Chương 167:
Chương 167:Chương 167:
[? ? ? Bà chủ Diệp ra tay rất nhanh, chỉ nhẹ nhàng đánh một cái, lại còn ngã xuống đất ăn vạ nữa. ]
[Còn muốn dừng phát sóng trực tiếp? Anh ta xong đời rồi!]
[... Bây giờ nhìn lại thật sự giống như là bùng phát bệnh hiểm nghèo. ]
Đầu tiên là đám cư dân mạng trong phát sóng trực tiếp bị hình ảnh đám chó mèo hung ác tấn công con người làm cho giật nảy mình, sau đó họ lại phát hiện là chó mèo trả thù người xấu ngược đãi động vật. Suýt chút nữa diễn biến thành đánh người thật. Trái tim đám cư dân mạng nhỏ đập thình thịch, lúc này mới được thở phào nhẹ nhõm. Họ rảnh rỗi dồn lực chú ý, phân tích một chút xem cái viện cứu trợ này xảy ra chuyện qì.
[Cứu mạng, tôi hiểu được rồi, bảo sao khi anh ta đến chỗ con mèo già của Đinh Hinh thì mèo nhỏ lại nổi điên, chắc chắn là do nó cảm giác được anh ta giết chó mèo|]
[Mọi người còn nhớ không, anh ta nói chó mèo viện cứu trợ đều rất hung dữ, anh ta vừa mới đến thì đều trốn mất? Tới viện cứu trợ xem xét, tôi còn buôn bực nữa, không phát hiện sự hung ác của chúng. Lúc đầu còn tưởng rằng trước khi tới viện cứu trợ thì chúng hung dữ, sau đó thì ngoan, bây giờ nhìn lại thì hóa ra là không phải!
[Ha ha, hung dữ một chút là lấy cây gậy ra, dùng cả tay chân đánh chúng, vậy thì con nào còn dám hung dữ? Các người đợi lát nữa xem chiếu lại phát sóng trực tiếp, khi mèo già ở đây cùng vừa mới chó mèo nhào lên, phản ứng theo bản năng không lừa được người khác, bọn họ vốn không yêu động vật nhỏ, chưa gì đã muốn ra tay rồi!|
[Trước đó tôi đã muốn nói, chó mèo hoang không thể ngoan ngoãn đợi trong lông như vậy, dáng vẻ này hoàn toàn là bị dọa sợ. ]
[... Cho nên thật ra là bọn họ đã từng gặp Tiểu Quýt rồi! Ban đầu họ không cho bà chủ Diệp vào cửa, có phải là vì họ đã biết tiểu quýt bị ném đến nhà kho đằng sau rồi, cho nên không thể để cho cô ấy trông thấy?]
[Hu hu hu suýt một chút nữa là bé mèo nhỏ đã xảy ra chuyện rồi, rất may là bà chủ Diệp tới cũng nhanh, cũng kiên trì muốn kiểm tral]
Bên ngoài cửa kho hàng, tiếng còi cảnh sát vang lên, Diệp Tuyên ôm Tiểu Quýt suýt chút nữa bị kích thích, mở cửa ra.
Nghe thấy tiếng còi cảnh sát và Diệp Tuyền đi mở cửa, đám cư dân mạng trong phát sóng trực tiếp vô cùng vui mừng.
[Cuối cùng cũng đến rồi! Tôi yên tâm rồi]
(Ôi thật ra ngược lại là tôi chờ mong cảnh sát đến muộn một chút đấy. ]
[Nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giời]
[Chết cười, bạn nhìn xem bọn họ có vẻ có thể đi lại được không? Người ta giả vờ ăn vạ cũng không diễn chân thật như vậy, diễn được lâu như vậy. ]
[Có thể thật sự không phải diễn, thứ đụng phải bọn họ... Chờ một chút, nghe nói chó mèo có linh, có thể nhìn thấy cái kia... ]
[Ngược lại tôi hi vọng thật sự có quỷ hồn, Quỷ Hồn của đám chó mèo trở về để tận tay báo thù, để bọn chúng cũng cảm nhận được một chút đau khổi]
Đám cư dân mạng không biết Diệp Tuyền làm được như thế nào, nhìn đám người ở viện cứu trợ đau đớn nằm đầy, hơi cảm thấy hả giận.
Cảnh sát mở cửa, trước hết họ nghiêm khắc cảnh cáo: "Chúng tôi tiếp nhận báo cáo, nơi này có người trộm cướp tài sản và thú cưng của người khác, ngược đãi động vật còn đăng video máu me khủng khiếp lên mạng, bán thực phẩm độc hại không rõ nguồn gốc xuất xứ? Xin phối hợp điều tra."
Sau khi mở cửa, họ trông thấy Diệp Tuyền ôm mèo thì đều sửng sốt một chút.
Tin tức báo án nói là mấy người đàn ông trưởng thành, còn có quần chúng vô tội bị ngộ thương, lo lắng làm tổn thương người khác, cho nên bọn họ mới chạy tới nhanh như vậy. Nhưng... Làm sao mà cô gái này trông không giống như vậy?
"Cô là?"
Diệp Tuyên tránh khỏi cửa: "Tôi tìm đến mèo, người quản lý và nhân viên nhà kho ở bên trong."
Cô nhường lối đi, khung cảnh trong kho hàng nhanh chóng dọa sợ mấy người cảnh quan vừa tới nhảy dựng lên một cái.
Chợt nhìn vào bên trong lồng, mặt đất, trên cây cột đều cột chó mèo, đám người bị vây vào giữa đau đớn lăn lộn, giống như bị cắn xé làm cho bị thương vậy.
"Nhiều như vậy? Mau gọi đội đánh chó..."
"Chúng nó không làm tổn thương người khác, chỉ chạy ra khỏi chiếc lông, không phải chó mèo hung ác, không cần xử lý đâu?" Diệp Tuyền cắt ngang tiếng hô sợ hãi của họ, cô ôm tiểu quýt tiến về phía trước một bước.
Trông thấy cô muốn đi đến bên cạnh đám chó mèo đang há miệng nhe răng, các cảnh sát nhíu mày xông về phía trước trước, muốn giữ chặt Diệp Tuyền: "Cẩn thận! Hả?"
Con mèo vừa rồi còn là uy hiếp lớn nhất của nhân viên viện cứu trợ gần cửa, lại tránh ra nhường chỗ cho Diệp Tuyền. Đại Kim đang cùng chặn mấy người trong viện cứu trợ ngoắc ngoắc cái đuôi, nó thò đầu ra dụi dụi vào tay Diệp Tuyền.
Lúc chú chó vàng nghiêng đầu, độ cong của miệng giống đang mỉm cười, cực kỳ đáng yêu thân mật, nhìn thì thấy đó cũng chỉ là thú cưng nuôi trong nhà, dịu dàng ngoan ngoãn.
Diệp Tuyền vuốt vuốt đầu chú chó: "Chúng nó đều rất ngoan, chỉ là bị bắt quá nhiều, có vài còn còn bị thương, nhìn rất khó coi. Có chúng nó hỗ trợ, chúng tôi mới không bị những người của nhà kho này tấn công hại chết, tôi và hai cô gái bên kia bị dọa sợ."
Viên cảnh sát vừa vào cửa nhịn xuống câu chửi bậy trong lòng: "..."
Giọng điệu nói chuyện bình tĩnh của cô gái này, nghe cũng không giống như bị đám người ngược đãi dọa sợi Sao nghe giống như nói cho qua vậy!
Nhìn kỹ nhóm động vật nhỏ một chút, xác nhận đúng như Diệp Tuyên nói, nhóm chó mèo chỉ vây quanh một đám người, hù dọa một chút, không bắt đầu tấn công.
Động vật bên người Diệp Tuyền và hai cô gái khác đều tương đối bình tĩnh, chỉ có mấy người đàn ông trưởng thành bị vây quanh nằm ngã trên mặt đất không ngừng lăn lộn kêu đau.
Mấy người đàn ông trưởng thành trên người toàn là cơ bắp và ba cô gái, vừa nhìn đã biết nếu ra tay thì không phải là bọn họ chịu thiệt thòi. Cảnh sát lại nghĩ tới lúc báo án có miêu tả là đàn ông, cảnh sát lập tức liên hệ bọn chúng với đám người ngược đãi động vật.
Các cảnh sát tạm thời không gọi đánh chó đội đến, họ cầm gậy cảnh sát cẩn thận đi vào trong, bị đám động vật nhỏ nhìn chằm chằm, không khỏi dựng hết lông tơ lên.
Quá nhiều, bình thường ở trong thành phố làm gì nơi nào có nhiều chó mèo như vậy, còn có những con chó to lớn hung dữ, nếu nhào lên cắn chắc sẽ bị thương nghiêm trọng.
Bọn họ đi từng bước một vào trong, nhóm chó mèo nhìn bọn họ chằm chằm, nôn nóng cào cào móng vuốt, có con kêu gào, nhưng không thật sự xông lên muốn tấn công bọn họ. Cảnh sát đi đến chỗ người đàn ông gần cửa nhất, kéo anh ta lên, thấy chó mèo không nhào lên thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cảnh sát còn có chuyện lo nghĩ, rõ ràng không có ai đánh bọn họ, nhưng mấy người đàn ông trưởng thành trong kho hàng lại ngã xuống đất không dậy nổi, hơn nữa còn không ngừng kêu đau.
Cảnh sát còn ở lại bên cạnh Diệp Tuyên dùng giọng điệu nhẹ nhàng thăm dò: "Vậy bọn họ..."
"Bọn họ?" Diệp Tuyền nhớ lại một chút, vừa rồi đã nói như thế nào vào buổi phát sóng trực tiếp, cô nghiêm túc trả lời: "Bọn họ bùng phát bệnh hiểm nghèo. Không tin thì anh có thể xem phát sóng trực tiếp."
Đám cư dân mạng trong phát sóng trực tiếp dần dần tỉnh táo lại rồi.
Ở nước Đại Hạ tạm thời còn chưa có pháp luật bảo vệ động vật, cho nên lúc cư dân mạng tố cáo thì đều lấy lý do tấn công người khác và phá hoại tài sản của người khác để báo cảnh sát thành công.
Nếu như phát hiện nhóm động vật nhỏ tấn công con người, không cần quan tâm đã từng là thú nuôi hay chưa, chỉ sợ để đảm bảo an ninh của thành phố thì chúng đều sẽ bị kéo đi xử lý thành vô hại. Dù sao thì nếu như thật sự ra tay, làm gì có người nào sẽ tin tưởng đám chó mèo chỉ trả thù, sẽ không tấn công người khác?
Tình hình bây giờ đã là tốt nhất rồi.
Đám dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp hết sức ăn ý, không nhắc một chữ nào sự kiện thần bí không rõ ràng ở nhà kho, họ chỉ để ý đến nhóm người ở viện cứu trợ, đồng thời giải thích cho đám thú nhiều lông.
[Đúng đúng đúng, chúng tôi làm chứng, đám chó mèo không hề ra tay với những người khác! Chúng đều rất ngoan, không có chút hung dữ nào! Bà chủ Diệp chỉ đánh trả lại khi anh ta muốn tấn công mình, rất nhẹ nhàng, ngay cả người giấy còn không bị gì cả. Trong kênh Phát sóng trực tiếp còn có video chiếu lại, chú cảnh sát chắc chắn không được hiểu lầm người tốt!]
[Đúng vậy đấy, bọn họ đột nhiên phát bệnh cùng có liên quan gì đến chúng tôi? Tôi thấy cho dù bọn họ không có bệnh, cũng phải chịu sự trừng phạt, chắc chắn đừng buông tha cho bọn họI]
Cảnh sát và Diệp Tuyên nhìn nhau hai giây, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích là phát bệnh này. Cảnh sát nhìn đám động vật nhiều lông đang cản đường, có chút không biết làm sao: "Những con chó mèo này..."
Gọi đội đánh chó đến bắt đi hình như có chút đáng thương, nhưng nếu không bắt đi, lại không có cách nào chăm sóc. Có rất nhiều con trên cơ thể có tổn thương, đợi ở hiện trường cũng rất vướng bận.
Đám cư dân mạng động lòng.
[Nhóm thú nhiều lông rất đáng thương, chú cảnh sát đừng ghét bỏ bọn nó. Nếu như có cảm giác là chúng có quá nhiều, không dễ quản lý, vậy thì tôi ở ngay tại thành phố Dương Giang, tôi có thể tới hỗ trợ chăm sócl]
[Tôi cũng tới! Tôi là bác sỹ thú y!]
[Tôi có thể gửi tiền!]
[Tôi có thể thử một chút... À... Tôi có thể thử vỗ về chúng nó một chút. ]
Đinh Hinh vẫn còn rất buồn nôn, cô ấy kiềm chế sự phẫn nộ và buồn nôn của mình, khó khăn giơ tay lên: "Tôi có nuôi mèo, có hiểu một chút về huấn luyện mèo. Trước tiên có thể trước giao cho tôi. Tôi cũng đã báo với bác sỹ thú y cùng hợp tác, họ sẽ mau chóng chạy đến. Sau này nếu như không có chỗ để sắp xếp, tôi có thể nhận lại cái viện cứu trợ này."