Chương 242:
Chương 242:Chương 242:
Đội trưởng đội cứu hỏa nghiến răng, nhìn những đội viên của mình.
Bên ngoài súng bắn nước cao áp đang nỗ lực dập lửa, tiếp tục cứu người, trước mắt trừ một nhà, còn lại đều đã lục soát qua một lần. Cứ đến rồi đi, thể lực của các đội viên cứu hỏa đã tiêu hao rất lớn, hai lần tiến vào đám cháy, có khả năng không ra nổi nữa.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống. Sắc mặt Hoắc Lâm đột nhiên thay đổi,'Có người?"
Chồng Dương Tiểu Xuân căn bản không hề nhắc đến trong nhà còn có vợ con, Hoắc Lâm sốt ruột: Lỡ như Dương Tiểu Xuân và con gái còn bên trong thì saol
"Tôi đi." Hoắc Lâm siết chặt phòng hộ, xông vào trong đám cháy.
Diệp Tuyền tìm kiếm tin tức địa phương, hơn hai tháng trước, có tin tức về khu nhà cao tâng bốc cháy một nhân viên cứu hỏa trong khi anh dũng cứu người mà bỏng nặng mất đi, trong khu bình luận thắp lên từng hàng nến trắng.
Hoắc Lâm nhìn phần bình luận nói anh ấy là "anh hùng”, có chút ngại ngùng mà gãi đầu,Thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều đến thế, cuối cùng nhớ được đã thấy cô ấy đến gặp tôi, cô ấy rất buồn, áy náy vì tôi đã chết cho sự sống của bọn họ. Nhưng đây là lựa chọn của tôi, tôi rất bằng lòng, một mạng đổi một mạng, tôi đổi được hai mạng, là tôi lời rồi."
Anh ấy dốc hết toàn lực để cứu Dương Tiểu Xuân, nhưng vẫn cảm thấy mắc nợ rất nhiều. Bởi vì để ý, nên mới muốn dành càng nhiều điều tốt hơn.
Hoắc Lâm bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật sự rất may mắn, may mà anh ấy đã lao vào đám cháy.
Chồng Dương Tiểu Xuân thông thường cuối tuần mới về nhà, về đến nơi là nằm xuống ngủ, ngủ đủ thì dậy uống rượu ăn thịt, cô ấy đưa con gái ra ngoài chơi, cũng là vì tránh mặt chồng.
Nhưng hôm đó Oánh Oánh bị bệnh, uống thuốc xong liền đi ngủ, thời gian ngủ trưa dài hơn bình thường rất nhiều, đến khi hai mẹ con tỉnh lại, thì đã thân trong biển lửa.
Hoắc Lâm nghĩ, bản thân quả thật không phải nam chính trong những câu chuyện, không hề có cuộc sống rầm rộ ngoạn mục, cũng không có khoản tiền to lớn, chỉ là một người bình thường, trải qua những tháng ngày êm ả.
Đến cuối cùng, anh ấy cũng không nói ra câu "anh thích em' đã giấu nơi góc tim. Nhưng Hoắc Lâm cũng không hối hận.
Cái chết bình đẳng lấy đi mọi thứ của mỗi người, chỉ để lại một phần chấp niệm dai dẳng.
"Cuối cùng, tôi cũng không rõ rốt cuộc còn nợ lại bao nhiêu, phải đáp lại bao nhiêu. Ơn cứu mạng, hẳn cũng không cách nào tính toán đơn giản như vậy được."
Hoắc Lâm mỉm cười,'Tôi đã là quỷ rồi, cũng không còn cách khác, thấy cô ấy buồn đến thế, chỉ nghĩ, có thể cùng cô ấy đi hết khoảng thời gian cuối cùng này là được."
"Tiểu Xuân muốn ly hôn rồi đưa con gái rời đi, nhưng những năm này cô ấy vẫn luôn bị trói buộc ở nhà, lại bị nhà mẹ đẻ lấy đi không ít sính lễ, muốn ly hôn giành quyền nuôi con gái rất khó khăn. Đường đêm quá tối, hai mẹ con họ thức khuya dậy sớm để kiếm tiền, thế cô sức yếu, nếu gặp chuyện thì không tốt, thế không phải tôi cứu người vô ích rồi sao." Lục Thiếu Chương rũ mắt nghe xong câu chuyện của Hoắc Lâm, bối rối cẩn thận nghĩ vê những gì đã trải qua khi làm người.
Hóa ra... một mạng đổi một mạng, vẫn không thể tính rõ?
Lục Thiếu Chương không khỏi nhớ lại khi mình là một thanh kiếm.
Kiếm gãy rơi vào luân hồi, được một kiếm chủ mới nhặt được rồi chậm rãi tu sửa, đó là ơn cứu mạng. Trước khi anh rời khỏi thế giới tận thế đã cứu Diệp Tuyền ở trận chiến cuối cùng, đó gần như là sự lựa chọn bản năng.
Khi Diệp Tuyền trở lại thế giới gốc đã đưa anh cùng trở về, lân nữa đánh thức linh tính, đây là lần cứu mạng thứ hai.
Thế thì... giữa bọn họ, tính là cái gì?
Diệp Tuyền nhàn nhạt liếc nhìn Lục Thiếu Chương, ngón tay khẽ động, một tia kim quang rơi xuống người Hoắc Lâm, ổn định hồn phách trong suốt của quỷ hồn màu xám nhạt, ngăn âm khí không ảnh hưởng đến người khác, cũng ngăn nó phiêu tán ra bên ngoài bị dương khí làm cho tiêu biến.
Hoắc Lâm nháy mắt cảm nhận được sự thay đổi của mình, vô cùng bất ngờ,'Cảm ơn đại sư! Tôi có thể ở lại không?"
Diệp Tuyền lắc đầu,'Người quỷ khác biệt, nếu ở đây nhiều nhất là một năm âm khí của anh sẽ bị tiêu hao gần như hồn phi phách tán. Anh đã ở đây canh giữ hai tháng, nhìn công việc làm ăn của cô ấy ngày càng tốt, cũng nên đi rồi."
"Nhưng cô ấy còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền... Gương mặt Hoắc Lâm đầy sự luyến tiếc, thề thốt,'Đợi cô ấy kiếm đủ tiền tôi sẽ đi ngay lập tức, một năm là đủ rồi!"
"Đủ rồi?" Diệp Tuyền nhướng mày nhìn anh ấy.
Dưới ánh nhìn của cô, Hoắc Lâm vô thức có chút chột dạ.
Còn mong đợi cái gì là đủ đây? Anh ấy muốn nhìn thấy cô ấy kiếm tiền, kiếm đủ tiền lại muốn đợi cô ấy thành công ly hôn, ly hôn xong lại muốn thấy cô ấy mở ra một cuộc sống mới, đợi sau khi có cuộc sống mới, có lẽ lại muốn bắt đầu xem xem những người đàn ông mà Dương Tiểu Xuân quen biết ai không chăm sóc tốt cho cô ấy... lòng tham vĩnh viễn không có điểm dừng.
Diệp Tuyền không truy vấn anh ấy rốt cuộc khi nào mới cảm thấy "đủ', chỉ lạnh nhạt nói,/Anh muốn bảo vệ cô ấy, chấp niệm không ngừng của anh rất dễ biến thành tà khí, ngược lại sẽ làm tổn thương cô ấy. Khi anh làm hại đến người sống, dù cho anh có chút kim quang công đức, cũng không bảo vệ được hôn phách của anh. Anh vẫn còn muốn tiếp tục ở lại bảo vệ cô ấy sao?"
Cả người Hoắc Lâm run lên,"Tôi sẽ không làm hại cô ấy!"
"Hết tháng này! Đợi tháng này kết thúc, tôi sẽ đi đầu thai! Cầu đại sư khoan dung!" Hoắc Lâm cắn chặt răng, đưa ra quyết định cuối cùng.
"Anh nghĩ kỹ rồi?"
"Đúng!"
Diệp Tuyên không nói gì cả, xua tay.
Hoắc Lâm có một loại cảm giác không chân thực: Đây, đây là qua cửa rồi?
Thời gian ở nhân gian chỉ còn một tháng, Hoắc Lâm càng trân trọng quãng thời gian này. Hiện tại không cần lo lắng ảnh hưởng của âm khí, anh ấy bay đến sạp khoai lang.
Dù cho đứng ở bên cạnh nhìn, hô đi hô lại những câu tiếp thị chẳng ai nghe, Hoắc Lâm cũng cảm thấy vui vẻ.
"Khoai lang —— khoai lang vừa ra lò đây ——" Tiếng rao bán lại vang lên, trong đám đông, một người đàn ông sắc mặt tái mét, cuối cùng cũng nhận ra người bán hàng rong là ai, bước nhanh đến.
"Con khốn này! Chỉ biết làm mất mặt nhà họ Lý tôi!" Chông Dương Tiểu Xuân, Lý Hải vung tay tát một bạt tay vào Dương Tiểu Xuân.
Không chút phòng bị, Dương Tiểu Xuân bị tát đến đâm phải bếp lò, hoàn toàn có khả năng bị bỏng ngay tức khắc.
"Đừng động vào cô ấy!" Sắc mặt Hoắc Lâm rất khó nhìn, giây phút phát hiện người đàn ông xuất hiện, vô thức xông lên phía trước. Vừa mới nghe Diệp Tuyền nói về rủi ro khi làm hại người, nghe được thậm chí còn có thể hồn phi phách tán, nhưng Hoắc Lâm giờ khắc này hoàn toàn không để ý đến nữa.
Dưới sự kích động, âm khí của quỷ hồn xám nhạt dao động, bộ dáng bình thường vẫn luôn duy trì từng chút biến mất, lộ ra vẻ chết chóc đáng sợ.
Bộ quần áo cứu hỏa hoàn chỉnh trông hệt như than cốc, trên mặt đầy những dấu vết xám đen của khói lửa, gân như biến thành một cục than đen, từ những khe hở khô nứt có thể nhìn thấy những ánh lửa đen đỏ đáng sợ. Cả khuôn mặt có thể thấy rõ chỉ còn hàm răng trắng và đôi mắt, nhìn chăm chú vào Lý Hải.
Bóng dáng của anh ấy và bóng lưng từng xông vào đám cháy chất chồng lên nhau, vẫn kiên định như thế.
Diệp Tuyền khẽ búng tay, không khí lướt nhẹ tập trung thành một luồng khí, như một mũi tên không đầu, chuẩn xác nhắm vào Lý Hải.
"AI Ai đẩy tôi!" Lý Hải nghiêng vai, dường như bị một sức mạnh to lớn nào đó đẩy một cái, loạng choạng ngã về sau mấy bước, mất một lúc lâu mới đứng vững.
Lý Hải vừa ngã ra, người phía trước liền phát hiện ra anh ta. Oánh Oánh vèo một cái cầm lấy cặp sách kéo tay mẹ, lo lắng run rẩy,'Mẹ!"
Dương Tiểu Xuân không nghĩ đến Lý Hải sẽ đột nhiên trở về, còn đụng trúng bản thân đang ra ngoài kiếm tiền. Nhưng cô ấy biết tính tình của Lý Hải, động tay là chuyện bình thường, theo bản năng mà co rúm người lại, nhanh chóng mạnh bắt ép mình bình tĩnh lại, ôm lấy con gái,'Đừng sợ, không sao."
Hoắc Lâm ý thức được là do đại sư ra tay, vọt đến phụ cận, không trực tiếp nhào lên người Lý Hải, chỉ đứng ngăn phía trước hai mẹ con Dương Tiểu Xuân, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta.
"Tuần này sao anh ta lại về sớm như thế?!"
Dương Tiểu Xuân bắt đầu kinh doanh được khoảng hơn hai tháng, vào cuối tuần Lý Hải trở về vẫn rất đúng giờ, để tránh bị anh ta phát hiện, sẽ đến ngăn cản hoặc nháo ầm ï. May mắn vẫn luôn bình an trôi qua, không ngờ đột nhiên lại bị chạm mặt.
Hoắc Lâm rất bất an, chỉ sợ Lý Hải sẽ tiếp tục làm tổn thương người khác.
Lý Hải đứng vững trừng to mắt nhìn quanh bốn phía, thế nhưng không tìm được kẻ khả nghi.
Lý Hải không thấy được quỷ hồn trước mặt, chỉ thấy hai mẹ con Dương Tiểu Xuân bị anh ta rống to dọa cho sợ hãi. Vừa mới bị mất mặt trước đám đông, trong bụng anh ta tràn ngập lửa giận, nhưng lại sợ người không chút tiếng động âm thầm ra tay đẩy mình, không dám hành động lung tung.
Lý Hải quan sát Dương Tiểu Xuân từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng, Giỏi thật nhỉ? Tôi cực khổ kiếm tiền không phải vì cái nhà này à, cô ở đây lại còn muốn ly hôn? Còn chạy ra ngoài làm mất mặt ông đây! Cô đến cái trứng cũng không biết đẻ, mua bao nhiêu thuốc cho cô uống, lại sinh ra đứa con gái này, muốn chạy? Cũng được, trả lại sính lễ của nhà chúng tôi cho tôi đi rồi nói!"
Vừa nghe liền biết đây là chuyện trong nhà, bên trong dây dưa đến cái gì, liệu có bị người phụ nữ này cắn trả không, mọi người đều không rõ. Gần đó mặc dù có cô gái nghe đến cực kì bất bình, nhưng Lý Hải không ra tay nữa, chỉ gào mấy câu, cũng không thể nào chỉ trích gì được.