Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương (Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117:

Chương 117: Chương 117:Chương 117:

Mẹ Mai dắt tay hai đứa bé, mỉm cười đồng ý.

Mai Lan nhớ tới bát canh được uống khi mới tỉnh dậy, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: "Thì ra là chủ nhà mang tới."

Người nhà của Bách Vi nhận được lời cảm ơn lại chẳng hiểu gì cả.

Bọn họ từng hướng dẫn nhà họ Mai tìm người điều tra chuyện này như thế nào, nhưng mà... Bọn họ cho người mang canh qua lúc nào chứ?

Bố mẹ của Bách Vi nhìn nhau, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó. Không phải bọn họ bảo người mang qua, nhưng mà chủ nhà, cũng không chỉ có bọn họ.

Nhận lấy chiếc hộp giữ nhiệt, bố mẹ của Bách Vi cho người điều tra một lượt, mới hỏi được Bạch Vân Quán được Diệp Tuyền thông báo, đứa con gái lớn qua đời từ sớm rốt cuộc đã đi đâu.

Khi chạy tới cửa hàng ăn văt đêm khuya, chưa cần mở miệng, Diệp Tuyền đã biết ý đồ đến đây của bọn họ.

"Bách Vi đã buông bỏ, đi đầu thai rồi, mọi người cũng buông bỏ đi."

"Đầu thai là tốt rồi... Bố mẹ của Bách Vi và em trai em gái ôm lấy nhau, che miệng khóc không ra tiếng: "Đầu thai là tốt rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Việc giam giữ hành chính không được đưa vào hồ sơ, thông thường tội phạm thông tin hệ thống máy tính chưa đủ để cấu thành tội hình sự, trường hợp thông thường thì thời gian giam giữ là năm ngày, trường hợp nghiêm trọng có thể từ năm đến mười ngày, Nếu hậu quả nghiêm trọng đến mức cấu thành tội phạm thì thời hạn không quá năm năm.

Vụ án trước đó là ba người thay đổi nguyện vọng trong kỳ thi đại học, cuối cùng lại đổi lại không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, đồng thời tự thú nhận được khoan hồng, cuối cùng bị kết án tù có thời hạn sáu tháng.

Bởi vì ở đây thiết lập Lưu Thăng mới mười sáu tuổi chưa đủ mười tám tuổi, trách nhiệm hình sự chỉ được giảm nhẹ, cho nên đã giám định một chút, giam ngắn hạn năm tháng. Núi dựa của cậu ta cũng đổ rồi, bị kết án còn nặng hơn, sau khi ra tù sẽ sống không bằng chết.

Khi xưa, ba mẹ Bách Vi bận rộn vì việc sự nghiệp, sợ sau này con cái sẽ tiêu tiền như nước, nên thật ra việc vẫn luôn giấu diếm điều kiện gia đình là rất tốt. Nhìn thấy con gái cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp, bọn họ còn cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy đây là chỗ tốt của việc nuôi con trong điều kiện nghèo khó. Cho đến khi con gái vì quá mức liều mạng làm việc mà bệnh chết, bọn họ mới ý thức được rằng mình đã làm sai đến mức nào.

Nửa đêm nằm mơ, bọn họ đều suy nghĩ, nếu sớm nói cho con gái biết rằng thật ra trong nhà có rất nhiều tiên thì sẽ như thế nào? Có phải là con gái cả sẽ không liều mạng dùng sức khỏe để đổi lấy tương lai và để rồi bọn họ hoàn toàn mất đi con bé không?

Sau khi con gái cả xảy ra chuyện, ba mẹ Bách Vi liên vội vàng chỉ dạy lại những đứa trẻ khác. Lúc này bọn họ mới phát hiện, em trai và em gái sinh đôi bảy tám tuổi của Tiểu Bách Vi cũng bởi vì trong nhà "nghèo" mà hoặc nhiều hoặc ít có chút vấn đề về mặt tính cách. Chỉ dạy cẩn thận hơn ba năm, ba mẹ Bách Vi mới có thể sửa lại tính tình hai đứa con tốt một chút, đồng thời cũng càng cảm thấy tiếc nuối việc con gái cả rời đi.

Ba mẹ Bách Vi cũng không làm cho con gái cả phải thất vọng, họ biết rằng nếu con gái ở lại quá lâu, thì thật ra cũng không tốt đối với con gái, nhưng bọn họ không có cách nào để khuyên bảo Bách Vi.

Bách Vi ở lại trong căn nhà mình mua mà không chịu đi, cũng không về nhà, sau khi biết chân tướng cô ấy làm sao có thể không oán giận bọn họ.

Em gái Bách nhẹ giọng hỏi: "Lúc chị ấy đi, có để lại lời gì cho chúng ta không? Chị ấy... là vì Mai Lan sao?"

Cô ấy nhanh chóng nhận ra rằng việc chị gái rời đi có liên quan đến chuyện gì.

"Lúc Bách Vi đi thì rất bình tĩnh, cô ta cảm ơn Thiên sư Bạch Vân Quang đã cho cô ta ở lại ba năm, và cũng không nói gì khác." Diệp Tuyên thành thật nói với bọn họ,'Cô ta rất vui khi thấy Mai Lan tỉnh lại."

"Chị ấy hẳn là rất yêu quý người Mai gia." Em gái Bách cảm thấy có chút mất mát, lại cố gắng cười rộ lên: "Chị ấy tươi cười mà rời đi, vậy thì chúng ta cũng phải vui vẻ mới đúng."

Bách Vi đã bù đắp cho em trai em gái tất cả những thứ mà ba mẹ không cho được cho chính mình trong quá khứ, để chấp niệm của em trai em gái không sâu như chính mình. Người Mai gia tuy nghèo khó nhưng lại đối xử với con cái vô cùng tốt, điều đó cũng đã chữa khỏi sự đau khổ của Bách Vi.

Ba mẹ Bách Vi cảm thấy áy náy mà nhìn con gái nhỏ, họ thở dài, lấy ra một phong bì đỏ đưa cho Diệp Tuyền. Ngoài chi phiếu ra họ còn thêm một ngàn tiền mặt, chủ yếu là để có cảm giác nghi thức.

Diệp Tuyền cũng không cảm thấy hứng thú đối với sự hối hận và áy náy của bọn họ, tùy tay mà rút ra hai ba tờ, rồi trả lại chi phiếu,'Quán ăn khuya phải bắt đầu kinh doanh rồi, xin lỗi vì không thể tiếp đãi."

Nhìn Diệp Tuyền đi vào bếp, ba mẹ Bách Vi mới kịp phản ứng lại rằng cô không chỉ là một vị Đại sư, mà nghề chính của cô còn là một chủ quán cơm. Người nhà Bách Vi nhìn thời gian ăn bữa tối bắt đầu và đám người rộn ràng mà kéo đến quán ăn khuya, trong sự náo nhiệt bình thường, hầu hết trên khuôn mặt mỗi người ngồi ở bên bàn ăn đều mang theo nụ cười. Hoặc là nụ cười thoải mái, hoặc là nụ cười xán lạn, hoặc là nụ cười dịu dàng tỏa sáng rực rỡ.

Em trai và em gái Bách Vi lặng lẽ trò chuyện: “Có lẽ chị gái cũng đã từng tới đây, em cũng thích nơi này."

Người nhà Bách Vi ở lại đây ăn một bữa tối, ở cùng một chỗ, nhưng lại cách thời gian, ăn một bữa cơm cùng với Bách Vi.

Sau khi trở về, chuyện mà em gái nghĩ đến, thì người một nhà đều có thể nghĩ đến. Người nhà Bách Vị cảm ơn người Mai gia vì đã giúp cho con gái họ buông được chấp niệm, không chỉ có không vì quỷ hồn đã rời đi nên lấy đi căn nhà cho thuê giá thấp, mà ngược lại họ còn quyết định giảm tiền thuê nhà xuống rất nhiều, chỉ cần người Mai gia còn muốn ở, là có thể ở tiếp.

Người nhà Mai Lan vừa mừng vừa sợ, có cảm giác như là sau khi vượt qua trở ngại, con đường phía trước sẽ tràn ngập những điều tốt đẹp.

Mai Lan nhớ lại chuyện đã từng bị người Lưu gia tới cửa thúc ép, tuy rằng vẫn còn tức giận như cũ, nhưng cũng không còn tuyệt vọng như lúc đó.

Những cuộc phỏng vấn tìm đến tận nhà chỉ vì muốn có tin hot để đăng lên Internet, có cả điều tốt lẫn điều xấu. Một số phóng viên vì mánh lới quảng cáo, mà ác ý giãm lên nhưng nỗi đau của cô ấy để thực hiện buổi phỏng vấn, đưa ra giả thiết với Mai Lan rằng nếu như không thành công phối hợp để tiến vào trường trọng điểm Nhất Trung, cô ấy sẽ làm như thế nào, có phải là sẽ tiếp tục dùng việc nhảy lầu để uy hiếp người khác hay không. Có từng suy nghĩ rằng nếu để cho người khác nhìn thấy hành vi như vậy, sẽ khiến cho mọi người bắt chước theo hay không.

Sắc mặt ba mẹ Mai đột nhiên biến sắc, lo lắng con gái cảm thấy khó chịu, họ vừa muốn đuổi người thì chợt nghe thấy tiếng con gái nhịn không được mà cười.

"Tôi không cố gắng đe dọa bất cứ ai và cũng hy vọng những người xem tin tức sẽ không học theo sự bốc đồng của tôi. Con đường cuộc sống này không ngắn và không phải chỉ có một việc để làm. Hãy chờ đợi và quan sát nó một chút, rồi sẽ luôn có cách."

Họ cứ cho rằng là sẽ có thể nhìn thấy sự thống khổ và rối rắm, nhưng lại chỉ có sự cởi mở và bình thản. Việc này khiến cho người hỏi ra vấn đề ác ý này không nói nên lời trong giây lát rồi thấy thất bại mà bỏ đi.

Mai Lan nói xong mới đột nhiên nhận ra rằng, hình như câu nói này... là câu nói mà cô ấy nghe được người khác nói ở nơi nào đó. Là ai nói cho cô ấy biết chứ? Cô ấy không thể nhớ được.

Nhưng đó nhất định là một người tốt.

Mai Lan cười cười mở sách ra, câm sách giáo khoa cấp 3 mà mình mượn được, sớm bắt đầu chuẩn bị bài học, phải lấy trạng thái tốt nhất để nghênh đón một tương lai trở thành học sinh cao trung.

Chuyện bị người khác sửa nguyện vọng thi vào trường cao trung ở tỉnh bên cạnh được mọi người bàn tán sôi nổi trên mạng, mà ở phố Hỷ Lạc thì đây cũng là chuyện lớn khiến hàng xóm thổn thức không thôi.

Khách ở quán ăn khuya đều là người có con cháu trong nhà phải thi đại học, hoặc là những người từng trải qua kỳ thi đại học khắc nghiệt, nhắc tới chuyện này thì đều mắng người thay đổi nguyện vọng thật sự là quá ác độc.

Du Tố Tố làm người đã chứng kiến việc này nên cảm thấy cũng có chung vinh dự, hơn nữa người tới đây phần lớn đều là khách quen, nên bàn nào đang tán gẫu về chuyện nguyện vọng, cô đều phải đi góp vui. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là muốn hóng drama với người khác.

Diệp Tuyền làm đương sự nên cần tự mình đưa người trở về, đối với việc hóng drama cũng không cảm thấy hứng thú. Nhìn thấy mọi người trong tiệm đang thảo luận sôi nổi náo nhiệt, nhưng cũng không ngăn cản.

Những ngày mưa gió qua đi, sự nóng bức như ở trong lồng hấp lại trở về.

Mấy thùng tôm hùm đất đất lớn được hộ chăn nuôi gửi thẳng tới, vì được cung cấp oxy nên khi đến nơi thì chúng còn khá tươi mới.

Từ tháng 6 đến tháng 8 là thời điểm mà tôm hùm đất đất ngon nhất, không giống với tôm hùm đất đất đầu mùa vào tháng 5, tôm hùm đất cuối tháng 7 béo tốt, thịt nhiều, chỉ cần thả vào trong thùng nước là liên quơ càng mà bơi tới bơi lui, như vậy có thể nhìn ra sự béo tốt no đủ của chúng.
Bình Luận (0)
Comment