Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179:

Chương 179: Chương 179:Chương 179:

"Có lẽ lát nữa cô gái đi cùng tôi tới đây sẽ tìm cơ hội tới thanh toán. Có thể làm phiên bà chủ Diệp giúp một chuyện không, cô cứ nói là tôi là khách quen cho nên giảm giá rẻ hơn, thu lại chút tiên cuối còn lại là được?”

Giá cả của quán ăn đêm vẫn luôn rất thực tế, Diệp Tuyền căn bản là thu giá gốc hoặc là chỉ tính thêm một phần tiền, nhưng giá cả hải sản trong mùa đi biển cũng không thấp hơn lúc trước là bao, một bữa ăn nướng xong cũng phải mấy trăm tệ."

"Có thể." Diệp Tuyền liếc nhìn Đường Dịch, ánh mắt liếc nhìn ra sau lưng anh ta, không hề do dự mà đồng ý.

Du Tố Tố tò mò nghe ngóng: "Cô ấy là em gái anh? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không, cảm giác như tâm trạng không tốt lắm."

Em gái của người trong cuộc Đường Dịch, thế nhưng lại không liên quan gì cả.

"Em gái họ." Đường Dịch thở dài: "Một thời gian trước ông bà của tôi qua đời, ở quê vừa làm xong tuần đầu, bố mẹ tôi và tôi thấy em họ ở quê một mình tâm trạng không tốt cho nên đã đón lên đây ở mấy ngày.

Du Tố Tố chuyên gia hóng hớt nhạy bén đánh hơi được mùi dưa thì hỏi: 'Bố mẹ của cô ấy đâu?"

Đường Dịch quay đầu nhìn vào trong quán, Đường Văn Văn vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh. Anh rất quen với người của quán ăn đêm, nhất là Du Tố Tố, dù sao thì gân đây cũng không có người khác, nói chuyện của nhà mình cũng không sao.

"Bố con bé, bác cả của tôi... Lẫn lắm rồi."

Bố của Đường Dịch là con thứ hai, khi xưa ở quê con trai cả chính là trụ cột của gia đình, cũng sẽ ở lại kế thừa đất đai và nhà cửa các loại. Bác cả ở lại bên cạnh bố mẹ, bố của Đường Dịch đã ra ngoài làm việc từ rất lâu rồi, mặc dù không được thăng tiến nhưng vẫn sống khá ổn.

Khi còn trẻ bác cả Đường rất tốt, nhưng tuổi tác càng lớn, đại khái là cảm thấy em trai có tiền đồ, bản thân thì bị đem ra so sánh, cho nên đối với tập tục anh cả ở lại, em ra ngoài rất oán hận. Bác cả Đường trông trọt xong trở về lại rảnh rỗi uống rượu than phiên, suốt ngày uống rượu đánh bài đánh vợ, người vợ không chịu nổi nữa nên đã li hôn.

Bác cả Đường cũng không thèm để ý, tiếp tục uống rượu của ông ta.

Điểm tốt duy nhất chính là, bác cả Đường oán trách thì oán trách, nhưng đối với bố mẹ vẫn rất tốt, không đến nổi không nghe không hỏi.

Vốn dĩ bố Đường, mẹ Đường muốn đón hai ông bà tới đây ở, nhưng hai người già đã ở đây cả một đời rồi, có đi xa nhất cũng chỉ đến trấn, tới thành phố ở được mấy ngày thì không quen, lại nháo lên đòi về. Cuối cùng bố Đường chỉ đành gửi tiền cố định theo tháng, coi như là bỏ tiên ra mua sức của anh trai, để anh trai lo toan.

Mấy năm trước kế hoạch hóa sinh sản, bác cả Đường chỉ có một cô con gái, vì chuyện này mà ghen tị làm khó em trai nhiều lần.

Vốn dĩ vợ còn muốn đưa cả con gái đi, thế nhưng bác cả sống chết không chịu. Ông ta la hét nói rằng con gái đi rồi thì đến con mình cũng không có, cưới vợ lỗ chết rồi, cuối cùng người vợ không náo lại được, chỉ có thể để con gái lại, mấy năm sau lại gả cho người khác.

Mặc dù nói Đường Văn Văn là con gái của bác cả Đường, nhưng trên thực tế bác cả Đường chưa từng lo cho cô ấy, gân như là do hai ông bà cụ nuôi lớn, cho cô ấy đi học. Học xong cấp hai thì bác cả Đường lại quyết định để con gái học làm hộ lý.

Mấy năm cô ấy đi học bác cả Đường càng ngày càng lẫn, đánh bài có thể đánh cả ngày không về nhà, phần lớn đất đai trong nhà đều cho thuê, chỉ còn lại nửa mẫu, không mong sản xuất được bao nhiêu, lúc hai người già rảnh rỗi tinh thần tốt không làm gì, có thể hoạt động một chút, cũng có thể trồng chút rau mình thích để ăn ở nhà.

Hai ông bà nhà họ Đường tuổi tác đã lớn, thường xuyên đau ốm nhẹ, thời gian đó đều phải nhập viện, Đường Văn Văn vừa mới tốt nghiệp được hơn một năm, cũng không quan tâm đến công việc, vẫn luôn ở nhà chăm sóc cho bọn họ.

"... Tình cảm của ông bà tôi từ trước đến nay vẫn rất tốt, ông vẫn lo lắng nếu như ông đi trước thì bà phải làm thế nào, cuối cùng hai người đều cùng nhau ra đi. Lúc bọn họ đi ngủ đã mất rồi, cũng coi như là sống thọ, thật ra trong lòng mọi người đều đã có chuẩn bị rồi. Thế nhưng thật sự đến ngày đó vẫn cảm thấy rất đột ngột. Tôi còn khó chịu chứ đừng nói là con bé." Đường Dịch nói.

Du Tố Tố chợt hiểu ra: "Cô ấy cũng ngoan quá rồi đấy chứ? Chả trách tôi lại cảm thấy khí chất này rất quen mắt. Đây không phải là đứa trẻ dịu dàng, hiền huệ mà ngày xưa người ta thích nhất sao?"

"Còn không phải là bị bác cả của tôi ép sao, tôi ngược lại lại càng muốn con bé không ngoan như vậy."

Đường Dịch bất lực nói: 'Mấy ngày trước đưa tang mới bực mình. Mùa hè không có cách nào đặt linh cữu quá lâu, cho nên đã dùng quy trình nhanh nhất, ba ngày đầu đặt linh cữu hỏa táng xong thì đưa bọn họ đi hạ táng. Chỗ chúng tôi có tục lệ là con trai trưởng phải đánh cờ ném bát để chuyển linh cữu ra khỏi nhà, kết quả tối hôm qua ông ấy trông coi linh cữu không còn ai nữa, vậy mà lại chạy đi uống rượu!"

"Ngày đầu tiên nếu không phải là Văn Văn không ngủ không nghỉ trông coi hai ngày đã không chịu nổi, chúng tôi khuyên con bé đi ngủ, quyết không thể để bác cả của tôi chạy đi chơi bời nữa! Ông bà đã mất rồi còn uống rượu, tại sao ông ấy không uống đến chết đi chứ! Vừa sáng ra đã vội vã đi tìm rất lâu mới tìm được trở về, say đến mức suýt nữa thì không nhận ra ai với ai, bát rơi lần đầu tiên cũng không vỡ.

Đường Dịch nhớ lại thôi cũng tức giận: "Theo như tôi thấy, còn không bằng để cho Văn Văn phụ trách chuyển linh cữu! Quãng đường cuối của hai ông bà đều là Văn Văn ở bên cạnh, ông ấy làm được cái gì rồi? Nói đến tư cách chỉ có Văn Văn mới xứng."

Bác cả Đường làm hỏng chuyện cũng không chỉ có chuyện này.

Bố Đường thân là em trai, tài sản đất đai ở trong thôn đã chia xong hết rồi, không có cách nào tham gia vào. Hai ông bà của nhà họ Đường qua đời cùng một lúc, những thủ tục giấy tờ còn lại có rất nhiều nội dung, mặc dù cháu gái Văn Văn đời sau biết tin tức cũng phải để con cái đi lo liệu. Kết quả bác cả Đường vừa quay đầu đã chạy đi đánh bài, không hề lo lắng chút nào.

Đường Dịch cảm giác như trở về làm đám tang một lần thôi, bản thân cũng bị người bác vô liêm sỉ này làm cho tức đến mức chết sớm mười năm.

Cuối cùng các thủ tục cũng miễn cường làm xong xuôi, thấy dáng vẻ em họ đắm chìm trong đau buồn thì cả nhà Đường Dịch cảm thấy không ổn. Hơn nữa, để Đường Văn Văn ở lại với người bố như thế này, ai biết bác cả Đường còn có thể làm ra chuyện gì nữa chứ. Bọn họ phải về Thanh Giang, cho nên đã dứt khoát đưa em họ cùng trở về ở cùng mấy ngày, thay đổi hoàn cảnh, giải tỏa tâm trạng.

Du Tố Tố nghe xong thì thổn thức không thôi, liếc nhìn vào trong nhắc nhở anh ta Đường Văn Văn đã ra ngoài rồi.

Đường Dịch mới định trở lại chỗ ngồi, Diệp Tuyên đột nhiên gọi anh ta lại: “Anh nói, tuân đầu của bọn họ đã qua mấy ngày rồi?"

Diệp Tuyền ánh mắt dời về phía sau lưng hắn, hai cái hôn phách đang tức đến giậm chân.

Bát rơi không vỡ, quỷ hồn không đi.

"Đúng vậy. Hôm nay là ngày thứ ba sau khi chúng tôi trông xong bảy ngày đầu." Đường Dịch nhớ thời gian rất rõ ràng, lập tức đáp lại.

"Văn Văn tính tình yếu đuối nhưng dẻo dai, không chịu nhận lấy sự hỗ trợ của chúng tôi, đợi lát nữa khi cô ấy trả tiền, bà chủ nhất định phải nhớ chỉ lấy của con bé ít tiền thôi nhé! Tôi quay về chỗ ngồi đây."

Mắt thấy Đường Văn Văn đã trở lại chỗ ngồi, Đường Dịch không biết Diệp Tuyên muốn hỏi cái gì, cũng không kịp hỏi nữa mà vội vàng quay lại.

Du Tố Tố nhìn theo bóng lưng anh ta: "Người anh trai Đường Dịch này cũng khá chu đáo đó."

Ở cửa quán ăn đêm, Đường Dịch đi vào trong, hai hồn ma của hai người già đang giương mắt ghé vào ngưỡng cửa, nhìn hai người trẻ tuổi bên trong giống như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.

Nghe thấy lời của Du Tố Tố, bọn họ cũng không ngẩng đầu lên mà đồng loạt thở dài: "Haiz, ai nói không phải chứ. May mà nhà thằng hai cũng ổn, nếu không chúng ta thật sự là chết không nhắm mắt."

Ông già và bà lão vừa nhìn cháu trai cháu gái ở trong quán, vừa ngồi xổm tán dóc bên ngưỡng cửa giống như ở quê vậy, nói liên miêm mãi không xong: "Văn Văn bị bố con bé ép, cũng là bị chúng ta liên lụy, những năm nay sống quá cực khổ rồi, gặp được chút lòng tốt là muốn trả lại gấp đôi, cũng quá mệt mỏi. Hai ông bà già chúng ta đi rồi, có anh con bé dẫn đi, đợi đến khi lấy được đất của chúng ta thì về sau sẽ có thể sống tốt hơn một chút rồi."

Du Tố Tố mới hóng chuyện được một nửa đầu, mà đương sự thì ở bên cạnh, nghe thế nào cũng cảm thấy không giống như Đường Dịch nói cho lắm.

Nhớ tới Diệp Tuyền đột nhiên hỏi thì dường như có chút hứng thú muốn quản, nhất thời Du Tố Tố cũng vểnh tai lên, tiến lại gần hỏi: "Không phải đất của hai người để cho con trai lớn sao?"

"Ôi trời đất ơi!" Hai lão quỷ ngồi ở trước cửa giật mình, hai cái mông đập bịch xuống đất, kinh sợ nhìn Du Tố Tố, trong lúc kinh hãi giọng địa phương cũng nói hết ra: "Cô, cô có thể nhìn thấy chúng tôi à?"

Bà quỷ dụi mắt, đột nhiên phát hiện không đúng lắm: 'Ấy, sao mà cô... Vừa giống quỷ vừa không giống quỷ, cô là thứ đồ gì?"
Bình Luận (0)
Comment