Chương 134:
Chương 134:Chương 134:
Nghe nói bọn họ sắp đi tham quan chùa Bạch Vân của hiện tại, trong tiềm thức mọi người đều nhìn lên phía mái tóc dài màu trắng của Lục Thiếu Chương.
Thoạt nhìn trông giống như mái tóc dài sắp chạm đất, nhưng trên thực tế lại không chạm tới mặt đất, bên miệng giếng còn lưu lại bóng dáng của một đoạn tóc trắng, sắc đen của hắc khí cùng màu tóc trắng đến mức trong suốt ấy vẫn luôn đối nghịch nhau.
Điều kỳ lạ hơn là những ác niệm dưới giếng vẫn treo lơ lửng bên cạnh, nhưng nó không làm ảnh hưởng tới hành động của Lục Thiếu Chương. Sau khi đứng dậy, tốc độ nuốt chửng của những ác niệm vẫn như cũ, mãi không tiến thêm bước nào nữa, mà Lục Thiếu Chương lại chậm rãi bước ra, khẽ rũ tóc một cái, hắc khí bám trên mái tóc trắng rơi xuống mặt đất rồi dần tan biến đi.
Lục Thiếu Chương và Thiên Sư đi xuyên qua ngọn núi phía sau rồi vào chính điện của chùa Bạch Vân, đặt một nén hương lên pho tượng của tổ Thiên sư, sau đó lại quay trở lại ngọn núi phía sau. Ông ta đứng bên rìa vách đá phía sau núi, tay cầm chuôi kiếm, mắt nhìn ra biển mây.
Từ đỉnh núi hiểm trở này nhìn xuống, biển mây màu trắng phau, núi xanh và cây bách được bao phủ trong tầng mây, đây là một trong những khung cảnh đẹp nhất ở núi Bạch Vân. Lục Thiếu Chương lắng lặng nhìn xuống chân núi, toàn thân toát lên khí chất vô cùng khác thường, dáng vẻ trông giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó hết sức quan trọng, hoặc là đạo pháp huyền diệu thần bí nào đó, khiến người ta không dám tới gần, cũng không dám quấy rầy ông ta suy nghĩ, ngay cả những người đi ngang qua cũng không khỏi nín thở, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Lục Thiếu Chương nhìn biển mây trước mắt, nhưng trong mắt ông ta hoàn toàn không chút gợn sóng, chỉ có ông ta mới biết bản thân mình đang nhìn cái gì.
Thanh Tĩnh và sư thúc đang ở tỉnh Lạc Hoa nhận được tin tức giếng trấn quỷ xuất hiện vấn đề cũng vội vã lên đường quay trở về, nhưng trước khi bọn họ kịp lên tới đỉnh núi thì đã được thông báo.
Đúng vậy, không phải xảy ra chuyện, cũng không phải chuyện gì xấu, là... một chuyện rất tốt.
Ra cửa một chuyến, về nhà đã có nhiều thêm một người có thân phận cực cao chú lại còn rất trẻ tuổi là trải nghiệm như thế nào. jpg.
Ngay sau khi Thanh Tĩnh trở lại đỉnh núi, cô ấy liền bị kéo đi hành lễ với tổ sư thúc, mặc dù ông ta không buồn để ý tới bọn họ, nhưng nghỉ thức tối thiểu vẫn phải được thực hiện.
Ngay khi cô ấy tới hành lễ, Thanh Tĩnh đã bí mật ngẩng đầu lên, muốn xem dung mạo của tổ sư thúc trông sẽ như thế nào, ngay khi cô ấy vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên ngẩn người rất lâu. ... Đối mặt với mặt trời mọc, mái tóc trắng hòa mình với biển mây phía sau của vị đạo sĩ mang đạo bào màu vàng kim của Lục Thiếu Chương khiến Thanh Tĩnh gần như không mở mắt nhìn thẳng được. Nhưng đứng bên biển mây, tại sao trông chóp tai của tổ sư thúc lại có chút... phiếm hồng nhỉ?
Hản là cô ấy nhìn nhầm rồi đúng không?
"Kiếm linh?" Trên mặt đất hoang tàn, Diệp Tuyên khẽ búng búng đoạn kiếm.
Vừa rồi bất động trông giống như vật chết, đột nhiên lại nhúc nhích, tích cực dung hợp với mảnh kim loại, lưỡi kiếm gãy chậm rãi lớn lên một chút. Cô nhặt được thanh kiếm gãy này trong một nhiệm vụ trước đó khi đến thực hiện nhiệm vụ. Thực sự cô cũng không có vũ khí khác để tận dụng, nếu có lại không thể mang đến thế giới tiếp theo, chỉ có thanh kiếm này có thể sử dụng, vì vậy cô cũng đành chấp nhận dùng tạm vậy.
Nhưng trong đó còn linh trí tôn tại, Diệp Tuyên phải cân nhắc có nên giữ nó lại hay không.
"Anh có thể hấp thụ kim loại để phục hồi... Ồ, cũng là một kỹ năng tốt. Sẽ có thể biến hình sao? Có thể biến thành dao phay làm bếp không?" Trước khi tiến vào thế giới này, nhiều nhất Diệp Tuyền cũng chỉ sử dụng dao phay để làm bếp, sử dụng sẽ càng thuận tiện hơn.
Thanh kiếm gấy: ... ?
Sau một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Diệp Tuyền liền đổi sang câu hỏi khác:"Chẳng lẽ sẽ biến thành một đoản kiếm có lưỡi dao rộng sao? Muốn biến anh thành dao phay có lẽ chỉ cần khoan bớt là được.
Mặc dù trông nó không khác gì dao phay làm bếp, nhưng nó có thể được gọi xem là một thanh kiếm. Chà, không vấn đề gì!
Từng câu từng chữ của cô gái rõ ràng như vậy, nhanh chóng vang vọng khắp một mảng phế tích.
Dưới chút ánh mặt trời mờ ảo còn sót lại, thanh kiếm gãy từ từ thay đổi hình dạng.
"Phụt." Diệp Tuyền đỡ trán, bật cười từ trong mộng tỉnh dậy.
Dưới biển mây, dưới chân núi, trên tâng hai của cửa hàng quán ăn khuya trên đường Hỉ Nhạc ở thành phố Thanh Giang.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, thanh kiếm gỗ đào bên cạnh gối vẫn lặng yên như cũ, ánh sáng quanh thân trông hết sức mỏng manh, dường như không có ý thức để giao tiếp.
Diệp Tuyền nhớ tới giấc mơ vừa rồi, không khỏi bật cười.
"Tỉnh dậy sớm một chút." Cô vuốt ve thanh kiếm gỗ đào, ân cần dặn dò.
Khi Diệp Tuyền trở lại cửa hàng quán ăn khuya thì vẫn còn sớm, cô đã ngủ suốt một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy thật đúng là một ngày tốt lành.
Cho dù tu vi của các tu sĩ có tệ đến đâu, đều sẽ chuẩn bị bùa chống côn trùng, càng đừng nói tới Diệp Tuyền, quanh thân không có lấy một con muỗi nào cả. Vào núi một chuyến, cô không chỉ mang theo một bao tải lớn hoa quả trở về mà còn phải kéo lê cả cơ thể đau nhức trở lại nữa, ngày hôm sau, tâm trạng của cô ngược lại rất tốt, còn muốn mang những thứ đó đi làm món tráng miệng ăn.
Nghĩ đến lúc muộn, Diệp Tuyền không tìm được nhà cung ứng để giao hàng, bèn tới chợ sáng dạo quanh một lượt.
Những ngày cuối tháng 7 rất nóng, đầu tháng 8 đã là cao điểm của mùa hè, các loại rau củ đầy đủ màu sắc sặc sỡ trông rất bắt mắt, nhất là quả dưa hấu to tròn, bổ ra sẽ thấy ngay màu ruột dưa đỏ tươi trông vô cùng hấp dẫn, người bán còn hét lớn nhắc những người đi ngang qua rằng đã đến mùa dưa hấu rồi.
Những người mang dưa hấu ra chợ sáng để bán đều chọn những giống dưa hấu phổ biến, và tất nhiên giống dưa hấu phổ biến này rất được ưa chuộng.
Trong những năm gần đây, dưa hấu đã được nhân giống ngày càng nhiều chủng loại hơn, vừa mọng nước lại ngon ngọt, không có hạt! Có loại dưa hấu ăn vào có vị ngọt như được bỏ thêm đường trắng, lại có loại có vị ngọt vừa phải, chỉ cân đưa một miếng vào miệng sẽ cảm nhận được đó có phải dưa tốt hay không, chủng loại nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần chọn đại là được rồi.
Diệp Tuyền thử gõ tay vào mấy quả dưa được xếp trên xe đẩy của người bán hàng, cô lại không chọn quả to nhất, chỉ chọn ra mấy quả mọng nước nhất, nhặt ra vừa vặn được mười mấy quả, mỗi quả khoảng độ ba bốn cân, sau đó lại cất chúng vào sọt.
Vào mùa hè, trên cơ bản mỗi gia đình đều sẽ chuẩn bị dưa hấu để ăn, phảng phất giống như nếu không ăn dưa vào mùa hè, mùa hè ấy dường như sẽ không còn giống một mùa hè đúng nghĩ nữa.
Người đứng bên cạnh cô chọn dưa cũng nhiều, trên mạng có rất nhiêu cách chọn dưa hấu hiệu quả, nhưng khi thật sự đi chọn dưa, rất nhiều người lại do dự. Thấy hành động của Diệp Tuyền vừa thành thạo, tốc độ lại nhanh nhẹn như vậy, mắt những người xung quanh đều sáng lên, vui vẻ nói: "Cô gái! Phiên cô có thể giúp chúng tôi chọn dưa không?"
Bà Ngưu nhà hàng xóm cũng tới đi phiên chợ buổi sáng ở phố Hỉ Nhạc, nghe vậy bèn hô lớn rồi nhanh chóng chạy tới đó: "Người ta là Bà chủ Diệp mở cửa hàng, sao lại có thể chọn dưa kém được cơ chứ! Bà chủ Diệp, nể tình chúng ta là hàng xóm lâu năm, giúp ta chọn dưa có được không?"
"Dưa nhà chúng tôi chỉ cần tuỳ ý chọn là được rồi, đều là dưa loại 8424 chính tông, vừa hái xuống đã được mang đến đây rồi, vỏ dưa quả nào quả nấy đều xanh biếc!" Người bán dưa nhịn không được chen lời vào.
Mấy người xung quanh cũng không nói gì, Diệp Tuyền nhìn xem hoa văn của mấy quả dưa, lại đưa tay gõ gõ mấy cái, lập tức phát ra mấy tiếng bang bang hết sức dễ nghe, sau đó cô lại tỏ ý gật đầu khẳng định đây là dưa tốt.
"Là dưa ngon."
Người bán dưa nghe vậy, lại mang quả dưa ấy bổ ra, một đao này vừa hạ xuống, tiếng vỏ dưa tách ra giòn tan lập tức vang lên, quả dưa lập tức được chia thành hai nửa, thịt dưa mọng nước hạt lại ít, đúng thật là dưa tốt.
"Ai, đúng là không lừa người rồi." Người mua hàng lên tiếng khen ông chủ, lại cảm ơn Diệp Tuyền rồi vui vẻ xách dưa về nhà. Mới buổi sáng đã mua được dưa ngon, tâm trạng một ngày sẽ trở nên đặc biệt tốt đẹp hơn.
Diệp Tuyền đi phía trước còn bị kéo lại, bên người lại nhiêu thêm một quả dưa cùng một tấm danh thiếp, nông dân chuyên môn trồng dưa rất thích những khách hàng có mắt nhìn như vậy.
Bà Ngưu cầm dưa do chính mình chọn xong, nhón chân muốn xem bóng dáng cao gầy của cô: "Mua nhiều dưa như vậy chẳng lẽ là để nấu sao? Dưa hấu có thể làm thành thứ gì cơ chứ, rau trộn vỏ dưa sao?"
Bà Ngưu không nghĩ ra được gì nên khi quay về đã hỏi mấy đứa cháu đang được nghỉ thì cũng nhận được câu trả lời tương tự: "Chỉ cân ăn dưa hấu không đã là ngon rồi!"
Đương nhiên, Diệp Tuyền không phải chỉ mua dưa hấu để ăn, khi trở về, cô liền cắt hai quả dưa ngon nhất mình chọn ra, khoét rỗng cùi, đào ra hai bát đầy ruột dưa hấu đỏ mọng, lại gọi Du Tố Tố và An An hôm qua không thể ra ngoài cùng nhau ăn dưa.
Du Tố Tố rất tò mò, đây là lần đầu tiên bà chủ của cô ấy tham gia vào một hoạt động tập thể có sự tham gia của rất nhiều Đạo sĩ, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không? Khi Diệp Tuyền tưởng chừng rất chậm nhưng lại giải quyết gần hết bát dưa hấu trước mặt như một cơn lốc, cô ấy mới tìm được cơ hội hỏi thăm.