Chương 280:
Chương 280:Chương 280:
Thẩm Vân theo học bậc thầy vê hội họa Gongbi, đồng thời cũng theo học phong cách hội họa của nước nhà, thể hiện đầy đủ vẻ đẹp của chủ nghĩa hiện thực và tinh tế. Nói cách khác, vẽ bức tranh này sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức. Bút bi chỉ vẽ được những nét phụ trên hình vẽ.
Nhưng bắt đầu từ những nét vẽ đầu tên mà cô bé vẽ, phong cách của cô bé đã thay đổi một chút, phải đến thời điểm này, phong cách độc đáo của cô bé mới được bộc lộ đầy đủ.
Diệp Tuyền xoa xoa tờ giấy rồi nói: "Khi vê đóng khung rồi treo trong phòng ngủ của tôi. Tố Tố hỏi xem có thể mua thêm một bản sao những bức tranh khác của cô ấy không, chúng ta... treo trong cửa hàng."
Sau đó Du Tố Tố mới bừng tỉnh khỏi sự hoài nghi, những ngón tay cô ấy khẽ run rẩy, tốc độ tay bùng nổ khi cô ấy nhanh chóng tìm kiếm tài khoản của cha mẹ Thẩm Vân.
Cái tên đầu tiên được tìm thấy là tên của Thẩm Vân.
Cha Thẩm đã đăng ký một tài khoản trên nên tảng mạng xã hội và trưng bày những bức tranh mà Thẩm Vân vẽ từ hơn mười năm trước, đây cũng là những bức tranh duy nhất của cô ta. Ông ấy không còn khả năng tổ chức triển lãm tranh hiện thực cho con gái mình nữa nhưng ông ấy hy vọng sẽ có nhiều người nhớ đến cô ta hơn.
"Khi đặt tên, chúng tôi nói rằng con gái chúng tôi giống như một đám mây nhỏ nên chúng tôi gọi nó là Thẩm Vân. Sau này chúng tôi mới biết con gái chúng tôi thích hội họa và nghệ thuật, mây nhẹ quá, chúng tôi sợ con bé sẽ về sớm, và chúng tôi hy vọng rằng con bé có thể bén rễ ở nước Hạ và tạo ra một thế giới mới, nếu con bé đã là đám mây nghệ thuật, liền đổi tên thành Thẩm Vân."
"Con gái của chúng tôi rất cứng cỏi, lại thông minh, quyết đoán, không biết có phải do chúng tôi đã đặt quá nhiều hy vọng vào con bé hay không, nhưng Tiểu Vân Đoá của chúng tôi vẫn rời bỏ chúng tôi. Nếu con bé thực sự bay trở lại bầu trời, tôi hy vọng tâm tư của con bé có thể truyền lại cho chúng tôi, hãy để con bé được hạnh phúc."
Cô bé ấy là Thẩm Vân, một đám mây bắt nguồn từ đất liền và hiện thực.
Người phụ nữ sống sót, nữ quỷ an toàn xuống địa ngục đầu thai... đều là những tác phẩm cuối cùng của cô ta.
Sau khi Thẩm Vân rời đi, Diệp Tuyền ghé mắt nhìn Quỷ tướng quân: "Vậy anh có thể đi ra ngoài với chúng tôi trước, có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh."
Quỷ tướng quân do dự một lát, sau đó bay vòng qua cổng tò vò lại đi theo Diệp Tuyền: "Cảm ơn cô."
Du Tố Tố ôm lấy bé An An, đi tới hỏi: "Bà chủ, chúng ta đang vội vê sao?"
Trong khi nói chuyện, Du Tố Tố nhìn về phía đạo sĩ đang nghỉ ngơi bên cạnh. Các đạo sĩ thay nhau làm việc để giải quyết vấn đề này, sau khi tạm thời hoàn thành nhiệm vụ thì tụ tập quanh bếp nói chuyện, điều này lập tức thu hút tâm trí luôn để ý tới mấy chuyện tâm phào của Du Tố Tố.
Diệp Tuyền định đợi Quỷ Tướng quân đọc xong rồi mới nói chuyện, nhưng lại không quay lại cửa hàng ngay. Nhìn vẻ mặt của Du Tố Tố, cô biết cô ấy thực sự muốn nói gì.
Mặc dù những ngọn núi vào ban đêm không được đẹp như ban ngày, đây cũng không phải là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhưng bé An An và Du Tố Tố rất hợp nhau nên bọn họ đều không muốn quay lại ngay mà muốn đi dạo xem. Hiện tại đang là giờ đóng cửa của cửa hàng bán đồ ăn khuya nên không cần quá khắt khe. Diệp Tuyền xua tay nói: "Hai người đi chơi đi, đừng đi quá xa, cũng đừng quấy rây bọn họ làm việc."
Du Tố Tố được thả, Diệp Tuyền lại hỏi các đạo sĩ, tìm thấy Lộ Băng, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Cục Quản lý nói gì vê phiên tòa xét xử bọn buôn người và người đã tiết lộ thông tin này?"
Lộ Băng lập tức hiểu được cô đang hỏi gì: "Cô đến đây vì Thần Vận phải không?”
Lộ Băng giải thích vê những nỗ lực của cảnh sát: "Thẩm Vân đã làm rất nhiều để bảo vệ bọn họ và cho chúng tôi nhiều manh mối để tạo ra những bước đột phá. Cô ấy là một hình ảnh rất tích cực... Chúng tôi sẽ hỏi ý kiến của các thành viên trong gia đình và xem bọn họ tuyên truyền sự chăm chỉ và thông minh của Thẩm Vân để vượt qua hoàn cảnh khốn cùng của mình hay không, lấy cái này để khích lệ những nạn nhân vẫn còn sợ hãi hoặc không sẵn sàng bước ra và đối mặt với một cuộc sống mới."
Có quá nhiều xiềng xích trói buộc nạn nhân, mà cô ta lại là phụ nữ, sự phán xét của xã hội và sự bảo thủ của đám người cổ hủ đó khiến nạn nhân khó lòng có thể thoát ra được. Không chỉ những vụ buôn người mà còn nhiều vụ việc khác nữa.
Lộ Băng cũng có chút bất lực: "Tuy nhiên, Thẩm Vân đã trở thành một quỷ hồn kể từ khi cô ta chết. Vai trò tiếp theo của cô ta ở thôn Cầu Treo và ở đây không thể được giải thích vào thời điểm những chuyện này được công bố."
"Vậy thì không cần phải giải thích rõ ràng như vậy, hẳn là cô quá quen thuộc với việc quảng bá hình ảnh và chống bọn buôn người hơn tôi mà?" Đôi mắt phượng nửa khép nửa mở của Diệp Tuyền có chút bất cẩn, nhưng cô lại nhìn thấu thế giới rõ ràng hơn và nhìn thẳng vào tận đáy lòng mọi người.
Như muốn hỏi, cô ấy có chắc mình không làm được không?
Lộ Băng: ...
Lộ Băng lập tức đầu hàng: "... Chúng ta cùng nghĩ biện pháp giải quyết đi."
Sự giúp đỡ của Thẩm Vân đương nhiên sẽ được ghi nhận ở cả Cục Quản lý và phía bên Cảnh sát. Đúng như Lộ Băng nói, khó có thể giải thích rõ ràng được.
Nhưng với sự kiên trì của Diệp Tuyền, đám thư kỳ đầu đã rụng đầy tóc cuối cùng cũng đã nghĩ ra một kế hoạch mới sau khi trao đổi với bố mẹ nhà họ Thẩm.
Một kế hoạch cho phép mọi người hiểu được những gì Thẩm Vân đã trải qua mà không phải tiết lộ bí mật về sự tồn tại của ma quỷ trước công chúng.
Cha Thẩm và mẹ Thẩm cũng đồng ý hợp tác rất vui vẻ.
"Sau khi chúng tôi mất đi con gái, chỉ vì xã hội này luôn mang ác ý chỉ trích những nạn nhân, mọi người không muốn bị bắt nên chúng tôi phải giữ im lặng mãi mãi sao? Con gái chúng tôi là nạn nhân, chúng tôi phải tìm ra sự thật để trả mối thù này cho con bé."
"Những kẻ buôn người kia rất đáng ghét, nhưng người mua không đáng ghét sao? Không phải là nuôi nấng người ta vì có lòng tốt, cũng không phải đơn thuần nhận người ta về nuôi!"
Bắt đầu từ câu chuyện của Thẩm Vân giúp mọi người trốn thoát, dư luận trên mạng bắt đầu lên án chỉ trích và phân tích sâu sắc về nạn buôn người đang diễn ra ngày càng mạnh mẽ.
Những người từng không dám đứng lên đã tìm được dũng khí để lên tiếng.
Mặc dù cũng có những lời mắng mỏ kỳ lạ đổ lỗi cho sự bất cẩn của họ cùng một số người nhìn nhận lại trải nghiệm của Thẩm Vân một cách tục tĩu, nhưng cuối cùng, những nỗ lực của Thẩm Vân đã để lại dấu vất.
Bọn họ có thể không đủ dũng cảm nên đã chấp nhận giữ im lặng và cảm thấy có lỗi với bản thân sau khi bị tổn thương, nhưng đó không phải lỗi của họ. Sau khi bị tổn thương, họ có thể đứng lên đối mặt với kẻ ác và đưa kẻ ác ra trước công lý, họ có thể bị chỉ trích nhưng đó không phải lỗi của họ.
Công lý ở trong lòng người, nếu nói ra và để lại ấn tượng, sẽ có người nhớ đến những tổn thương họ đã phải trải qua, nhớ đến những cố gắng và cống hiến của ai đó, mà lại có những nỗ lực mới.
Tinh thân không bao giờ chịu bỏ cuộc của Thẩm Vân đã truyền cảm hứng tới vào bọn họ, cuộc đời vẫn còn rất dài, một cuộc gặp gỡ tồi tệ sẽ không đánh gục được bọn họ, cuối cùng bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Diệp Tuyên nghe Lộ Băng kể lại, thu được kết quả khá khả quan, đứng dậy rời đi. Điện thoại cô khẽ rung nhẹ, có tiếng vọng lại của tin nhắn cô đã kiểm tra trước đó.
Tin tức về Dương gia tương đối dễ tìm.
Dương gia không phải tên của một nhóm hát quyền cước hay dân quân, mà có liên quan đến "tướng quân" nhưng bọn họ lại không giống nhau.
Đoàn kịch gia đình Dương lần đầu tiên trở nên nổi tiếng ở thủ phủ tỉnh Khuẩn, hát Côn khúc là chính và đã giành được một số thành tựu nhất định. Bọn họ cũng sống một cuộc đời tương đối ổn định trong thời kỳ hỗn loạn trước khi lập ra nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Có người đã đưa ra một số ý tưởng và yêu cầu những người năm đó viết ra một cuốn sổ và chuyển thể "Dốc Trường Bản' dựa trên kinh nghiệm của họ trong lĩnh vực này.
Đất nước dân rơi vào giai đoạn chiến tranh liên miên, đoàn nhạc kịch cũng không tạo ra được quá nhiều tác phẩm, côn khúc "Bảo kiếm ký" nói về những vị anh hùng, và "Dốc Trường Bản" đã được cải biên thậm chí còn ca ngợi những vị anh hùng hơn.
Các võ sinh của nhà họ Dương nhanh chóng trở nên nổi tiếng và trở thành một trong những đoàn nghệ thuật được biểu diễn thường xuyên tại quân đội.
Chỉ là thể loại nhạc này quá nặng nề, có phần buồn bã, phần lớn người nghe đến ủng hộ đoàn đều chìm đắm trong sự yên tĩnh nhất thời và mù quáng, số người sẵn sàng nghe vẫn không nhiều như trước.
Sau đó lại vào thời kỳ đất nước hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, tỉnh Khuẩn cũng gặp nguy hiểm, bị quân xâm lược từ mọi hướng tấn công, ai quan tâm tìm hiểu đều có thể biết rằng giao tranh diễn ra vô cùng khốc liệt ở một số quận và thành phố ven biển. Côn khúc "Dốc Trường Bản' hát về vị tướng áo trắng Triệu Tử Long bảy lần ra vào cõi chết, hát về trận chiến khốc liệt của Trương Phi để đánh bại hàng triệu quân trên dốc Trường Bản, dường như đã mang lại hy vọng trong tình thế đầy tuyệt vọng.