Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277:

Chương 277: Chương 277:Chương 277:

"Đây là bà chủ Diệp, người đã giúp nhiều hôn ma thực hiện nỗi ám ảnh của họ. Đây là Tiểu Vân Đóa, một con ma mà tôi nhặt được khi đi ngang qua quận bên cạnh. Có lẽ cô ấy bị lạc. Tôi không nhớ cô ấy là ai. Tôi chỉ cần nhớ một số người gọi cô ấy là Tiểu Vân Đóa. Cô ấy chắc chắn đã chết vì bệnh tật nên cảm thấy không khỏe và ho. Tội nghiệp đứa trẻ. Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đi khắp thành phố dọc đường, đề phòng có cảm giác quen thuộc làm cô ấy nhớ đến cô ấy."

Ngụy Thanh Vũ giới thiệu ngắn gọn, nhẹ giọng dỗ dành đứa nhỏ: "Tiểu Vân Đóa, cháu không biết muốn đi đâu sao? Diệp lão đại có thể biết sao?"

Ma tài xế vừa mới kiếm được thứ gì đó tốt, vui mừng đến mức bạo dạn hơn, suýt nữa bảo Tiểu Vân Đóa nhanh lên ôm đùi cô ta.

Diệp Tuyên nhẹ nhàng liếc nhìn Ngụy Thanh Vũ, nhưng cũng không ngắt lời cô ta khích lệ.

Diệp Tuyền từ phía sau lấy quả cam rang ra, An An ngửi thấy mùi hôi liên nhanh chóng bay tới trước mặt, ôm một quả cam như cún con, bóc vỏ rồi lập tức gặm vỏ cam đã bóc vỏ.

Du Tố Tố và Lục Thiếu Chương mỗi người lấy một quả, Lục Thiếu Chương gỡ bỏ những dải màu trắng của quả cam, bẻ một miếng đưa đến môi Du Tố Tố.

Lục Thiếu Chương làm rất tự nhiên, Du Tố Tố thở dốc, nhanh chóng dùng tay trái và tay phải bóc vỏ cam nóng, khóe miệng giật giật, im lặng quay đầu lại.

Diệp Tuyền đưa hai cái cuối cùng cho hai con quỷ ở cửa.

"Ăn đi." Diệp Tuyền đặt quả cam cuối cùng vào tay Tiểu Vân Đóa đang ho liên hồi.

Lục Thiếu Chương đang suy nghĩ thuốc ăn, Diệp Tuyền cũng xem xét lý thuyết, cam rang là phương pháp trị ho đơn giản nhất.

Mặc dù ma không thực sự bị ảnh hưởng bởi bệnh tật và những biểu hiện đặc biệt chỉ là nỗi ám ảnh hoặc trạng thái trước khi chết, nhưng việc ăn đồ nóng sẽ luôn khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn.

"Ehèm... cam nướng?" Tiểu Vân Đóa cầm cam bằng hai tay, kinh ngạc cảm nhận được hơi ấm và sức nặng từ tay mình, mùi thơm chua ngọt khiến miệng cô ta chảy nước miếng.

Tiểu Vân Đóa ôm cam và nhẹ nhàng ngửi. Cô nhẹ nhàng ngửi mùi cam như gia vị trị giá ngàn vàng và không muốn ăn. Tiểu Vân Đóa có chút sửng sốt, ngơ ngác hỏi: 'Là cho em sao? Sẽ không hạ thuốc ..."

"Của em”" Diệp Tuyên nhẹ nhàng chỉnh lại vương miện công chúa xiêu vẹo của mình.

Tiểu Vân Đóa mím môi, tựa hồ sắp khóc, nhưng cố gắng nhịn xuống: "Cảm ơn, cảm ơn Diệp lão đại."

Sau khi nghe quá nhiều câu chuyện ma có thật, Du Tố Tố ít nhiều có thể kể ra những gì cô ấy đang nhớ.

Nhìn cô gái đáng thương, Du Tố Tố không khỏi tức giận hỏi: "Tại sao em bị bệnh mà không uống thuốc? Em đã nhớ ra điều gì? Đi tìm kẻ thù, tìm cha mẹ hay về nhà?”

"Em muốn về nhà, nhưng em còn có việc phải làm... Xin lỗi, không biết em đã quên bao lâu rồi, nhưng em vẫn chưa thể về nhà được."

Tiểu Vân Đóa do dự một lúc trong khi cầm quả cam đang nguội đi nhanh chóng, sau đó hỏi một cách non nớt và nghiêm túc: "Bà chủ Diệp, chị có rảnh không? Chị có thể giúp em cứu một số người và ma không?”

Tuyết đã ngừng rơi được hai ba giờ lại chậm rãi rơi xuống, trong đôi mắt đen láy của cô bé tràn ngập hình dáng của những bông tuyết rơi xuống, cô bé nhìn Diệp Tuyền đầy mong đợi.

Du Tố Tố không chịu được nữa, trẻ con ngốc nghếch dễ tin người khác như vậy, cẩn thận kẻo bị lừa.

"Chị có thể giúp em." Diệp Tuyền nắm tay cô bé rồi nói: "Mau vào đi."

Tiểu Vân Đóa có chút xấu hổ, đi theo Diệp Tuyên, mím môi nhỏ giọng nói: "Nhưng em không có tiền, chỉ có thể vẽ tranh mà thôi. Nếu có tiên thưởng, em nhất định sẽ đưa cho chị."

Du Tố Tố rất ngạc nhiên. Không ngờ cô bé lại khá am hiểu về lĩnh vực này, thậm chí còn biết vê phần thưởng khi gửi đăng báo.

Diệp Tuyền cười nói: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tặng cho chị một bức tranh là được."

"Vâng ạ.

Bức tranh gì nhỉ? Bà chủ muốn một bức vẽ đơn giản của trẻ em sao? Du Tố Tố bắt đầu nghĩ xem nên treo bức tranh đó ở đâu, đầu tiên cô ấy loại trừ phòng của bé An An để tránh bị cô bé gặm hỏng.

Ngụy Thanh Vũ có chút bối rối, thành viên của chính phủ đứng đẳng sau rất thức thời ngắt lời bọn họ: "Em muốn cứu ai? Tôi cũng có thể giúp em liên lạc với Cục Quản lý... Được rồi, bà chủ Diệp nhất định sẽ giúp em liên lạc với người đó còn nhanh hơn.”

Nói được nửa chừng, đột nhiên nhận ra những ai đang ở trước mặt mình nên người đó lập tức nhường bước.

Tiểu Vân Đóa lắc đầu: "Không phải tìm người..."

Ngụy Thanh Vũ: "Hả?"

"Là tìm hang ổ của bọn chúng." Tiểu Vân Đoá nén cơn ho, lộ ra vẻ mặt vô cùng khổ sở, nói chuyện có chút không mạch lạc: "Rất nhiều, ahem... rất nhiều người đã bị bắt cóc. Đám người đó bắt cóc rất nhiều trẻ em và phụ nữ, rất xấu rất xấu..."

Du Tố Tố và Nguy Thanh Vũ đang chăm chú lắng nghe những lời cô bé nói, nghe thấy vấn đề này không khỏi sửng sốt, bọn họ không ngờ rằng Tiểu Vân Đoá lại là nạn nhân của một vụ bắt cóc.

Từ từ đãi! Lúc nãy mấy tên tà tu vừa bị bắt hình như cũng đã bắt cóc rất nhiều người, còn bán một số ít đi, còn để lại vài người nuôi, chẳng lẽ... Tiểu Vân Đóa chính là quỷ hồn đã trốn thoát từ chỗ đó sao?

Tiểu Vân Đóa dường như đã quen với cơn ho không thể kiềm chế của mình, vội vàng dừng lại, vỗ ngực nói: "Lúc ra khỏi thôn, em tình cờ nghe được lời bọn họ nói lúc bọn họ ra vào, còn nhớ rõ mấy địa điểm bọn họ có nhắc tới, em có thể xin giấy để viết lên không ạ?”

"Thôn Cầu Treo." Tiểu Vân Đóa vừa viết địa chỉ lên, nhìn cô bé giống như một bé gái chỉ mới vào tiểu học, nét chữ đặc biệt gọn gàng lại xinh đẹp, thậm chí có thể viết được những từ có nhiều nét mà trẻ con khó có thể viết được.

Diệp Tuyền ghé mắt nhìn cô bé một cái, không nói gì.

Địa chỉ thứ hai: "Thôn Phong Đăng, Dư Châu."

Ngụy Thanh Vũ có chút kinh ngạc, không khỏi hít một ngụm khí lạnh "Hả? Dư Châu sao? Đây không phải thành phố lớn rất phồn thịnh ở phía Đông Nam sao? Những người ở thành phố Hải đi đến Dư Châu đều là những người giàu có đấy. Ở bên đó còn có khá nhiều trường đại học trọng điểm rất nổi tiếng. Tại sao còn có cả nạn buôn người nữa vậy?"

"Thành phố đó có lớn hay không không liên quan gì đến việc có người xấu xuất hiện."

Diệp Tuyền ra hiệu cho cô ta dừng lại, để Tiểu Vân Đóa nói trước.

Ngoại trừ hai địa chỉ đầu tiên, Tiểu Vân Đoá rõ ràng đã học thuộc lòng các địa chỉ sau và viết ra hơn chục địa chỉ khác nhau trong một lần, một số được viết bằng ký hiệu ngữ âm không quá chắc chắn, còn một số là địa chỉ cô bé đoán ra mặt chữ.

Trong số hơn chục địa chỉ đó, có một số đã được giải quyết, còn một số khác... Diệp Tuyền tìm tài liệu do Cục Quản lý thu thập được gửi cho cô để kiểm tra danh sách người và quỷ mất tích trong khu vực đó.

Du Tố Tố đứng gân đó, có thể nhìn thấy manh mối trên bản đồ được đánh dấu.

Diệp Tuyền cũng không vòng vo, trực tiếp lôi bản đồ ra cho Tiểu Vân Đoá xem: "Băng nhóm buôn người ở thôn Cầu Treo đã bị bắt vào tháng 9, thôn Phong Đăng cũng như vậy..."

Tiểu Vân Đoá nghe xong, có chút choáng váng.

Du Tố Tố có chút lo lắng nhìn Tiểu Vân Đoá, lén lút kéo tay áo bà chủ, cố gắng khiến bà chủ chú ý một chút.

Cô ấy sợ rằng sau khi Tiểu Vân Đóa phát hiện, cô bé sẽ cảm thấy dù bản thân mình đã cố gắng rất nhiều để trốn thoát nhưng lại không giúp được gì, sẽ khiến cô bé tuyệt vọng.

"Chính là như vậy, thì ra mọi người đã biết rồi... khụ khụ khụ." Tiểu Vân Đóa nhẹ giọng nói. Cố nén cơn ho, cô bé đột nhiên mỉm cười rất vui vẻ: "Mọi người đều đã vất vả rồi, thật tuyệt."

Như trút được gánh nặng trên người, đuôi lông mày Tiểu Vân Đóa khẽ cong lên: "Vậy nếu tìm được con quỷ khác, em có thể về nhà rồi."

Du Tố Tố không nghĩ tới rằng cô bé sẽ nghĩ như vậy, nhưng khi nghĩ đến điều đó, cô ấy lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Tiểu Vân Đoá háo hức nhìn Nguy Thanh Vũ: "Em không biết con quỷ đó tên gì cả, nhưng em nhớ đường. Em có thể chỉ đường từ nơi em gặp nó cho dì Nguy. Dì Ngụy có thể cho em đi nhờ được không?”

Ngụy Thanh Vũ ghé mắt nhìn Diệp Tuyên, cảm thấy mi mắt bắt đầu nháy loạn. Những trải nghiệm Diệp Tuyền từng trải qua lần trước vẫn còn in rõ trong kí ức của cô, cô ta vừa mới mua một chiếc xe mới, tại sao cô ta lại chạy đến đây cơ chứ? Hẳn là sẽ không xui xẻo như thế chứ?

Nguy Thanh Vũ chỉ do dự một lát, liền bị ánh mắt của cô gái nhỏ đánh bại: "Để chị lái xe!"

"Tôi muốn đưa quỷ sai theo cùng." Diệp Tuyền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho đám người ở núi Hoa Thần và cả Vô Thường ở địa phương.

Câu trả lời của Vô Thường ở tỉnh Khuẩn cực kỳ đơn giản: "Chỉ cần bà chủ Diệp tìm ra địa điểm rồi gọi cho chúng tôi là được.

Có thể nghe ra, dạo gần đây Vô Thường ở tỉnh Khuẩn rất bận rộn.

Diệp Tuyền xoay người, chưa kịp kêu Du Tố Tố ở lại trông cửa tiệm Du Tố Tố đã tắt đèn, bế bé An An chạy ra ngoài, cúi xuống ôm cả Tiểu Vân Đóa: "Em chuẩn bị ra ngoài rồi, bà chủ!"

"..." Diệp Tuyên cười nói: "Đi thôi."

Ngụy Thanh Vũ lên khởi động xe, Tiểu Vân Đóa ngồi ở hàng đầu tiên phía sau ghế lái, Diệp Tuyền ngồi lùi lại một hàng, Lục Thiếu Chương im lặng đi theo cô, ngồi cạnh cô. Những chiếc đèn lồng đung đưa của quán ăn khuya chiếu sáng chiếc xe buýt ma khi nó rời đi, chiếc xe buýt ma nhanh chóng xuất hiện trong làn nước trắng tinh và nhanh chóng tới gầm đích đến.
Bình Luận (0)
Comment