Chương 150:
Chương 150:Chương 150:
Bọn chúng cố tình chặn họ lại bên ngoài cửa, tuy có nhiều quỷ nhưng sức mạnh lại không lớn, không đến mức tạo thành luồng ác khí khổng lồ đề lệ quỷ xuất thế, vậy nhưng vẫn mãi không bị phát hiện.
"Tôi đã liên lạc với Thành Hoàng thành phố địa phương, xếp lịch đăng ký kiểm tra rồi ném về cho địa phủ. Đúng rồi... Tôi đoán Thành Hoàng ở nơi đó đã tức điên lên rồi. Đám cặn bã ở Thái An Môn luôn lén lút đào hố khắp nơi như đám chuột nhắt vậy."
Lộ Băng không khỏi phàn nàn: "Tỉnh Hà vừa xa xôi lại ít người sinh sống, đất đai ở nơi đó lại rộng lớn như vậy, cũng xuất hiện vấn đề tương tự như ở tỉnh Lạc Hoa, ma quỷ rất dễ lọt vào những nơi không được chú ý. Vốn dĩ vào trước thời điểm Tết đến có rất nhiều ma quỷ xuất hiện ở khắp nơi, còn gây ra một đống rắc rối khiến chúng tôi giải quyết mãi vẫn không xong, bây giờ lại bày ra một đống chuyện nữa. Chúng tôi lại không quá am hiểu mấy chuyện ngự quỷ truyền thừa, báo cáo lên phía trên cũng không ai có khí vận để tu luyện đắc đạo, đều đã làm ra loại bùa chú đặc biệt như vậy, còn làm mấy chuyện tẻ nhạt này làm cái gì cơ chứt”
Chuyện về loại quỷ với tà tu của tổ chức PUA do tên tu sĩ tà ác đó cầm đầu vẫn đang trong quá trình điều tra, bây giờ bọn họ còn phải truy tìm những người bị hại khác ở chỗ ngôi nhà ma kia, cho dù Lộ Băng chỉ là người liên lạc của Cục Quản lý chỉ nhánh địa phương cũng cảm thấy bận rộn đến mức có chút không thở nổi.
Trong lúc bận rộn, Lộ Băng vẫn không quên cảm ơn Diệp Tuyền: "Cảm ơn bà chủ Diệp đã phát hiện và nhắc nhở chúng tôi."
Dù thế nào đi chăng nữa, Lộ Băng cũng cảm thấy rất may mắn khi những chuyện này đụng phải Diệp Tuyền, nếu đổi lại là người khác, không biết sẽ trì hoãn mất bao nhiêu thời gian, có khi còn không kết thúc trong êm đẹp như vậy.
Bây giờ chỉ là rắc rối nhỏ mà thôi, nếu kéo dài thêm nữa, e rằng nguy cơ tiềm ẩn sẽ rất lớn.
Diệp Tuyền đại khái hiểu được chuyện bên trong, khẽ cau mày nói: "Cô không phát hiện ra lão quỷ nào có liên quan tới ngôi nhà ma hay tu sĩ sao? Ít nhất cũng phải có một con quỷ có chút năng lực, con quỷ nhỏ kia còn biết cách tác động vào tâm trí của con người. Chuyện này có điểm không hợp lý."
"Tôi cũng nghĩ vậy, bây giờ tôi sẽ báo cho bọn họ." Lộ Băng xoa xoa lông mày. Cô ấy đã bận đến mức không nhận ra còn có điểm không thích hợp trong sự kiện lần này.
"Bà chủ Diệp cứ yên tâm, sau khi chúng tôi tra khảo xong nhất định sẽ không thả cho bọn họ rời đi ngay, chắc chắn sẽ kéo dài thêm để tra ra ẩn tình ở phía sau."
Một người ghi chép khác trong đội điều tra từ sân sau đi ra, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "... Hắn ta nói chưa từng gặp qua vị tu sĩ nào cả, là bọn họ tự truyền miệng cho nhau rằng, càng nắm bắt được nhiều người ước nguyện càng tốt, như vậy họ có thể trở thành một con quỷ sung sướng, có đầy đủ cơm ngon rượu say lại không bị phát hiện, phụt hahal”
Thành viên trong tổ điều tra không nhịn được bật cười.
Không còn cách nào khác, đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói còn có chuyện sau khi quỷ thực hiện được mong muốn của đám người ước nguyện bên trong ngôi nhà ma bọn chúng sẽ được sống sung Sướng, ngã vào cơm ngon rượu say lại còn không bị ai phát hiện! Không đạt được tới trình độ cao sang hơn thì không nói làm gì, bây giờ anh ta còn phải lôi kéo đám ma quỷ ngu ngốc này... Chỉ có thể nói lý tưởng của bọn chúng quả thực rất đầy đủ, nhưng hiện thực lại rất cảm lạnh.
Lộ Băng: ...
Lộ Băng cũng có chút không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào thành viên ghi chép trong đội điều tra.
Thành viên ghi chép trong đội điều tra nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, tiếp tục nghiêm túc báo cáo: "Tóm lại chính là như vậy, theo lời hắn ta, hắn ta thực sự nghĩ như thế, có thể cũng không có ai ở phía sau thao túng tác động tới những chuyện này, hắn ta và đám ma quỷ ở chỗ ngôi nhà ma chỉ đơn giản là quá xui xẻo mà thôi. Ngoài ra, hắn ta còn đề cập tới mang theo mọi người cùng mở cổng của địa ngục, thả những người bạn bên dưới ra để cùng nhau được vui vẻ, cái này cũng có vài phần tương tự với những việc mà tên tà tu Hồ Giá làm lần trước, vì vậy chúng ta vẫn nên đề cao cảnh giác thì hơn."
Trong lòng Lộ Băng không khỏi cảm thấy nặng nề, có chút căng thẳng, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tuyền, cô ấy đột nhiên cũng bình tĩnh trở lại.
"Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nân đất lên thôi, việc này không phải là nhiệm vụ của Cục quản lý chúng ta sao?" Lộ Băng xua tay, yêu cầu bọn họ chia sẻ chỉ tiết vụ án với bên cảnh sát. Cô ấy có chút do dự nhìn ra phía sân sau: "Bà chủ Diệp, cô định giữ hắn ta lại sao?"
Bà chủ Diệp đối xử với nhân viên của cửa hàng bán đồ ăn khuya thật sự rất tốt, nếu hắn được ở lại đây làm nhân viên dưới trướng của cô thì quá hời cho hắn ta rồi.
"Hả? Cục Quản lý không cần hắn ta nữa thì cứ việc ném đi." Diệp Tuyền đứng dậy đi đến sân sau, chuẩn bị vứt rác.
"Không, không, không." Lộ Băng nuốt nước bọt: "Tôi tưởng bà chủ Diệp muốn tuyển nhân viên mới." Cô ấy cười ngượng nghịu rồi nói tiếp: "Nếu Bà chủ Diệp không phiền, có thể để hắn ta ở lại cửa hàng thêm chút thời gian được không? Sau khi chúng tôi điêu tra xong chuyện ở ngôi nhà ma cùng đám ma quỷ và nạn nhân của bọn chúng sẽ khép lại vụ án này, sau đó lại thả hắn ta xuống địa ngục."
Diệp Tuyền thất vọng nói: "Được rồi, giữ hắn ta ở lại thêm vài hôm cũng được."
Đoàn xe trước cửa cùng nhau rời đi, những người tới hiện trường cũng dọn dẹp dấu vết trên mặt đất, lúc Diệp Tuyên đưa Lộ Băng ra tới cửa, thấy mặt đất đã khôi phục lại như cũ bèn gật đầu hài lòng.
Trần Hi, Dã Hạc và chú chó màu vàng Đại Kim lần lượt được lấy khẩu cung, người của Cục Quản lý rời đi, sự hợp tác của bọn họ kết thúc.
Những con quỷ khác trong ngôi nhà ma đã bị bắt giữ, Diệp Tuyền vỗ vai Dã Hanc để giúp anh ta loại bỏ âm khí trên người.
Sợi dây khế ước giống như một sợi tóc, khi chạm vào sẽ đứt ngay. Lúc này nam quỷ đang ra sức giãy giụa ở hậu viện, không ngừng gào thét, hồi lâu sau lại không đứng dậy được nữa, hoa mắt chóng mặt nằm yên tại chỗ.
Diệp Tuyền chặc lưỡi, nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định nhét hắn ta vào trong bằng thể, ngăn hắn ta biến mất.
Người que nằm rạp trên mặt đất, từ từ thay đổi một cách khó khăn.
Diệp Tuyền lười nhìn hắn ta, xua tay tiễn khách: "Cửa hàng bán đồ ăn khuya đóng cửa rồi, các người cũng về sớm đi."
Dã Hạc cảm thấy trải nghiệm tối hôm nay quá mức thần kỳ, giống như một giấc mơ vậy. Anh ta nhìn thời gian, quyết định sẽ mua vé máy bay về nhà, ngày mai tìm người sắp xếp di dời mộ, thời gian quả thực rất vừa vặn.
Dã Hạc miễn cưỡng xoa đầu con chó của mình: "Tao đi trước nhé? Tao thực sự đi nhé?"
Đại Kim ghét bỏ quay mặt đi, đặt móng vuốt của mình lên bàn tay của Dã Hạc để ngăn anh ta lại, không có ý định giữ người lại.
Dã Hạc buồn bã thở dài: "Được rồi, tôi đi đây. Tôi sẽ sớm quay lại thôi!"
"Đừng... Đừng đi!" Nam quỷ kiên quyết duỗi ra một ngón tay, từ trên mặt đất đứng dậy.
Dã Hạc bất lực nhìn người que bò dậy, phát ra hàng loạt thứ âm thanh trông vô cùng yếu ớt, anh ta sợ tới mức bỏ chạy ngay khỏi chỗ, đột nhiên đứng ở sau lưng Diệp Tuyền.
Dã Hạc cảnh giác: "Anh muốn làm cái gì? Tôi nói cho anh biết nhé, Diệp đại ca còn đang nhìn anh đấy"
Nam quỷ:...
Diệp Tuyên: ...
Khuôn mặt của nam quỷ tràn ngập sự đau đớn: "Tôi biết chứ, sao tôi dám làm cậu tổn thương được nữa! Tôi chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề mà thôi... Đến đây, tôi không còn sức mà hét lên với cậu nữa đâu."
Dã Hạc nhìn Diệp Tuyền, Diệp Tuyền lười để ý nên quyết định để anh ta làm theo ý của mình. Dã Hạc thận trọng bước tới, đứng trước cửa hậu viện, cối đá ngoài sân sau được đặt cách cửa sân sau khoảng độ hơn mười mét.
Dã Hạc vẫn cảm thấy còn chưa đủ nên lại ngồi xổm xuống, đứng dậy liền có thể chạy trốn ngay, lúc này mới nói: "Anh có thể hỏi rồi đấy."
Nam quỷ:...
Cho dù hắn ta thật sự có ý định lừa gạt anh ta, nhưng việc anh ta nghiêm túc đào hố như vậy, cũng không thể lừa được anh ta nữa.
Nam quỷ bất đắc dĩ thở dài: "Dù sao tôi cũng đã nỗ lực thực hiện tâm nguyện của cậu suốt nửa năm qua. Rốt cuộc cậu thích kiểu người nào, có thể nói luôn để một con quỷ như tôi hiểu được không? Tôi thật sự không nghĩ ra được, từ ngự tỷ bá đạo đến cục cưng ngọt ngào đáng yêu rồi các cô gái dịu dàng tao nhã... Tôi đã đi tìm khắp nơi rồi, nhưng cậu thực sự không có lấy một chút phản ứng gì cả! Sau này, tôi lại cân nhắc mãi, không biết cậu có phải là gay hay không, nên tôi đã tìm kiếm một anh chàng có cơ bắp cuồn cuộn về cho cậu nhưng cậu vẫn không có chút phản ứng gì cả? Cậu có phải là con người thật không vậy?”
"Cho nên là anh muốn vấy bẩn sự trong sạch của tôi!" Dã Hạc kinh ngạc hét lớn: "Tại sao tôi không phải là con người cơ chứ, chỉ là cảm thấy không có cảm giác gì thôi mài"
Nam quỷ: "... Được rồi, được rồi, tôi không phải người. Vậy cậu thích kiểu người nào?"
"Tôi ở vậy đã hơn 20 năm rồi, chưa từng yêu đương với ai bao giờ, làm sao mà tôi biết được cơ chứ!" Dã Hạc tự tin nói.
Du Tố Tố đột nhiên cảm thấy thương hại cho số phận của nam quỷ này vì đã phải thực hiện điều ước của anh ta.