Chương 156:
Chương 156:Chương 156:
Có linh kiếm trên núi Bạch Vân đã thức tỉnh, có lão thiên sư và có Diệp Tuyên nên thực tế thì núi Bạch Vân là nơi mà Cục quản lý ít lo lắng xảy ra nguy hiểm nhất nhưng hỏi thăm thì vẫn nên hỏi thăm.
Diệp Tuyền liếc nhìn lệ quỷ bị dẫm nát đầu rồi khẽ nói.
"Không sao.
Chỉ là một đòn đánh trúng đầu thôi nên cũng không có đánh vỡ hồn phách, cùng lắm là dưới sức lực của cô thì có hơi đau thôi. Nhưng chẳng phái trách là trách những lệ quỷ này sao, đang yên đang lành lại nhào ra ngoài gây sự làm gì? Nghe Diệp Tuyền nói vậy khiến Lộ Băng nhẹ nhõm đi gấp bội. Các đạo sĩ của đền Bạch Vân nhanh chóng phong ấn quỷ hồn và đợi cục quản lý đến sẽ giao chúng cho cục quản lý thẩm vấn. Hầu hết các đạo sĩ đều đến chào hỏi Diệp Tuyên một tiếng, lần trước họ đã được nhìn thấy sức lực thần kỳ của cô khi ở tỉnh Lạc Hoa, lần này chỉ dựa vào một mình cô đã ngăn chặn được nhiều lệ quỷ tác oai tác quái đến vậy. Quả là không thể tưởng tượng nổi, giọng nói của họ chứa đầy sự tôn kính.
Nhìn thấy tạm thời Lục Thiếu Chương chưa quay về nên người chịu trách nhiệm đối ngoại của đền Bạch Vân đứng lên giới thiệu.
"Đây là sư thúc tổ Lục Thiếu Chương của chúng tôi. Sư thúc tổ, đây là bà chủ Diệp, Diệp Tuyền. Lần trước ở tỉnh Lạc Hoa cô ấy một kiếm định càn khôn, là một vị anh tài ẩn thế"
Lời giới thiệu nghiêm túc như thế này thì bất luận là Diệp Tuyền hay là Lục Thiếu Chương thì cũng là lần đầu tiên.
Tựa như lần đầu gặp lại.
Diệp Tuyền bật cười.
"Hóa ra là đạo trưởng Lục."
Vành tai của Lục Thiếu Chương hơi nóng lên, anh ta hơi quay mặt lại. Đuôi lông mày của Diệp Tuyền khẽ động, cô nghĩ đến thanh kiếm bay lần đó rồi cầm lấy thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào vẫy tay với Lục Thiếu Chương."Nếu như đã bắt hết quỷ rồi thì tôi quay về đây."
Cô gái cầm thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào trong lòng bàn tay khiến cột sống của Lục Thiếu Chương khẽ run lên, anh ta quay lưng lại với mọi người nhưng sắc ửng hồng trên gương mặt càng ngày càng lan rộng.
Kiếm linh tóc trắng đứng đối diện với bà chủ cửa hàng quán ăn khuya bí ẩn tạo nên một bầu không khí tế nhị mà người khác không thể giải thích được cũng không thể bước vào. Chánh Ngôn mơ hồ nhận ra gì đó nhưng lại không dám khẳng định.
"Diệp Tuyền."
Lục Thiếu Chương thì thầm gọi tên cô giống như chào hỏi lại giống như giữ lại, âm thanh của anh ta lan tỏa trong gió đêm rồi nhào nặn thành giọng điệu lưu luyến.
Nhưng Diệp Tuyên không quay đầu lại mà chỉ vẫy tay.
Lục Thiếu Chương và các đạo sĩ quay về đền Bạch Vân, trên đường quay về điện thoại của các đạo sĩ liên tục nhận được tin nhắn từ cục quản lý và các đạo hữu ở khắp nơi gửi đến, thậm chí đồng hồ thông minh trên tay của Thanh Tĩnh cũng đã nhận được hai cuộc gọi.
Có thể nhận ra việc bắt quỷ ở những nơi khác không được suôn sẻ như ở núi Bạch Vân. Đạo sĩ Chánh Ngôn là người bận rộn trả lời từng tin nhắn, cuối cùng anh ta cũng đã trả lời xong. Khi anh ta ngước nhìn lên thì nhận ra Lục Thiếu Chương đang nhìn mình.
Chánh Ngôn cảm thấy hơi khó hiểu.
"Sư thúc tổ?"
Chánh Ngôn quan sát nhạy bén nên rất nhanh đã phát hiện không phải Lục Thiếu Chương đang nhìn anh ta mà là đang nhìn điện thoại của anh ta. Lúc này Chánh Ngôn mới sáng tỏ.
"Bây giờ Huyền môn đã suy tàn trong thời mạt pháp nên khoa học công nghệ của người thường cũng rất thú vị, sư thúc tổ muốn thử không?" Diệp Tuyền quay về cửa hàng quán ăn khuya, từ bên trong cánh cửa hé mở có ba cái đầu xếp chồng lên nhau thò ra, sau khi nhìn thấy cô thì lại rụt đầu lại. Diệp Tuyền:
Thói quen hóng chuyện này chắc chắn là do Du Tố Tố bày ra. Sau khi Diệp Tuyền tắm rửa kỹ càng thì cô thuận tay lấy hạt dưa từ trong túi ra đưa cho An An chậm rãi nhấm nháp.
Diệp Tuyền tựa vào ghế tựa rồi lấy điện thoại ra kiểm tra lại tin nhắn của nhà cung cấp rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng vừa mở điện thoại lên thì nhìn thấy một yêu cầu kết bạn ở cột bổ sung số liên lạc.
Diệp Tuyền ấn vào dấu chấm đỏ. Ảnh đại diện là mặt trời rực rỡ mọc trên biển mây, đây là tài khoản mới đăng ký mà tên hiển thị chỉ có một chữ Lục. Có một góc dưới biển mây trên hình đại diện hiện ra đường nét của thành phố mà Diệp Tuyền thấy khá quen thuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là mây trắng núi xanh và cây bách vẫn xanh tươi như cũ, Diệp Tuyền lại nhìn lên đỉnh núi cao chót vót vượt qua những đám mây.
Diệp Tuyên mỉm cười nhẹ rồi ấn chấp nhận.
Diệp Tuyên: [Ngủ ngon. ]
Tết Trung Nguyên qua, trong mắt huyền học giới đó là một đêm hỗn loạn, nhưng trong mắt người thường thì thực ra đó chỉ là một lễ hội bình thường.
Cũng có những người chỉ quan tâm đến việc ăn uống, khi quán ăn khuya mở cửa lại hỏi tại sao hôm qua lại đóng cửa, sau đó mới chợt nhận ra: "A, hôm qua là Tết Trung Nguyên à?"
Nhịp sống nhanh ở thành thị luôn khiến con người bỏ qua một số thứ, mặc dù có thể tiếp cận được với rất nhiều thứ nhưng vẫn cảm thấy thiếu, đủ khiến người ta hoa cả mắt nhưng cũng chẳng thu được gì.
Chớp mắt kinh ngạc trong chốc lát liền chuyển sang hạnh phúc khi nhìn thấy bảng menu mới.
"Ồ, hôm nay chúng ta ăn vịt quay đi! Bà chủ Diệp còn biết làm món này sao?"
Diệp Tuyên mở cửa đón khách như mọi khi, nụ cười có chút tiếc nuối của thực khách, mọi thứ đều lắng đọng trong ánh đèn lông của cửa hàng quán ăn khuya.
Vào đầu mùa thu, nhu cầu tăng hàm lượng mỡ mùa thu khiến mọi người có xu hướng tìm kiếm những món ngon có hàm lượng carbohydrate cao và nhiều carlo. Nhưng ngày nóng nhất của mùa hè vẫn chưa qua, thời tiết mùa hè oi bức kéo dài nên ăn thịt vịt thanh nhiệt, bổ dưỡng là thích hợp nhất.
Tranh chấp giữa Vịt quay Bắc Kinh và Vịt quay Nam Kinh đã diễn ra từ lâu, các nhà hàng chuyên về vịt quay có thể có chỗ đứng ở nhiều nơi miễn là tay nghề tốt. Giống như Diệp Tuyền, chỉ để có một bữa ăn cho riêng mình - thậm chí không thường xuyên có trong thực đơn - cô đã chuẩn bị món vịt quay bằng củi của cây ăn quả và một chiếc lò nướng đã được tân trang lại, đối với một cửa hàng nhỏ mà nói thì điều này không thể nào có thể tưởng tượng được.
Diệp Tuyền mở điếu lò ra, than hồng của củi kêu lách tách trong lò bếp sau và một tia lửa phát nổ, sau khi cacbon hóa, mùi thơm của gỗ cháy thành than biến thành khói mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được, thêm gỗ cây ăn quả vào để cho vịt béo lên và tỏa ra mùi thơm.
Phương pháp quay heo sữa trong điếu lò được truyền sang vịt, trong số các hương vị có đặc trưng tương tự, vịt quay độc đáo ở mùi thơm khác với thịt lợn.
Ngày nay, việc quay vịt bằng bếp điện được sử dụng phổ biến, việc quay vịt bằng than truyền thống khá bất tiện lại mất nhiều thời gian nên dần dần ít được dùng trong việc quay vịt. Nhưng hương thơm của thân cây ăn quả này là không thể thay thế được.
Lấy một con vịt quay ra khỏi lò, lấy mặt sau của lưng dao cạo để cạo đi lớp da vịt đỏ giòn, sáng bóng phát ra tiếng giòn tan, khi mở vịt ra, từng miếng xòe ra như một đóa hoa nở rộ, từng miếng gần như giống nhau. Quả thật là một màn trình diễn kỹ năng tuyệt vời.
Da vịt và thịt vịt cuộn lại với nhau, chấm với nước chấm, thêm hai cọng hành và dưa chuột là cách ăn nem vịt thông dụng và tiện lợi nhất.
Nhưng khi cắn một miếng da vịt, thứ đầu tiên cảm nhận được chính là giòn, giòn đến mức khiến người ta thắc mắc phải chăng da vịt đã được thay thế bằng loại bánh quy khác hay thứ gì đó tương tự, mỡ nổ tung trong khoang miệng, mùi thơm của mỡ thật khiến người khác khó có thể cưỡng lại được.
Nghĩ kỹ thì mùi thơm có phần giống với việc ăn tóp mỡ lợn, khiến người ta càng ăn càng phát nghiện.
Sau đó chấm với nước tương ngọt đường, một mặn một ngọt, có thể thưởng thức món cơm với nhiều hương vị đa dạng.
Diệp Tuyền lười đi đến từng bàn cắt vịt, thay vì bán nguyên con vịt, cô cắt riêng ở trong bếp rồi bày ra từng đĩa.
Mặc dù nhìn thấy cô có vẻ chỉ có một mình nhưng tốc độ cắt của cô lại không hề chậm chút nào, mấy người Đại Kim, An An và Du Tố Tố chân chạy như bánh xe, chạy qua lại giữa sảnh và bếp để đưa món ăn lên bàn.
Khi vừa bưng đĩa thức ăn ra chính là lúc giòn nhất, đĩa vịt quay dưới ánh đèn phát ra màu nâu đỏ rất đẹp, giống như mã não, cực kỳ hấp dẫn.
Trần Hi vừa bước vào cửa, cô ấy gần như nuốt khan theo phản xạ.
"Bà chủ! Hai con vịt quay!" Sau khi gọi món xong, Trần Hi nhỏ giọng nói với Du Tố Tố đang bưng đồ ăn: "Muốn gói một phần cho ông cố của tôi thì phải đưa như thế nào?"
Trần Hi không biết tên của những nhân viên khác trong quán ăn khuya, lúc ông cố của cô ấy ra đi cũng không nói cho cô ấy biết, nhưng có thể cùng với quỷ làm đồng sự nhìn chung cũng không phải người bình thường.
Du Tố Tố trợn tròn mắt: "Tôi đi hỏi bà chủ giúp cô!"
Diệp Tuyền có chút kinh ngạc: "Không năm không lễ, sao lại nghĩ đến chuyện cung phụng?"
Cô nghĩ như vậy cho nên đã đích thân hỏi, Trân Hi miễn cưỡng nói ra sự thật/'... Hôm qua ông cô đã báo mộng cho tôi.' Năm nay thật sự nhìn thấy quỷ, có quan hệ với quỷ, Trân gia trên dưới lớn bé đều không bỏ sót bất kỳ cái nào, hoàn thành một cách cung kính. Hôm qua là dịp lễ Tết Trung Nguyên, đều cúng tổ tiên theo tục lệ cũ, lo sợ rằng mộ của tổ tông mới vừa ra đi sẽ không hài lòng.
Kết quả là khá vừa lòng, sau khi đốt cống phẩm xong, Trần Kim Bảo quay lại âm phủ liền báo mộng về.