Chương 102:
Chương 102:Chương 102:
Hôm qua Diệp Tuyền không ở đây, quán ăn đêm cũng không thay đổi món chính, mà lấy những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, ăn cùng với cháo.
Thịt hộp áp chảo kẹp với bánh mì, vỏ ngoài có chút vàng giòn, cắn vào còn có thể cắn được những miếng thịt băm và tiêu đen, thơm ngon hấp dẫn.
"Không có nhãn hiệu, là cái hai ngày trước tôi làm." Diệp Tuyền vừa nhìn liền biết, trong đầu Du Tố Tố chỉ có hóng dưa, phim truyền hình và ăn cơm, đối với việc mỗi ngày đã làm gì thì chẳng nhớ chút nào.
Các loại thịt tươi, giăm bông, thịt muối, thịt đóng hộp đều có các loại hương vị khác nhau, cũng có những cách dùng khác nhau cho thích hợp.
Diệp Tuyên vốn muốn chọn một nhãn hiệu thịt đóng hộp trên thị trường, nhưng trước đó khi mua về và nếm thử, cuối cùng quyết định vẫn là tự mình làm. Tuy rằng hạn sử dụng có chút ngắn, giá thành cũng cao hơn, nhưng đối với Diệp Tuyên cũng không phải vấn đề gì lớn.
"Thế tôi viết câu trả lời như thế đấy nhé."
Du Tố Tố không còn lạ gì với bà chủ ăn uống tinh tế tỉ mỉ, cô ấy nhớ đáp án, nhưng không vội trả lời.
Đùa à, còn chưa đến thời gian làm việc, cô ấy gấp gì chứ? Đợi đến lúc đi làm rồi lại trả lời!
Diệp Tuyền trở lại rồi, hương vị của quán ăn đêm cũng trở lại rồi.
Chầm chậm đến thời gian đi làm, Du Tố Tố chạy đến ngồi bên cạnh An An, tự cảm thấy đã cùng chung trong cộng đồng buôn chuyện (chỉ một người nói một người nghe), thiết lập nên một tình hữu nghị sâu sắc.
"An An, biết dùng âm khí không? Sau này việc quét dọn giao cho nhóc nhé!"
Công tác dạy học vừa bắt đầu nửa tiếng, Du Tố Tố đau khổ nhận thất bại, mang chiếc mặt nạ thống khổ đi tìm bà chủ cầu cứu."Bà chủ, không dạy nổi, thật sự dạy không nổi nữa rồi, tôi nói đông nó chạy sang tây, tôi nói bát nó lật đĩa... có khi nào còn bé quá nghe không hiểu?"
Dù mới gặp lần đầu đã bị gặm tay, cũng từng gặp qua những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng đối với An An trắng nõn yên lặng như có bộ lọc kính, vô thức bắt đầu giúp cô nhóc tìm lý do.
Diệp Tuyền liếc cô ấy: "Đầu tiên cho nhận biết trước sau phải trái một hai ba bốn, IQ ở mức trung bình có thể biết chữ, nếu học không vào thì không cho con bé xem máy tính bảng."
"... 2" Du Tố Tố quay đầu nhìn nhóc An An.
An An nằm bò trên đất, đôi mắt hệt như hai quả nhỏ xinh đẹp, đầy ắp sự ngây thơ đáng yêu. Nhưng nếu nhìn kỹ thêm chút, nhóc đó đang nhìn chằm chằm máy tính bảng trên tay cô ấy.
"... nghiện mạng xã hội còn nghiêm trọng hơn tôi nữa sao? Không thể nào!" Tìm ra được vấn đề ở đầu, lần nữa bắt đầu dạy học, thuận lợi hơn rất nhiều. Du Tố Tố ở phía trước dạy học, quỷ anh bò trên không phía sau.
Khuôn mặt mũm mĩm của quỷ anh lắc qua lắc lại, Diệp Tuyên nhìn đến không khỏi bật cười, không chút dấu vết đi ngang qua chọc mấy cái.
An An ngơ ngác ngẩng đầu, miệng hơi hé mở, trông có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Quỷ anh căn bản chưa từng trưởng thành, cho dù muốn nghĩ cách biến thành dáng vẻ của người lớn, thì IQ cũng rất đáng lo ngại.
Diệp Tuyền suy nghĩ, đi mua một cái tủ kim loại màu bạc vẻ ngoài ngầu lòi.
Tháo bỏ logo, lắp các con lăn vào, lập tức biến thành chiếc xe nhỏ vận chuyển. Diệp Tuyên ấn đẩy đẩy, xác định sử dụng mượt mà, vẫy tay với An An.
"Đến, chút nữa đẩy cái này lên món."
"Lu." An An chọc chọc xe nhỏ, treo lên ngồi xuống, thổi ra cái bong bóng.
Người khác có xe tập đi, quỷ anh cũng có xe nhỏ của mình rồi. Ráng chiêu phủ khắp bầu trời, quán ăn đêm bắt đầu mở cửa.
"Bà chủ Tiểu Diệp, hôm qua không thấy cô ở đây, không có chuyện gì chứ?" Khách quen vừa vào cửa, thấy Diệp Tuyên, lập tức hỏi thăm.
"Chút việc nhỏ."
Diệp Tuyền hỏi: "Hôm nay ăn gì?"
Đang nói chuyện, An An đẩy xe nhỏ của mình bay đến.
Với tư cách là quỷ hồn duy nhất vô hình, được phép bay lung tung trong quán, cô bé bay tới bay lui trong quán, miệng đọc các số một hai ba bốn vừa học được. Du Tố Tố ghen ty chết đi được.
Chiếc tủ màu bạc chậm rãi chuyển động trong quán, tốc độ không nhanh, tựa như có người ở phía sau đang đẩy.
Nhưng, đẳng sau rõ ràng không có người mài
Nhớ đến tin đồn ma quỷ của quán ăn đêm trước kia, bà Ngưu vừa bước vào cửa tim đã thình thịch kêu lên, lùi về sau mấy bước: "Đừng, đừng tới đây!"
Tiếng gào to của bà khiến mọi người giật nảy mình, nhìn lại cũng hoảng sợ theo: "Thứ gì đang di chuyển kìa?!"
Nghe thấy âm thanh, An AN nghiêng đầu, đẩy chiếc xe vận chuyển màu bạc bay đến.
Tiếng bánh xe lăn lộc cộc vang lên, Lý Hồng Vân trợn mắt nhìn bà Ngưu: "Tôi còn cho là cái gì. Bánh xe di chuyển không phải rất bình thường à!"
Bà Ngưu ngượng ngùng cười, nghĩ đến hôm qua Diệp Tuyền đi ra ngoài, tự cho rằng đã tìm được chân tướng: "À, không phải robot giao đồ ăn sao! Khi con trai dẫn tôi đi ăn có thấy qua rồi, nhưng mà của người ta trông cao cấp hơn nhiều, vừa to, còn có màn hình nữa."
Bà ta bắt đầu lớn tiếng khoe khoang con trai hiếu thảo như nào, hàng xóm cũ đã quen rồi, mỉm cười ha ha rồi đổi đề tài.
"Quán nhỏ, nên mua một robot nhỏ. Bây giờ là thời đại của trí tuệ, quán cũng phải đuổi kịp xu hướng mà, đúng không?”
Đường Dịch đúng lúc đưa bố mẹ bước vào, như có phản xạ mà buộc miệng nói: "Có cần tôi chạy thử vài cái chương trình không? Robot bây giờ khi xuất xưởng đều theo tiêu chuẩn hóa, không nhất thiết phải dùng mới quen được, có đôi khi sẽ có chút thiểu năng hoặc lag."
"Bệnh nghề nghiệp, quen rồi quen rồi." Đường Dịch nói xong mới phản ứng lại, ngượng ngùng xoa đầu: "Robot giao đồ ăn nhỏ như thế này lần đầu tiên tôi thấy đấy, đắt lắm nhỉ? Đến màn hình thao tác và giao diện tín hiệu cũng giấu rất kĩ, kỹ thuật còn giỏi hơn cả tôi." Nói không ra vì sao, anh ta cảm thấy "robot trí năng" này có chỗ nào đó quái lạ.
Diệp Tuyền thêm cho cả nhà anh ta một phần bánh trôi nước cốt dừa: "Xem ra anh hồi phục khá tốt? Hôm nay ăn nhiều một chút."
Các thực khách biết đây là robot mới mua, đã nhìn quen loại robot tròn vo dùng gói biểu cảm pixel, đây là lần đầu tiên thấy robot nhỏ như thế, đều có chút tò mò.
Ngày đầu tiên nhân viên phục vụ An An đi làm, cùng Du Tố Tố luân phiên chạy vào bếp lấy đồ ăn. Có khi cô bé chạy sai, các thực khách cũng không tức giận.
"Haiz, quả nhiên thiểu năng như lập trình viên nói."
Lộ Băng vừa vặn cầm theo tài liệu chuyển giao đi đến, nghe được câu đó, nghi hoặc nhìn xem, lại nhìn thêm mấy cái nữa.
Lộ Băng: ...
Nhìn thấy quỷ anh đang trèo lên trèo xuống trên xe nhỏ, vặn vẹo mông, Lộ Băng quay đầu nhịn không được mà bật cười.
Dùng lệ quỷ quỷ anh siêu hung hăng làm nhân viên phục vụ giả robot, có lẽ cũng chỉ có thể thấy ở đây.
Vừa bước vào cửa, hương vị thơm ngọt của nước cốt dừa từ chiếc bát trong suốt trước mặt thực bay qua, càng làm nổi bật mùi thơm dầu mỡ của các món nướng, tràn đầy sự mê hoặc của calo, khiến người ta không nỡ rời bước.
Nháy mắt Lộ Băng từ công việc xử lý lệ quỷ hại người, kéo trở lại khói lửa nhân gian.
Đến cũng đến rồi, tạm thời bỏ xuống công việc không đến nỗi gấp gáp, trước tiên ăn một miếng cái đã.
Cánh gà được lóc bỏ xương nướng cho đến khi trở thành màu vàng kim, chỉ còn lại phần cơm chiên thơm lừng đầy ắp trong bụng. Cánh gà đã được ướp kĩ lại quét thêm một lớp mật ong, vỏ ngoài như được bọc bởi một tâng hổ phách óng ánh, vàng rực.
Dùng đũa chọc nhẹ một cái, răng rắc chọc thủng lớp vỏ cháy giòn rụm bên ngoài, cơm chiên trong bụng theo đó lăn ra đĩa.
Cho thêm chút nước sốt cơm chiên bí mật có màu sốt nhạt, hạt ngô vàng óng, đậu xanh xanh biếc, cà rốt cam đỏ và những hạt gạo tròn vo được trộn lại với nhau, màu sắc rực rỡ khiến cảm giác thèm ăn tăng thêm mấy lần.
Múc một thìa ăn, đủ các loại mùi vị hoà quyện với nhau, cơm hút đi dâu mỡ từ cá, cánh gà, càng làm cho hương vị thêm thơm ngon.
Cánh gà nhồi cơm không chỉ là một món phụ, thịt gà ngoài giòn trong mềm vẫn tươi mới nhiều nước, da gà giòn tan vẫn giữ nguyên trọn vẹn niềm vui của cánh gà nướng ——
Còn không cần phải nhả xương!
Lộ Băng âm thầm nới lỏng thắt lưng, để bụng có thể chứa nhiều thứ hơn nữa.
Nhìn Diệp Tuyền tay bưng đồ ăn, miệng khẽ nở nụ cười, Lộ Băng liếc nhìn tài liệu mới mà mình mang theo.
Cẩn thận nghĩ lại, Diệp Tuyên nhúng tay trong vụ việc Bút Tiên, người đầu tiên xong đời là Bạch Khánh và Bạch thị. Trong vụ quỷ nước thuyền rồng, khiến nhà tài trợ bị điều tra, trên tay còn không sạch sẽ, cùng đội trưởng đội thuyền rồng cùng nhau xong đời. Gần đây nhất là vụ hai mẹ con quỷ, chủ của công ty đồ ăn vặt còn bị treo trên hotsearch mà đánh chết tươi.
Mặc dù rõ ràng là do vấn đề của chính các doanh nghiệp, nên mới có quỷ ở lại, dẫn tới sự chú ý của Diệp Tuyền, không thể nhìn nhận sai lầm.
Nhưng mà...
Hay là sau này khi Diệp Tuyền ra ngoài, cô thông báo với bên chính quyền địa phương và cục thuế một tiếng, để họ điều tra trước thuế của các công chức liên quan và chuẩn bị phân chia việc làm cho các viên chức thất nghiệp?
Bà chủ Diệp, một ngọn đèn âm u của giới doanh nghiệp.
Diệp Tuyền đè lên vai Lộ Băng, lướt qua cô ấy đặt một địa cánh gà nhồi cơm khác lên bào, giọng nói nhàn nhạt: "Hình như cô đang nghĩ chuyện gì đó rất khiếm nhã?"
Lộ Băng giật mình: "Không có, tuyệt đối không có."
Lộ Băng ngồi nghiêm chỉnh, hắng giọng nói: "Vụ án đã đang điều tra, vật chứng tạm thời vật giữ ở Cục quản lý, đội trưởng Nghiêm nhờ tôi đến thông báo tiến triển mới nhất cho cô."
Khi Diệp Tuyền gặp lệ quỷ Dư Uyển, không lập tức phá vỡ thuật pháp hạn chế của cô ta, để lại cho Cục quản lý điều tra vật chứng. Vì thi thuật, tà tu vốn muốn lấy đi mẹ con quỷ thành hình đã cách rất gần, ngay tại đó. Khi ngược dòng tìm về quá khứ, tà tu đang trong tình trạng hôn mê do phản phệ, hành động bắt giữ tương đối thuận lợi.