Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235:

Chương 235: Chương 235:Chương 235:

"Đây, nhìn xem màu thịt này đi, đều là thịt heo đen được thả trong núi, không béo khó ăn như heo trắng đâu, thịt heo đen ngon hơn nhiều!"

Mấy năm trước, chỉ đến Tết họ mới dám giết heo. Còn hiện tại heo nuôi béo tốt, đến lúc có khách đến là giết được ngay, không chần chừ gì mà xem diễn, ăn đầy miệng dầu mỡ.

Diệp Tuyền đến muộn, mất đi phần lớn niềm vui buổi tối ở Nông Gia Lạc, có thể nói dì Lưu là người giỏi nhặt của hời, đồng thời cũng là nhân vật quyền lực trong thôn.

Diệp Tuyền nhìn theo ánh đèn, thấy toàn bộ cái chân heo đều được mang đi, hiển nhiên là chân trước ăn ngon hơn nhưng lại có ít thịt hơn, móng giò và thịt trên đều đã bị cắt bỏ, mặt cắt hiện ra một màu đỏ thẫm rực rỡ, có chỗ còn lộ hẳn gân màng, bó chặt vào cơ bắp của heo rừng.

Diệp Tuyền ấn vào phần thịt, da thịt bị móp xuống rất dẻo dai, vừa thả tay ra đã trở lại hình dạng ban đầu. Bề mặt cũng không dính, có vẻ như nó vẫn tương đối tươi dù để trong tủ lạnh cả buổi chiều. Tuy còn chút mùi máu nhưng mùi thơm của thịt heo vẫn rõ ràng hơn.

Diệp Tuyền hài lòng thu tay lại: "Cái này đi, tôi muốn nguyên cái chân." "Được được, cháu xem, giá thịt heo của chúng tôi tính theo giá thị trường, nếu ăn trong làng mà không vận chuyển ra ngoài thì không tính cước, dì giảm giá thêm cho cháu!" Dì Lưu cười tươi, cân miếng chân heo ngay trước mặt Diệp Tuyền, quay người lại, nhanh chóng gọi con gái ra chào khách: "Ni Nhi, dẫn khách ngồi xuống trước đi! Mọi người ăn gì, tôi đi làm?”

Diệp Tuyên ngăn cản dì ấy: "Có thể tự nấu ăn không?"

"Tự làm à? Có thể thì có thể, nhưng bếp của dì đang dùng là bếp đất, sợ cháu không quen... Hay là cứ để dì làm cho? Còn nếu cháu muốn thử thì dì giúp cháu nhóm bếp nhé?" Dì Lưu do dự một chút rồi bước sang một bên dẫn vào phòng bếp.

Trên bệ bếp có một chiếc nồi đất to, đen bóng, sáng loáng, nhấc nồi lên thôi cũng cần rất nhiều sức chứ đừng nói đến việc nấu nướng. Nhà dì Lưu vẫn còn giữ những chiếc ống thổi bếp đất nguyên bản, những người sống ở thành phố lâu năm có lẽ chưa bao giờ sử dụng những chiếc ống thổi thế này. Dì Lưu không lo không bật được ống thổi sẽ xảy ra chuyện gì, chủ yếu là nếu nấu không khéo, ăn không ngon, dì Lưu vừa lo lãng phí thịt heo, vừa lo bị khách hàng xúc phạm.

Trong Nông Gia Nhạc, tự nấu ăn hoặc để khách nấu đều được, chẳng qua là hầu hết khách khừa trước khi nấu đều rất hào hứng, cố gắng bật ống thổi, lật lật chảo sắt, đến lúc "xào xong" thì chuyến tham quan cũng kết thúc tại đây. Dì Lưu ngẫm nghĩ, cô gái trẻ này vào có lẽ cũng chỉ nhiệt tình được ba phút.

Diệp Tuyền quét mã QR, thanh toán món chân giò: "Không sao, cháu cũng nấu. Có mỡ heo không? Cho cháu một bát."

Dì Lưu không dám buông chiếc chân heo đang ôm ra vì sợ chiếc chân nặng này sẽ làm gãy cổ tay cô bé. Bà đang định cầm chiếc chân heo rồi đưa Diệp Tuyền tới phòng bếp thì chợt cảm thấy trên tay nhẹ nhõm.

Diệp Tuyền ôm chân heo đi về phía trước, dì Lưu có chút sửng sốt. Mười ký chân heo đen tưởng chừng như chỉ là một chiếc túi mua sắm nhẹ nhàng trong tay cô gái trẻ!

"Có, có mỡ heo, dì đi lấy ngay đây!" Dì Lưu nhìn bàn tay cô, có linh cảm hôm nay sẽ được thấy có người bộc lộ tài năng thực sự, chạy đi rất nhanh. Diệp Tuyền xắn tay áo lấy dao xẻ đôi chiếc chân heo, trong nháy mắt, da heo, thịt mỡ và thịt nạc được chia thành ba phần, phần thịt nạc được cẩn thận chia thành thịt chân, phần thịt đùi vân vân.

Chân trước ngắn và dày hơn chân sau, ít thịt hơn nhưng dẻo và mềm hơn nhiều, thịt chân là vẫn lựa chọn tốt nhất khi làm thịt băm xào hoặc thịt hâm. Thịt gân ít mỡ lại mềm, làm thịt kho tộ là hợp nhất. Thịt đùi thơm ngon không chứa nhiều mỡ, thái thành từng miếng nhỏ thêm mỡ vào xào chung, trở thành món thịt ba chỉ om cực kỳ hợp ăn với cơm.

Y như trong "Thủy hử", mười cân mỡ, mười cân thịt được cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ. Thịt thì dễ thái nhưng lại khó làm, không thể chọn bừa phần thịt nửa nạc nửa mỡ thái ra là được, muốn ngon hơn thì phải cố gắng lựa chọn những nguyên liệu tốt nhất.

Diệp Tuyền nhanh chóng nấu xong thịt lợn, sau đó tùy tiện nhặt mấy củ tỏi rôi đưa tay ra.

Mấy ngày nay ở trong phòng bếp quán ăn khuya lâu rồi, Lục Thiếu Chương rất tự nhiên nhận lấy, bóc vỏ tỏi đặt lại trên thớt.

Lưu Ni dẫn khách vào chỗ ngồi, nhưng khi vị khách nữ kia vào bếp, vị khách nam cũng tự nhiên đi vào theo, thậm chí còn không cần giao việc đã ăn ý xử lý các loại phụ liệu nhóm lửa khác nhau.

Cô ấy bưng đồ ăn tới, muốn giúp đỡ nhưng không có chỗ xen vào, không khỏi mở to mắt: Cái này, cái này, cái này, sao cô ấy lại có cảm giác Nông Gia Nhạc nhà mình biến thành phòng bếp của khách sạn chứ?

Ống thổi đẩy qua đẩy lại, cuối cùng tia lửa cũng sáng lên, làm nóng nồi trên bếp.

Diệp Tuyên múc một thìa mỡ vào chảo, cho thịt mỡ thái hạt lựu vào xào đến khi dầu sền sệt thì lập tức cho da lợn thái nhỏ vào.

Mùi mỡ lợn xèo xèo nghe thôi cũng đã thấy thèm, Lưu Ni đứng ở cửa dùng sức nuốt nước miếng, kéo dì Lưu hỏi: "Đây, đây thật sự là heo nhà chúng ta à?" "Mới rán chút thôi đã thèm đến vậy à?" Dì Lưu nói, nhưng chính bà cũng nuốt nước miếng.

Giỏi lắm, linh cảm của bà không sai mà, đây thực sự là một màn trình diễn tài năng! Dầu xào đơn giản mà cũng có thể thơm như vậy, bà còn cảm thấy mình đi qua xào rau sẽ có lỗi với con heo nhà mình!

Dì Lưu ở trong bếp, nhìn động tác của Diệp Tuyên không chớp mắt, cố gắng học vài chiêu.

Diệp Tuyên mặc kệ bà, trong mắt chỉ có miếng thịt heo hơi ngả màu trong nồi. Khi thịt chuyển sang màu trắng thì có thể đổ giấm vào, nồi thịt thái hạt lựu bị nhuộm màu, xèo xèo bốc khói lên.

Đun lửa nhỏ để bớt nước, chờ nước sôi mở nồi ra, mùi thơm của thịt bỗng có chút vị chua, khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng. Cho gừng, tỏi, tiêu vào xào chung cho đến khi thịt có màu nâu bóng, bốc hơi nóng hầm hập. Ðun sôi một nồi nước nóng, sau đó bỏ một nắm mì vào, bên trên là sợi mì trắng nấu chín, bên dưới là thịt lợn om màu nâu đỏ, lúc khuấy đều lên, mùi thơm đặc trưng của thịt đã tràn ngập cả nắm mì.

Mùi thơm theo gió bay đến các khu vực xung quanh, khiến một số du khách ở Nông Gia Nhạc không thể chịu đựng được nữa, thèm thuồng tìm kiếm mùi thơm khắp nơi.

Chính đầu bếp đang xào rau cũng ngạc nhiên: "Hình như là mùi nhà dì Lưu? Tay nghề của dì Lưu tốt thế sao? Hay là dì ấy mua đồ về mời đầu bếp cũ đến? Sao có thể ngon như vậy được! Ngon đến nỗi tôi cũng muốn ăn luôn rồi!" Du khách cười rộ lên: "Chúng ta tới đó xem, ông cứ xào trước đi, lát nữa chúng tôi quay lại saul” Người đầu bếp bị bỏ lại một mình, đối mặt với món ăn mình đang nấu và mùi thơm bay qua, quả thực là một loại tra tấn. Làm đồ ăn xong, ông ta cũng vội vàng đi tìm người.

Người đầu bếp nghĩ nếu thực sự có bí mật gì, đến đó chắc là cũng học được chút ít nhỉ?

Sau khi vào nhà dì Lưu, đầu bếp mới nhận ra người đến chưa có ai rời đi, họ đang đứng canh giữ phòng bếp, mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó.

Mì vừa được mang ra, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng hút nước miếng vang dội. Diệp Tuyền quay người lại, đầu bếp chạy tới cực kỳ sửng sốt: Còn trẻ quái

Không cần suy nghĩ nhiều, người đầu bếp nhìn chằm chằm vào món thịt heo kho với sợi mì, nhanh chóng nói: "Cô là đầu bếp do dì Lưu mời à? Tôi thấy vẫn còn một ít mì, có thể bán thêm cho tôi một phần được không?" Diệp Tuyền: "Không được, nhường đường, chúng tôi phải ăn cơm rồi." Thế giới rộng lớn, việc ăn uống của cô là tốt nhất.

Dì Lưu giờ mới tỉnh táo lại, lập tức đuổi người đi: "Đi đi, đây là khách của tôi!" Những người bị mùi hương hấp dẫn đến đây đều sửng sốt, được lắm, kỹ năng nấu nướng này là định trực tiếp đảo khách thành chủ sao.

Có người nhìn Diệp Tuyền quen quen, một lúc sau mói nhớ ra: "Đây không phải là bà chủ Diệp sao! Mẹ kiếp, quán ăn khuya thật sự thơm ngon đến vậy à!" Trước đó hắn ta còn tưởng là do chính sách marketing trên Internet tạo độ nổi tiếng thôi, thậm chí còn chê bai một số người đi hàng nghìn dặm tới quán chỉ vì một bữa ăn, còn phải chịu những hạn chế tùy tiện của bà chủ và rắc rối khi thay đổi thực đơn hàng ngày. Không ngờ đến khi tình cờ gặp được bà chủ Diệp, hắn ta cũng bị thơm đến mơ màng.

Nghĩ đến những thực khách ở quán ăn khuya, nên mấy người bị từ chối cũng không dám tiếp tục ở lại, đau khổ rời khỏi nhà dì Lưu, nhưng vẫn chưa hết thèm thuồng. Có người lôi Big Eyes Platform ra, điên cuồng lướt xem hình ảnh về quán ăn đêm.

“Thèm! Càng thèm hơn!"

Nhưng khi nhìn thấy đám đông đau lòng trước cảnh quán ăn đêm đóng cửa một ngày, thực khách tình cờ gặp được Diệp Tuyền bỗng thấy cân bằng hơn một chút: ít nhất anh ta còn được ngửi! Thôi, anh ta đã quyết định rồi, lần này trở về nhất định sẽ tới quán ăn đêm ăn một lần!

Đợi mọi người ra ngoài hết, Diệp Tuyên mới ngồi xuống dùng bữa. Cô và Lục Thiếu Chương mỗi người một bát, đưa cho nhà dì Lưu hai phần, dặn họ đừng tới quấy rây, phần còn lại cho vào bát nhỏ đưa cho hai con quỷ đang háo hức trông mông.

Buổi tối Nông Gia Nhạc không có nhiều món lắm, không đủ để thưởng thức hương vị của mì, Diệp Tuyền làm thiên về mì om, bên trên bỏ thêm thịt heo. Sợi mì không cần phải kéo mỏng đến mức có thể đục lỗ, những sợi mì dày như que nhỏ bỏ vào tô mì lớn sẽ thơm hơn, vị chua cay vừa miệng, ăn đã ghiền, lột vào dạ dày mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
Bình Luận (0)
Comment