cưng đây.

Tạ Diễm tháo chiếc túi thơm đã đeo nhiều ngày xuống, nàng ngẫm chắc cũng tại duyên cớ này.

Nhà họ Mộ kiêng kị mặt mũi của Hoàng đế, không dám mời Tạ Diễm mà không có ý Vua, bởi vậy chàng cũng không nhận được thiệp mời của nhà họ Mộ. Nhưng dù vậy, chàng vẫn cứ thoải mái hào phóng sảng khoái dắt người hầu đến dự. Nhà họ Mộ tất nhiên không dám chối, bắt Nhị hoàng tử điện hạ đứng ngoài, mà Tạ Diễm cũng hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng, chàng vào hẳn tiệc chính, khiến đám Mộ Tương phải gượng gạo cười làm lành. Mọi người sôi nổi tán thưởng hành động rất là không biết xấu hổ của vị Nhị điện hạ này: Điện hạ này quả là tình sâu hơn bể!

Ngẫm đến đây, lòng A Trì vẫn hơi khổ sở.

Nàng nghĩ, quả nhiên nàng vẫn còn tham lam quá. Trước kia lúc yêu thầm Tạ Diễm, nàng chỉ muốn được nghe thêm một ít chuyện của chàng là tốt lắm rồi. Bây giờ gả cho chàng rồi, nàng lại nguyện cầu xa xôi chàng có thể yêu nàng.

[HẾT CHƯƠNG 2]
Bình Luận (0)
Comment